Chương 12(Q1)
Ngẫm lại Lâm Duệ Ức xuất sắc như vậy, bên cạnh làm sao lại không có mỹ nhân, chính mình thì có là gì, liền tính là đem lần đầu tiên cho hắn thì thế nào. Chính mình dù có là thân thể chưa khai phá thì thế nào, cũng không phải nữ nhân, hồ nháo không phải tính cách của nam nhân, chỉ biết tự rước lấy nhục.
Chỉnh đốn suy nghĩ chính mình, tiếp tục ăn, có lẽ quá vài ngày, cái người tên Tư Đồ Thương kia sẽ thả hắn trở về. Thanh niên có khả năng sẽ không còn được gặp lại hắn nữa, cho nên hắn đối với Lâm Duệ Ức chỉ là người qua đường.
Ngay cả nam hài kia đi khi nào, Đỗ Thanh Lạc cũng không biết. Thẳng đến khi nghe có người gọi hắn đại thúc. "Ngạch!" Nam nhân vội vàng ngẩng đầu, muốn che dấu sự mất tự nhiên của mình, "Ân, có chuyện gì sao?"
"Đại thúc, ngươi đang phát ngốc cái gì đấy? Ta gọi ngươi thật lâu." Lâm Duệ Ức cũng đã sớm nhìn ra nam nhân không được tự nhiên, nam nhân luôn nhìn xuống, khiến hắn k nhìn ra cảm xúc của nam nhân, cho nên hắn đã sớm đuổi nam hài kia đi.
"Ngạch, không có gì." Nam nhân không biết nên trả lời như thế nào, chẳng lẽ muốn hắn thừa nhận, bản thân mình chính là để ý thanh niên, như vậy khẳng định sẽ bị giễu cợt. Nam nhân cảm thấy mình thật vô dụng, Tiểu Ngọc vừa mới rời đi, mà hắn lại có hảo cảm đối với một nam nhân.
Trên bàn cơm, Đỗ Thanh Lạc cùng Lâm Duệ Ức câu có câu không trò chuyện, nhưng Lâm Duệ Ức có thể nghe ra nam nhân thực để ý cháu hắn. Mỗi lần đến một đề tài, đếm cuối cùng nam nhân sẽ nói đến cháu hắn, biểu tình cũng biến ôn nhu, ngữ khí bất giác mang theo tia sủng nịch.
Có lẽ nam nhân không phát hiện, trình độ hắn để ý cháu vượt xa mức quan tâm của thúc chất bình tường. Lâm Duệ Ức không nghĩ sẽ lại nghe nam nhân ở trước mặt hắn nói đến nam nhân khác bằng giọng điệu ôn nhu đến như vậy.
"Chúng ta ăn không sai biệt lắm, trở về đi." Lâm Duệ Ức nhịn không được đánh gãy lời nói của nam nhân.
Nhìn nhà ăn người đang đông dần, Đỗ Thanh Lạc cũng có chút bất an, mà lời đề nghị của Lâm Duệ Ức vừa lúc phù hợp ý nam nhân. "Ân."
Như trước cúi đầu thong thả đi theo sau Lâm Duệ Ức , hắn không muốn có người nhìn thấy hắn, thời điểm dùng cơm, hắn có chú ý, người tới nơi này đều là những người có quyền lực nhất định. Thậm chí còn có người bên công ty hợp tác với công ty Đỗ thị, vạn nhất bị bọn họ nhìn thấy, sẽ không quá tốt.
"Ngạch !!." Nam nhân nhập tâm suy nghĩ, không chú ý Lâm Duệ Ức dừng lại, thẳng đến khi đụng vào sau lưng Lâm Duệ Ức. Nam nhân ngẩng đầu mê hoặc nhìn Lâm Duệ Ức "?"
"U, này không phải jesse, gặp được ngươi thật sự là vinh hạnh của ta a." Một nam nhân hơn bốn mươi tuổi, sắc mặt hèn hạ nhìn chằm chằm Lâm Duệ Ức.
"Hàn tổng, thật đúng là tình cờ, ta còn có viêck, đi trước." Lâm Duệ Ức nói xong đã muốn đi, nhưng lại bị nam nhân trước mắt kéo lại.
"Không cần đi nhanh như vậy nha, ngươi theo giúp ta một đêm đi a, ngươi muốn bao nhiêu? Tùy tiện ra giá." Nói xong còn lấy tay sờ mặt Lâm Duệ Ức. Miệng còn cảm thán " Thật đẹp a."
Nam nhân nhìn đến cảnh này, đầu tiên là bị lời nói trắng trợn như thế làm chấn kinh, rồi sau đó vội vàng đi đến giữa hai người, tỏ ra khí thế muốn bệnh vực kẻ yếu. Đỗ Thanh Lạc mặc dù gầy yếu, nhưng với thân cao 178 cm cũng đủ để ngăn trở tầm mắt Hàn tổng.
"Hừ! Ngươi là tên nào a, không muốn sống nữa a." Hàn tổng bị hành động của nam nhân trước mắt làm cho thực căm tức.
"Ngươi, ngươi, ta muốn ngươi giải thích." Dù nam nhân có điểm sinh khí, nhưng thanh âm cũng rất thấp.
Mà Lâm Duệ Ức cũng là một bộ dáng xem kịch vui, cái kia Hàn tổng là gan thật đúng là lớn, mặt mũi như thế lại tìm đến nơi này của hắn.
Tiếng ồn ào dần dần khiến cho người ở chung quanh chú ý, nhưng mọi người xung quanh không ai tiến lên ngăn cản, lại đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn hàn Tổng, nói vậy người này không có hiểu biết đối với jesse. Nam nhân vẫn như cũ cùng Hàn tổng kia lý luận, dù nhìn vào không đủ lo lắng, nhưng cũng đủ để hắn nhìn ra ý của nam nhân. Trong nháy mắt, khi Hàn tổng chuẩn bị đánh Đỗ Thanh Lạc, ngay sau đó liền ăn một cước(đạp) của Lâm Duệ Ức.
Đỗ Thanh Lạc đứng ngơ ngác , vừa rồi khi hắn nhìn thấy Hàn tổng vương đến một quyền muốn đánh vào đầu hắn, sợ tới mức khiến hắn không thể nhúc nhích, ánh mắt sợ hãi giương thật to.
Hàn tổng không phục trừng mắt Lâm Duệ Ức "Hừ, không phải cũng chỉ là một điều giáo sự, làm bộ thanh cao cái gì."
"Nga, phải không?" Lâm Duệ Ức cười tủm tỉm nói xong, đối với người phụ trách phân phối bằng ánh mắt, liền kéo nam nhân còn đang dại ra, hướng vêd thang máy đi đến.
Thẳng đến khi trở lại phòng khách sạn, Đỗ Thanh Lạc mới bình tĩnh lại,"Cái kia, Lâm Duệ Ức, ngươi không bị thương đi?" Nam nhân quan tâm hỏi.
"Ha ha, ngươi xem ta giống bị thương sao." Buồn cười nhìn nam nhân thần sắc khẩn trương." Nột, đại thúc, ngươi đang lo lắng cho ta sao, sẽ không là bị mị lực của ta hấp dẫn đi."
"Không, không." Nam nhân khích động phủ định.
"Hiện tại thời gian còn sớm, hay là chúng ta đi đến nơi tụ hội đi, hoặc là ngươi vẫn muốn ở lại đây."
"Ngạch, vẫn là không cần di ra ngoài đi." Đỗ Thanh Lạc lo lắng lại có người tìm đến gây phiền phức.
"Ân, vậy chúng ta ở đây xem phim đi." Lôi kéo nam nhân ngồi ở trên sô pha thoải mái, một tay bắt lấy nam nhân kéo vào trong lòng. Đỗ Thanh Lạc bị động tác như vậy làm cho mặt đỏ tim đập, có chút khẩn trương, sau đó thoải mái dựa vào vai Lâm Duệ Ức, hưởng thụ giờ khắc này.
Nam nhân không có bao nhiêu tâm tư xem phim, hắn không muốn nhìn đến cái người lãnh khốc kia...
Nam nhân hi vọng thời gian có thể dừng lại ở khắc này, Lâm Duệ Ức đối hắn phi thường ôn nhu, nhẹ nhàng ôm hắn. Bả vai mặc dù nhìn qua đơn bạc, khi dựa vào lại có cảm giác rất an toàn. Hắn cũng thực thích hương vị trên người Lâm Duệ Ức, không phải hương nước hoa, mà là mùi vị tự nhiên trên người hắn phát ra, chỉ thuộc về một mình Lâm Duệ Ức, nghe hắn cảm thấy thực an tâm.
Tóc Lâm Duệ Ức mềm mềm, mượt mượt, rơi xuống trên mặt, nam nhân cảm thấy có điểm nhột cũng rất thoải mái. Thoải mái đến mức làm nam nhân rơi vào mộng đẹp. Mông mông lung lung, nam nhân cảm thấy có người cởi quần áo của hắn, giúp hắn tắm rửa.... Ôn nhu làm nam nhân không muốn tỉnh lại.
Lâm Duệ Ức nhìn nam nhân nằm trên giường Tư Đồ, giống như đang mơ thấy mộng đẹp, khóe miệng luôn nhếch nhẹ. Tóc mềm mềm khoát lên trên trán, lông mi thật dài dưới ngọn đèn rọi xuống, bịt kín một tầng bóng ma. Trong lòng còn gắt gao ôm chặt một góc chăn, có chút trẻ con, không có chút phòng bị. Nhẹ nhàng vuốt ve hai má nam nhân, bất đắc dĩ lắc đầu. Bước ra đến cửa phòng trong nháy mắt, Lâm Duệ Ức lại nhìn nam nhân nằm ở trên giường ngủ say.
***********
Mọi người thả ♡ cho yêm nha
Có sai sót gì thì góp ý với yêm luôn nha~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top