Chương 1
Thuở nhỏ Thường Minh An sống trong khu nhà cũ, mấy tòa chung cư năm tầng lầu lít nha lít nhít chật cứng người ở, nhà bếp và nhà xí công cộng không lúc nào yên tĩnh. Những mẩu chuyện phiếm tựa hương khói dầu bay vào từng nhà dễ như ăn cháo, mặt tường vốn trắng tinh bị khói dầu ám vàng ố. Chuyện phiếm trở thành đồ ăn trên bàn, lùa ăn với cơm.
Hà tiểu thư ở tầng trên của tòa nhà bên cạnh là đề tài muôn thuở của mọi người.
Nàng luôn mặc một chiếc sườn xám vừa người có thêu hoa văn sặc sỡ, phác họa đường cong ôm sát, dưới vạt áo lộ ra mảng da bắp chân trắng như tuyết. Nàng thường về nhà vào ban đêm, giày cao gót gõ trên hành lang vang lên âm thanh "cộp cộp" khiến người bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Nhóc Thường Minh An thích nằm nhoài trên bệ cửa sổ vào buổi trưa, ngó về phía cửa sổ của nhà Hà tiểu thư, nhìn đến khi nàng mặc váy ngủ kéo rèm cửa ra. Bên ô cửa sổ, nàng vuốt mái tóc xoăn tựa mây đen, sau đó kéo rèm vào, không lâu sau có thể nghe tiếng cộp cộp vang lên. Nàng đi vào con hẻm nhỏ giữa những tòa nhà, kiễng mũi giày cao gót tránh đi vũng nước nhỏ dơ bẩn. Đuôi tóc cuộn tròn nơi vòng eo nàng đong đưa theo từng nhịp bước, khiến Thường Minh An nhìn tới mê mẩn.
Bạn thân Thường Minh An ở cạnh nhà Hà tiểu thư, vào một lần nọ khi nhóc tìm bạn mình chơi, tình cờ gặp phải Hà tiểu thư ra khỏi cửa.
Hôm ấy nàng mặc sườn xám đen thêu hoa hải đường, sắc môi đỏ mọng tựa quả anh đào chín, đôi bông tai ngọc lục bảo thấp thoáng bên cổ. Nàng trông thấy cậu nhóc Thường Minh An ngẩn ngơ nhìn mình, mỉm cười lấy ra một gói sơn tra từ túi xách có khóa túi lấp lánh, nhét vào tay nó, giọng nói dịu dàng như nước.
"Cho em ăn nè." *
Khi đó cậu nhóc không biết đây là phương ngữ Thượng Hải, nghe không hiểu, cúi đầu không dám nhìn. Đôi bàn tay với bộ móng sơn đỏ kia hướng về phía cậu bé, đem gói sơn tra nhét vào tay cậu.
Thường Minh An cầm gói sơn tra, chạy như gió về nhà mình.
Mẹ của nhóc thấy thế, hỏi: "Gói sơn tra ở đâu ra vậy?"
Thường Minh An vui vẻ đáp: "Dạ chị gái hàng xóm ở lầu trên cho con."
Mẹ cậu bé cảnh giác hỏi: "Chị gái nào cơ?"
Thường Minh An suy nghĩ một chút, nói: "Chị gái môi đỏ ạ."
"Chắc chết quá." Mẹ Thường đoạt lấy gói sơn tra trong tay nó, ném vào thùng rác, bĩu môi lầm bầm trong miệng, "Cái đồ không biết xấu hổ, thứ đàn bà dâm đãng ăn bám đàn ông, đến bé trai cũng không tha."
Thường Minh An vốn nghe không hiểu mẹ mình đang nói gì, chỉ thấy gói sơn tra bị vứt đi, òa khóc "hu hu".
Phụ nữ sống trong tòa nhà đều xem Hà tiểu thư như hồng thủy mãnh thú. Dường như chỉ cần nàng nháy mắt cong mi là có thể đem hồn phách đàn ông câu đi mất. Mấy người đàn ông thì coi nàng như đam mê khó nói, chỉ có thể nhân thời điểm gặp gỡ thoáng qua, ngoái đầu nhìn bằng đôi mắt tham lam.
Thường Minh An bị mắng một trận, cũng không dám chủ động nói chuyện với nàng nữa. Cậu nhóc vẫn hay nằm nhoài trên bệ cửa sổ, trông thấy những người đàn ông anh tuấn trẻ tuổi cầm hoa đứng dưới lầu gọi tên nàng. Người theo đuổi mến mộ nàng tựa vì sao điểm xuyết, riêng nàng vĩnh viễn xinh đẹp, bước trên đôi giày cao gót nhẹ nhàng như khiêu vũ, vòng qua vũng nước nhơ bẩn kia.
Về sau nàng chuyển đi nơi khác.
Trong hành lang liên tục vang lên tiếng người thảo luận suốt một tháng, nói rằng nàng mang thai nhưng bị đàn ông bỏ. Cuối cùng họ bàn xem chuyện này đúng hay sai.
Cái bệ cửa sổ ấy giờ đây trống không.
Thường Minh An sau đó cũng theo cha mẹ chuyển ra khỏi tòa nhà cũ nát tối tăm kia, Hà tiểu thư dần trở nên mờ nhạt trong tâm trí anh. Mãi đến một đêm nọ, ở độ tuổi vị thành niên, bỗng anh mơ thấy đuôi tóc bồng bềnh đong đưa bên vòng eo yêu kiều bó sát trong bộ sườn xám. Bừng tỉnh khỏi giấc mộng, anh nhận ra quần mình đã ướt.
Thời điểm Thường Minh An trở lại toà nhà cũ ấy lần nữa, anh gần như đứng hình. Hành lang so với trong ký ức càng thêm chật hẹp tối tăm, bóng đèn tròn trên đỉnh đầu chớp nháy lập lòe. Khu nhà chung quanh đây sẽ phải di dời sau nửa năm, mẹ dặn anh quay lại xem thử còn gì hay không.
Căn nhà cũ kỹ vắng hơi người chỉ toàn bụi bặm, vị khách trọ cuối cùng đã rời đi vào nửa tháng trước. Trong phòng trống rỗng, nơi nào còn sót lại món đồ gì nữa đâu.
Thường Minh An đứng bên bệ cửa sổ, đốt một điếu thuốc, mặc nó chậm rãi cháy hết.
Anh vừa kết thúc một mối tình nhạt nhẽo, bạn gái cũ là bạn của bạn anh, hai người quen biết nhau trong một buổi tụ hội. Đằng gái tỏ tình trước, họ tự nhiên ở bên nhau, hẹn hò ở chung, rồi bình thản chia tay. Hảo tụ hảo tán, nhưng lòng anh vẫn thấy trống rỗng. Mẹ giục anh sớm kết hôn, anh chỉ cười hiền nói con biết rồi mà mẹ.
Đứng trong nhà cũ không tới mười phút, Thường Minh An liền xuống lầu. Trong con hẻm vắng lặng, một hai khách trọ tình cờ đi qua. Trên đất có vết nước loang lổ, phải cẩn thận tránh né mới có thể không làm bẩn giày. Đèn đường mờ tối, thỉnh thoảng có tiếng TV vang vọng từ cửa sổ nhà dân.
Anh sải bước trên đường, đột nhiên nghe thấy nơi cuối đường truyền đến âm thanh giày cao gót "cộp cộp cộp".
Có người bước tới từ đằng xa, Thường Minh An thấy nàng mặc chiếc sườn xám đã lỗi thời, nhấn vòng eo mảnh mai, mái tóc xoăn dài như thác nước xõa trên vai, chân đi giày cao gót cẩn thận tránh né vũng nước trên mặt đất.
Thường Minh An sửng sốt, lòng hơi sợ hãi, anh không khỏi dừng chân lại. Tầm mắt anh rơi trên mặt cô gái sườn xám kia, chỉ thấy nàng hạ mắt, tập trung để ý dưới chân. Diện mạo như mới chớm đôi mươi, dáng người dong dỏng cao, gương mặt trang điểm tinh xảo với đôi môi đỏ tựa anh đào chín mọng. Viền khuy trên cổ áo dựng đứng lộ ra một phần gáy trắng nõn sáng lóa mắt, dưới ánh đèn đường trông quyến rũ động lòng người. Thế nhưng cặp chân mày dài hướng về hai bên thái dương lại lộ ra vài phần anh khí.
Phảng phất như bước ra từ trong ký ức.
Trái tim Thường Minh An đập bịch bịch, há miệng, mặc người này sượt qua vai mình. Chóp mũi truyền đến mùi nước hoa nhàn nhạt, là hương hoa mai thanh khiết lạnh lẽo.
"Chờ chờ đã..."
Nói nhỏ quá, nàng không nghe thấy. Thường Minh An cứ như vậy nhìn nàng bước đi càng lúc càng xa, biến mất trong đêm tối. Năm phút đồng hồ trôi qua, cửa sổ sát vách trên lầu sáng lên, ánh sáng hắt ra từ bức rèm hoa mỏng manh, phản chiếu một bóng người mơ hồ.
Thường Minh An về nhà như người mất hồn.
Giống thật, nhưng không thể là người ấy, tuổi tác không phù hợp, bộ dáng cũng không quá giống nhau. Thật sự không giống sao? Đã chẳng còn nhớ rõ nữa. Bộ sườn xám anh thấy hôm nay có thêu đóa hải đường đỏ tươi không, đôi bàn tay vươn tới trong ký ức liệu có vương hương mai thanh lạnh.
Thường Minh An ngủ thiếp đi trong suy nghĩ miên man. Trong cơn mơ, phần gáy lộ ra nơi cổ áo trắng đến mức làm người kinh ngạc.
--------------
Chú thích:
Hồng thủy mãnh thú: lũ lụt và thú dữ, ý chỉ mầm tai họa.
Hảo tụ hảo tán: gặp nhau vui vẻ, thoải mái chia tay.
* Bản gốc là "喏,拨侬切。"
Tôi tuyệt vọng với tiếng địa phương lắm hụ hụ ಥ_ಥ
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top