chương20.1: Tu la tràng
"Đừng sợ, đều chết rồi."Case thấy Lâm Chiêu Vân vừa rồi môi đỏ mọng giờ đã tái nhợt, nghiêng đầu đem sợi tóc rối bù của cậu ra sau tai, an ủi nói.
Lâm Chiêu Vân: ...
Những lời này chỉ khiến Lâm Chiêu Vân càng sợ hãi hơn.
Case như là đang đưa cậu đi dạo, nói chuyện với Lâm Chiêu Vân về một số chủ đề trên đường đi, nhưng Lâm Chiêu Vân hầu hết đều không nghe chúng, cậu đáp lại một cách vô thức và trống rỗng.
Mở cửa hội trường, Lâm Chiêu Vân tê liệt, sắc mặt tái nhợt ngay cả đứng cũng có chút khó khăn.
Mọi thứ rất giống với lần trước, nhưng điều không giống lắm là lần này hầu hết những người cậu biết đều ở đó.
Đằng sau họ là những bệnh nhân duy nhất còn lại trong bệnh viện,những bệnh nhân thuộc nhiều thế lực khác nhau.
Lâm Chiêu Vân cảm thấy cho dù quay đầu bỏ chạy, cũng chỉ là giãy giụa hấp hối, bệnh viện lớn như vậy cho dù trốn một hai lần cũng sẽ có lần sau.
Case dẫn cậu từ từ vào khán phòng, Lâm Chiêu Vân cảm thấy mọi ánh mắt đều tập trung lại, đặc biệt là trên bàn tay mà Case đang cầm,như thể muốn nhìn chầm chầm ra một cái lỗ.
Đột nhiên, một lực từ bên cạnh truyền đến dùng hai tay ôm lấy Lâm Chiêu Vân, Lâm Chiêu Vân theo bản năng quay đầu lại, một bên chống đẩy một bên né tránh, Anthony môi chỉ lướt qua một bên mặt của cậu.
Hắn giống như một con chó lớn đã lâu không gặp chủ nhân, nóng lòng muốn lại được làm quen với mùi của chủ nhân, chiếc cổ không ngừng hấp thụ mùi của cậu.
Tay và thân thể đều bị cuốn lấy, cằm bị lòng bàn tay to rộng nắm lấy, hơi thở gần kề, Lâm Chiêu Vân đột nhiên co rút lại, đôi môi của người kia rơi xuống trán cậu.
Cánh cửa phía sau đóng sầm lại, Anthony còn chưa kịp làm gì, một quyền như gió từ bên hông vung tới, hắn kịp thời né tránh, nắm đấm xẹt qua mặt của hắn.
Lâm Chiêu Vân giống như một con búp bê bị tranh giành, đột nhiên ngực cậu bị kéo lại và rơi vào một vòng tay ấm áp khác.
Nghiêng đầu nhìn xem, lọt vào trong tầm mắt là mái tóc vàng hơi xoăn.
"Arthur..."
Anthony tức giận tiến lên, lại bị Case cười nửa miệng ngăn lại nói: "Làm gì gấp như vậy, người đã ở đây rồi còn có thể chạy?"
Nghe được lời của hắn, Anthony hơi híp mắt lại, tựa hồ đang cố gắng khắc chế chính mình, trên cánh tay gân mạch nổi lên, mấy giây sau mới lui về vị trí ban đầu.
Lâm Chiêu Vân bị Arthur giữ chặt, khó chịu cau mày, nơi này khiến cậu vô cùng sợ hãi, vì vậy cậu chỉ dám nhẹ nhàng nêu ý kiến: "Arthur, anh làm tôi đau quá..."
Bị lời nói của Lâm Chiêu Vân nhắc nhở, Arthur bóp cổ tay, buông lỏng hai tay.
Nhưng hắn không buông Lâm Chiêu Vân ra mà bế cậu đi đến vị trí còn lại.
Slater đang ngồi ngay đối diện gọi một tiếng "Tiểu Chiêu."
Lâm Chiêu Vân rũ mắt xuống cúi đầu chột dạ, không dám nhìn vào mắt hắn mơ hồ "ừm" một tiếng coi như là đáp lại.
"Eo của em có sao không?" Slater đột nhiên quan tâm đến Lâm Chiêu Vân, "Lúc chạy ra ngoài không mang tất, em bị đá làm bị thương sao?Tôi cũng chưa được hôn em."
Đôi mắt hắn quét trên người Lâm Chiêu Vân từ trên xuống dưới.
Áo đã thay, quần cũng đã thay, trông có vẻ tươi tắn và sạch sẽ.
Ban đầu, Slater nghĩ rằng mình sẽ là người chiến thắng cuối cùng, lẽ ra nên đưa Lâm Chiêu Vân lên thuyền đi đến một quốc gia mà không ai biết về họ.
Sau đó mua một trang viên lớn, lớn đến mức Lâm Chiêu Vân chạy thế nào cũng không ra được, cho dù Lâm Chiêu Vân không thích hắn, cũng phải gặp hắn mỗi ngày, từ phía sau, từ phía trước.
Sau đó nhìn Lâm Chiêu Vân dần dần từ bỏ đấu tranh và một ngày đột nhiên thay đổi, sẽ đòi hỏi những nụ hôn từ hắn, sẽ chủ động yêu cầu những cái ôm,sẽ chỉ vì thời gian được ra ngoài chơi mà buổi tối đến lấy lòng hắn.
"Chân không bị thương, eo còn bôi thuốc..." Lâm Chiêu Vân từ nhỏ được giáo dưỡng tốt che mắt lại, lông mi khẽ động, ngoan ngoãn trả lời vấn đề này chọn lọc bỏ qua câu cuối cùng.
Dáng vẻ ngoan ngoãn đó lọt vào mắt mọi người, không gian vốn đã nóng nực lại càng thêm ngột ngạt.
Case bước đến trung tâm, vỗ tay khiến mọi người im lặng.
"Hiện tại chúng ta đã tìm được thuyền, đại bộ phận những người còn lại đều có thể lên thuyền rời khỏi nơi này."
"Bây giờ..." Case liếc nhìn Lâm Chiêu Vân, bị ánh mắt hắn quét tới Lâm Chiêu Vân rụt cổ lại,đầu ngón tay cuộn ở trên vai Arthur.
Lúc này Lâm Chiêu Vân mới biết rằng bệnh viện tâm thần được xây dựng trên một hòn đảo bao quanh bởi biển cả, bởi vì hòn đảo quá lớn nên cậu hoàn toàn không nghe thấy tiếng sóng.
Cuộc bạo động lần này là có tính toán trước, mọi người chém giết lẫn nhau để tranh giành "tấm vé lên thuyền" rời khỏi nơi đây, bởi vì trên thuyền chỉ có một số lượng chỗ ngồi.
Sau vài ngày "phân bố nguồn lực", mọi thứ đã cân bằng và phần còn lại...
"Nếu như tôi không lầm, hiện tại chỉ còn lại một việc."
{Chỉ còn một việc cuối cùng, làm thế nào để giành vợ!!}
{Đánh nhau đi đánh nhau đi!}
{Dựa theo giá trị vũ lực, tôi nghĩ Anthony và Sigmund có thể tốt hơn, nhưng cá nhân tôi thích chó tha mồi vàng hơn!}
{Hô hô, người lớn không bao giờ đưa ra lựa chọn, đương nhiên là tất cả đều muốn!}
Giọng nói của Sigmund từ trong góc truyền đến, hắn nãy giờ vẫn chưa nói chuyện, Lâm Chiêu Vân không biết rằng hắn cũng sẽ đến, nhìn thấy hắn cậu có chút sững sờ, trong tiềm thức nghĩ tại sao Sigmund lại đến.
"Ngu ngốc." Sigmund giễu cợt nói.
Hắn hàm răng nhọn vểnh lên, thần sắc vô cùng khinh thường, vết sẹo trên mặt làm cho hắn nhìn càng thêm hung ác: " các người không cảm thấy ngu xuẩn sao?vì một đứa đầu ốc rỗng tuếch bình hoa xinh đẹp mà tranh đoạt."
"Giống chó liếm."
Lâm Chiêu Vân người được cho là đầu óc trống rỗng, giờ thực sự là đầu óc trống rỗng, cậu gắt gao nắm chặt cổ áo Arthur bắp chân run lên dữ dội.
Nếu cậu không nhận lầm thì những người này đang ở ngay trước mặt cậu thảo luận cách sử lý cậu.
Arthur nắm lấy cổ tay Lâm Chiêu Vân, vẻ mặt trở nên phấn khích, hắn ôm lấy gáy cậu, đưa mặt lại gần, không khỏi bị vẻ ngoài xinh đẹp và vẻ mặt sợ hãi của Lâm Chiêu Vân mê hoặc.
"Em sẽ chọn tôi chứ? Tôi thích em rất nhiều, cục cưng."
Hắn vừa tới gần, Lâm Chiêu Vân vươn tay đẩy đầu hắn ra, mím chặt môi không nói.
Anthony đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Ai nói em ấy muốn cùng các người lựa chọn? Em ấy nói muốn cùng ai liền cùng ai ? Mày cho rằng thứ trong tay tao là đồ ăn chay sao?"
Anthony gõ thanh sắt nặng vào khung sắt gần đó với một tiếng "bang", khung sắt phát ra tiếng "ù" làm rung chuyển cả khung.
Ngay sau đó, hắn lại cười nham hiểm, cái cổ có hình xăm di chuyển trái phải.
"Sigmund, đừng ở chỗ này giả bộ, đừng tưởng rằng tao không biết mày sớm đã có loại tâm tư này rồi, vẫn luôn mắng em ấy ngu xuẩn bẩn thỉu, nhưng là ngầm thèm muốn đến phát bệnh."
"Nhưng mày có biết Chiêu Chiêu cảm thấy thế nào với mày không?"
"Sợ hãi mày, vừa nhìn thấy mày liền lo lắng mày sẽ gọi em ấy là kỹ nữ ,nếu chọn một trong hai chúng ta mày sẽ là người cuối cùng."
"Em ấy hẳn là chán ghét mày chết đi được."
Sigmund sắc mặt tối sầm, không trả lời Anthony.
Vốn dĩ hắn nên đáp lại Anthony bằng một câu chửi thề, nhưng lại không tự chủ được quay đầu hỏi Lâm Chiêu Vân, trực tiếp hỏi cậu: "cậu chán ghét tôi?"
Vừa nói ra lời này, Sigmund trong lòng liền cảm thấy ủ rũ, như là thua trước một cái đầu trống rỗng bình hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top