Chương 58: Nhưng làm sao bây giờ? (Thương Ức, Thẩm thiếu gia )


Tại khách sạn, Thương Ức thần sắc phức tạp nhìn Thẩm thiếu gia ngồi ở đối diện. Thời điểm hai người quen biết, ai cũng không nghĩ tới thân phận đối phương sẽ là như thế này. Vị thân là Thẩm gia thiếu này quá điệu thấp, hắn lại vẫn luôn ở quân đội, vậy mà lại mơ màng hồ đồ ở bên nhau như thế!

Muốn nói trong quan hệ hai người bọn họ, thật đúng là không biết là ai thích ai trước, cho tới bây giờ, hắn cũng không biết Thẩm thiếu gia có thể thích hắn đến mức nào.

Hắn vẫn luôn lảng tránh phần cảm tình này, đơn giản là không muốn kéo một người bình thường vào thế giới chủ gia phức tạp này, huống chi Thương gia là gia nô, chơi DS là một chuyện, thật sự vào nô tịch chính là một chuyện khác.

Nhưng hắn đã muốn thử cùng người này ở chung, muốn hỏi cậu có nguyện ý cùng mình ở bên nhau không. Nếu cậu nguyện ý, hắn liền đi cầu chủ tử đồng ý chuyện của bọn họ. Hắn nghĩ, thừa dịp cảm tình của người nọ đối với hắn còn chưa tới mức khó xá khó phân như vậy, còn kịp. Nếu chủ tử thật sự không đồng ý người này làm chính thê, vậy hắn sẽ tôn trọng lựa chọn của người này.

Nhưng hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, người tìm hắn trước, thế nhưng là chủ tử!

【 thời gian trở lại hơn mười ngày trước 】

Ngày đó, hắn cùng cùng A Tín hẹn gặp nhau ở khách sạn quen, ai ngờ đến khi tiến vào phòng, hắn nhìn thấy không phải A Tín, mà là Thẩm Quy Hải! Thương Ức nửa ngày không kịp phản ứng, chủ tử vì sao lại ở chỗ này?

"Sao thế?" Thẩm Quy Hải thanh thản ngồi ở trên sô pha, kiều chân bắt chéo: "Thương thiếu tướng quen làm Dom, ngay cả thỉnh an đều sẽ không nhớ nữa?"

"Chủ tử!" Thương Ức vội vàng quỳ một gối xuống đất hành lễ, lại không nghe được người kia kêu đứng lên, qua vài giây như vậy, một chân còn lại cũng quỳ xuống, quy quy củ củ dập đầu lễ. Hắn kinh nghi bất định, trong đầu các loại ý niệm thoáng hiện, lại không một cái nào có thể giải thích chủ tử vì sao lại ở chỗ này.

Còn có, A Tín đâu?

Thẩm Quy Hải cho Thương Ức đủ thời gian sợ hãi, mới cười nhạo một tiếng nói: "Thương Ức ơi Thương Ức, ta thật đúng là không biết, cậu vậy mà lại còn có một tầng thân phận như thế."

Thương Ức lúng túng nói: "Chủ tử, này chỉ là trò chơi thôi ạ."

"Trò chơi?" Thẩm Quy Hải không biết vì sao hừ lạnh một tiếng: "Trò chơi này của cậu chơi thật giỏi, còn chơi đến cả người thuộc chủ gia!"

Chủ gia? Thương Ức nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía chủ tử, lời này là ý gì?

Thẩm Quy Hải chậm rãi nói: "Cậu có biết, Thẩm Lập Tín là Thẩm gia thiếu gia không?"

Thẩm Lập Tín? Thẩm thiếu gia? ..... A Tín?! Thương Ức kinh hãi trừng lớn mắt, trong nháy mắt kia, thật sự có thể dùng từ ngũ lôi oanh tạc để hình dung tâm trạng của hắn. A Tín, sao có thể là Thẩm thiếu gia được?! A Tín đáng yêu như vậy, hiền hoà, thiện lương, còn chơi sướng như thế, nào có một chút bộ dáng của Thẩm gia thiếu gia chứ?!

Thẩm Quy Hải thấy Thương Ức nửa ngày không nói lời nào, lạnh lùng nói: "Để Thẩm thiếu gia quỳ xuống trước mặt, có phải đặc biệt sung sướng hay không? Hửm?"

Thương Ức sắc mặt tái nhợt, hắn biết bản thân sợ là sống không được, ngược lại thả lỏng toàn thân. Hắn lắc lắc đầu: "Chủ tử, ở trong lòng thuộc hạ chưa bao giờ khinh mạn Thẩm thiếu gia. Cũng chưa bao giờ có bất kỳ suy nghĩ rằng sẽ đối chủ gia vô lễ."

Thẩm Quy Hải cười nhạo nói: "Cậu có ý tưởng đó hay không không ai biết, bất quá, chuyện này của cậu, lại làm tới mười phần."

Thương Ức chua xót cười, lại lần nữa dập đầu: "Chủ tử, Thương Ức nguyện tiếp thu bất kỳ loại trừng phạt nào, chỉ xin chủ tử không cần giận chó đánh mèo với Thương gia."

Thẩm Quy Hải im lặng một lát, đạm mạc nói: "Không giận chó đánh mèo với Thương gia, vậy còn phải xem cậu làm như thế nào."

Thương Ức cười khổ nói: "Chủ tử muốn Thương Ức chết như thế nào, xin ngài nói thẳng."

"Chết......" Thẩm Quy Hải hỏi: "Cam tâm tình nguyện? Không ủy khuất?"

Thương Ức lắc lắc đầu: "Thương Ức chỉ cảm thấy đáng tiếc, Thương Ức chết, đối chủ gia không hề có ý nghĩa."

Thẩm Quy Hải trầm mặc nhìn Thương Ức một hồi, nói: "Vậy, làm chút sự tình có ý nghĩa đi." Thẩm Quy Hải buông hai chân đang vắt chéo xuống, cúi người về phía trước, thấp giọng nói: "Thương Ức, ta chuẩn bị động thủ với Lục gia."

!!! Thương Ức trừng lớn mắt về hướng Thẩm Quy Hải, liền nghe chủ tử tiếp tục nói: "Nếu muốn một kích đắc thủ, lực lượng của Thương gia quan trọng nhất, cho nên, ta yêu cầu Lục gia không bố trí phòng vệ với Thương gia."

"Chủ tử......" Thương Ức hầu kết lăn lộn: "Ngài yêu cầu thuộc hạ, làm như thế nào?"

Thẩm Quy Hải ánh mắt thâm thúy: "Cậu cái gì cũng làm được? Nếu như, làm sự tình cậu rất khó xử thì sao?"

"Thương Ức từ nhỏ liền biết, tương lai phải vì chủ tử tận trung." Trong ánh mắt Thương Ức không có chút do dự cùng trốn tránh: "Vô luận có chuyện gì, Thương Ức đều sẽ chấp hành theo lệnh chủ tử."

Thẩm Quy Hải ngửa người ra sau tựa lên trên sô pha, đột nhiên hỏi: "Thương Ức, cậu thích Thẩm Lập Tín sao?"

Thương Ức không rõ chủ tử lúc này còn hỏi loại vấn đề này để làm gì, chỉ bi ai cười: "Thích chứ, thuộc hạ hôm nay, vốn là định hỏi cậu ấy một chút, muốn cùng thuộc hạ ở bên nhau hay không."

Thẩm Quy Hải: "..... Cậu nên biết, hôn nhân của bản thân, không phải chính cậu có thể làm chủ."

"Thương Ức biết," Trong ánh mắt Thương Ức mang theo một tia lưu luyến chính hắn cũng chưa ý thức được: "Cho nên, mới nghĩ ở thời điểm Thẩm Lập Tín còn có thể rút chân nói rõ ràng với cậu ấy."

Thẩm Quy Hải trầm ngâm, chậm rãi nói: "Thương Ức, ta muốn cậu, cưới cháu gái Lục gia."

Biểu tình Thương Ức cứng đờ, Thẩm Quy Hải thở dài nói: "Muốn Lục gia không bố trí phòng vệ với Thương gia, vậy Thương gia cùng chủ gia phải nội bộ lục đục, hơn nữa còn phải hợp tình hợp lý, không thể khiến cho Lục gia hoài nghi. Vốn dĩ ta còn có chút phát sầu, nhưng việc này của cậu cùng Thẩm Lập Tín, lại là vừa lúc."

Thương Ức không đồng ý nói: "Ngài muốn thuộc hạ cưới cháu gái Lục gia, để Thẩm thiếu gia hận thuộc hạ? Chủ tử, cái này chỉ sợ quá gượng ép." Đừng nói Thẩm thiếu gia có thích hắn như thế hay không, cho dù Thẩm thiếu gia thật sự ghen ghét, sinh khí, chỉ bằng chút chuyện này, Thương gia cũng không có khả năng cùng chủ gia nội bộ lục đục đâu!

"Đương nhiên sẽ không chỉ đơn giản như thế." Thẩm Quy Hải đôi tay giao nhau đặt trên bụng nhỏ: "Thời điểm cậu học đại học, trộm đi câu lạc bộ làm dạy dỗ sư mấy tháng, đúng không?"

Tim Thương Ức đập đột nhiên gia tốc, trong lòng ẩn ẩn có loại dự cảm bất hảo. Hắn có một thời gian, buồn rầu với sở thích khác người của mình, xác thật đã trộm làm dạy dỗ sư mấy tháng.

Quả nhiên, ngay sau đó, hắn liền nghe được Thẩm Quy Hải dùng ngữ khí dị thường nghiêm túc hỏi hắn: "Thương Ức, ta muốn cậu dùng những thủ đoạn đó trên người Thẩm Lập Tín. Cậu hạ thủ được không?"

"Chủ tử!" Thương Ức khiếp sợ nhìn về phía Thẩm Quy Hải, hắn đột nhiên hiểu được ý tứ của chủ tử rồi. Nhưng mà...... Lần đầu tiên, hắn muốn phản kháng chủ tử của mình:" Chủ tử, ngài không thể đối xử với Thẩm thiếu gia như thế. "

"Thẩm thiếu gia có cái gì đặc thù sao?" Ngữ điệu Thẩm Quy Hải đạm mạc: "Thân là người Thẩm gia, nếu ngay cả điểm giác ngộ này đều không có, bằng cái gì hưởng thụ nhiều phúc lợi cùng đãi ngộ như vậy? Lại bằng cái gì nhận được sự tôn kính của gia nô?"

"Chủ tử..." Thương Ức không nói nên lời phản bác, nhưng...... Hắn ngập ngừng nói: "Chủ tử, Thẩm thiếu gia quá đơn thuần, cậu ấy không làm được chuyện phức tạp như thế."

"Cho nên, cậu không thể nói cho nó chân tướng." Thẩm Quy Hải thong dong nói: "Lục gia có cô gái chi thứ coi trọng cậu, ta sẽ tứ hôn cho cậu, Thẩm Lập Tin đi tìm cậu, cậu không cần giấu, trực tiếp nói cho nó, cậu biết nó là ai, để nó lòng mang áy náy với cậu."

"Nhưng, nhưng nếu Thẩm thiếu gia không muốn thì sao?" Thương Ức nỗ lực cứu vớt: "Cậu ấy sẽ làm một tình nhân... không thể lộ ra ngoài ánh sáng?"

Thẩm Quy Hải cười cười: "Nếu Thẩm Lập Tín không muốn, vậy thuyết minh nó không thích cậu như thế. Vậy cậu... cũng không cần phải đau lòng vì nó."

Tâm Thương Ức  trầm xuống, rơi vào tay chủ tử, không có con đường sống nào hết. Nếu hắn không đồng ý, chủ tử tất nhiên có thủ đoạn buộc hắn phải đồng ý. Đến lúc đó khả năng sẽ càng thêm khó khăn, hắn không dám đánh cuộc chủ tử còn có bao nhiêu để tâm với thân tình. Hắn chưa bao giờ biết chủ tử còn có một mặt vô tình như vậy, làm hắn cả người phát lạnh.

Hắn đột nhiên nhớ tới chủ tử tiếp quản Thẩm gia như thế nào. Người ngồi ở vị trí gia chủ này, còn có thể có bao nhiêu chân tình?

Hắn phải làm sao bây giờ? A Tín phải lam sao bây giờ?

----

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top