Chương 14: Gia Gia học cấp ba- Trình Vĩ cùng Hứa Tình Minh (hồi ức) (1)
Một buổi sáng nào đó năm Khang Gia Gia học lớp 11, vừa vào phòng học, liền nghe nói tiểu thiếu gia Lục gia Lục Khánh muốn chuyển tới trường bọn họ học. Cậu xác thật có điểm giật mình, nhưng cũng chỉ coi như biết được tin tức thế thôi, cũng không phải cùng lớp cùng khối, ngày thường căn bản không có giao lưu gì cả,
Ngày tháng học sinh cứ bình đạm mà thông thuận trôi qua, thẳng đến khi Hứa Tình Minh tới tìm cậu. Hứa Tình Minh là bạn cùng lớp, cũng là bạn thân nhất của Khang Gia Gia, một người khác nữa là Trình Vĩ khối trên, ba người bọn họ ba là anh em tốt của nhau.
Hôm nay, Hứa Tình Minh gọi Gia Gia ra hoa viên nhỏ sau tòa nhà thực nghiêm, nói cho cậu biết, bắt đầu từ tuần sau, cậu ấy sẽ không tới trường học đi học nữa.
Khang Gia Gia trừng lớn mắt: "Vì cái gì?!"
Hứa Tình Minh chua xót cười nói: "Bởi vì tớ phải tới Lục gia làm thị nô."
"Cái gì?!" Khang Gia Gia thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Sao lại thế?"
"Cái gì mà sao lại thế." Hứa Tình Minh ảm đạm nói: "Qua tuổi tác chủ gia tuyển thị nô còn không có bị triệu tập, tớ dù sao cũng phải nhanh chóng tính toán cho bản thân."
"Không phải," Khang Gia Gia có chút sốt ruột: "Vì sao nhất định phải làm thị nô?"
Hứa Tình Minh cười khổ: "Nếu không thì làm cái gì? Nhà tớ chính là Nô Tạ, cậu biết Nô Tạ không có chủ gia cho phép là không thể công tác không?"
Khang Gia Gia há miệng thở dốc, cũng không biết nên nói cái gì. Cậu xác thật không biết. Khang gia tuy rằng cũng là Nô Tạ, nhưng lại là gia nô của gia chủ, cùng Nô Tạ bình thường có thể nói là cách biệt một trời.
"Nhưng, nhưng cậu không phải vẫn luôn cùng chúng tớ đi học sao? Nhà cậu, liền không thể để cậu học hết cấp ba sao?"
Hứa Tình Minh thở dài: "Trước đây vẫn luôn để cho tớ đi học, bất quá là do ba tớ vẫn luôn tồn một tia ảo tưởng thôi."
Khang Gia Gia vô ý thức lặp lại: "Ảo tưởng?"
Hứa Tình Minh chưa nói xong, nhưng Khang Gia Gia cũng có chút tự hiểu rõ. Cậu cúi đầu, không đành lòng nhìn khuôn mặt vừa bi ai vừa tự mỉa mai bản thân của Hứa Tình Minh, lại nghe thấy đối phương tiếp tục nói: "Tớ năm nay 17, học phí cũng không đủ chi trả nữa rồi. Ba tớ ông ấy cuối cùng đã chặt đứt niệm tưởng không thực tế kia."
"Nhưng mà......."
"So với anh ba thì cuộc sống tớ đã tốt hơn nhiều rồi. Anh ấy mới 12 tuổi đã không thể đi học nữa, tới một gia tộc tam đẳng làm thị nô. Tớ muốn tới Lục gia làm thị nô, dù sao đó cũng là gia tộc nhất đẳng."
Khang Gia Gia còn chưa nói gì, đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía sau hai người truyền đến, dùng một loại ngữ khí không dám tin tưởng chất vấn: "Em muốn đi Lục gia làm thị nô?! Anh sao lại không biết!"
Hai người hoảng sợ, vậy mà không biết Trình Vĩ đã đến phía sau từ lúc nào.
Làm Khang Gia Gia càng khó hiểu chính là, Hứa Tình Minh tựa hồ đối với sự xuất hiện của Trình Vĩ rất là khẩn trương, dường như k thể ngồi yên. Mà Trình Vĩ giống như không có chú ý tới Khang Gia Gia, vòng qua ghế dài, đứng ở trước mặt Hứa Tình Minh, trợn mắt tức giận nhìn: "Rốt cuộc chuyện là như thế nào?!"
Hứa Tình Minh dời ánh mắt sang hướng khác, lại có chút lắp bắp nói: "Em, em cũng mới biết hôm qua. Ba em ba tháng trước tự nộp đơn trình cho chủ gia, ngày hôm qua, ngày hôm qua đơn được trả về rồi, kết quả là được phê chuẩn."
Trình Vĩ bắt lấy bả vai Hứa Tình Minh, cả giận nói: "Sao ngày hôm qua em không nói với anh!"
Hứa Tình Minh thân thể run nhè nhẹ, buồn bã nói: "Cùng anh nói có ích gì đâu? Chủ gia đã phê, là ván đã đóng thuyền!"
Trình Vĩ hô hấp thô nặng, gã trừng mắt nhìn Hứa Tình Minh, nói từng chữ một: "Anh đi tìm Lục gia, anh sẽ xin Lục gia muốn em!"
"Trình Vĩ! Anh đừng náo loạn!" Hứa Tình Minh sợ hãi xoay người bắt lấy Trình Vĩ đang muốn đi, gần như cầu xin: "Anh đừng như vậy, anh còn không rõ sao? Ba em sở dĩ vội vã muốn đưa em đi làm thị nô như thế, chính là bởi vì........"
Trình Vĩ đột nhiên xoay người, rống giận: "Anh không rõ! Ông ta đưa em tới trường học này, còn không phải là vì muốn em câu dẫn đàn ông sao?! Em câu dẫn được rồi, ông ta còn không vui?!"
Hứa Tình Minh đột nhiên cả người run rẩy, nước mắt rốt cuộc nhịn không được lăn ra, run rẩy cả người hô: "Phải, ba em muốn em câu dẫn đàn ông, nhưng ông ấy không bảo em câu Trình gia đại thiếu gia! Chúng em trèo cao không nổi!!!!"
Trình Vĩ kỳ thật lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận, nhìn Hứa Tình Minh khóc thành như vậy, Trình Vĩ trong lòng cũng vừa phẫn nộ lại vừa khổ sở. Gã muốn ôm Hứa Tình Minh, nhưng Hứa Tình Minh lại lùi về phía sau tránh, Trình Vĩ liền tiếp tục kéo, hai người không tiếng động lôi kéo nửa ngày, Hứa Tình Minh cuối cùng vẫn bị Trình Vĩ kéo vào trong lòng ngực.
Trình Vĩ ôm chặt người trong lòng, trầm giọng nói: "Sao lại là trèo cao không nổi, là anh yêu em mà."
Hứa Tình Minh chỉ liên tục lắc đầu, Trình Vĩ thở dài nói: "Anh vẫn luôn nghĩ, chờ anh tiếp quản sinh ý trong nhà rồi, có thể chính mình làm chủ được việc của bản thân, nhất định sẽ tới hỏi cưới em. Tình Minh em phải tin tưởng anh, anh nhất định nói được thì làm được."
"Vô dụng thôi, Trình Vĩ." Hứa Tình Minh nước mắt càng tràn bờ mi: "Vô dụng thôi."
"Hữu dụng! Anh nói sẽ cưới em, liền nhất định cưới em!"
Hứa Tình Minh chống ngực Trình Vĩ, nhẹ nhàng nói: "Anh cảm thấy, chủ gia sẽ đồng ý để anh cưới một Nô Tạ nam sao?"
Trình Vĩ thân thể cứng đờ, Hứa Tình Minh bi thương nói: "Cho dù là vị trí thiếp thất, cũng là không có khả năng. Hay là nói, anh muốn cho em làm Tính Nô của anh?"
Bi phẫn trên mặt Trình Vĩ đột nhiên xuất hiện một vết rách, Hứa Tình Minh bụm mặt, thống khổ nói: "Nhà các anh nếu là tiểu gia tộc tam/ tứ đẳng, anh nếu không phải con nối dõi được coi trọng, em đây có lẽ còn có thể cùng anh ở bên nhau. Chẳng sợ chỉ là làm Tính Nô, nhưng chỉ cần chúng ta có cảm tình, vậy sinh hoạt sẽ rất vui vẻ hạnh phúc. Nhưng Trình Vĩ anh không phải, anh là con vợ cả Trình gia, anh phải kế thừa gia nghiệp. Vô luận là nhà anh, hay là chủ gia, đều sẽ không thể mặc kệ anh thiên sủng một Tính Nô không có gia thế, đến lúc đó, tất cả mọi người đều bị chúng ta mang lại phiền toái mệt mỏi."
Trình Vĩ ôm Hứa Tình Minh thật lâu không nói gì, Khang Gia Gia ở một bên đã nghe đến choáng váng, cậu vậy mà chưa bao giờ biết, hai người anh em tốt này của mình loại có mối quan hệ như vậy?!
Qua một hồi lâu, Trình Vĩ buông Hứa Tình Minh ra, lại kiên định nói: "Tình Minh, em không cần đi Lục gia, tới Trình gia làm thị nô đi."
"Trình......."
"Em trước hết nghe anh nói xong đã." Trình Vĩ nói: "Những điều em nói đều có đạo lý, anh xác thật là thân bất do kỷ, cũng không thể hại em. Cho nên, em tới Trình gia làm thị nô đi, ở đó chờ anh. Chờ anh nắm quyền lực trong tay, anh nhất định sẽ tìm cơ hội giúp em thoát nô tạ. Cho dù không thể cưới em làm chính thê, ít nhất, cũng có thể để em làm thiếp thất."
Hứa Tình Minh sửng sốt, đáy mắt dần dần hiện ra một tia hy vọng, cậu run rẩy hỏi: "Có khả năng sao? Em có thể, thoát hộ tịch nô tạ?"
Trình Vĩ nói: "Chỉ cần chủ gia đủ coi trọng, anh nhất định có thể nghĩ cách, cầu gia chủ đồng ý."
Hứa Tình Minh cắn môi dưới, hy vọng ở ngay trước mắt, nhưng trong lòng lại không dám duỗi tay bắt lấy. Tối hôm qua ba nói với cậu những lời đó, tất cả đều làm cậu sợ hãi từ đáy lòng, cho dù cậu không vì chính mình, cũng phải vì sự bình an trong nhà mà ngẫm lại. Nhưng mà....... cậu cũng mới chỉ có 17 tuổi, Trình Vĩ lại là người cậu yêu đến tận xương cốt, cậu vô pháp chống đỡ loại dụ hoặc này.
Trình Vĩ nhìn ra Hứa Tình Minh thả lỏng, thấp giọng nói: "Chỉ là biện pháp này, chung quy phải ủy khuất em làm Thị Nô Trình gia, mặc dù em bị ủy khuất, anh cũng không thể giúp em, anh......"
Hứa Tình Minh vội vàng che miệng Trình Vĩ lại: "Đừng nói nữa, nếu, nếu thật sự có thể ở bên anh, có ăn bao nhiêu khổ sở, em cũng nguyện ý."
Trình Vĩ nghe được những lời này của Hứa Tình Minh, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra. Gã giữ chặt tay Hứa Tình Minh, nghiêm túc nói: "Em nói như thế, anh liền an tâm rồi. Tình Minh, em chờ anh. Chờ anh một chút thời gian, liền tìm một cái cớ để điều chuyển em từ Lục gia."
"Được." Hứa Tình Minh thấp giọng lên tiếng. Trong lòng yên ổn lại, lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn có một Khang Gia Gia ngây ngốc, Hứa Tình Minh mặt thoáng chút liền đỏ, cậu hoảng loạn tránh khỏi ôm ấp của Trình Vĩ, ngượng ngùng nói: "Gia Gia....... Cậu, cậu đừng hiểu lầm."
Trình Vĩ tức giận một phen lại giữ chặt tay Hứa Tình Minh nói: "Này còn hiểu lầm gì nữa? Quá rõ ràng được không?! Em có cái gì phải xấu hổ đâu, Khang Gia Gia là bạn của chúng ta mà."
Hứa Tình Minh cạn lời, chính là bởi vì là bạn bè, mới rất ngượng ngùng có được không?!
Khang Gia Gia cuối cùng cũng hồi thần, nhìn một vở diễn thật lớn, khóe miệng đều cậu co giật mà không biết nói gì. Trong ánh mắt cảnh cáo của Trình Vĩ, Khang Gia Gia không dám loạn nói giỡn, hậm hực nói: "Tớ cũng không có gì để nói, nếu tớ có thể giúp đỡ gì cho hai người, đừng khách khí."
Hứa Tình Minh không hất tay Trình Vĩ ra được, chỉ đành ngập ngừng nói: "Cảm ơn cậu, Gia Gia."
---------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top