Chương 63.5: Phương thức ở chung thoải mái nhất (2)
Phương Vấn ra khỏi phòng họp, di chuyển tới bên chỗ Thạch Lam: "Thạch đại nhân, có cái gì ăn không?"
Thạch Lam cạn lời, từ quầy lấy ra một ít bánh quy: "Chủ tử sẽ không ngay cả ăn cơm cũng không cho đâý chứ ạ?"
Phương Vấn cầm cái ly dùng một lần, tự mình rót chén nước, ngồi ở trên sô pha, một bên ăn một bên nói: "Cậu bận việc của cậu đi, không cần phải quan tâm ta đâu."
Thạch Lam xác thật rất vội, anh không quản Phương Vấn, tiếp tục gọi điện thoại an bài sự tình giữa trưa, không nghĩ tới còn chưa gọi xong một cuộc điện thoại, vậy mà lại có người gõ cửa.
"Tiến vào đi." Thạch Lam bớt thời giờ nói một câu liền tiếp tục nghe điện thoại, cửa vừa mở ra, người vào là Tiểu Trương.
Tiểu Trương lại đây kỳ thật là muốn hỏi Thạch Lam một chút, cậu giữa trưa có cần phải đi theo không, thuận tiện hóng chút drama. Ai ngờ vừa tiến vào phòng liền thấy được vị Tư Nô đại nhân kia. Tiểu Trương ngẩn người, cười gật gật đầu chào Phương Vấn, không biết nên nói cái gì, có điểm xấu hổ đứng tại chỗ.
Phương Vấn ăn quả chuối, thấy Thạch Lam bên kia xác thật là rất bận, liền hỏi Tiểu Trương: "Cậu tìm Thạch đại nhân có chuyện gì sao?"
Tiểu Trương vội vàng lắc đầu, Phương Vấn kỳ quái liếc mắt nhìn Tiểu Trương một cái, không có việc gì cậu tiến vào đây làm gì? Y suy nghĩ có thể là có chuyện không có tiện nói ngay trước mặt y, liền uống xong cốc nước, cầm một quả chuối nữa đứng dậy liền đi.
Má ơi, Tư Nô đại nhân cùng mình nói chuyện! Ánh mắt tò mò của Tiểu Trương vẫn luôn đi theo Phương Vấn, thẳng đến khi cửa văn phòng đóng lại, mới thu hồi ánh mắt, lại bị Thạch Lam vừa vặn bắt được, xấu hổ cười cười.
Thạch Lam một bên khoác quần áo chuẩn bị đi dưới lầu đi tiếp Vương thành chủ, một bên nói với Tiểu Trương: "Tiểu Trương, những gì hôm nay cậu nhìn thấy, nghe được, nếu dám truyền ra bên ngoài nửa chữ, tôi bảo đảm cậu từ nay về sau một công việc tử tế cũng không tìm được."
Tiểu Trương: "......"
Phương Vấn từ chỗ Thạch Lam đi ra, cũng không đợi ăn cơm, đi WC xong liền trở về văn phòng Thẩm Quy Hải. Thật vất vả có thể ở cạnh chủ nhân cả một ngày, y chỉ muốn dành hết thời gian với chủ nhân thôi.
"Chủ nhân, em thấy Vương thành chủ phải một lát nữa mới tới đây, ngài ăn tạm quả chuối trước đi." Phương Vấn đặt quả chuối lên bàn làm việc, bản thân thì đứng ở phía sau Thẩm Quy Hải giúp hắn xoa bóp bả vai.
Thẩm Quy Hải ghét bỏ liếc quả chuối kia một cái, dựa vào lưng ghế, nhắm hai mắt hưởng thụ Phương Vấn mát xa: "Cho em đi nghỉ ngơi, chạy tới sớm như thế làm gì."
Phương Vấn bắt đầu xoa bóp da đầu cho Thẩm Quy Hải, cười nói: "Muốn ở gần chủ nhân đấy ạ."
Thẩm Quy Hải nhếch khóe môi một cái, nói: "Đừng ấn, nếu không muốn nghỉ ngơi, vậy đi quỳ đi." Thẩm Quy Hải nhìn Phương Vấn quỳ xuống bên chân, duỗi tay xoa xoa đầu y, cười mắng nói: "Kỹ xảo mát xa này em học ở đâu đây, lung tung rối loạn, cố ý mân mê đầu ta, đúng không?"
Phương Vấn bị Thẩm Quy Hải nắm tóc quơ quơ xoa đầu, lấy lòng nói: "Chờ có thời gian, Phương Vấn đi Trung tâm Huấn nô ngoan ngoãn học tập."
Thẩm Quy Hải mắt trợn trắng: "Em, một nô lệ, nên quỳ ở bên người chủ nhân, học những cái đó làm gì?"
Phương Vấn nói: "Học hầu hạ ngài nha, nô lệ không phải nên hầu hạ chủ nhân sao."
Thẩm Quy Hải véo cằm Phương Vấn, cười nói: "Nô lệ hầu hạ chủ nhân như thế nào, ở Trung tâm Huấn nô không học được đâu. Huống chi em là nô lệ không ngoan như thế, chỉ có chủ nhân ta đây tự mình dạy dỗ mới được."
Phương Vấn nói: "Chủ nhân, Phương Vấn không ngoan chỗ nào chứ? Phương Vấn thực ngoan."
"Đánh mới ngoan."
Phương Vấn cạn lời mấy giây, đột nhiên cười nói: "Lời ngài vừa mới nói, buổi tối không cần lặp lại chứ?"
Thẩm Quy Hải ha hả cười, di chuyển ghế dựa ra phía sau một chút rồi kéo nô lệ ghé ngang vào trên đùi.
Phương Vấn hôm nay mặc chính là quần áo kiểu dáng thoải mái tiện hoạt động, dây thun lưng quần bị Thẩm Quy Hải một phen kéo xuống.
"Vấn đại nhân," tay Thẩm Quy Hải đắp ở trên mông Phương Vấn: "Từ sau khi em trưởng thành, chủ nhân ta giống như chưa từng đánh em như thế này nữa, hửm?"
Loại tư thế đánh mông con nít này làm mặt Phương Vấn có chút đỏ, nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Thẩm Quy Hải xoa xoa mông Phương Vấn, khẽ cười nói: "Quy củ khi đánh đâu?"
Phương Vấn sửng sốt, ngay sau đó hiểu được ý của chủ nhân, run rẩy vòng hai tay ra sau thắt lưng, thấp giọng nói: "Phương Vấn không ngoan, xin chủ nhân giáo huấn."
Thẩm Quy Hải hơi hơi mỉm cười, nô lệ xem ra thật thông minh, còn biết nói lời hắn muốn nghe.
Bang một cái đánh vào cánh mông Phương Vấn, nhìn thấy mông thịt căng chặt mà giàu độ co giãn của nô lệ run run, hiện lên một vệt đỏ nhàn nhạt. Công tác, nghỉ ngơi, đánh nô lệ, giống nhau đều không thể thiếu trong cuộc sống của hắn.
Thẩm Quy Hải lại đánh hai bàn tay nữa, liền cảm thấy dương vật nô lệ cương cứng đỉnh ở trên đùi hắn, ác liệt nói: "Vấn đại nhân, như vậy không ngoan chút nào. Cửa văn phòng còn không có khóa đâu, Thạch Lam sẽ không tự tiện tiến vào, nhưng cậu Tiểu Trương kia còn quá trẻ tuổi, nói không chừng liền trực tiếp vào đây, nhìn thấy bộ dạng này của Vấn đại nhân thì phải làm sao bây giờ?" Thẩm Quy Hải vừa nói vừa vung tay đánh xuống mông Phương Vấn thêm vài cái, mới cười nói: "Nếu như bị người nhìn thấy, vậy Vấn đại nhân buổi chiều này liền có thể trần trụi mông hầu hạ rồi."
Phương Vấn hừ một tiếng, khó nhịn nói: "Chủ nhân, ngài đừng nói nữa."
Thẩm Quy Hải cảm thấy Phương Vấn rất ngốc, lăn lộn như thế nào đều không có việc gì, nhưng chỉ cần nói hai câu dâm tà liền thẹn thùng như vậy?
Nhìn thời gian còn nhiều, Thẩm Quy Hải lặng lẽ ấn nút khống chế trên đài, khóa cửa văn phòng lại. Hắn xoa xoa mông nô lệ, thấp giọng nói: "Vấn đại nhân, em có biết không, em quỳ một buổi sáng, Tiểu Trương kia chính là không ngừng trộm ngắm em. Em đoán xem cậu ta đang suy nghĩ cái gì?"
"Chủ nhân......"
"Cậu nhóc này khẳng định rất tò mò Tư Nô thừa sủng như thế nào, đáng tiếc mà, Vấn đại nhân của chúng ta lại chưa bao giờ đứng đứng đắn đắn lên giường."
Phương Vấn ghé vào trên đùi Thẩm Quy Hải, cũng không biết là bởi vì đầu dốc ngược xuống, hay là bởi vì cảm thấy thẹn thùng mà mặt đỏ đến lợi hại.
"Mông nâng cao lên, tư thế sai lệch gì đây." Thẩm Quy Hải nhìn cái mông kia còn chưa đủ hồng, từ trên bàn cầm một cái kẹp tư liệu, chờ Phương Vấn nhón mũi chân cong mông lên cao, liền bang một cái đánh xuống.
"A!" Phương Vấn hoảng sợ, không nhịn được hô nhỏ một tiếng, kẹp tư liệu này đánh người không đau, nhưng thanh âm to, diện tích cũng lớn, chẳng những đánh mông, cũng chiếu cố tới hai hòn trứng dái rũ ở giữa hai chân, khi đánh xuống mang theo một cơn gió thổi qua giữa hai chân, như có như không cũng thổi qua dương vật.
Thẩm Quy Hải một bên dùng kẹp tư liệu vỗ mông thịt nô lệ, một bên cười nhạo nói: "Về sau ta thấy cũng không cần giới tiên dây mây gì đâu, Vấn đại nhân nếu lại phạm sai lầm, liền kéo đến văn phòng, lột quần, kéo đến trên đùi đánh một trận. Đánh xong, lại trần trụi mông quỳ góc tường tỉnh lại. Ai tiến vào văn phòng, liếc mắt một cái liền biết Vấn đại nhân lại bị gia đánh mông."
"Chủ nhân......" Phương Vấn cảm thấy chủ nhân hôm nay có điểm hưng phấn quá mức, buổi tối còn có chính sự đấy, giờ mới giữa trưa......
Thẩm Quy Hải xoa xoa mông nô lệ, vậy mà thật sự chỉ tay vào góc tường: "Đến đó quỳ đi."
Phương Vấn choáng váng, y đáng thương hề hề liếc mắt nhìn chủ nhân một cái, trên mông lập tức lại ăn một cái tát, lúc này mới từ trên đùi Thẩm Quy Hải trượt xuống dưới, không dám kéo quần, trần trụi mông bò qua góc, mặt đối mặt tường quỳ thẳng.
Chủ nhân hẳn là khóa cửa rồi...nhỉ?
Thẩm Quy Hải chống cằm nhìn một hồi, nói: "Lục Định Niên bước tiếp theo rất có thể sẽ kích động những thổ phỉ đó đi qua bên phía Tề gia gây chuyện. Em dặn người nhìn chằm chằm chúng, bên này có động tĩnh, trước tiên thông báo cho Ninh Kiệt. Lần này thiếu Tề Nghiễm Nhiên một ân tình, tổng không thể lại tìm quá nhiều phiền toái cho hắn."
"Đã biết, chủ nhân." Nghe được chủ nhân bắt đầu nói chính sự, Phương Vấn lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, đây là khẳng định đã khóa cửa rồi.
Thẩm Quy Hải đột nhiên nói: "Về sau em thất sủng, ba em sợ ảnh hưởng sinh ý trong nhà, tự mình buông quyền, hiện tại, là chú hai em đang cầm quyền. Đã một thời gian."
Phương Vấn trầm mặc: "Buông như vậy cũng tốt, ông ấy thanh nhàn, em cũng bớt lo."
Thẩm Quy Hải: "...... Em muốn bớt thời giờ trở về nhìn xem không?"
Phương Vấn: "...... Không đi, lúc này, trở về cũng chỉ cãi nhau."
Thẩm Quy Hải: "Nếu không, khôi phục lại đường thông tin liên lạc của em?"
Phương Vấn bất động, giọng nói có chút cứng ngắc: "Chủ nhân, em có thể kéo quần lại cùng ngài nói chuyện không?"
"Đứng lên đi." Thẩm Quy Hải thở dài, Phương Vấn không muốn nhắc tới chuyện trong nhà, vừa nói liền xù lông, đây là một trong rất ít chuyện khiến đối phương bận lòng, hắn không dám lấy quyền làm chủ nhân bức y đến đường cùng.
Phương Vấn chậm rãi thở hắt ra, thu lại bực bội trong lòng, đứng lên kéo quần, đi đến bên người Thẩm Quy Hải, quỳ xuống nói: "Chủ nhân....."
Thẩm Quy Hải không đợi Phương Vấn hỏi ra khỏi miệng, liền nói: "Ta không sai người nhìn chằm chằm nhà em, ta chính là nhìn thấy tin tức về chi nhánh gia sản của em, hỏi một chút tình huống."
Phương Vấn không tỏ ý kiến liếc mắt nhìn Thẩm Quy Hải một cái, dựa đầu vào trên đùi Thẩm Quy Hải, nói: "Không nói về bọn họ được không, phiền muốn chết."
Thẩm Quy Hải âm thầm thở dài: "Được, không nói. Chờ giải quyết Lục gia xong rồi, ta bồi em trở về nhìn xem?"
"Rồi nói sau." Phương Vấn như đứa nhóc con, đặt cằm lên trên đùi Thẩm Quy Hải, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đùi Thẩm Quy Hải bị cằm Phương Vấn cấn rất đau......
---------
p/s: Vấn đại cũng có lúc giở tính trẻ con ghê:)))
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top