Chương 30(Q1)

Tâm Lâm Duệ Ức quặn lại, hắn vừa nhìn biểu tình nam nhân đã biết người này bị thương. Hắn yếu ớt, không chịu được đau đớn. Nhưng, Lâm Duệ Ức không hối hận, hắn biết chỉ cần như vậy nam nhân liền tự do. Ban đầu chỉ muốn lợi dụng nam nhân, đấu một trận với Tư Đồ Thương trong trò chơi này, chỉ là trò chơi còn chưa bắt đầu, hắn liền phát hiện mình thật sự không đành lòng.

"Tư Đồ, thú cưng của anh sao lại làm ra vẻ đau khổ vậy, nhanh đổi một tên biết điều hơn đi." Lâm Duệ Ức tiếp tục nói những lời trái lương tâm, hắn thật sự không hi vọng, nam nhân lại bị Tư Đồ Thương khống chế. Nhưng bây giờ hắn còn chưa có đủ năng lực, có lẽ không lâu sau hắn có thể tự bản thân lãnh đạo một phương, có lẽ..

"Ha ha, thú cưng của tôi không phiền Lâm thiếu gia bận tâm." Lời nói bất giác mang theo ghen tuông, ngay cả hắn cũn không phát hiện được.

Lâm Duệ Ức trở về bên cạnh thiếu niên, " Cục cưng, để em đợi anh lâu quá rồi." Thiếu niên như con mèo nhỏ, dán lên người hắn, nũng nịu.

Đỗ Thanh Lạc cắn chặt môi, nghe những lời nói đó, hắn giống như một con đi*m, mà tựa như còn không bằng, nước mắt trào ra không ngừng, toàn bộ thấm vào quần áo Tư Đồ.

Tư Đồ Thương cảm thấy một góc nào đó trong ngực, ngày càng lạnh lẽo, đảo mắt nhìn người đối diện, kẻ kia tỏ vẻ không thề để ý đến. Chẳng lẽ hắn đã nghĩ sai rồi, nhưng phản ứng của nam nhân làm Tư Đồ Thương khó chịu, dựa vào cái gì Lâm Duệ Ức có thể làm nam nhân khóc, có thể khiến nam nhân coi trọng đến vậy.

Chính hắn là người gặp nam nhân trước...

"Lâm thiếu, ở lại chơi vui vẻ, tôi muốn đem Thanh Lạc nhà ta về dỗ dành cho tốt." Lời nói lạnh nhạt nhưng mang theo chút cưng chiều.

"Đi đường cẩn thận, tôi cũng phải chăm sóc vật nhỏ của mình đây."

Tư Đồ Thương bất chấp nơi công cộng, cuối xuống ôm lấy nam nhân ra thang máy. Đỗ Thanh Lạc yên lặng không động đậy, hắn không còn sức lực, tâm đau âm ỉ, hắn cảm thấy Lâm Duệ Ức như thế này thực không chân thực, tuyệt đối không phải người hắn biết, cho nên hắn chọn tự lừa gạt chính mình.

Đến khi hai người biến mất tại thang máy, chung quanh đều bàn tán về thú vui mới của Tư Đồ Thương. Lâm Duệ Ức lạnh mặt, ngay cả thiếu niên đang dán lên người hắn cũng rùng mình.

"Cậu về trước đi." Lâm Duệ Ức lạnh lùng nói.

Thiếu niên thật sự không thể tin. "Jesse, anh không nói đêm nay sẽ cùng em sao..." Thiếu niên còn muốn nói thêm, lại bị ánh mắt sắc bén của Lâm Duệ Ức trừng, lập tức nghe lời rời khỏi quán bar. Hắn cũng không có tâm tình tiếp tục ở lại đây.

Đỗ Thanh Lạc bị ôm một mạch lên tầng 20, cả quãng đường hắn như đà điểu, chôn trong ngực Tư Đồ Thương, không nói một lời. Lửa giận của Tư Đồ Thương dần bốc lên, hắn vừa vào phòng, liền ném Đỗ Thanh Lạc lên giường lớn. Giường rất mềm mại, nhưng với khoảng cách xa, Đỗ Thanh Lạc đau đớn co người lại, vẫn không phát ra tiếng nào.

"Hừ! Đồ lẳng lơ, để ý đến Lâm Duệ Ức đến vậy à, tao sẽ cho mày thấy rõ mày là ai?" Tư Đồ Thương gằn từng chữ, ai cũng sẽ nghe ra được hắn đang mất lí trí.

Tư Đồ Thương cởi bỏ quần áo, ở trên còn dính nước mắt của nam nhân, nghĩ đến lí do của nó, hắn càng thêm khó chịu.

Nam nhân vì đau đớn mà nhắm chặt mắt, nắm tóc nam nhân, kéo mạnh, làm hắn ngửa đầu lên." Đau quá, buông , buông tay." Đỗ Thanh Lạc đau đớn kêu, nửa thân trên bị nhấc bổng lên, mọi sức nặng đều tập trung tại những sợi tóc mỏng manh kia, hắn cảm thấy da đầu như muốn tróc ra, mọi thần kinh đều bị tê dại.

Đỗ Thanh Lạc muốn nâng người lên theo lực đạo của Tư Đồ Thương, hắn vừa thấy động tác của nam nhân, ngay lập tức.

'Bốp, bốp'

Ngay lập tức hai bên má Đỗ Thanh Lạc in đậm dấu năm ngón tay.

Nam nhân hai mắt tối đen, tai ù đi. Nếu không phải tóc bị Tư Đồ Thương nắm chặt, có lẽ hắn đã sớm ngã sõng soài, cú tác quá mạnh, làm răng nanh cắn vào môi, máu tràn ra khéo môi. "Ư, thả, thả, thả, tay." Khoang miệng bị rách toạt, Đỗ Thanh Lạc thật sự không thể phát ra một câu hoàn chỉnh. Chỉ vài chữ, như lấy đi mọi sức lực của hắn.

"Buông tay? Mơ.... tưởng" lời nói Tư Đồ Thương tàn nhẫn đến cực điểm, dường như tất cả bất mãn trước đều rơi xuống người của nam nhân. Ngày càng tiến lại gần nam nhân, Đỗ Thanh có thể cảm giác được hơi thở của hắn trên môi mình.

"Không..." Đỗ Thanh Lạc chỉ buông ra một từ, thanh âm rất thấp, đôi môi không ngừng run rẩy, hai má bắt đầu càng ngày càng tái, giờ đây mọi hy vọng của hắn đều là thứ ảo tưởng xa vời. "Ưm..." Đỗ Thanh Lạc suy yếu kêu lên, bờ môi của hắn bị Tư Đồ Thương không thương tiếc cắn xé, rõ ràng tay chân tự do, muốn phản kháng, lại bởi vì đau đớn tại da đầu lan toàn thân, khiến mọi tế bào của hắn đều run rẩy.

Đến khi Đỗ Thanh Lạc cảm nhận mùi máu tươi tràn đầy khoang miệng, Tư Đồ Thương mới buông ra, "Không? Lão già, có hiểu mình vừa nói gì không? Khẩn trương leo lên giường Lâm Duệ Ức đến vậy, mà còn làm giá à."

Hiển nhiên, Đỗ Thanh Lạc hơi phản kháng liền chọc giận Tư Đồ, hắn sẽ 'làm' nam nhân này cho đến khi lão biết mình thuộc về ai. Ném mạnh nam nhân như con rối lên giường, kẽ tay còn vươn lại những sợi tóc mỏng.

Bị Tư Đồ Thương nắm tóc quá lâu, da đầu Đỗ Thanh Lạc đã sớm run lên, giờ phút này dù đã được thả lỏng, cũng không làm hắn dễ chịu, ngược lại như bị người ta bóc đi da đầu. Toàn thân rã rời, quần áo ướt đẫm toàn bộ do rượu và phần lớn là mồ hôi lạnh.

Thật vất vả mới có cơ hội thở, nhưng Tư Đồ Thương cũng không muốn buông tha nam nhân. Thô bạo xé bỏ quần áo nam nhân, quần áo mềm mỏng lại không hề dễ xé, nương theo lực xé của Tư Đồ Thương, thân thể nam nhân xuất hiện từng đường sưng đỏ.

Cơ thể trần trụi của nam nhân giống như bị roi quật vào, hắn buông lơi, không động đậy, trong một chớp mắt Tư Đồ Thương cảm thấy đau lòng, nhưng nam nhân không cầu xin, không phản kháng. Cặp mắt kia nhìn Tư Đồ Thương tràn ngập chán ghét, oán hận.

Tư Đồ Thương muốn thấy nam nhân khóc, muốn nghe nam nhân cầu xin tha thứ, mà cái đau lòng trong thoáng chốc kia, vì ánh mắt chán ghét của nam nhân hoàn toàn biến mất.

"Được lắm, tao sẽ giúp mày khắc sâu vào não điều sắp đến."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top