Chương 38 : Tỉnh rượu
"Thương hại em đi."
-------------------
Cận Nhiên đưa tay sờ qua môi dưới, tầm mắt thu hồi liếc nhìn thiết bị truyền tin, sau đó tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, thong thả ung dung chờ phía đối phương bắt máy.
Ước chừng chỉ đợi một phút cuộc gọi đã được nối thông, sắc mặt người đối diện vô cùng khó coi, "Ván cũng đã đóng thuyền, còn liên lạc muốn nói gì nữa?"
Cận Nhiên không vì cái bản mặt đáng ghét của hắn mà cúp máy, ngược lại híp mắt mỉm cười, "Liên bộ trưởng, làm giao dịch đi."
Liên Kính Phong vừa nhìn thấy y lại tức không muốn nói, "Cậu còn có gì mà đòi giao dịch với tôi, cơ hội hoàn hảo lần trước để giết Bùi Hành Ngộ, còn không phải cậu giữa chừng xông ra phá đám! Cậu không biết cái gì gọi là đêm dài lắm mộng hay sao?"
Cận Nhiên nhướng mày, "Liên bộ trưởng, ngài đây là trách oan tôi rồi, tôi lần này không phải là vì Bùi Hành Ngộ mà là vì ngài đó."
Liên Kính Phong cười lạnh một tiếng, "Ý cậu đây là khổ nhục kế à?"
"Cũng không phải." Cận Nhiên dứt khoát trả lời, ngồi thẳng nhìn Liên Kính Phong, lời lẽ chính đáng, "Quân đoàn 11 của ngài cùng quân đoàn 13 của Cao Duệ đều tới diễn tập, kết quả nếu Bùi Hành Ngộ mất mạng trong lúc đấy vậy thì trách nhiệm này đổ lên người ai, ngài? Hay là tiểu thiên nga."
Tiểu thiên nga?
Liên Kính Phong hiểu ra, Tiêu Thư.
"Cậu muốn nói cái gì?" Liên Kính Phong nhìn Cận Nhiên, đôi mắt sắc bén khóa chặt trên mặt y, một chút biểu cảm cũng không bỏ sót.
"Ngài xem, tàng trữ vũ khí sát thương trong buổi diễn tập là trái pháp luật, nếu không tìm ra ai là chủ mưu khẳng định sẽ đem ngài cũng Tiêu bộ trưởng ra truy xét, đến lúc đó ai cũng đều bất lợi. Vạn nhất Tiêu bộ trưởng quay ra nói ngài và Bùi Hành Ngộ vốn luôn có xích mích, nhưng hắn không có, vậy chẳng phải ngài sẽ bị ụp một cái nồi lớn lên đầu sao?"
Liên Kính Phong nghĩ một chút, chuyện này mặc dù do Cao Duệ làm nhưng đến lúc đó hắn phủi mông nói hắn và Bùi Hành Ngộ không thù không oán, vậy cũng có chút phiền phức.
"Ý cậu chính là như này?"
Cận Nhiên không giống ba, Cận Thiệu Nguyên là cái loại thẳng thắn lỗ lãng, còn người thanh niên này không chỉ điên mà trong đầu còn chứa đầy những suy nghĩ xấu xa, không thể không đề phòng.
Lúc trước Cận Nhiên tới tìm hắn làm cái giao dịch kia, hắn còn tưởng có thể lợi dụng y, kết quả lại chẳng khác nào dẫn sói vào nhà.
Cận Nhiên chống cằm, cố ý dừng lại vài giây đợi Liên Kính Phong đang xuất thần, sau đó nhanh chóng đánh gãy suy nghĩ của hắn, "Lần này mới là cơ hội tốt, nếu hắn chết trong lúc diễn tập, cho dù Tinh tế Liên Bang có thể ngụy tạo đè xuống, nhưng ngộ nhỡ có người cảm thấy Bùi Hành Ngộ công cao át chủ* nên Hoắc Nhĩ mới không tha cho hắn, đúng không."
*Công cao át chủ ( Công cao chấn chủ ) : Ý chỉ một cá nhân, gia tộc có công lao, công đức quá lớn khiến vương quyền bị lung lay, đe dọa.
Trong lòng Liên Kính Phong phát lạnh, ho nhẹ một tiếng giấu đầu lòi đuôi, hỏi y, "Cứ cho là cậu nói đúng thì cũng liên quan gì đến tôi? Mặc dù tôi và Bùi Hành Ngộ có xích mích, tôi cũng chỉ là bộ trưởng của quân đoàn 11, người ngang hàng với tôi còn nhiều lắm, tôi không có tư cách xen vào quyết định của Tinh tế Liên Bang, mấy lời này cậu nên đi nói với lão Nguyên soái thì hơn."
Cận Nhiên cười nhạo, "Liên bộ trưởng, ngài ở trước mặt tôi nói những lời vô vị này làm gì, ngài bằng lòng chắp tay dâng công lao lớn như thế cho người khác hay sao?"
Liên Kính Phong trầm ngâm một hồi lâu, Bùi Hành Ngộ người này tâm tư kín đạo sắc bén, bại dưới tay hắn có vô số hải tặc không gian, khó đảm đảm rằng hắn không thể đưa chúng về nhà tù thêm một lần nữa.
"Bùi Hành Ngộ xuất trận chuyến này chính là một cơ hội tốt." Cận Nhiên đang nói thì dừng lại, ra vẻ hơi khó xử, "Có điều..."
"Có điều cái gì?"
Cận Nhiên cười, "Tôi lần này cứu toàn bộ Tử Vi Viên, Bùi Hành Ngộ cảm động tới nỗi còn muốn lấy thân báo đáp, chỉ bằng một tờ công văn mà cũng muốn lấy mạng hắn? Tỉnh lại đi, bây giờ tôi mới là người duy nhất có thể lấy mạng hắn."
Liên Kính Phong căn bản không tin y, "Cậu dựa vào đâu mà nói như vậy?"
Dựa vào cái gì?
Cận Nhiên cười đểu, dựa vào y là người đàn ông của Bùi Hành Ngộ.
**
Bùi Hành Ngộ không uống được rượu, hắn không cho phép mình có mất đi sự tỉnh táo dù chỉ một chút, vì vậy từ trước tới nay hắn luôn khắc chế tuyệt đối không động vào loại đồ vật này.
Cận Nhiên ép hắn uống một ngụm rượu kia không những không khiến hắn bị sặc mà còn cảm thấy có chút quyến luyến mùi thơm chưa hề tan đi nơi đầu lưỡi, độ ngọt vô cùng cao, nhưng nồng độ cũng không hề nhẹ, hắn vừa bước tới bộ phận hậu cần hai bước liền lảo đảo suýt chút đứng không vững, gắng gượng chống đỡ bước nhanh mới có thể trở về tàu chỉ huy.
Cồn, nguyên bản có thể kích thích kỳ động dục của hắn tới sớm, Bùi Hành Ngộ cảm giác trước mắt hoa lên từng đợt, trong đầu nóng như lửa đốt, miệng lưỡi khô khốc, thậm chí còn muốn nếm lại thứ rượu ngọt có nhiễm mùi Bạch xạ hương thoang thoảng kia.
Làm dịu cơn khát.
Bùi Hành Ngộ nhíu mày đi về phía trước.
"Tư lệnh? Ngài làm sao vậy?" Độc Uyên không có khứu giác, chỉ cảm thấy khóe mắt Bùi Hành Ngộ đỏ lên khác thường, hỏi lại hắn, "Ngài...không phải là?"
Bùi Hành Ngộ chống lên người nó, mơ mơ hồ hồ nói, "Không sao, một ít rượu mà thôi."
"Ngài uống rượu?" Độc Uyên chỉ là một bộ khung xương, không có tròng mắt nhưng hiện tại cũng làm ra vẻ khiếp sợ.
Bùi Hành Ngộ thở ra hít vào vài hơi điều chỉnh hô hấp, "Đỡ tôi về phòng chỉ huy."
Độc Uyên lặng lẽ đỡ hắn đi, "Tư Lệnh, hiện tại thân thể ngài vô cùng nguy hiểm, một chút kích thích cũng không thể qua loa đâu, hay là tôi đi tìm Bộ Ngu trưởng quan tới xem cho ngài?"
Bùi Hành Ngộ nói, "Không cần, cậu canh ở cửa, đừng cho ai vào..." Ngừng một chút, hắn đổi lời, "Không được để người khác đi vào, cậu không ngăn được Cận Nhiên, nếu cậu ta lại gần đây cậu cứ nói với cậu ta, còn dám tự tiện xông vào, tôi liền đem toàn bộ đồ vật trên cơ giáp cướp được kia đi thiêu hết."
Độc Uyên trầm mặc, "Vâng, tư lệnh."
Bùi Hành Ngộ ngồi xuống ghế, tựa đầu vào một tay, nhắm mắt chờ cơn say rượu qua đi, trong mê man không biết là thực hay mơ, "nụ hôn" ngỗ ngược của Cận Nhiên xuất hiện.
Mùi Bạch xạ hương cùng vị rượu đượm ngọt giao hòa, xâm chiến và kháng cự, chịu đựng nhượng bộ và được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, nội liễm và điên cuồng, xung đột cực hạn với nhau.
Thời điểm Cận Nhiên hôn hắn, hung dữ như thể muốn đem hắn một người sống sờ sờ xé nát rồi nuốt vào bụng.
Quá nóng.
Bùi Hành Ngộ đột nhiên mở mắt, trời quá nóng, mỗi một tấc từ thần kinh đến thân thể hắn đều nóng đến đáng sợ, ngay cả hô hấp cũng nóng đến dị thường, khiến cho lớp ngụy trang của hắn trong thoáng chốc không cách nào che được bản năng.
Ánh mắt Cận Nhiên giống như ngang ngược xuyên qua lớp quân trang của hắn, khiến hắn trở nên trần trụi không cách nào che giấu được, cảm giác an toàn đều bị mất đi.
Bùi Hàng Ngộ nhăn mày, duỗi tay sờ lên gáy, cũng không phải hắn tới kỳ động dục, chỉ là bị Cận Nhiên ảnh hưởng thôi.
**
Mạnh Như Tiền cau mày, hướng về tàu chỉ huy mà lải nhải, anh đứng ở cửa đã nửa ngày rồi.
"Vì cái gì chứ, không nên mới phải, rốt cuộc sao lại làm thế?"
Độc Uyên đứng ở cửa lúc lâu vẫn không hiểu, gì mà "Tại sao, không nên mới phải", nó cũng không tiếp tục im lặng nữa, hô lên "Mạnh đội trưởng" mấy lần nhưng không được phản hồi, cho nên nó lại đứng im lặng ở của chờ.
Mạnh Như Tiền quay đi quay lại vài lần, Độc Uyên nhàm chán, hết chuyển từ quét rác trên người rồi lại quét rác ở xung quanh, quét vào chân anh, "Độc Uyên! Mi ở đây làm gì?"
Độc Uyên "rắc rắc" đem chính mình khôi phục lại hình dạng bộ xương, hỏi anh, "Mạnh đội trưởng, ngài đang bật chế độ lặp lại sao?"
Mạnh Như Tiền vỗ vỗ cái đầu của nó, "Chế độ lập lại là cái gì, mi sao lại đứng ở cửa, tư lệnh đâu?"
Độc Uyên nói, "Tư lệnh nghỉ ngơi bên trong, bảo tôi ở cửa canh giữ không cho người khác quấy rầy."
Mạnh Như Tiền nghi hoặc, "Nghỉ ngơi giờ này? Bùi Hành Ngộ không có thói quen nghỉ ngơi giờ này mà?"
"Vừa rồi tư lệnh đi đâu?"
Độc Uyên nói, "Xin lỗi Mạnh đội trưởng, không có sự cho phép của tư lệnh tôi không thể nói được."
Mạnh Như Tiền gật đầu, không hỏi thêm câu nào nữa, liếc nhìn về phía cabin, đang định nói thì tiếng "tích tích" từ đó phát ra, "Vào đi."
Độc Uyên quay người nhường đường, Mạnh Như Tiền bước tới cửa, ánh mắt dừng lại trên điểm hồng dưới khóe mắt Bùi Hành Ngộ, "Mắt ngài sao lại hồng như vậy?"
Bùi Hành Ngộ ấn ấn thái dương, "Không cẩn thận uống phải rượu của Cận Nhiên, không sao, có chuyện gì?"
Mạnh Như Tiền "ồ" lên một tiếng, phóng video trên màn hình giả lập ra không trung cho hắn xem, "Vừa rồi Liên Kính Phong nói chi viện cho chúng ta hai cơ giáp hạng nặng, vừa đưa tới xong."
Bùi Hành Ngộ ngẩn ra, "Liên Kính Phong?"
Mạnh Như Tiền gật đầu, xoa cằm hỏi Bùi Hành Ngộ, "Tư lệnh, tôi nghĩ quyết định lần này của Tinh tế Liên Bang hơn phân nửa là hắn thổi gió bên tai, toàn bộ Hoắc Nhĩ có ai không biết hắn và ngài đối địch nhau, chi viện? An với tâm thế nào được?"
Bùi Hành Ngộ lắc lắc đầu, Liên Kính Phong muốn hắn chết cũng không phải ngày một ngày hai, đột nhiên lại ra tay trợ giúp, hắn cũng không rõ nguyên nhân.
"Lần trước diễn tập, vũ khí sát thương kia khẳng định cũng có hắn tham dự." Mạnh Như Tiền nhìn video trò chuyện sắp kết thúc, Liên Kính Phong mang khuôn mặt "hòa ái" quay đầu nhìn về phía bàn pha lê của Bùi Hành Ngộ, hỏi hắn, "Các người có muốn không?"
Bùi Hành Ngộ trầm ngâm, một giọng nói từ phía cửa vang lên, "Muốn chứ, sao có thể không muốn được."
Bùi Hành Ngộ ngẩng đầu, Mạnh Như Tiền bỗng chốc quay đầu, Cận Nhiên?
Y đĩnh đạc đi tới, trên tay bưng một cái khay, phía trên đặt một cái chén sứ điểm xuyết hoa mai, đặt đến trước mặt Bùi Hành Ngộ, "Canh giải rượu."
Bùi Hành Ngộ quét mắt nhìn Cận Nhiên đang ngồi lên góc bàn, "Đứng thẳng."
Cận Nhiên từ góc bàn đi xuống, đứng thẳng dậy, hướng hắn và Mạnh Như Tiền hành lễ, bắt đầu nói, "Mọi người đều mặc cùng một bộ quân phục, Liên bộ trưởng cho anh quân bị anh sao lại không cẩn? Nhận lấy đi."
Mạnh Như Tiền nhìn Bùi Hành Ngộ, hai người cơ hồ cùng nhớ tới một chuyện, Cận Nhiên từng cùng Liên Kính Phong giao dịch tiền bạc, y ở trên Tử Vi Viên cũng là do Liên Kính Phong an bài!
Như vậy lần này giữa hai bọn họ còn có giao dịch khác hay không?
Đầu Bùi Hành Ngộ đau đến lợi hại, hắn duỗi tay day day ấn đường, Cận Nhiên chống tay lên bàn nhìn hắn, "Đau đầu à? Lần sau không ép rượu anh nữa, canh giải rượu này coi như tôi nhận lỗi với anh, đừng lại nhốt tôi vào phòng tạm giam."
Bùi Hành Ngộ nhìn vào con ngươi xám bạc của y, nét cười trong mắt hoàn toàn khác với dáng vẻ điên cuồng thường ngày của y, không rõ y đang lấy lòng thật hay giả, đột ngột tránh mắt đi.
Cận Nhiên đè thấp âm lượng, ghé sát vào tai Bùi Hành Ngộ, "Vợ ơi, thương hại em đi."
Cái thìa trong tay Bùi Hành Ngộ "leng keng" rơi lại vào chén, vài giọt nước bắn lên tay hắn, đồng từ khẽ run mà nhìn ánh mắt cong cong của Cận Nhiên, đầu tim căng thẳng.
Mạnh Như Tiền đứng đối diện hắn, Bùi Hành Ngộ nhìn chằm chằm vào mắt Cận Nhiên, có người ở đây nên hắn không thể mắng người được, vì thế đuôi mắt tức giận càng lúc càng hồng, hung hăng liếc xéo Cận Nhiên một cái.
Mạnh Như Tiền nhìn hắn và Cận Nhiên "mắt đi mày lại", ho nhẹ một tiếng, "Tư lệnh, bây giờ nếu ngài chưa quyết định được thì tôi ra ngoài trước nhé?"
Bùi Hành Ngộ không biết Mạnh Như Tiền nghĩ gì, cũng không nghĩ quá sâu, "Không cần, Liên Kính Phong đưa quân bị tới, hắn là dùng danh nghĩa của quân đoàn 11 mà xin Tinh tế Liên Bang, nếu đây là giả thì chính là Liên Bang muốn tôi chết, ai cấp trang bị cũng vô dụng."
Mạnh Như Tiền cau mày, "Nhưng mà..."
Cận Nhiên đứng một bên không quấy rầy bọn họ nói chuyện, y nhìn Bùi Hành Ngộ uống một ngụm canh giải rượu, vệt nước làm ướt khóe môi, hầu kết chuyển động nhẹ nhàng lên xuống.
Liên Kính Phong xác thực không có lòng tốt như vậy.
Hắn hơn ai hết ước gì Bùi Hành Ngộ chết nhanh một chút, làm sao có thể chi viện quân bị được. Vì để muốn chứng minh mình trong sạch hắn còn đích thân đệ đơn lên Tinh tế Liên Bang.
"Liên bộ trưởng, xuất trận thì yêu cầu cái gì? Quân bị. Tinh tế Liên Bang không cấp cho hắn quân bị, ngài tưởng rằng Bùi Hành Ngộ thật sự sẽ tự mình xuất trận sao? Cho nên bây giờ quan trọng nhất chính là lừa Bùi Hành Ngộ lên chiến trường, vậy làm thế nào để lừa? Quân bị." Cận Nhiên chống đầu, dù bận vẫn ung dung nhìn Liên Kính Phong, không vội chút nào.
Liên Kính Phong minh bạch, nhưng hắn vốn nghĩ thừa dịp lần này nhân cơ hội lợi dụng quân bị không đủ để Bùi Hành Ngộ chết trong tay hải tặc không gian, nếu cho hắn quân bị ngược lại giống như đang giúp hắn một tay, làm sao bây giờ?
Cận Nhiên nhìn hắn chần chừ, khoát tay dựa về phía sau, "Được rồi, giao dịch này nếu ngài cảm thấy lỗ vốn không muốn làm thì thôi. Dù sao thì người muốn Bùi Hành Ngộ chết là ngài, không phải tôi, đi ngủ đây."
"Từ từ!"
Cận Nhiên có chút không muốn để ý, quét nhìn hắn một cái, "Chuyện gì?"
"Cậu muốn quân bị tôi liền cho cậu quân bị, nhưng nếu lần này Bùi Hành Ngộ không chết thì cậu nói thế nào?"
Cận Nhiên cười một cái, "Đáp ứng nhanh như vậy thật sảng khoái, ngài không nên nghĩ tôi gạt ngài, tôi còn muốn lợi dụng nó để lấy được sự tín nhiệm của Bùi Hành Ngộ kìa. Nhưng nếu ngài hứa giả, vậy hắn cũng không chịu làm quân cờ hy sinh của Tử Vi Viên đâu."
Liên Kính Phong nhếch miệng, "Tôi đã hứa thì sẽ không làm giả, cậu trước nói cho tôi biết cậu làm thế nào diệt trừ Bùi Hành Ngộ, nếu cậu có thể khiến tôi nể phục, tôi liền cho cậu một cái cơ giáp cỡ trung đầy đủ vũ khí."
"Cỡ trung? Này cũng quá keo kiệt rồi đó, có thể xứng với thân phận của ngài sao?" Cận Nhiên nói, "Hạng nặng đi, hai cái."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top