Chương 53: Anh làm thế nào chịu được chủ nhân của mình thế.


Cái gọi là quỳ quy củ, chính là ở khu vực ngầm của Sở khiển trách quỳ gia pháp. Cách mỗi nửa giờ, có tiên sinh khiển trách tiến vào, tùy thời mà hỏi một điều trong gia quy. Nếu trả lời đúng thì phạt một roi, lấy đó làm tôn kính đối gia quy, nếu trả lời sai sẽ đánh năm roi. Nói trắng ra là, chính là giáo quy củ, rèn tính nhẫn nại.

Tần tiên sinh dẫn Phương Vấn đến một phòng, dọn gia quy xong, Phương Vấn liền quỳ lên đệm hương bồ, trước đối với gia quy khấu đầu, quỳ thẳng lên liền không nói chuyện. Tần tiên sinh vội thật sự, vị này từ nhỏ đến lớn không biết quỳ quá bao nhiêu lần quy củ, tuy rằng mấy năm nay cũng chưa bị phạt lại, nhưng nói vậy cũng không cần ông dặn dò cái gì, xoay người liền đi ra ngoài.

Phương Vấn quỳ đến nhàm chán, liền nhớ tới khi dùng cơm chiều ngày hôm qua, Diệp Lượng nói mấy câu kia, tổng cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nhưng lại không biết là chỗ nào có vấn đề.

Ngày hôm qua thời điểm y trở về Tây Cánh, mấy tiểu tử kia đều ở nhà ăn, nhìn thấy y, Khang Gia Gia rõ ràng nhẹ nhàng thở ra: "Vấn đại nhân anh không sao chứ?"

Phương Vấn kéo ghế dựa ngồi xuống, cười nói: "Chỉ là mô mềm bị bầm tím thôi, sớm đã không sao rồì."

Khang Gia Gia sợ Phương Vấn nhớ tới sự thương tâm ngày đó, nếu không có việc gì, cũng không hỏi nhiều nữa, đưa thực đơn cho Phương Vấn: "Đang chuẩn bị ăn cơm, Vấn đại nhân anh muốn ăn cái gì?"

Trương Nhược Cốc giúp Phương Vấn lấy chén đũa, Phương Vấn cũng phân phó thị nô lấy đồ ăn mình muốn, Khang Gia Gia không nhịn được hỏi: "Vấn đại nhân anh ngày mai có việc gì không? Anh đào trong vườn trái cây đều kết quả rồi, em cùng Nhược Cốc ngày mai đi hái anh đào cho chủ nhân, anh cũng đi nhé?"

Phương Vấn lắc đầu: "Các cậu đi thôi, chú ý an toàn."

Khang Gia Gia nói: "Cùng đi đi, Diệp Lượng bận, anh lại không vội. Suốt ngày ở trong phòng không tốt."

"Gia Gia cậu đừng làm phiền Vấn đại nhân nữa," Diệp Lượng vẫn luôn không nói chuyện lại hỏi: "Vấn đại nhân ngày mai, có phải đi lãnh phạt hay không?"

Khang Gia Gia sửng sốt, nhìn về phía Phương Vấn: "Không thể nào? Là chuyện đêm nay sao? Không phải nói chủ nhân phạt gã Bùi chủ quản kia rồi à? Sao còn phạt anh chứ?"

Phương Vấn nhìn về phía Khang Gia Gia: "Cậu sao biết chủ nhân phạt Bùi Thập Nhất?" Tin tức ở lầu chính này, cũng phát tán quá nhanh rồi?

Khang Gia Gia sửng sốt: "Thị nô nói đó, nói nhìn thấy mặt Bùi chủ quản đều bị đập nát."

Thị nô bắt đầu bưng thức ăn lại đây, Phương Vấn quay đầu nhìn thấy Diệp Lượng sắc mặt không phải rất tốt, lo lắng nói: "Diệp Lượng cậu không sao chứ?"

Diệp Lượng lắc lắc đầu, y chỉ là tận mắt nhìn thấy gương mặt của Bùi Thập Nhất kia, nhìn liền kinh hồn táng đảm, ở trước mặt chủ nhân làm việc quá không dễ dàng.

Phương Vấn thấy Diệp Lượng không muốn nói, cũng không hỏi lại. Diệp Lượng lại đột nhiên nói: "Vấn đại nhân, tôi biết ngài gần nhất trải qua những ngày không quá hài lòng, nhưng ngài lại như vậy thì không được đâu, ngài vẫn nên...... mau chóng điều chỉnh trạng thái đi."

Phương Vấn cảm thấy lời này của Diệp Lượng rất có đạo lý, liền cười nói: "Đã biết, cậu đã đủ bận rộn, cũng đừng nhọc lòng vì tôi nữa."

Diệp Lượng miễn cưỡng cười cười, dùng chiếc đũa chọc chén cơm, trong đầu đều là những lời Lý Thần nói ngày đó:

[Cậu Phương Vấn của tôi làm Tư Nô nhiều năm như thế, chưa bao giờ quản gia sự, bằng không, trong nhà cũng sẽ không muốn đưa tôi vào nội trạch như vậy đâu.]

[ Ban đầu là bác tôi muốn cho cậu Phương Vấn hỗ trợ liên hệ mấy nhà đầu tư, mở rộng kinh doanh, kết quả y không muốn hỗ trợ không nói, còn chính là kéo mấy bên cho vay trở về, buộc cữu gia làm thế chấp cho vay.]

【 Phương Vấn người kia ấy à, số tuổi thì không lớn, lại rất bản khắc, luôn nói chủ gia quy củ vừa nhiều vừa nghiêm khắc. Chủ gia là quy củ nhiều, nhưng cũng không cấm giúp đỡ trong nhà mà. Theo tôi việc này, may là có ngài hỗ trợ, nếu là cậu tôi á, xác định sẽ mặc kệ tôi. 】

【 Ngài biết đấy, từ khi cậu Phương Vấn thất sủng, sinh ý nhà tôi quả thực là xuống dốc không phanh, cho vay nhiều như vậy, áp lực quá lớn! 】

Diệp Lượng nhịn không được trộm nhìn về phía Phương Vấn đang một bên ăn cơm, một bên cùng hai người khác nói chuyện phiếm. Vấn đại nhân trước kia, quyền lực lớn như vậy, nhưng sao lại mặc kệ chuyện trong nhà không quản? Vấn đại nhân quả thật quá lãnh tình rồi.

Đồ ăn đã bày lên không sai biệt lắm, một đĩa tôm xào Long Tĩnh thoạt nhìn rất đưa cơm, Phương Vấn còn chưa kịp duỗi chiếc đũa, đĩa tôm bóc vỏ trước mặt đã bị Khang Gia Gia kéo ra.

Phương Vấn nhìn về phía Khang Gia Gia, Khang Gia Gia nói: "Ngày mai anh còn phải lãnh phạt gì đấy? Có thương tích không thể ăn thức ăn kích thích."

"Ngày mai mới lãnh phạt." Phương Vấn thấy Khang Gia Gia một bộ anh không nói rõ ràng, liền không cho anh ăn tôm bóc vỏ, ở trong lòng trợn trắng mắt, bất đắc dĩ nói: "Không có việc gì. Chính là đi quỳ hai ngày quy củ thôi."

Khang Gia Gia lắc đầu: "Kia cũng là bị phạt roi còn gì, anh vẫn là đừng ăn tôm bóc vỏ đi."

Trương Nhược Cốc nhìn không được nữa, kéo đĩa tôm bóc vỏ trở về, đặt tới trước mặt Phương Vấn, nói với Khang Gia Gia: "Cậu cho rằng Vấn đại nhân là cậu à, mỗi lần quỳ quy củ liền ăn không biết bao nhiêu roi."

Khang Gia Gia trừng Trương Nhược Cốc: "Cái gì kêu là mỗi lần, tôi tổng cộng cũng không quỳ quá vài lần quy củ đâu đấy."

Trương Nhược Cốc lười cùng Khang Gia Gia phân cao thấp, không để ý đối phương nữa tự mình ăn của mình.

Phương Vấn nhìn thấy rất thú vị, Trương Nhược Cốc đứa nhỏ này luôn luôn lý tính, cùng ai cũng không quá thân cận, có điều, gần nhất tựa hồ quan hệ cùng Khang Gia Gia cũng không tệ lắm.

Y gắp tôm bóc vỏ, cười bóc trần lời nói dối của Khang Gia Gia: "Khang Gia Gia cậu năm nay liền quỳ ba lần quy củ đi?"

Diệp Lượng cắn cắn môi, không nhịn được nói: "Vấn đại nhân, chủ nhân đây là phạt ngài không tuân thủ quy củ đấy."

Phương Vấn sửng sốt, Diệp Lượng cúi đầu nói: "Chủ nhân thưởng trách phạt, ngài sao có thể không thèm để ý như thế."

Trương Nhược Cốc kinh ngạc nhìn về phía Diệp Lượng, Khang Gia Gia nhíu mi, Phương Vấn liếc mắt nhìn Diệp Lượng một cái, đạm cười nói: "Diệp đại nhân nói rất đúng, chủ nhân thưởng trách phạt, là không nên lấy ra để nói giỡn. Thời điểm Phương Vấn tạ phạt sẽ cùng chủ nhân lại xin trách phạt."

"Không, tôi không phải có ý này." Diệp Lượng vừa nghe, vội vàng xua tay, có chút sốt ruột nói: "Tôi chính là muốn nói, Vấn đại nhân ngài không thể lại phạm sai lầm, nếu không không riêng ngài tự mình chịu khổ, cũng sẽ liên lụy người khác."

Phương Vấn sửng sốt: "Tôi phạm sai lầm, sẽ liên lụy ai?" Đây là chuyện chỉ Khang Gia Gia sẽ làm mới đúng đi?

Diệp Lượng nói xong kỳ thật cũng có chút hối hận, y nhớ tới lời Lý Thần nói Vấn đại nhân thất sủng liên luỵ trong nhà, mới cảm thán một câu, nhưng y không muốn để Vấn đại nhân sớm biết chuyện của Lý Thần như thế. Chờ y an bài tốt cho Lý Thần rồi, chờ Phương gia ổn định lại, y sẽ cùng Vấn đại nhân nói, Vấn đại nhân nhất định sẽ cảm kích y.

Diệp Lượng không biết nên biện giải như thế nào, lại nghe Khang Gia Gia khó chịu nói: "Diệp Lượng, anh sẽ không phải sợ Vấn đại nhân liên lụy chúng ta đấy chứ?"

Diệp Lượng sửng sốt, y muốn lắc đầu, nhưng lại cảm thấy đây là lý do rất tốt, nhất thời có chút do dự, thoạt nhìn ngược lại như là thừa nhận lời Khang Gia Gia nói. Cái này, ngay cả Trương Nhược Cốc cũng cảm thấy không cao hứng. Cho tới nay, đều là Vấn đại nhân che chở bọn họ, cho dù ngẫu nhiên liên lụy bọn họ một hai lần, như vậy thì có làm sao?!

Phương Vấn nhìn kỹ Diệp Lượng hai giây, cảm giác có điểm quái, y luôn cảm thấy lời này của Diệp Lượng chưa nói xong thì phải, nhưng cũng có khả năng là do y đa tâm thôi. Diệp Lượng tiểu tử này nhát gan, mặc kệ chủ nhân mắng ai, y đều là người sợ hãi đầy tiên, có lẽ, tiểu tử này thuần túy chính là sợ chủ nhân tức giận thôi, nhỉ?

Phương Vấn nghĩ đến đây liền dần dần thu hồi suy nghĩ, vừa lúc Tần tiên sinh tiến vào hỏi gia quy, y một chữ cũng không nói sai, lãnh một giới tiên, tiếp tục quỳ. Tần tiên sinh rất bất đắc dĩ, vị đây chính là người có thể quản sự nội trạch, gia quy đọc làu làu, còn quỳ quy củ cái gì chứ......

Tần tiên sinh đi ra ngoài không bao lâu, Phương Vấn nghe được cửa lại bị đẩy ra, nhưng lại là cái loại đẩy cửa kiểu lén lút.

Phương Vấn có chút kinh ngạc, chịu đựng không quay đầu lại, nhưng người đẩy cửa thế nhưng vào được!

Phương Vấn sửng sốt, quay đầu, liền nhìn thấy người đến là Thẩm thiếu gia!

......

Cùng Thẩm thiếu gia đối diện mấy giây, Phương Vấn quay đầu lại, y còn đang quỳ quy củ, không thể nói chuyện.

Thẩm thiếu gia cảm giác bản thân bị làm lơ, cậu khoanh chân ngồi vào đối diện Phương Vấn, đi thẳng vào vấn đề nói: "Phương Vấn, anh đến giúp em đi."

Phương Vấn mắt nhìn thẳng.

Thẩm thiếu gia nói: "Thiết bị theo dõi em đã đổi thành vòng lặp truyền phát tin rồi, bọn họ sẽ không phát hiện nơi này đâu, yên tâm."

Phương Vấn không muốn nói chuyện.

Thẩm thiếu gia bĩu môi: "Phương Vấn? Vấn đại nhân? Phương Sub?"

Phương Vấn: "......"

Thấy Phương vấn không để ý tới mình, Thẩm thiếu gia bò dậy, đứng ở bên người Phương Vấn, dùng tay ở trước mắt y quơ quơ, lại quơ quơ, trừng mắt nhìn Phương Vấn không chút sứt mẻ một hồi, nhún nhún vai, lại khoanh chân ngồi xuống: "Không phải em nói anh rồi sao, Phương Vấn anh có thể đừng cứng nhắc như thế hay không? Cũng chẳng có ai nhìn chằm chằm, anh quỳ thẳng như thế cho ai xem chứ? Anh họ...." Đột nhiên bị Phương Vấn liếc mắt một cái, Thẩm thiếu gia ngượng ngùng sửa miệng: "Gia chủ, gia chủ được rồi chứ. Ảnh quản anh cũng quản quá nghiêm rồi, anh căn bản không cần thiết nghe lời như thế."

Phương Vấn nhịn không được nhắm mắt lại, trong lòng chỉ muốn mắng chửi người.

Thẩm thiếu gia nhếch miệng ngây ngô cười: "Bọn họ đều nói Vấn đại nhân thanh lãnh nội liễm, tiểu tâm cẩn thận, đó là bọn họ chưa thấy qua anh khi còn nhỏ nha. Anh một chút cũng không thành thật như những đứa trẻ khác đâu. Gia chủ của chúng ta cũng coi như là thần kỳ, thế nhưng có thể nuôi dưỡng anh thành người như vậy."

Phương Vấn không phản ứng, Thẩm thiếu gia trầm mặc một lát, thay đổi đề tài bắt đầu dong dài: "Thương Ức chính là so với chủ nhân của anh ôn nhu hơn nhiều. Rất tôn trọng em, cũng rất chú trọng cảm thụ của em nha. Em không thích, hắn chưa bao giờ ép em làm, làm hại em có đôi khi còn phải giả bộ là rất thích, rốt cuộc hai người muốn phối hợp với nhau, không thể chỉ hắn thỏa mãn em, đúng không?"

.......

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top