Chương 4: Đầu óc của ngươi mới có vấn đề
Edit + Beta: Hạ Vy
________
Chương 4: Đầu óc của ngươi mới có vấn đề.
Mộ Chi Minh đứng ở cửa hít sâu vài cái, đợi đến khi bình phục nỗi lòng mới vỗ vạt áo sau đi vào, y cúi đầu nhìn người trước mặt chắp tay hành lễ: "Phụ thân, mẫu thân."
Trong phòng, Mộ Bác Nhân và Cung thị ngồi ngay ngắn ở ghế thái sư trước tấm bình phong cạnh chiếc bàn gỗ khắc tứ quân tư. Cung thị vừa thấy cửa mở ra đã lập tức mỉm cười, Mộ Bác Nhân bên cạnh cũng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Mộ Chi Minh một cái, lạnh giọng nói: "Nói mê sảng xong?"
"Xong rồi, phụ thân chớ trách." Mộ Chi Minh cười nói.
Mộ Bác Nhân "hừ" một tiếng, bàn tay nắm chặt tay vịnh của ghế thái sư.
"Được rồi, được rồi, có ai cả đời không gặp ác mộng, không nói hai ba câu hồ đồ đâu." Cung thị hiền hòa nhìn Mộ Chi Minh vẫy tay, "Ly Chu, tới đây với mẫu thân."
Mộ Chi Minh đi đến bên cạnh Cung thị, bà dịu dàng nắm tay y, rũ mi cười nhạt nói: "Ly Chu, lần này gọi con đến báo cho con một tin, tháng sau là săn xuân hiến tế, Quý Phi nương nương triệu phụ thân và con vào cung, đi đến núi Cửu Khúc tạ ơn trạch cùng Hoàng Thượng, nguyện năm nay an khang thái bình."
Săn xuân hiến tế, bốn chữ này phiêu phiêu dạt dạt tiến vào lỗ tay của Mộ Chi Minh khiến y lập tức hóa đá, cơ thể vô thức run rẩy. Trái tim của Mộ Chi Minh như bị ai hung hăng tàn nhẫn bóp lên nó một cái, khiến cho hô hấp của y như cứng cả lại. Y làm sao lại quên chuyện này chứ.
Bởi vì, kiếp trước chính vào lúc này, nghiệt duyên của y và Phó Nghệ chính thức bắt đầu.
Kiếp trước trong buổi săn xuân hiến tế, Mộ Chi Minh cưỡi tuấn mã va chạm vào một con dã thú đang phát cuồng, khiến con ngựa của y bất ngờ, hoảng loạn chạy như điên lao vào trong rừng sâu, ký ức lúc đó của y toàn là một mảnh hỗn loạn. Mộ Chi Minh chỉ nhớ một chuyện là y bị ném xuống hồ sâu trong khe núi, mơ hồ mất đi ý thức.
Sau đó, Ngũ hoàng tử Phó Nghệ không màng nguy hiểm, nhảy xuống hồ sâu cứu y lên.
Từ sau chuyện này, Mộ Chi Minh một lòng báo ân, từng bước đi nhầm, bước vào vực sâu đau khổ vạn kiếp bất phục.
"Ly Chu, chuyện đã dặn dò có nghe rõ không?" Trong lúc Mộ Chi Minh còn mơ hồ thì Mộ Bác Nhân đã dặn dò hàng loạt quy củ trong củ.
Tâm trạng của Mộ Chi Minh từ từ bị kéo về, nhanh chóng thoát ra khỏi bóng ma kiếp trước, hô hấp của y đột nhiên có chút không thuận, run giọng đáp: "Hài nhi nghe rõ."
Y cúi đầu rồi lại ngẩng lên, ánh mắt lạnh lẽo như vùng địa cực ngàn năm, nhưng khi nhìn kỹ thì lại giống như huyền thiết cứng rắn sau khi được rèn giũa trong lửa hơn. Trong lòng Mộ Chi Minh hạ quyết tâm, kiếp này, y nhất định không để chuyện đó xảy ra, không thể giẫm lên vết xe đổ được.
Mộ Chi Minh nghĩ tới nghĩ lui, bắt đầu hạ một kế sách là học nín thở trong nước.
Săn xuân bắt đầu, ngựa của y chính là ngự tứ, không thể không cưỡi.
Nếu trở lại kiếp này, Mộ Chi Minh chắc chắn sẽ tự mình lo liệu, chỉ cần y có thể dựa vào bản thân ngoi lên hồ nước sâu, không cần người khác cứu giúp thì mọi chuyện sẽ không thể xảy ra, y không cần báo ân với Phó Nghệ, cũng không sợ bản thân đi lầm đường.
Chỉ là hiện tại trời đầu xuân giá rét, nếu đi xuống sông tập bơi thì thật là một lựa chọn không sáng suốt. Mộ Chi Minh suy nghĩ, đột nhiên lại nhớ đến trong phủ đệ có một cái thùng tắm lớn, hiện tại y cũng chỉ là thiếu niên, thân thể chưa phát triển. Vì thế, cái thùng tắm lớn kia, có thể sẽ vừa với y.
"Thải Vi tỷ." Mộ Chi Minh về phòng vội vã gọi Thải Vi tới, "Phiền tỷ giúp ta một việc, lấy thùng tắm lớn nhất trong phủ đổ đầy nước ấm sau đó để ở phòng ta."
Thải Vi có chút nghi hoặc nhìn y, song sau đó vẫn theo yêu cầu mà làm.
Mấy ngày sau đó, Mộ Chi Minh luôn nhốt mình ở trong phòng. Hôm nay cũng vậy, y vẫn ở trong thùng tắm kia, luyện tập nín thở, cố gắng hết sức có thể, y không biết bản thân đã ngâm trong đó bao lâu, mãi cho đến khi Thải Vi bên ngoài đột nhiên gõ cửa, nói: "Thiếu gia, Khuông đại phu tới."
"Ào" một tiếng, Mộ Chi Minh từ trong nước ngoi lên, động tác mạnh mẽ đến mức nước văng ra không ít. Vì ngoi lên quá bất ngờ, cho nên vừa thoát ra khỏi mặt nước y đã bắt đầu ho khan một trận.
Thải Vi đứng ở ngoài phòng nghe thấy động tĩnh bên trong, lo lắng nói: "Thiếu gia, ngươi lại ngâm ở trong nước sao? Đừng để sặc quá lâu, nếu không sẽ đau họng."
"Không có việc gì, khụ, vì sao Khuông đại phu lại đến, khụ khụ." Mộ Chi Minh lấy nước rửa mặt, động tác nhanh nhẹn đi ra khỏi thùng tắm. Y lấy khăn lau sạch nước trên người mình, mặc trung y vào, sau đó mới gọi Thải Vi đi vào, giúp y chải lại đầu tóc, mặc lại y phục.
Sau khi mọi thứ được thu xếp xong, Mộ Chi Minh nhanh chóng đi ra đại sảnh gặp Khuông đại phu.
Khuông đại phu là ngự y, nhưng trước đây là bằng hữu nhiều năm của Mộ Bác Nhân, hai người từ xưa đến nay quan hệ rất tốt. Thuở nhỏ Mộ Chi Minh thường bị đau đầu hay mấy bệnh vặt vãnh, tất cả đều nhờ vào Khuông đại phu trị liệu. Mộ Chi Minh xưa nay tôn sư kính trường, cho nên giờ phút này không dám chậm trễ, chạy nhanh đến đại sảnh, thấy Khuông đại phu xách theo hòm thuốc hoa cúc lê điêu khắc chim tước ngồi ở kia, vội vàng đi lên: "Khuông đại phu, sao người lại đến đây, hôm nay không tiến cung vào Thái Y viện làm việc sao?"
"Ai u." Khuông đại phu vừa thấy y tới khuôn mặt lo lắng đứng lên, bắt lấy tay Mộ Chi Minh bắt đầu xem mạch, "Ly Chu, gần đây con đã xảy ra chuyện gì?"
"Con không có việc gì, con làm sao có thể xảy ra chuyện gì. "Mộ Chi Minh mê mang đáp.
"Tiểu thị vệ bên cạnh con tìm ta tới." Khuông đại phu lo lắng, sốt ruột chỉ vào thái dương, "Hắn nói đầu óc của con có vấn đề!"
Mộ Chi Minh: "..."
Khuông đại phu nói tiếp: "Mỗi ngày đều ngâm mình trong thùng tắm thật là nổi điên mà!"
Mộ Chi Minh: "..."
Nửa canh giờ sau, Mộ Chi Minh đuổi theo Văn Hạc Âm đang nhảy nhót lung tung ở tiểu viện, hại cậu hoảng loạn vắt chân chạy đi. Mộ Chi Minh đuổi theo phía sau, hung hăng nói: "Văn! Hạc! Âm! Ngươi đứng lại đó cho ta! Đầu óc của ngươi mới óc có vấn đề!"
Mũi chân Văn Hạc Âm nhẹ điểm, bay vọt đến đình viện tứ giác ở rừng trúc, hai tay căng ngang giữ ổn định thân thể, sau đó nhìn xuống Mộ Chi Minh bên dưới nói: "Ta không có nói sai, ngươi cả ngày ngâm mình trong thùng tắm không để ý đến ai! Không bệnh ai sẽ như vậy chứ!"
Mộ Chi Minh không biết khinh công, đứng ở trước đình hóng gió, ngửa đầu lên tức muốn hộc máu nói: "Ngươi xuống đây cho ta!"
Văn Hạc Âm lắc đầu: "Không nghe thấy, không nghe thấy."
Mộ Chi Minh khoát tay áo: "Được, ngươi có bản lĩnh thì cả đời cứ ở trên đó! Đừng xuống dưới!"
Hai người nháo đến mưa phùn nhẹ nhàng kéo đến, hạt mưa nhè nhẹ bay xuống. Mộ Chi Minh thấy thế giơ lên tay che đầu, Thải Vi bên kia nhìn thấy một màn như vậy lập tức cầm dù giấy bước nhanh tới nói: "Trở về thôi, nháo đến ông trời cũng không nhìn nổi nữa, ban mưa tưới hai ngươi." Nàng mở ô, che mưa cho Mộ Chi Minh, lại nhìn lên đình hóng gió đỉnh hô, "A Âm đệ còn không xuống dưới? Nếu ướt như chuột lột, bị nhiễm phong hàn, thì ta cũng mặc kệ đệ."
Văn Hạc Âm cọ tới cọ lui mà nhảy xuống đình, nào ngờ vừa đặt chân xuống bèn thấy Mộ Chi Minh đắc ý cười, mang theo ánh mắt gian xảo nhìn cậu.
"A! Thải Vi tỷ cứu mạng!" Văn Hạc Âm trốn phía sau Thải Vi, vươn tay nắm chặt ống tay áo nàng, kéo nàng chắn bản thân mình ngăn cản Mộ Chi Minh.
"Đừng nói là Thải Vi tỷ, hôm nay dù có mời Thiên Vương lão tử tới, cũng không thể nào cứu được ngươi!" Mộ Chi Minh chỉ cậu tức giận nói.
Hai người một trước một sau, ngươi truy ta đuổi mà vòng quanh Thải Vi, nàng bị túm đến đông diêu tây oai, bất lực nói: "Thiếu gia, mấy từ thô bỉ vừa rồi trăm triệu lần tuyệt đối không thể để lão gia nghe được, hai ngươi thật là muốn chiết sát ta hay sao, thả ra nghe ta nói, hôm nay Khuông đại phu ở phủ đệ, Quốc công mở tiệc chiêu đãi, thiếu gia không thể đến muộn, mau theo ta đi đổi y phục, sau đó đến đại sảnh chờ người."
Đào mai ngâm mưa tỏa hương sắc xuân, hôm nay phủ đệ Yến Quốc Công, nhạc vang lên hoà thuận vui vẻ.
Bình minh nhoáng lên, cuối cùng cũng tới ngày Mộ Chi Minh vào cung.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top