Chương 51.5: Phương Vấn, có muốn đi hẹn hò không (2)


Phương Vấn chỉ cười không nói, Thẩm Quy Hải không phục: "Buổi chiều hôm này, Hoàng Kiệt chắc không còn nói ta hiền lành nữa đâu."

Phương Vấn nói: "Đó là ông ta không hiểu biết ngài."

Thẩm Quy Hải cảm thấy lời này thật sự không giống như lời hay, kéo tay Phương Vấn qua, dùng sức nhéo nhéo: "Ta đáng sợ như thế, sao không thấy qua em sợ ta."

Phương Vấn tháo kính râm xuống, để Thẩm Quy Hải nhìn thấy ánh mắt chân thành tha thiết của mình: "Sao em có thể không sợ được, ngài cũng không biết em có bao nhiêu sợ ngài đâu."

Thẩm Quy Hải cạn lời, tức giận nói: "Vậy em đây là sợ thành thói quen?"

"Cũng không phải không đúng, từ nhỏ ngài đã làm em sợ rồi, có thể nói không phải thói quen sao." Thời điểm hẹn hò, chủ nhân sẽ không phạt y, Phương Vấn nắm chặt cơ hội oán giận: "Không phải chỉ lớn hơn em bốn tuổi thôi sao, quản em nghiêm như vậy, động hay không động liền phải lột quần đét mông, ngài đều đã quên chính ngài cũng chỉ mới là một đứa nhỏ thôi đó."

Thẩm Quy Hải gõ trán Phương Vấn một chút: "Còn không phải em không nghe lời, nuôi em dễ dàng sao."

Phương Vấn cong mắt cười nói: "Cũng không phải nhá, ngài đối với Phương Vấn thật quá tốt, cho nên em luôn đắc ý vênh váo."

Thẩm Quy Hải đeo lại kính râm cho Phương Vấn, thở dài nói: "Ta đối với ai đều tốt hơn so với em."

Phương Vấn duỗi tay điểm điểm ngực Thẩm Quy Hải: "Trong lòng ngài đối với em tốt hơn tất cả mọi người."

Thẩm Quy Hải giấu thần sắc phức tạp sau kính râm, bỗng nhiên nói: "Phương Vấn, em đã từng nghĩ tới, nếu em chưa đi đến nội trạch, nếu lúc trước ba em không đưa em tới Chủ Trạch, em hiện tại sẽ là dạng gì không?"

Không có đủ loại quy củ trói buộc, không bị những âm u nơi Chủ Trạch nhuộm dần, Phương Vấn, hẳn sẽ là một thanh niên khí phách hăng hái?

Phương Vấn liền không hề nghĩ ngợi nói: "Không nghĩ tới, em trước nay chưa bao giờ nghĩ tới việc bên người sẽ không có chủ nhân. Nô lệ cần thiết phải cùng chủ nhân ở bên nhau."

Cần thiết.... Ngữ khí tùy hứng này làm trong lòng hắn mềm nhũn, Thẩm Quy Hải cảm thấy cách kính râm hắn đều có thể nhìn đến con ngươi trong trẻo kia của Phương Vấn, hắn vừa muốn nói cái gì, liền nghe Phương Vấn nói tiếp: "Lại nói, nếu không có ta ở bên cạnh ngài, ngài hiện tại tám phần đã thành một tên bạo quân. Mảnh đất của Thẩm gia này sẽ máu chảy thành sông, ta thân là một dân chúng bình thường, cũng không có ngày lành mà trải qua."

Thẩm Quy Hải: "...... Những lời này ta đều nhớ kỹ rồi, chờ trở về lại thu thập em."

Phương Vấn: "......"

Tới gần thời gian tan tầm, xe cộ trên đường cái bắt đầu nhiều lên, hai người đều biết cần phải trở về, nhưng ai cũng không muốn mở miệng trước. Mãi đến khi hai người đi khắp một lượt quanh vườn hoa bùng binh, khi đứng ở biên giới hoa viên, Phương Vấn cuối cùng thở dài, chưa tới 12 giờ, ma pháp đã phải kết thúc rồi.

Cần phải trở về.

Nhưng y còn chưa mở miệng, liền nghe được ven đường có một bà mẹ mở quán bán hàng đang hù dọa con mình: "Kêu con còn không nghe lời, lại không nghe lời nữa, gia chủ liền tới bắt con đi làm nô tài."

Phương Vấn: "......"

Thẩm Quy Hải: "......"

Phương Vấn liếc mắt nhìn Thẩm Quy Hải một cái, cười đi ra phía trước: "Chị gái, tôi mới vừa nghe là chị đang nói Thẩm gia chủ?"

Bà mẹ kia đề phòng nhìn người đeo kính râm khẩu trang trước mặt: "Cậu là ai?"

Phương Vấn cười nói: "Chúng tôi là người từ Tề gia lại đây du lịch."

Bà mẹ kia "à" một tiếng, rõ ràng buông lỏng cảnh giác, lại nhiệt tình nói: "Du lịch sao, chọn hai tập bao lì xì trở về tặng bạn bè làm quà đi, đều là thiết kế mới nhất năm nay đấy."

Phương Vấn cười lật xem hàng trên quầy, thuận miệng hỏi: "Người dân Thẩm gia bên này, đều có thể tùy tiện nghị luận gia chủ sao?"

"Có gì không thể," người phụ nữ cười nói: "Bọn chị ngày thường còn lấy gia chủ ra làm truyện cười nói giỡn cơ."

Thẩm Quy Hải lúc này cũng đã đi tới, ngồi xổm bên người Phương Vấn, nhìn Phương Vấn chọn bao lì xì. Nghe người phụ nữ nói như thế, không khỏi có chút kinh ngạc ngẩng đầu, ngữ khí kia...... Là kiêu ngạo, nhỉ? Lấy gia chủ ra nói giỡn, có cái gì mà kiêu ngạo như thế?

Phương Vấn kinh ngạc nói: "Không phải chứ? Không sợ xảy ra chuyện sao?"

"Sao lại xảy ra chuyện?" Người phụ nữ ngẩn người, cũng tò mò nói: "Chị nghe nói, Tề gia bên kia, là không được tùy tiện nghị luận chuyện chủ gia?"

"Đương nhiên." Phương Vấn nói: "Ai dám nói bậy, khả năng sẽ phải chịu hình phạt."

Người phụ nữ vỗ vỗ bộ ngực nói: "Còn tốt còn tốt, cũng may chị đây sinh ra ở Thẩm gia."

Phương Vấn một bên nói một bên chọn đồ, chọn được một cái liền đưa cho Thẩm Quy Hải một cái: "Chị cảm thấy sinh hoạt ở Thẩm gia rất tốt hả? Chỉ bởi vì Thẩm gia bên này có thể tùy tiện nghị luận gia chủ sao?"

Đối phương nhìn Phương Vấn chỉ chốc lát liền chọn ba tập bao lì xì, rất cao hứng, nói cũng nhiều hơn: "Đúng thế, cậu có biết cái gì gọi là người như thế nào thì không sợ nghị luận không?" Không đợi Phương Vấn nói chuyện, người phụ nữ liền nói: "Chính là người có bản lĩnh, trí tuệ cao đấy! Gia chủ của chúng tôi không sợ dân chúng nghị luận, thuyết minh cái gì? Thuyết minh ngài là người có bản lĩnh a!"

Thẩm Quy Hải xuyên thấu qua kính râm nhìn người phụ nữ kia, câu trả lời này, thật sự có chút ra ngoài dự kiến của hắn.

Phương Vấn lại đưa cho Thẩm Quy Hải một cái bao lì xì nữa, tiếp tục hỏi: "Nhưng tôi vừa rồi nghe thấy chị lấy gia chủ ra hù dọa trẻ con mà, tôi nghe nói, Thẩm gia chủ vừa máu lạnh vừa bạo lực, còn đặc biệt khó hầu hạ?"

Người phụ nữ kia đưa cho Phương Vấn xem thêm nhiều mẫu hàng khác, đĩnh đạc nói: "Cái đó cùng dân thường như bọn chị có quan hệ gì đâu, bọn chị chỉ cần tuân thủ đúng pháp luật quy định là được. Cho dù gia chủ người này máu lạnh hay không, kia đều là chuyện của những người trong chủ gia."

Phương Vấn nhịn cười: "Đúng nhỉ."

Người phụ nữ như mở máy hát, nhất thời thu không được, khoác lác nói: "Chị cùng cậu nói thôi nhé, gia chủ lãnh khốc, đối dân chúng bình thường là chuyện tốt."

"A?"

"Này thuyết minh gia chủ lợi hại đấy, gia chủ mà lợi hại, chủ gia mới có tự tin, chủ gia có nắm chắc, Thẩm gia mới thái bình, dân chúng sinh hoạt mới có thể an ổn." Người phụ nữ hừ một tiếng nói: "Lời này, cho dù đứng trước gia chủ, chị đây cũng dám nói."

Phương Vấn không nghĩ tới bà chủ này còn có thể nói ra một phen đạo lý lớn như thế, quả thực phải lau mắt mà nhìn, Thẩm Quy Hải nhìn trong tay một đống bao lì xì, đột nhiên hỏi Phương Vấn nói: "Em ở đâu nghe nói Thẩm gia chủ vừa máu lạnh lại bạo lực, còn đặc biệt khó hầu hạ?"

Động tác chọn bao lì xì của Phương Vấn bỗng cứng đờ, lập tức lấy lại toàn bộ bao lì xì trong tay chủ nhân, đưa tới trước mặt bà chủ, hỏi: "Tổng cộng 10 cái, bao nhiêu tiền?"

Đối phương nói: "1000."

Phương Vấn lắc đầu: "Quá đắt rồi, người khác chỉ 50 một cái, chị đây bán gấp đôi đấy."

Bà chủ đỏ mặt già, nói: "Loại này của chị chất lượng không giống của bọn họ, không tin cậu đi mua chỗ khác thử xem."

Phương Vấn nhìn Thẩm Quy Hải đã đi ra ngoài gần mười mét, cạn lời nói: "Kia cũng không được, nếu quý giá như thế, chúng tôi đành từ bỏ vậy."

Bà chủ vừa nghe, có chút sốt ruột nói: "Thôi thôi thôi, kia lấy rẻ cho cậu, tính 950 thôi."

Phương Vấn còn muốn nói nữa cái gì, liền nghe Thẩm Quy Hải nói: "Đi thôi."

Phương Vấn thở dài, cuối cùng nỗ lực một phen: "Tôi mua nhiều như thế, cũng không cần chị bớt giá sỉ, nhưng chị tốt xấu không thể quá đắt so với nhà khác như thế."

Bà chủ rất khôn khéo, vừa thấy liền biết người đi cùng thanh niên này nóng tính, liền kiên trì: "900, không thể lại bớt thêm."

"550!"

"900!"

"560......" Phương Vấn còn đang trả giá, Thẩm Quy Hải không thể nhịn được nữa, từ trong túi Phương Vấn lấy ví tiền ra, bà chủ nhận lấy lập tức rút ra 900, xong xuôi trả lại.

Phương Vấn cạn lời một lát, đuổi theo Thẩm Quy Hải, nhỏ giọng nói: "Ngài đừng nóng giận, tuy rằng người dân lấy ngài ra hù trẻ con, nhưng ngài không thấy bà chị kia cảm thấy may mắn khi có thể sinh hoạt dưới sự cai trị của Thẩm gia sao? Ngài là một gia chủ rất tốt đó!"

Thẩm Quy Hải liếc xéo Phương Vấn một cái, ha hả cười nói: "Vấn đại nhân, ở bên ngoài, không ngừng biêu xấu thanh danh của ta, nhỉ?"

Phương Vấn: "....."

------

p/s" Rồi, chết em rồi Vấn Vấn ơi ^^

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top