Chương 46.9: Ngài muốn chơi như thế nào liền chơi như thế đó (3)


Âm nhạc xuyên thấu qua thân thể y truyền ra, có chút nặng nề, những người khác chỉ cảm thấy có điểm quái, nhưng Thẩm Lập Ngôn cách Phương Vấn rất gần, mơ hồ đoán được một chút, quả thực hận không thể chính mình lập tức biến mất. Này tuyệt đối sẽ bị diệt khẩu a!!!

Phương Vấn cứng ngắc tại chỗ hai ba giây, lập tức liền phản ứng lại, đây, đây là tín hiệu chủ nhân kêu y trở về. Phương Vấn run rẩy bước chân, ngay cả cơn đau xót dưới gan bàn chân đều không có tâm tình chú ý đến, càng bất chấp cái gì mà tư thế đoan chính hay quái dị, dù sao cũng không ai dám ngẩng đầu.

Nghiêng ngả lảo đảo trốn trở về văn phòng Thẩm Quy Hải, phanh một tiếng khép cửa lại, y lần đầu tiên không có hình tượng dựa vào cửa lớn ngồi bịch trên mặt đất, nhắm chặt mắt, nửa ngày không phục hồi tinh thần lại, ngay cả thời điểm nào âm nhạc dừng cũng không biết.

Không biết ngồi bao lâu, Phương Vấn cảm thấy chủ nhân ngồi xổm trước người y, giúp y tháo mắt kính xuống, cười hỏi: "Đôi mắt sao còn đỏ thế?"

Phương Vấn mờ mịt nhìn Thẩm Quy Hải một hồi, run rẩy môi nói: "Chủ, chủ nhân."

"Cái gì?"

"Lần sau đừng chơi như thế, được không?"

Thẩm Quy Hải véo véo gương mặt Phương Vấn, cười nói: "Không thích?"

Phương Vấn ngẩn người, mặt lại có chút hồng, y lắc đầu, rồi lại gật gật đầu, nan kham nói: "Quá kích thích."

"Nhưng vẫn là thích, có phải không?" Tay Thẩm Quy Hải sờ đến đũng quần Phương Vấn, xoa xoa, cười nói: "Nói nữa, chính em đã nói rồi, em là của ta, ta muốn chơi như thế nào liền chơi như thế đó, cho dù để tất cả mọi người biết em là nô lệ của ta cũng không quan hệ."

Phương Vấn không biết trả lời như thế nào, dương vật bị Thẩm Quy Hải xoa có chút đau, lại không dám khép chân lại, chỉ run rẩy thân thể, theo thói quen định phụ họa nói: "Vâng ạ, ngài muốn chơi như thế nào liền chơi như thế đó."

Thẩm Quy Hải mỉm cười buông tay ra, nửa thật nửa giả hỏi: "Vậy lần sau lại chơi như thế nữa?"

Phương Vấn kinh hãi trừng lớn mắt, tựa hồ muốn nhìn một chút xem chủ nhân có phải đang nói giỡn hay không, nhưng nhìn nửa ngày cái gì cũng nhìn không ra, liền chịu đựng ngượng ngùng lấy lòng xin tha nói: "Chủ nhân, lại chơi như thế, liền thành quen, không có cảm giác. Ngài, ngài để nô lệ giữ lại một phần cảm thấy thẹn tâm, ngài cũng có thể chơi càng thêm cao hứng, đúng không?"

Thẩm Quy Hải ha ha cười nói: "Em cũng chỉ có loại thời điểm như này mới chịu thua, cầu ta dung tha, nhỉ."

Phương Vấn trong lòng cảm thấy lời này của chủ nhân chính là có chút không nói lý, thời điểm y xin tha rất nhiều, nhưng y cầu, ngài ấy cũng không buông tha đấy chứ.

"Tự mình lấy đồ trên người xuống đi, quản tốt đồ vật của mình vào, gần nhất cấm dục một đoạn thời gian."

"Vâng." Phương Vấn nhìn mắt dương vật bị chèn ép đến phát tím, có chút bất đắc dĩ tự mình an ủi: Cấm dục liền cấm dục, còn đỡ hơn phải tổn thương nguyên khí.

Thẩm Quy Hải đi trở về bàn làm việc, không quản Phương Vấn nữa, một lát sau, đột nhiên nói: "Lệ phạt mỗi ngày kia của em, về sau nếu có việc, liền buổi tối lại đây tìm ta thỉnh phạt. Nếu không có việc gì, trước khi đi ngủ tự mình vả miệng là được."

"Vâng..." Phương Vấn suýt nữa đã quên mất chuyện lệ phạt này. Y buổi sáng quỳ đến mơ hồ, buổi chiều lại bị phạt đến kinh hồn táng đảm, hiện tại ngẫm lại, nhất thời lại có chút phân không rõ chủ nhân rốt cuộc là vì sự kiện nào phạt y như thế.

Thẩm Quy Hải nhìn nô lệ đang nhe răng trợn mắt tháo kẹp đuôi yến xuống, hỏi: "Em có phải nên thuận tiện báo cáo cho ta xem ban ngày hôm qua đã làm cái gì hay không?"

Phương Vấn nghe xong tay bỗng run rẩy, một cái cái kẹp không nắm chắc lại kẹp vào da thịt, đau đến y hít hà một hơi, một hồi lâu mới cẩn thận nói: "Chủ nhân, có phải Triệu quản sự tìm ngài nói gì không?"

Thẩm Quy Hải cười như không cười, chỉ chỉ chính giữa văn phòng, nhìn Phương Vấn bò qua đó, đưa lưng về phía hắn quỳ nằm sấp xuống, bắt đầu cố sức ra bên ngoài đẩy cái loa Bluetooth trong hậu huyệt ra, cười nhạo nói: "Hiện tại em thật đúng là không còn biết thẹn thùng, nhỉ."

Thật vất vả bài xuất non nửa cái, bị Thẩm Quy Hải kích thích một câu cơ vòng lại căng thẳng, toàn bộ rụt trở về. Phương Vấn nằm bò không nhúc nhích, trong thanh âm mang theo một chút ai oán: "Này không phải ngài giáo quy củ sao."

"Vậy em tiếp tục đi." Thẩm Quy Hải cười nói.

Phương Vấn: "...."

Thẩm Quy Hải chơi cây bút trong tay, nhìn nô lệ cùng dị vật trong hậu huyệt phân cao thấp. Cái loa kia ở giữa có chút thô, Phương Vấn thử vài lần cũng chưa thể bài xuất ra, chỉ đành mở miệng nói: "Chủ nhân, quá thô, nô lệ có thể sử dụng tay hỗ trợ không?"

Thẩm Quy Hải nói: "Lại đây."

Phương Vấn bò đến bên người Thẩm Quy Hải quỳ vững, nhìn thấy chủ nhân lấy thước ra, liền duỗi tay nâng lên trước người.

Thẩm Quy Hải cũng không nói lời vô nghĩa nữa, một tay đánh 10 thước, đều là đánh vào bụng ngón tay. Đánh xong rồi mới nói: "Đi thôi."

Phương Vấn phun ra một hơi nặng nề, biết đây là chủ nhân đồng ý rồi. Ngón tay đau, cũng không đau bằng di vật đang tồn tại trong hậu huyệt được.

Thời điểm lại bò về vị trí giữa phòng, y không dám mưu lợi, tiếp tục dùng ngón tay mà bò. Mới vừa nằm sấp xuống, liền nghe Thẩm Quy Hải nói: "Lục gia lần này xem ra thật thông minh, không trực tiếp tìm những ông già đó, lại ra tay từ những thị nô thân cận."

Phương Vấn mặt sau dùng sức, nói chuyện liền có chút đứt quãng: "Triệu quản sự, tuy rằng gan, nhỏ, lại rất, trung thành"

"Bộ phận mua sắm, không thể xảy ra chuyện, đặc biệt là nguyên liệu nấu ăn."

"Phương Vấn, biết, biết rõ. Em sẽ, nhìn chằm chằm."

Thẩm Quy Hải trầm mặc không nói nữa, mua sắm không thể xảy ra chuyện, cho nên Lục gia cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua khu mua sắm.

Triệu quản sự đuổi thị nô thân cận bên người đã đầu phục Lục gia đi, Lục gia nhất định sẽ dùng thủ đoạn khác, hoặc là bức Triệu quản sự đi vào khuôn khổ, hoặc là hãm hại Triệu quản sự, thay người khác tới ngồi vị trí này. Nếu chỉ lo cho thân mình, nào dễ dàng như vậy.

Phương Vấn nhìn thời cuộc rất rõ ràng, nên mới đi đánh động Triệu quản sự một câu như thế.

Phương Vấn cũng biết Bộ phận mua sắm không thể xảy ra chuyện, vị trí này thay đổi thành ai cũng không yên tâm, vì thế đành bức Triệu quản sự tới chủ động nhảy vào vũng nước đục này.

Nếu hết thảy thuận lợi thì tốt, nếu không thuận lợi, thật sự có một ngày, yêu cầu Triệu quản sự tận trung, Thẩm Quy Hải sợ Phương Vấn sẽ khó chịu, sẽ áy náy, cũng sợ Phương Vấn vì cứu người, lại rước thêm phiền toái vào bản thân.

Cho nên, hắn do dự.

Phương Vấn không nghe được Thẩm Quy Hải nói chuyện, nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: "Chủ nhân, Triệu quản sự chịu xuống nước, em cũng sẽ yên tâm một chút."

Thẩm Quy Hải nhìn đến Phương Vấn vừa nói lời nói, đồ vật kia liền lại rụt trở về, bất giác có chút buồn cười. Phương Vấn nói lời này ngược lại cũng có lý, nếu đổi thành một người khác, nô lệ này mới càng nhọc lòng. Hắn gật đầu nói: "Được rồi, vậy để ông ta trước cùng Lục gia chậm rãi giảo hợp, xem tình huống thế nào."

Nỗ lực của Phương Vấn bị chủ nhân đánh gãy mấy lần, có chút thất bại hít sâu vài lần, hít sâu một hơi, lại lần nữa dùng sức xô đẩy ra bên ngoài, chờ đồ vật kia lộ ra một cái đầu, liền nhanh chóng dùng tay bắt lấy chốt mở hơi hơi nhô lên kéo thẳng ra. Không có Thẩm Quy Hải quấy rối, tràng đạo lần này cuối cùng cũng thành công thoát khỏi di vật.

Hô......... Phương Vấn thở dài một hơi, xoay người quỳ vững, không có tinh thần nói: "Phương Vấn, cảm tạ chủ nhân hôm nay giáo huấn."

Thẩm Quy Hải cười cười, nhìn đồ ăn trên bàn đều lạnh, phất tay nói: "Trở về nghỉ ngơi đi, hai ngày này đừng lại gây chuyện nữa."

"Vâng...."

--------

Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattad Caonhatban, các bản đăng khác đều chỉ là re-up không xin phép. Vui lòng đọc tại địa chỉ chính xác là một cách giúp chủ nhà có động lực tiếp tục edit truyện

Phiên ngoại nhỏ: Diệp Lượng cùng phụ thân  đối thoại

Diệp Lượng ăn đánh, vừa mới thoa dược xong, đang muốn nằm nghỉ ngơi một lúc, thiết bị liên lạc trên cổ tay chấn động, có cuộc gọi đến.

Điện thoại vừa chuyển, Ba Diệp: "Tiểu Lượng, gần đây con thế nào?"

Diệp Lượng có điểm chột dạ nói: "Khá tốt."

Ba Diệp: "Khá tốt là ý tứ gì? Con đứa nhỏ này, đáp lời cũng không biết biết đáp cho rõ ràng như thế, ngày thường không phải cũng trả lời gia chủ như vậy đấy chứ?"

"Không có, ba." Diệp Lượng nghe được ngữ khí ba Diệp nghiêm khắc, theo bản năng liền bò dậy, ngồi quỳ ở trên giường.

Ba Diệp: "Vậy con nói xem, nên đáp lời cùng gia chủ như thế nào?"

Diệp Lượng chậm rãi hít một hơi, trong lòng có chút ẩn ẩn bực bội: "Cùng chủ nhân đáp lời, phải có lễ có tiết có thưa có dạ. Chủ nhân hỏi một, thì phải đáp ba, không được nói lời vô nghĩa, trả lời phải rõ ràng rành mạch."

Ba Diệp nghe xong, vừa lòng "Ừm" một tiếng: "Cũng không tệ lắm. Ba còn sợ con bây giờ làm quản sự liền quên bổn phận. Diệp Lượng a, gia chủ nhìn trúng con, con càng phải thời khắc cảnh giác chính mình, không thể kiêu ngạo, nhưng cũng không thể quá mức khiêm tốn. Nhận rõ ưu điểm của mình là không đủ, vô luận có làm chuyện gì đều phải suy nghĩ cùng lắng nghe thật nhiều......"

"Ba." Diệp Lượng nhìn đèn treo trên nóc phòn, thật sự nhịn không được cắt ngàng lời ba Diệp lải nhải, tùy tiện tìm cái lý do: "Con sắp có cuộc họp, người nói ngắn gọn thôi."

Ba Diệp bị cắt lời rất không vui, nhưng vừa nghe Diệp Lượng có chính sự, liền đem lời răn dạy vừa tới bên miệng nuốt trở vào, lại hỏi: "Những nô tài trong nội trạch, đều phục con chứ?"

"Phục......" Diệp Lượng nhắm mắt lại, không muốn nói chuyện.

Ba Diệp: "Phục liền tốt rồi, quản người, con phải sử dụng cả ân cả uy. Con có thể có địa vị hiện tại, kia không phải bởi vì con thông minh, cũng không phải bởi vì con có bản lĩnh, kia hoàn toàn là do gia chủ ân thưởng, là con có được phúc khí, cho nên, con phải càng nỗ lực, làm việc phải càng cẩn thận."

"Con biết, ba."

"Ừ" Ba Diệp nói: "Bác cả con nói ba quản mấy đứa các con quá nghiêm, hiện tại như thế nào, nếu không phải từ nhỏ nghiêm khắc giáo dưỡng, gia chủ sao có thể......"

Diệp Lượng trong lòng bị đè nén, yên lặng chỉnh âm lượng đến mức nhỏ nhất, y không muốn nghe, chỉ là ngồi ở trên giường phát ngốc, thẳng đến khi ba Diệp càng nói càng hăng, y mới nhàn nhạt nói: "Ba, con phải chuẩn bị mở họp."

Ba Diệp: "Được, vậy con đi đi. Nhớ rõ đấy, cẩn thận làm việc, ngàn vạn lần đừng làm cho gia chủ thất vọng. Người này a, một khi......"

"Ba...."

Ba Diệp: ".... Cúp đi."

Điện thoại bị cắt đứt, Diệp Lượng biết, ba y có thể là không cao hứng. Y chết lặng ngồi quỳ một hồi, chậm rãi nằm nghiêng xuống, cuộn tròn người thành một cục.

Mỗi lần da Diệp điện thoại, trừ bỏ giáo huấn y, chính là tìm y nhờ giúp việc trong nhà.

Bọn họ chưa bao giờ xuy xét xem y có làm được không, cũng chưa bao giờ nghĩ y có phải khó xử hay không, càng không quan tâm y ở trong nội trạch này có khỏe không, có chỗ dựa không, có nhớ nhà, có chịu ủy khuất không...... 

-----

p/s: Các bạn cmt nhiều nhiều cho vv nhà cửa nha

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top