Chương 23: Đau lòng
Cận Nhiên : Ai dám chĩa về Bùi Hành Ngộ, thử xem
------------------
Trong lúc Cận Nhiên ở của uy hiếp Độc Uyên, Bùi Hành Ngộ đã nói xong những lời cuối cùng với Bộ Ngu, người phía sau vẻ mặt lo lắng chỉ biết thở dài, vỗ vỗ vai Bùi Hành Ngộ.
Bùi Hành Ngộ hơi hạ mắt, "Không quá đáng ngại."
"Được rồi, sau này có vấn đề gì cứ tới tìm tôi bất cứ lúc nào, chỉ cần tôi ở đây tuyệt đối sẽ không ra nông nỗi kia, mọi chuyện sẽ luôn có hướng giải quyết."
"Ừ."
Chân Cận Nhiên gác lên một bên của Độc Uyên, y nhìn cử chỉ thân mật gần gũi của Bùi Hành Ngộ và Bộ Ngu liền âm thầm nghiến răng.
Độc Uyên phát ra một tiếng báo động rồi lại trở về trạng thái bình thường, Bộ Ngu cảm thấy sau lưng như có hàng vạn cây kim châm trích, anh nghiêng đầu liếc nhìn một cái, "Nha, Cận Nhiên tới làm khai thông tin tức tố à, vậy Hành Ngộ tôi đi trước đây."
Bùi Hành Ngộ gật đầu đáp lại rồi quét qua Cận Nhiên, "Vào đi."
Cận Nhiên bỏ chân xuống, lúc lướt qua Bộ Ngu liền "Xùy" một tiếng.
Bộ Ngu bị ánh mắt này của y làm cho da đầu tê dại, cái ánh mắt như thế nào lại giống như muốn ăn tươi nuốt sống, hay là uống lộn thuốc rồi.
Cận Nhiên bước vào cabin, ánh mắt trước sau vẫn luôn chăm chú đặt trên cổ áo quân phục của Bùi Hành Ngộ, phảng phất như muốn đốt thủng miếng vải vậy.
"Cậu nhìn cái gì vậy? Cổ áo tôi lại rối à?" Bùi Hành Ngộ đưa tay sờ thử, hơi cau mày đối diện với Cận Nhiên, "Sao lại nhìn tôi như thế."
Cận Nhiên thu lại ánh mắt, "Không có gì."
Bùi Hành Ngộ đưa y vào cabin của mình, ánh mắt lúc quét qua mép giường có chút mất tự nhiên, áo khoác màu đen treo trước cửa sổ đã được cất đi, trong cabin không có mùi Bạch xạ hương nhưng hắn vẫn vô duyên vô cớ cảm thấy nóng lên.
Cận Nhiên ngồi vào ghế, nghiêng đầu hỏi hắn, "Bùi trưởng quan."
"Ừ?"
"Ngài cùng Bộ Ngu là quan hệ như thế nào?"
Động tác trên tay Bùi Hành Ngộ không dừng lại, nhẹ nhàng ấn lên tuyến thể của y, giọng nói từ trong khẩu trang có chút buồn bực, "Trước khi ly hôn cậu, tôi và Bộ Ngu sẽ không xảy ra chuyện gì hết, không cần lo lắng."
"Ly hôn rồi anh muốn cùng hắn ta xảy ra chuyện gì?"
Âm thanh của Bùi Hành Ngộ không hề giao động, "Ly hôn rồi thì không liên quan đến cậu. Hiện tại tôi sẽ trung thành với một mình cậu, điểm này cậu không cần nghi ngờ."
Cận Nhiên mài răng ken két, lợi dụng xong liền đá ông đây ư? Tưởng bở!
"Anh hiện tại vẫn là vợ của tôi, đừng có đi câu dẫn nam nhân khác, tôi còn chưa có chết anh đã không thèm để tôi vào mắt nữa rồi?"
Bùi Hành Ngộ thấp giọng, "Giao thiệp bình thường."
"Tôi nói không bình thường tức là không bình thường, để tôi lần nữa thấy được Bộ Ngu chạm vào anh tôi liền chặt gãy tay hắn." Cận Nhiên liếc mắt nhìn Bùi Hành Ngộ, trong con ngươi xám bạc phảng phất lộ ra ý tứ điên cuồng.
Bùi Hành Ngộ đè lên tuyến thể của y, lạnh lùng mắng, "Nếu cậu dám làm tổn thương Bộ Ngu, tôi sẽ đánh cậu trước, hồ nháo đến vô pháp vô thiên!"
"Đẹt mẹ, anh lại mưu sát chồng! Nhẹ tay! Tuyến thể của lão tử để cho anh tùy ý bóp, về sau không thể sử dụng được thì anh chịu trách nhiệm nha!"
Bùi hành Ngộ nhất quán bình tĩnh, nhưng mỗi lần đều có thể bị sự hỗn trướng của Cận Nhiên kích động, "Câm miệng!"
Lần thứ hai khai thông so với lần đầu nhanh hơn chút, Cận Nhiên đã sớm cảm thấy chóng mặt buồn nôn, tuyến thể không ngừng ngứa ngáy nóng rát.
Cơ hồ như thiêu như đốt.
Cận Nhiên nhịn không được mà tưởng tượng ra, nếu hôm nay người bị dẫn dụ tin tức tố là Bùi Hành Ngộ, vậy thì dáng vẻ của hắn sẽ là thế nào, hai mắt nhắm chặt lông mi run rẩy hay vẫn là bộ dạng lạnh nhạt một chút cũng không nhấc nhăn trán.
Có điều mặc kệ thế nào, sau cổ hắn đều sẽ phát ra từng luồng tin tức tố Lan hoàng thảo, không thể ức chế càng không thể khống chế, bản năng sẽ làm hắn trở nên mềm mại không có tính công kích, nếu thật sự tới kỳ phát tình, nói không chừng còn sẽ cầu xin người khác đánh dấu mình.
Cận Nhiên đột ngột mở mắt, cảm giác bàn tay sau gáy như đang đặt lên trái tim mình.
Cận Nhiên cau mày thở ra, giọng khàn khàn, "Bùi Hành Ngộ, cởi găng tay, dùng tay không đi."
Mặc dù các ngón tay chỉ cách một lớp cao su mỏng nhưng vẫn là không có nhiệt độ, cũng không có cảm giác nóng dính, hệt như gãi mà chẳng đúng chỗ ngứa.
Bùi Hành Ngộ dừng một chút, gỡ bao tay trực tiếp dùng lòng bàn tay ấn lên tuyến thể, đầu ngón tay mát lạnh đặt trên chiếc gáy nóng hầm hập khiến Cận Nhiên rùng mình một cái, hơi thở run rẩy.
Cận Nhiên khẽ hừ ra một tiếng, âm cuối như là dừng trên ngón tay Bùi Hành Ngộ, khiến hắn cùng run theo.
Tin tức tố của Cận Nhiên tuy rằng thiếu hụt nhưng dẫn có thể dẫn ra một thứ thực sự rất mạnh, thậm chí có thể gọi là "vũ khí", đến bây giờ Bùi Hành Ngộ cũng chưa dám tưởng tượng ra lúc y phát điên chân chính sẽ là như thế nào.
Khi đó không ai có thể quản y được nữa.
"Cận Nhiên."
"Hử?"
"Cậu có muốn trở thành một người quân nhân không?" Bùi Hành Ngộ dừng một chút, nói, "Không phải vì Tinh tế Liên Bang, mà là vì người cậu muốn bảo vệ, để người đó không còn phải lang bạt lênh đênh. Cũng sẵn sàng vì vinh quang trên vai mình mà không tiếc mạng sống, cậu có từng nghĩ tới chưa?"
Thần sắc trong đáy mắt Cận Nhiên hơi trầm xuống, lời nói ra hoàn toàn bất đồng với trái tim, thậm chí chế nhạo một tiếng, "Chưa từng, người khác sống chết thế nào liên quan gì tới tôi."
Bùi Hành Ngộ sau một lúc mới tiếp tục động tác, nhẹ nhàng thở dài, "Được."
"Anh hỏi cái này làm gì?' Cận Nhiên đưa lưng về phía hắn, tựa như vừa nghe được một câu chuyện cười, "Sao vậy, muốn giao lại Tử Vi Viên cho tôi à?"
Bùi Hành Ngộ im lặng một lúc lâu, ngay khi Cận Nhiên cho rằng sẽ không nhận được đáp án, hắn khẽ gật đầu, "Ừ."
"Nếu một ngày nào đó tôi..." Bùi Hành Ngộ dừng lại, giọng hắn nhẹ đến mức cơ hồ không nghe thấy, "Tôi hi vọng cậu có thể gánh vác Tử Vi Viên."
***
Chiến hạm của quân đoàn 11 cùng quân đoàn 13 cùng lúc đến không sai biệt lắm.
Mạnh Như Tiền tập hợp những người được chọn cho lần chiến đấu này, Lâm Khai Tuế đứng bên cạnh Bùi Hành Ngộ, dư quang liếc trộm huy chương trên vai hắn một cái.
Người này đi theo Bùi Hành Ngộ ba năm có thừa, bất luận là từ chỉ huy chiến hạm tác chiến cho đến thao tác làm việc đều không hề có sai sót, lên chức nhanh nhất cũng là người được Bùi tư lệnh khen ngợi nhất, bọn thuộc hạ đều lén lút nói hắn sau này chính là người có thể khả năng tiếp nhận Tử Vi Viên.
Bùi hành Ngộ không chớp mắt, nhìn thẳng, "Không cần nhìn đông nhìn tây."
Lâm Khai Tuế vội nói, "Vâng, tư lệnh."
Mạnh Như Tiền đứng ở trên đài, đối diện với con chip khuếch đại âm thanh, "Lần này diễn tập đối luyện không giống như cũ, chúng ta phải đối đầu với hai quân đoàn hùng mạnh của Liên Bang, tôi tin rằng mình không cần nhiều lời thêm nữa."
Lạc Tân Dương đứng giữa Chung Quản và Tống Tư Thâm, tất cả đều phát ra tin tức tố kích thích khiến Chung Quản bên cạnh phải cau mày.
"Tử Vi Viên chúng ta chưa từng thua trong diễn tập đối luyện, các bạn là những người lần đầu được tham gia, tôi biết áp lực rất lớn nhưng chỉ cần mọi người là một phần của Tử Vi Viên, chúng ta tuyệt đối không lùi bước, nói cho tôi biết các bạn có tự tin hay không!""
"Có!"
"Nói to hơn nữa, có tự tin hay không!"
"Có!"
Mạnh Như Tiền cảm thấy sĩ khí không tối, đám tiểu tử này đều rất có tinh thần, lại tiếp tục luyện tập thêm một lần nữa, chỉ trích và khen ngợi một vài người sau đó mới gật đầu với Bùi Hành Ngộ.
Bùi Hành Ngộ bước lên, ho nhẹ một tiếng, toàn bộ lập tức im lặng.
"Cuộc tập trận năm nay do tôi chỉ huy, không chỉ có một chiến hạm như thường lệ mà có tận hai chiếc, vì vậy sẽ chia thành hai nhóm, việc bố trí chiến đấu sẽ do Đại úy Lâm Khai Tuế thông báo."
"Mặc dù cuộc huấn luyện này là một trận chiến mô phỏng trong cabin ba chiều nhưng cơn đau đều là thật. Hãy nhớ thực hiện các biện pháp bảo hộ, nếu có ai cảm thấy không khỏe phải đi khám và điều trị kịp thời."
Bùi Hành Ngộ đơn giản nói xong liền yêu cầu Mạnh Như Tiền bổ sung một số chi tiết, bản thân hắn có mặt ở đây chính là tiếp thêm tinh thần cho mọi người, không cần nói quá nhiều, khi quay người lại liền đưa cho Lâm Khai Tuế một ánh mắt ra hiệu rồi đi ra ngoài.
Mặc dù người của hai quân đoàn không sống trên Tử Vi Viên nhưng cuộc tập trận lần này được diễn ra trên chính con tàu.
Diễn tập sắp bắt đầu, tất cả những người tham gia lần này đều có tinh thần hưng phấn và không nhẫn nại đợi thêm được nữa.
Chung Quản cũng có mặt trong đội, cậu lo lắng hỏi Cận Nhiên, "Cậu nghĩ tôi có thể làm được không? Nếu tôi quá hồi hộp rồi phá hỏng chuyện thì phải làm sao?"
Cận Nhiên vừa từ phòng tắm đi ra, vừa lau tóc vừa nhìn cậu, "Lo cái gì, Bùi tư lệnh mà cậu còn không tin? Nhắm mắt lại mà đánh."
Chung Quản rụt cổ, "Tôi đây lại không giống cậu cùng tiểu Tống đều là kỳ tài ngút trời, tôi có thể lên chiến hạm này là bởi vì...Ờm, cái kia, dù sao tôi vẫn khẩn trương lắm, nếu làm hỏng có khi nào bị trực tiếp đá về Hoắc Nhĩ hay không?"
Cận Nhiên nói, "Cậu nếu dám kéo chân Tử Vi Viên, Bùi Hành Ngộ khẳng định sẽ giết cậu."
Chung Quản bị dọa đến sắc mặt đều trắng bệch, "Thật sao?!"
Tống Tư Thâm khẽ nói, "Tư lệnh sẽ không, ngài ấy không mất trí giống Cận Nhiên, nhưng nếu anh vẫn ở trong tình trạng này, anh có lẽ nên trở về Hoắc Nhĩ."
Lần đầu tiên, Cận Nhiên không tiếp tục trả lời.
Y nghiêng người nhìn ra bên ngoài, từ góc độ này có thể thấy Bùi Hành Ngộ đang ngồi trên ghế trong phòng chỉ huy, một tay gác trán một tay đưa lên cửa sổ.
Y nhớ lại những gì Bùi Hành Ngộ đã hỏi mình trong lần khai thông tin tức tố hôm trước, "Cậu có muốn trở thành quân nhân? Có thể vì vinh quang trên vai mà vứt bỏ mạng sống hay không?"
Y muốn.
Mặc dù y ghét Cận Thiệu Nguyên, người mà luôn mưu mô quyền lực quân sự, nhưng không thể phủ nhận được rằng y đã sôi sục khi nghe những lời Bùi Hành Ngộ nói, vì vinh quang trên vai mà vứt bỏ sinh tử máu tươi.
Cận Nhiên nhìn bàn tay bị bọc dưới lớp găng đen, hình dạng chiếc nhẫn lộ rõ, y ở trong lòng thầm nói : Chị ơi , Bùi Hành Ngộ rốt cuộc là người như thế nào.
Cận Nhiên ngẩng đầu thấy Bùi Hành Ngộ đã đứng dậy từ lúc nào, hắn đứng bên bàn không biết làm cái gì, ngón tay khẽ gõ lên mặt kính pha lê.
Người ta đồn rằng hắn đang thực hiện một kế hoach ác chiến.
Một câu nói lại vang lên bên tai Cận Nhiên, "Nếu như có một ngày...tôi hi vọng cậu có thể gánh vác Tử Vi Viên."
Bùi Hành Ngộ rất tin tưởng Mạnh Như Tiền nhưng anh ta thậm chí còn không biết thân phận Omega của hắn, hắn ở đó một mình không tiếp xúc với bất cứ ai. Trên hạm đội của Alpha lại một mình che giấu bí mật kinh thiên động địa như vậy.
Mỗi một bước đều như đang đi trên lớp băng mỏng.
Nếu có một ngày Hoắc Nhĩ dùng còng tay lạnh lẽo khóa chặt cổ tay và bắt hắn đi, hắn sẽ bị nhốt vào một nhà tù nhỏ, bị xét xử theo pháp luật, bị hàng nghìn người chỉ trỏ mắng nhiếc.
Chẳng hiểu vì lý do gì mà trong lòng Cận Nhiên bùng lên một ngọn lửa giận, ai dám!
Cận Nhiên sững sờ một lúc, sau đó phản ứng lại, trong lòng tự giễu một phen, có phải đang đi trên băng mỏng hay không? Hắn sẽ không bước đi trên tấm băng mỏng nếu như chưa có sự tính toán, hắn sẽ chỉ khiến người khác run rẩy trên lớp băng đó thôi.
Đệt, y có bệnh mới đi đau lòng thay Bùi Hành Ngộ!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top