Chương 5: Sửa chữa

Đèn trong phòng sửa chữa đột ngột bật sáng, màn hình ánh sáng xanh lục giao thoa đứng rải rác khắp phòng sửa chữa, cả căn phòng bỗng chốc sáng rõ.

Một vài chiếc cơ giáp gần cửa phòng sửa chữa đều có chút hư hỏng, những chiếc bị hư nặng thì lớp vỏ ngoài của cơ giáp bị lõm vào. Cánh tay phải của chiếc cơ giáp mà Ứng Trầm Lâm đang sửa chữa bị hư hỏng nghiêm trọng, hiện giờ đã hoàn thành việc nối lại vết gãy cơ bản, nhưng các dây thần kinh kim loại bên trong vẫn còn lộ ra.

"Để tôi xem bàn điều khiển một chút." Ứng Trầm Lâm nói.

Lâm Nghiêu tìm được nút ở trên bàn điều khiển, sau khi ấn xuống, trang lỗi của bàn điều khiển liền phóng to và hiện ra giữa không trung.

Ứng Trầm Lâm ngẩng đầu nhìn vào thông tin lỗi trên không trung, nhanh chóng liếc qua vài lần để xác định lỗi, rồi lập tức dùng kìm cơ khí tháo gỡ các dây thần kinh kim loại bị hỏng ở bên trong một cách dứt khoát.

Quý Thanh Phong cảm thấy tim mình đập chậm lại, không phải đã nói là không tháo ra sao!

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy người trẻ tuổi đang ngồi trên cơ giáp lấy ra một linh kiện bằng kích thước của một nắm đấm, thao tác một chút với khớp nối của cánh tay cơ khí, nghe thấy tiếng "cạch" một cái, linh kiện đó đã được gắn vào.

Ứng Trầm Lâm không sử dụng công cụ nào khác, tất cả dụng cụ hiện có của cậu đều là từ bàn sửa chữa lấy ra, kể cả linh kiện đó.

Khi chứng kiến hành động này, trong đầu Quý Thanh Phong xuất hiện sự nghi ngờ. Thông thường, sửa chữa cơ giáp khó hơn so với lắp ráp, vì sửa cơ giáp cần phải tiến hành kiểm tra lỗi, đây là công việc yêu cầu tinh thần lực của kỹ thuật viên sửa chữa tiến hành kiểm tra tình trạng hư hỏng.

Kỹ thuật viên cơ giáp chuyên về điều khiển cơ giáp, còn kỹ thuật viên sửa chữa cơ giáp chuyên sửa cơ giáp. Bàn điều khiển chỉ là công cụ hỗ trợ, còn những kỹ thuật viên sửa chữa thường sử dụng tinh thần lực của mình để kiểm tra tình trạng của cơ giáp, mới có thể nhanh chóng và chính xác mà tìm ra vấn đề.

Nhưng người ngồi trên cơ giáp kia, Ứng Trầm Lâm lại không làm như vậy. Cậu chỉ là vào buồng lái, rồi xuống lấy linh kiện, cứ bắt đầu hành động như thế. Hoặc có thể nói, từ lúc Ứng Trầm Lâm bắt đầu sửa chữa cho đến giờ, Quý Thanh Phong chưa cảm nhận được tinh thần lực mạnh mẽ mà một kỹ thuật viên sửa chữa cơ giáp thường phải dùng đến, chỉ có một chút tinh thần lực yếu ớt tỏa ra.

Lúc này, Lâm Nghiêu từ bàn điều khiển bước xuống, "Đại Phong, anh có nhận ra không, tinh thần lực của cậu ấy rất yếu."

"Đúng vậy." Quý Thanh Phong khẽ nhíu mày, "Sao lại yếu đến mức này, không phải là tinh thần lực cấp A sao?"

Vừa rồi, lực chú ý của bọn họ đều tập trung vào chứng chỉ sửa chữa sơ cấp của Ứng Trầm Lâm, bọn họ nghĩ rằng tinh thần lực của cậu chỉ bị thu lại mà thôi.

Việc tinh thần lực của con người có thể phóng ra hoặc thu lại là điều bình thường, những người có tinh thần lực cao cấp có thể kiểm soát được tinh thần lực của chính mình.

Ứng Trầm Lâm là một người có tinh thần lực cấp A, đây cũng là điều duy nhất khiến bọn họ cảm thấy yên tâm... nhưng cho đến bây giờ, bọn họ chỉ cảm nhận được một cảm giác áp lực rất yếu từ Ứng Trầm Lâm, yếu đến mức không bằng một người có tinh thần lực cấp C, thậm chí khi sửa cơ giáp, bọn họ cũng không cảm nhận được tinh thần lực nào khác.

"Tôi đi xem thử." Quý Thanh Phong vừa đi được vài bước, đột nhiên thấy cửa sổ lỗi trên không trung nhảy mất hai cửa sổ pop-up. Ban đầu có hàng chục trang lỗi, sau khi Ứng Trầm Lâm dùng kìm cắt, hai cửa pop-up ở trên cùng đã biến mất.

Lâm Nghiêu ngây người.

Quý Thanh Phong chớp chớp mắt, "Không cần dùng tinh thần lực để sửa chữa...? Cái tên này có phải chỉ dựa vào việc loại bỏ lỗi thôi không?"

Ứng Trầm Lâm không dừng lại động tác, ánh mắt liếc qua các cửa sổ lỗi còn lại, tay cầm kìm nhanh chóng cắt đứt các dây thần kinh kim loại.

Trang lỗi trên bàn điều khiển ngừng tăng lên, từng cửa sổ lỗi đã được cố định, với mỗi thao tác sửa chữa của Ứng Trầm Lâm, các cửa sổ lỗi hiện lên từng cái một nhanh chóng biến mất.

Nửa giờ trôi qua, các cửa sổ lỗi dày đặc ban đầu chỉ còn lại hai cái cuối cùng.

Quý Thanh Phong ban đầu còn kích động, giờ đã bình tĩnh lại, thấy Ứng Trầm Lâm động đậy, vội vàng nói: "Anh bạn, còn thiếu dụng cụ gì không?"

"Không thiếu." Ứng Trầm Lâm từ bên cánh tay phải của cơ giáp đi xuống, trượt đến vị trí của buồng lái.

Không gian trong buồng lái rất chật chội, xúc tu cảm ứng tinh thần kết nối với cánh tay phải trở nên mờ nhạt không rõ. Ứng Trầm Lâm dừng lại một lúc ở chỗ dây thần kinh kim loại nối với cánh tay phải, cắt đi đoạn thần kinh hỏng cuối cùng, màn hình trên bàn điều khiển hiện lên chỉ thị mới.

[Kiểm tra tự động của cơ giáp đã khắc phục xong, có tiếp tục tự kiểm tra không?]

"Xong rồi."

Ứng Trầm Lâm bước ra từ buồng lái, đi vài bước xuống khỏi cơ giáp, "Tạm dừng chương trình tự kiểm tra, sau đó nhớ hủy bỏ cài đặt tự kiểm tra của cơ giáp."

Lâm Nghiêu vội vội vàng vàng ấn 'Không', tiếng báo động kéo dài cuối cùng cũng ngừng lại.

Cả hai người đi kiểm tra vấn đề của cơ giáp, Ứng Trầm Lâm nhường đường cho bọn họ một chút, thờ ơ quan sát căn phòng sửa chữa tạm thời này.

Căn phòng sửa chữa đã sáng sủa hơn, nhìn rõ hơn, nhưng rất lộn xộn, hai chiếc cơ giáp được đặt ở vị trí đầu, phía sau là những cơ giáp dự phòng.

Căn phòng sửa chữa rộng rãi hơn nhiều so với những nơi khác, nhưng sự rộng rãi này vẫn chưa thể so với những căn cứ chiến đội mà Ứng Trầm Lâm đã thấy. Ánh mắt của Ứng Trầm Lâm quét ra xa, ở cuối phòng sửa chữa, mơ hồ có thể nhìn thấy hai thiết bị truyền tống, rõ ràng nơi này trước đây là khu vực đậu và truyền tống cơ giáp, sau đó tạm thời được cải tạo thành phòng sửa chữa.

Ứng Trầm Lâm rất nhanh đã thu hồi lại tầm mắt, cậu thả lỏng bàn tay phải, cảm giác mỏi nhừ truyền đến khi các ngón tay mở và khép lại.

Cậu an tĩnh mà đứng thẳng, vẻ mặt không rõ cảm xúc.

Khi Quý Thanh Phong kiểm tra xong cơ giáp đi ra, ngẩng đầu lên đã thấy Ứng Trầm Lâm đứng trên cao bên cạnh bàn điều khiển.

Chàng trai dáng người gầy gò đứng thẳng tắp, bên cạnh chân là chiếc vali.

Lúc này cậu đang cúi đầu, thả lỏng bàn tay có vẻ hơi không thoải mái.

Bàn tay không ổn sao?

"Anh bạn." Quý Thanh Phong nói.

Ứng Trầm Lâm quay đầu lại, nhìn thấy Quý Thanh Phong cùng Lâm Nghiêu đã đi đến sau lưng mình.

--- Wattpad @_Tradaocamxa ---

Ánh mắt của Quý Thanh Phong vô tình dừng lại trên tay cậu, "Lần này thật sự cảm ơn cậu, nếu không có cậu, chúng tôi không biết phải làm sao để giải quyết vấn đề báo động này."

"Anh khách sáo rồi, việc khắc phục sự cố chỉ là việc nhỏ mà thôi."

Ứng Trầm Lâm nhẹ nhàng nói: "Các kỹ thuật viên khác cũng có thể làm được."

"Vẫn phải cảm ơn cậu!" Quý Thanh Phong nhận thấy ánh mắt của Ứng Trầm Lâm, vì vậy không tiếp tục nhìn vào tay cậu nữa, "Làm việc cả một thời gian dài, cậu cũng mệt rồi, chúng ta đi qua phòng họp nói chuyện nhé, Lâm Nghiêu, đi pha trà."

"Ồ!" Lâm Nghiêu vội vã rời khỏi phòng sửa chữa.

Ứng Trầm Lâm gật đầu một cái.

Cuối cùng, sự hỗn loạn trong phòng sửa chữa cũng kết thúc, Quý Thanh Phong dẫn Ứng Trầm Lâm đi đến phòng họp.

Nói là phòng họp, thực ra nó là phòng kết hợp với phòng huấn luyện, còn có thể thấy trên bàn họp không xa có hai hộp đồ ăn mang đi.

Nơi này là căn cứ KID, khác biệt rõ rệt so với hình ảnh KID mà Ứng Trầm Lâm nhớ trong tương lai.

Căn cứ KID trong tương lai rộng lớn, phòng họp ít nhất cũng lớn gấp ba lần nơi này. KID trong giai đoạn đầu gặp rất nhiều khó khăn, các vấn đề giữa ban quản lý và kỹ thuật viên chỉ là bước khởi đầu, sau này bọn họ sẽ rơi vào tình cảnh khó khăn trong giải đấu cơ giáp mùa giải mới.

Ánh mắt Ứng Trầm Lâm dừng lại trên hai kỹ thuật viên cơ giáp cách đó không xa, cậu cảm thấy cả Lâm Nghiêu cùng Quý Thanh Phong đều rất lạ lẫm đối với mình. Tuy nhiên, khi cậu lật xem hồ sơ KID vài năm sau, cậu nhớ ra tên của một vài kỹ thuật viên cơ giáp được ghi trong một tài liệu mật, trong đó có cả Lâm Nghiêu cùng Quý Thanh Phong.

Mùa giải tiếp theo, KID đã tiến thẳng vào top 8 của giải đấu Thự Quang, nhưng lại gặp phải một tai nạn trong trận tứ kết.

Khu vực ô nhiễm bùng phát, từ trường không gian hỗn loạn, toàn bộ chiến đội KID mất liên lạc trong trận đấu đó.

Đó là một tai nạn không thể lường trước, chiến đội gặp sự cố, KID suýt nữa đã phải giải tán. Sau đó, lại là Thẩm Tinh Đường gánh vác áp lực khổng lồ, nghiến răng kiên trì vượt qua.

Lâm Nghiêu vừa vào phòng họp chưa được bao lâu thì lại đi ra ngoài, có vẻ như có ai đó gọi điện đến.

"Bà chủ của chúng tôi sáng nay đột xuất có việc phải đi khu vực ô nhiễm, trong căn cứ chỉ còn lại hai chúng tôi." Quý Thanh Phong tìm kiếm gì đó phía sau bàn họp, nhanh chóng lấy ra một chiếc bảng thông minh, "Nhưng trước đó chị ấy có dặn nếu có người đến thì cứ cho bọn họ làm một bộ đề."

Ứng Trầm Lâm ngừng hồi tưởng, nhìn về phía bộ đề mà Quý Thanh Phong đưa cho, "Đây là đề do bà chủ các anh ra sao?"

"Làm sao cậu biết được?" Quý Thanh Phong ngạc nhiên.

Ứng Trầm Lâm nhận lấy bộ đề, dừng một chút: "Tôi đã xem qua tài liệu trên mạng."

Quý Thanh Phong vỗ vỗ bả vai cậu, "Vậy thì cậu chuẩn bị rất kỹ lưỡng rồi."

Đến phỏng vấn cho một chiến đội như thế này, mà còn lên mạng xem tài liệu nữa.

......

Môi trường ẩm ướt, trong không khí tràn ngập một mùi hôi thối. Người phụ nữ mặc đồ lao động, tóc rối được buộc đơn giản ra sau tai, vết sẹo nông trên trán bên trái lộ rõ. Cô bước qua khu vực hỗn loạn, tiến vào một nơi được bao quanh bởi một lớp vỏ không gian màu xanh, vừa đi vào thì đã nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở bên trong.

"Tư Miểu." Người phụ nữ gọi.

Người đàn ông được gọi là Tư Miểu tên đầy đủ là Giang Tư Miểu, hiện tại là chiến lược gia của câu lạc bộ KID. Hắn ta đeo kính, khuôn mặt hơi trắng trẻo mang một chút khí chất trí thức. Trước mặt hắn là vài thiết bị thông minh, trong đó có một thiết bị đang sáng đèn đỏ. Hắn hỏi: "Cuộc họp thế nào rồi?"

"Chẳng ra sao cả, bên đó vẫn đang cãi nhau." Thẩm Tinh Đường tùy ý tìm một chiếc ghế ngồi, ánh mắt lướt qua bản ghi chép liên lạc trên chiếc quang não của Giang Tư Miểu, "Còn tình hình bên căn cứ thế nào? Đã hỏi chưa?"

"Tôi vừa mới liên lạc với bọn họ, là có báo động cơ giáp ở trong căn cứ." Giang Tư Miểu giải thích đơn giản về những gì đã xảy ra trong căn cứ cùng lý do vì sao Lâm Nghiêu phải gọi nhiều cuộc điện thoại đến, "Cuối cùng là cậu kỹ thuật viên sửa chữa đến phỏng vấn đã giúp giải quyết vấn đề. Bọn họ lo lắng chị sẽ hỏi đến, nên đã gửi video từ phòng giám sát qua cho tôi."

Thẩm Tinh Đường khi nghe những gì Giang Tư Miểu kể lại, mày dần dần nhíu lại.

Giang Tư Miểu chú ý đến biểu cảm của Thẩm Tinh Đường, "Làm sao vậy?"

"Chỉ là sửa chữa bên ngoài, không liên quan đến dữ liệu cốt lõi." Thẩm Tinh Đường vừa xem video giám sát trên quang não, vừa tiếp tục nói, "May mà nghe lời cậu ấy, không tạm dừng chương trình, nếu không thì khi tôi trở về, cơ giáp của Quý Thanh Phong thật sự sẽ phải làm lại từ đầu rồi."

Đây là sự sơ suất của cô, cô không ngờ tên kỹ thuật viên sửa chữa trước đó lại không đáng tin cậy đến trình độ này, còn cài đặt kiểm tra tự động cho cơ giáp.

"Hình như không sửa bao lâu." Giang Tư Miểu nói, "Cậu ấy chỉ dùng công cụ của căn cứ chúng ta, không động vào gì khác, chỉ là Lâm Nghiêu có nói, khi sửa chữa sự cố, kỹ thuật viên này không sử dụng tinh thần lực."

Không sử dụng tinh thần lực?

Ánh mắt Thẩm Tinh Đường trở nên nghiêm túc hơn khi xem video.

Video giám sát hướng vào phòng sửa chữa rộng lớn, Thẩm Tinh Đường lập tức nhìn thấy chiếc cơ giáp đang sáng đèn báo động và cậu kỹ thuật viên trẻ tuổi đang ngồi trên cơ giáp. Toàn bộ sự chú ý của cậu kỹ thuật viên đều đổ dồn vào cơ giáp, động tác dứt khoát, dù là xử lý những mối nối lộn xộn nhưng cậu vẫn làm một cách có tổ chức, loại bỏ các khu vực hư hỏng một cách hợp lý.

Rồi sau đó, cô nhìn thấy tay phải của đối phương, đó là một cánh tay cơ khí.

Giang Tư Miểu biết cô đang nghĩ gì, liền nói: "Lâm Nghiêu nói, tay phải của người này là một cánh tay giả cơ khí."

"Vẻ bề ngoài không phải là tiêu chuẩn để đánh giá con người."

Thẩm Tinh Đường nhíu chặt mày, nhưng khi đối phương lại tiếp tục kẹp và cắt vật gì đó, đôi mày của cô đã thả lỏng ra. Đây là một kỹ thuật viên sửa chữa rất có kinh nghiệm. Việc khắc phục sự cố đối với một kỹ thuật viên sửa chữa là kiến thức lý thuyết, nhưng khi đối mặt với quá nhiều sự cố như vậy, đối với kỹ thuật viên sửa chữa có kinh nghiệm, đó lại là một vấn đề khó khăn. Kỹ thuật viên sửa chữa mới vào nghề không có kinh nghiệm thực tế thường dễ do dự và bỏ lỡ thời gian xử lý thích hợp khi thực hành.

Người này không như vậy, logic rõ ràng, động tác lưu loát.

Không sử dụng tinh thần lực, vậy thì tất cả đều dựa vào kinh nghiệm để phán đoán.

Năng lực của cậu ấy không hề non nớt như vẻ bề ngoài, mà giống như một người đã có kinh nghiệm chục năm.

Đột nhiên, chiếc quang não của Giang Tư Miểu rung lên một cái.

Hắn quay đầu lại sau đó nói: "Còn một việc nữa --- bọn họ đã cho đối phương làm bộ đề thi viết mà chị đã chuẩn bị, bài làm vừa được gửi qua đây."

Thẩm Tinh Đường vuốt màn hình quang não, cô không xem video nữa mà mở bộ đề thi viết do Quý Thanh Phong gửi đến. Các câu hỏi trên bảng ảo từ đầu đến cuối đều không có sai sót về lý thuyết cơ bản, ngay cả những điểm khó mà cô đặc biệt thiết lập cũng được giải quyết một cách dễ dàng. Cô khẽ cười một tiếng: "Người này lại còn luận về việc điều chỉnh tham số vũ khí trong bài thực hành cuối cùng..."

Giang Tư Miểu ngạc nhiên nói: "Theo như chị nói, cậu ấy là một người thực sự có học thức và tài năng?"

"Không chỉ vậy, người theo học viện không thể viết ra những thứ này."

Thẩm Tinh Đường sau khi xem xong lại chuyển sang xem lý lịch sơ lược, mở tài liệu của Ứng Trầm Lâm.

Kỹ thuật viên sửa chữa sơ cấp, tinh thần lực cấp A, thể chất cấp B, 18 tuổi.

Giang Tư Miểu thấy Thẩm Tinh Đường nhíu mày, lại hỏi: "Sao vậy, không hài lòng à? Nghe cách chị nói, không phải chị cảm thấy cậu ấy rất ổn sao?"

"Hài lòng chứ, bây giờ tôi sẵn sàng quay về ký hợp đồng với cậu ấy." Thẩm Tinh Đường cười một cái, đưa lý lịch sơ lược cho Giang Tư Miểu xem, "Tôi chỉ đang nghĩ, với mức lương như vậy, một kỹ thuật viên có kinh nghiệm như thế này sao lại đi ứng tuyển?"

Với mức lương như thế nào thì thuê được nhân viên như thế ấy, Thẩm Tinh Đường trong lòng hiểu rõ.

Cô đưa ra mức lương 8000 mỗi tháng, yêu cầu chỉ là tiêu chuẩn cơ bản cho kỹ thuật viên sửa chữa. Người ngoài nhìn vào thì thấy chỉ là một thông báo tuyển dụng, nhưng một kỹ thuật viên có chút kinh nghiệm nhìn vào sẽ nhận ra rằng cô muốn tuyển một học viên sửa chữa, chứ không phải một kỹ thuật viên thực thụ.

Khi hai người đang nói chuyện, đột nhiên trong không gian vang lên một tiếng báo động dữ dội.

Ánh mắt Giang Tư Miểu chợt lóe lên, lập tức nhìn về phía máy móc ở bên cạnh, "Có chuyện rồi."

"Bên này nhân lực không đủ." Thẩm Tinh Đường sắc mặt trở nên nghiêm nghị, "Liên lạc với Quý Thanh Phong, gửi tọa độ cho bọn họ."

--- Wattpad @_Tradaocamxa ---

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top