Chương 52.9: Người tới, trói Vấn đại nhân lại, mang đi gặp chủ tử (3)


Phương Vấn không biết bản thân đã quỳ bao lâu, thẳng đến khi phía sau lưng cùng đùi đều cứng đờ tê mỏi rồi mới nghe được chủ nhân nói: "Lục gia sụp đổ, Thủ vệ quân không thể không ai tiếp quản. Mà ta cần một người tuyệt đối trung thành đi tiếp quản Thủ vệ quân. Thương Ức vốn chính là người trong hệ thống quân đội, hiểu biết tình huống, cũng trấn được những binh sĩ đó, hơn nữa là con rể Lục gia - với tầng thân phận này, càng dễ dàng làm những cái lão binh đó tiếp thu."

Phương Vấn trong lòng căng thẳng, an bài như vậy, Thẩm thiếu gia cùng Thương Ức muốn ở bên nhau, sợ là khó hơn lên trời... Y chậm rãi hít một hơi, do dự hỏi: "Cô gái Lục gia kia, ngài chuẩn bị làm sao bây giờ?"

Thẩm Quy Hải nhìn ngọn cây ngoài cửa sổ bị gió thổi đến không thể không đong đưa, chậm rãi nói: "Đại khái sẽ không giữ lại."

Bàn tay Phương Vấn ở sau người nắm thật chặt, khẩn trương nói: "Nếu bọn họ có con, tương lai đứa bé sẽ không hận Thẩm gia sao?"

Thẩm Quy Hải trầm mặc một lát, mới nói nói: "Sẽ không có con."

Thẩm Quy Hải duỗi thẳng chân, hai chân đều tự nhiên đáp ở trên lưng nô lệ, lúc này mới nói: "Thương Ức sẽ làm tiểu phẫu thắt tinh."

Phương Vấn hít sâu một hơi, Thẩm Quy Hải tiếp tục nói: "Ngược lại không phải vì Thẩm Lập Tin. Thương Ức dù sao cũng là người Thương gia, ta không có khả năng để hai hệ thống quân đội đều giao cho Thương gia. Chờ tương lai, từ mẫu gia mẹ ta gia chọn một đứa nhỏ đưa cho Thương Ức bồi dưỡng, tương lai tiếp quản Thủ vệ quân liền tốt rồi."

"Thương gia trường....... Biết kế hoạch của ngài sao?"

"Biết." Thẩm Quy Hải thở dài: "Thương Ức không phải con cả, đối với Thương gia ảnh hưởng không lớn."

"Hôn sự này, là Lục gia nói ra trước sao?"

"Phải, Lục gia trừ bỏ mượn sức Thương gia, cũng có thể đang thử tâm tư ta." Thẩm Quy Hải nói: "Nhà gái là chi thứ Lục gia, ta nếu như vậy cũng không đồng ý, Lục gia trong lòng phỏng chừng liền hiểu rõ."

Nói đến này, Phương Vấn cũng không có gì để hỏi nữa, y an an tĩnh tĩnh quỳ sát, chờ thời gian cùng mỏi mệt chậm rãi mang đi những bực bội nói không nên lời nói trong lòng. Thẩm thiếu gia nếu vì việc này cùng chủ nhân cách lòng, chủ nhân sẽ có bao nhiêu khó chịu chứ.

Không biết qua bao lâu, Thẩm Quy Hải buông chân xuống, lôi kéo thân thể cứng đờ của nô lệ đứng thẳng dậy, dặn dò nói: "Thẩm Lập Tin cùng Thương Ức, chuyện này tương lai lại nói sau. Hiện tại cái gì đều không cần nói cho Thẩm Lập Tin, nó phải chân thật một chút Lục gia mới có thể tin tưởng Thương gia cùng chủ gia ly tâm, như vậy sẽ không có nhiều phòng bị với Thương Ức."

Phương Vấn gật gật đầu: "Em đã biết, ngài yên tâm, việc này em sẽ không nhúng tay."

"Ừ." Thẩm Quy Hải còng tay cởi bỏ, nói: "Mặt của gã Bùi Thập Nhất kia  phỏng chừng phải sưng mấy ngày, không đến phiền em được. Em quỳ hai ngày quy củ, vừa lúc lại trốn được Thẩm Lập Tin, đỡ phải để nó quấn lấy em."

"Vâng." Phương Vấn hoạt động cánh tay một chút, nhìn về phía Thẩm Quy Hải.

Thẩm Quy Hải nhướng mày: "Còn có chuyện gì?"

Phương Vấn không nói chuyện, đột nhiên đứng dậy hung hăng ôm chủ nhân một chút, không đợi Thẩm Quy Hải phản ứng, liền nhanh chóng buông tay ra dập đầu: "Nô lệ vượt khuôn phép, chủ nhân phạt đi."

Thẩm Quy Hải dở khóc dở cười nhìn nô lệ khó có khi bộc lộ tính trẻ con, mắng: "Phạt cái rắm, nhanh cút đi."

-----------


 Ttiểu kịch trườngvô trách nhiệm, hì hì

Quản gia vừa bước ra cửa, bị một thị nô mời tới cửa Tây Cánh.

Khang Gia Gia nôn nóng nhìn về phía quản gia: "Có chuyện gì thế bác Lưu?" Bùi Thập Nhất mang theo một đống thị nô, gióng trống khua chiêng một đường áp Vấn đại nhân đến lầu chính, chuyện này bị quá nhiều người thấy được, Khang Gia Gia muốn không biết cũng không được. Cậu vội la lên: "Vấn đại nhân sẽ không lại bị đánh chứ?"

Quản gia rất bất đắc dĩ thở dài, nói: "Khang đại nhân, nô tài hai ngàytrước nghe được một câu."

Khang Gia Gia không rõ nguyên do: "Nghe được câu gì?"

Quản gia nói: "Đánh một trận có thể giải quyết vấn đề, vậy đó không phải vấn đề lớn."

Khang Gia Gia: "......"

Phiên ngoại nhỏ:  tiểu Phương Vấn bên người Thẩm Quy Hải (2)

===== Thời điểm Thẩm Quy Hải 16, Phương Vấn 12 tuổi, đúng là tuổi hay gặp rắc rối =====

"Phương Vấn!" Thẩm Quy Hải chỉ vào sàn nhà trước người: "Em quỳ chỗ này cho ta."

Phương Vấn uốn gối quỳ, vẻ mặt ngược lại rất quật cường. Nhìn thấy Thẩm Quy Hải đang bốc hỏa: "Ta nói qua bao nhiêu lần rồi, không được bơi lội trong sông kia?!" Con sông kia nước quá sâu chảy quá siết, rất nguy hiểm.

"Ngài đã nói qua......"

"Vậy em chính là không coi trọng lời nói của ta?" Thẩm Quy Hải lấy thước ra.

"Chủ nhân," Phương Vấn có chút ủy khuất vươn tay: "Phương Vấn muốn luyện tập lặn xuống nước."

Thẩm Quy Hải trợn trắng mắt, dùng thước điểm điểm lòng bàn tay đối phương: "Thẩm gia không có bể bơi sao? Một hai phải luyện trong sông?"

"Bể bơi quá đơn giản," Phương Vấn bĩu môi: "Nước cũng quá ít rồi."

Thẩm Quy Hải tức đến bật cười: "Em đừng nói với ta là, tương lai em muốn trở thành vận động viên bơi lội đấy nhé!"

Phương Vấn lắc đầu, nhìn Thẩm Quy Hải giơ thước lên, nhỏ giọng nói: "Phương Vấn chính là muốn học tất cả các loại bản lĩnh, tương lai, vạn nhất chủ nhân gặp nguy hiểm, có thể giúp được chủ nhân."

Thẩm Quy Hải sửng sốt, hắn nhìn tiểu hài tử vẻ mặt nghiêm túc, thước này, đánh không nổi nữa.

--------

Phương Vấn khi còn nhỏ, vừa thấy Thẩm Lập Tin liền đau đầu. Chủ nhân nhà y nhìn đến Thẩm Lập Tin cũng đau đầu, cho nên, mỗi lần đều ném Thẩm Lập Tin sang cho y.

"Phương Vấn," Thẩm Lập Tin cầm một cái máy chơi game VR lại đây: "Cùng nhau chơi trò này đi, mới ra đấy."

Phương Vấn lắc đầu: "Không có thời gian, rất nhiều công khóa anh còn chưa có làm xong đâu."

Thẩm Lập Tin thăm dò nhìn nhìn sách trong tay Phương Vấn, kinh ngạc nói: "Đây là sách giáo khoa đại học mà? Anh họ là muốn bồi dưỡng anh thành giảng viên đại học sao?"

Phương Vấn không để ý tới cậu, Thẩm Lập Tin tròng mắt vừa chuyển nói: "Anh nếu chơi với em, em liền nói cho anh biết lần trước em làm thế nào che đậy tín hiệu trên máy truyền tin của anh."

Phương Vấn sửng sốt, mắt sáng rực lên: "Thật sự?"

"Đương nhiên,"

"Được!" Phương Vấn buông sách trong tay, lấy một cái mắt kính VR mang lên: "Là trò chơi gì thế?"

"Đánh cương thi." Thẩm Lập Tin đưa cho Phương Vấn một cái tay chơi game, giới thiệu nói: "Anh thủ bên trái, em thủ bên phải."

"Được."

Trẻ con 12 tuổi, rốt cuộc vẫn là đứa nhóc ham chơi, hai người này một khi chơi liền quên thời gian, hô to gọi nhỏ, cuối cùng làm ồn đến gọi cả Thẩm Quy Hải từ trong thư phòng ra.

Nhìn hai tiểu gia hỏa mồ hôi đầy đầu kia, Thẩm Quy Hải buồn cười đi bưng hai chén nước, ai ngờ đến hai người này mang tai nghe, căn bản liền không nghe được hắn tới gần. Chỉ thấy Thẩm Lập Tin hô to một tiếng: "Phương Vấn anh bên phải!" Sau đó, Phương Vấn liền huy động máy điều khiển trong tay tay hướng bên phải làm một cái động tác chém.

Sau đó.......

Phanh!

Phương Vấn cảm thấy bản thân hình như va phải đồ vật gì đó, vội vàng cởi kính mắt xuống, bị chủ nhân đứng cách một bước trước mặt làm cho khiếp sợ, theo bản năng lui về phía sau một bước, vừa lúc vướng ngã Thẩm thiếu gia đồng thời lui về phía sau.

"Ai nha!" Thẩm thiếu gia kinh hô một tiếng,  ngã cái rầm ngồi xổm dưới đất.

"Phương Vấn anh không sao chứ?" Thẩm thiếu gia sợ Phương Vấn cũng bị chính mình vướng ngã, chịu đựng đau nhức trên mông tháo mắt kính xuống, liền nhìn thấy Phương Vấn sớm đã quỳ xuống, còn có anh họ đang đen mặt đứng bên cạnh......

"Anh họ..." Thẩm thiếu gia bò dậy, anh họ biểu tình thật dọa người...... Cậu liếc mắt một cái liền nhìn thấy trên sách giáo khoa Phương Vấn bị đổ một cốc nước, da đầu có điểm tê dại, vội vàng nói: "Là em kêu Phương Vấn cùng nhau chơi, anh đừng trách anh ấy."

Thẩm Quy Hải thở hổn hển một hơi, nói với Phương Vấn: "Đi thư phòng ta phạt đứng!"

"Vâng...." Tiểu Phương Vấn liền biết, gần Thẩm thiếu gia nhất định sẽ không có chuyện tốt......

Thẩm Quy Hải lại mộng tinh, mơ thấy vẫn như cũ không phải con gái. Tuy rằng diện mạo của thiếu niên trong mộng vẫn thấy không rõ, nhưng lần này, hắn lại có chút ấn tượng, cảm giác kia, như thế nào đều làm hắn cảm thấy rất giống Phương Vấn trưởng thành!

Sao có khả năng!

Thẩm Quy Hải bị chính mình dọa sợ. Chẳng lẽ là bởi vì Phương Vấn sau này sẽ trở thành Tư Nô của mình, cho nên, hắn hiện tại có chút suy nghĩ quá phận?

Mang theo một tia mờ mịt cùng hoang mang, Thẩm Quy Hải gọi Phương Vấn tới, lại không nói lời nào, chỉ là nhìn chằm chằm vào Phương Vấn. Trong mộng là tiểu tử này, đúng không? Tuy rằng là bộ dáng đã lớn lên, nhưng tuyệt đối là tiểu tử này!

Phương Vấn không biết đã xảy ra cái gì, bị chủ nhân nhìn đến nổi da gà, trong lòng bồn chồn, 10 phút sau, y cuối cùng chịu đựng không nổi, thình thịch quỳ xuống nói: "Chủ nhân, em sai rồi."

Thẩm Quy Hải sửng sốt, chẳng lẽ tiểu tử này biết hắn đang suy nghĩ cái gì? Hắn có điểm hoảng loạn, theo bản năng nói: "Em sai cái gì?"

"Máy tính của chủ nhân ngài, là, là em làm hỏng." Tiểu Phương Vấn méo miệng nói: "Em chỉ là muốn dựa theo cách Thẩm thiếu gia dạy thử xem, không nghĩ tới liền format toàn bộ ổ cứng."

Thẩm Quy Hải giật mình, ngay sau đó trừng lớn mắt, không dám tin tưởng nhìn về phía Phương Vấn: "Cho nên, luận văn ta viết ba ngày này, cũng chưa lưu?"

Tiểu Phương Vấn sợ tới mức run rẩy, không dám nói lời nói, chỉ gật gật đầu.

"Phương Vấn!" Thẩm Quy Hải hít sâu một hơi: "Em hôm nay, chết chắc rồi!"

--------


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top