Chương 37
✓
Vào tháng 3, Hứa Ngôn và Lục Sâm đi công tác ở Ý. Sau khi trở về, cậu xin nghỉ phép ba ngày để tham dự đám cưới của Lý Tử Du.
Ngày cưới, Hứa Ngôn rời nhà từ rất sớm, đến công ty lấy một ít đồ, rồi về nhà bố mẹ ăn sáng và nghỉ ngơi. Sau đó, tài xế của gia đình đưa cậu đến trạm tàu cao tốc, và Hứa Ngôn mua vé tạm thời để lên tàu.
Khi đến nơi tổ chức đám cưới thì đã là buổi trưa. Trong số khách mời có rất nhiều người quen từ thời đại học. Lý Tử Du mặc lễ phục, vừa nhìn thấy Hứa Ngôn liền đi tới ôm lấy cậu, và vì ôm lâu quá nên chú rể có vẻ đang ghen tị.
"Hứa Ngôn, tôi thực sự rất vui vì cậu có thể tham dự." Lý Tử Du nhìn cậu với đôi mắt sáng ngời.
Hứa Ngôn có chút bối rối, cười nói: "Đương nhiên tôi sẽ đến."
"Thẩm Thực đâu? Cậu ấy không đến cùng cậu sao?"
Mối quan hệ lúc đó của bọn họ cũng không ít bạn bè đều biết đến, đặc biệt là khi họ sống cùng nhau sau khi tốt nghiệp, căn bản không thể giấu diếm được nữa. Hứa Ngôn không muốn phá hỏng cuộc vui, vì nếu nhắc đến chuyện hai người đã chia tay, Lý Tử Du có thể sẽ bắt cậu lại mà tra hỏi. Cậu gật đầu, mơ hồ nói: "Không đến cùng nhau."
"Cũng đúng, hiện tại hai người không ở cùng một chỗ, chúng tôi còn tưởng rằng hai người đã chia tay. Nhưng tại sao đột nhiên ở nơi khác, thế là có người đến hỏi Thẩm Thực, Thẩm Thực lại nói không có, còn bảo chúng tôi đừng làm phiền cậu."
"Ừm," Hứa Ngôn nhẹ nhàng mỉm cười, úp úp mở mở cho qua.
Cậu tìm một vị trí ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn sang, tên Thẩm Thực được dán trên chiếc ghế bên cạnh. Ngồi được một lúc, điện thoại reo lên, Hứa Ngôn nhấc máy: "Alo."
Thẩm Thực nghe thấy tiếng ồn ào trong điện thoại liền hiểu ra, nhưng vẫn hỏi: "Em đến rồi phải không?"
"Phải."
"Được, anh đang lái xe, lát nữa gặp."
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Thực liếc nhìn cửa phòng Hứa Ngôn, xoay người đi về phía thang máy, trên tay cầm một túi đồ ăn sáng đã nguội — đợi ở cửa quá lâu, bữa sáng đã nguội lạnh cũng không thể làm gì.
Bữa trưa đã bắt đầu được hơn nửa tiếng, Thẩm Thực mới đến. Hứa Ngôn đang tựa vào chiếc bàn dài cùng trò chuyện với bạn thời đại học. Thẩm Thực đi tới chỉ ngẩng đầu lên nhìn một chút. Bên cạnh có người hỏi Thẩm Thực sao lại đến muộn như vậy, Thẩm Thực đáp: "Có chút việc."
Sau bữa trưa, còn uống một chút rượu, lễ cưới chính thức bắt đầu. Những người đến dự tiệc cưới buổi chiều đa phần đều là bạn bè, bạn học của cô dâu chú rể, không có người lớn, bầu không khí khá thoải mái. Lúc Lý Tử Du ném hoa cưới, mọi người đều tụ tập ở phía trước. Hứa Ngôn nhìn bọn họ cảm thấy vui vẻ, trên môi nở nụ cười. Sau khi vỗ tay, cậu tựa lưng vào ghế, vô thức liếc sang một bên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Thẩm Thực — Thẩm Thực vẫn luôn nhìn cậu.
Hứa Ngôn có chút mất tự nhiên, quay đi nơi khác. Trước đây, Thẩm Thực chưa bao giờ nhìn cậu, có nhìn thì cũng là ánh mắt lạnh lùng lãnh đạm, không khác gì đang nhìn đồ đạc trong nhà. Hiện tại, bị nhìn chằm chằm từ đầu đến chân như thế, Hứa Ngôn có chút không quen, đôi mắt chăm chú kia mang cảm giác nóng rực đặt lên người cậu, rất nóng.
"Lâm Miên thế nào rồi?" Hứa Ngôn cầm ly rượu nhấp một ngụm, đột ngột hỏi.
"Đã nộp đơn vào một trường, dự định đi du học để lấy bằng tiến sĩ," Thẩm Thực nói, "Bố mẹ cô ấy sợ cô ấy lại nhảy lầu, nên không ép buộc cô ấy, nhưng Lâm Miên lại muốn đi du học."
Hứa Ngôn gật đầu: "Đã hoàn toàn chia tay với bạn trai của cô ấy."
"Ừm."
"Cũng tốt." Hứa Ngôn nói, "Điều cần làm cũng đã làm rồi. Mặc dù có chút mãnh liệt, ít nhất cũng không hối hận."
Đúng lúc Thẩm Thực đang định nói thì đột nhiên có tiếng reo hò, một bó hoa từ trong đám người bay ra, với những dải ruy băng dài tung bay trong không trung — Lý Tử Du ném bó hoa quá mạnh, hoa bay cao, đương nhiên không ai bắt được. Thay vào đó, Hứa Ngôn đang ngồi trên ghế không hiểu tại sao hoa bay vào lòng mình, nửa ly rượu trong tay cậu lung lay suýt đổ ra ngoài.
Mọi người quay lại, nhìn thấy người bắt được bó hoa là Hứa Ngôn, một số bạn học biết mối quan hệ của cậu và Thẩm Thực bắt đầu xì xào không mấy thiện cảm. Có người huýt sáo, cười nói: "Hứa Ngôn, hoa cưới bắt được rồi, nhanh hôn anh chàng đẹp trai bên cạnh đi!"
Một người khác xen vào: "Hôn xong thì người tiếp theo kết hôn chính là cậu rồi!"
Những người khác không biết chỉ làm theo trò đùa và lần lượt hô lên "Hôn đi". Trong lúc nhất thời, Hứa Ngôn có cảm giác như đang xem náo nhiệt trên người mình, cưỡi hổ khó xuống, rất khó xử. Hơn nữa có uống chút rượu, đầu óc không phản ứng kịp và cậu không biết phải giải quyết thế nào. Đang định mỉm cười một cái, Thẩm Thực đột nhiên kéo cổ tay cậu lại. Là cổ tay, không phải lòng bàn tay, thoạt nhìn bình thường, không có vẻ quá thân mật.
Thẩm Thực kéo Hứa Ngôn cùng đứng dậy, cầm ly rượu trong tay đặt lên ghế, ngẩng đầu nhìn Lý Tử Du, bình tĩnh đẩy nồi: "Tử Du, hình như cậu và chú rể còn chưa hôn nhau."
Không đợi Lý Tử Du trả lời, Thẩm Thực nói tiếp: "Hứa Ngôn uống say rồi, đầu có chút choáng váng, tôi đưa cậu ấy đi nghỉ một lát, mọi người có thể tiếp tục chơi."
Anh nắm lấy cổ tay Hứa Ngôn đi về phía đại sảnh. Hứa Ngôn cầm bó hoa loạng choạng bước vài bước rồi đi theo anh. Hai người cứ kéo nhau tới lui, giống như... Lý Tử Du hô to: "Sao hai người lại giống như đang đào hôn vậy?"
Hứa Ngôn nhìn bả vai Thẩm Thực, trước đây cậu cũng chưa từng nghĩ đến việc kết hôn với Thẩm Thực, chưa nói đến việc ở Trung Quốc có được phép hay không, mấu chốt là dáng vẻ của Thẩm Thực như không thể cùng cậu lâu dài. Hứa Ngôn run lên vì sợ hãi, cậu làm sao có lá gan để nghĩ đến việc kết hôn.
Hai người bước vào chỗ râm mát, Thẩm Thực không dẫn Hứa Ngôn về đại sảnh mà đứng yên dưới một bóng cây. Tháng ba mùa xuân đã bắt đầu, thời tiết ngày càng ấm áp, ánh nắng thật dễ chịu. Cách đó không xa có thể nghe thấy tiếng cười nói, đứng như vậy cũng khá thoải mái. Hứa Ngôn muốn rút tay ra, Thẩm Thực hơi thả lỏng ra, nhưng không buông, ngược lại nắm xuống bên dưới lòng bàn tay cậu.
Hứa Ngôn ngẩng đầu, phát hiện Thẩm Thực đang nhìn bó hoa, vẻ mặt có chút thất thần.
"Sao nào, muốn kết hôn sao?" Hứa Ngôn thuận miệng hỏi. Cậu không cảm thấy chính mình hiểu rõ về Thẩm Thực, nhưng không hiểu sao vào lúc này, cậu có linh cảm Thẩm Thực đang nghĩ đến chuyện này – mặc dù chắc chắn không phải như vậy, nên lời vừa ra khỏi miệng Hứa Ngôn đã hối hận.
Thẩm Thực sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn cậu. Hứa Ngôn nhân dịp anh đang thất thần, rút tay ra. Cậu ôm bó hoa, đứng đối diện với Thẩm Thực dưới bóng cây lớn, giữa cỏ xanh và nắng chiều ấm áp. Nếu là trước đây, có lẽ trong lúc say rượu, Hứa Ngôn sẽ cầu hôn Thẩm Thực, dù chỉ là đùa giỡn.
Cậu có thể tưởng tượng ra phản ứng của Thẩm Thực — vẻ mặt lạnh lùng nhìn cậu, rồi nói một câu "Nhàm chán" rồi quay người rời đi.
Đó là quá khứ mà bọn họ không thể thay đổi. Dù bây giờ Thẩm Thực có hối hận và thừa nhận sai lầm của mình thì cũng khó có thể cứu vãn. Chỉ cần nghĩ đến những điều này, Hứa Ngôn luôn có thể tỉnh táo ngay lập tức.
Có những điều thực ra rất đơn giản: yêu là yêu, không yêu là không yêu. Nếu luôn lo lắng, suy đoán, nghi ngờ, cố gắng hết sức để tìm ra chi tiết chứng minh tình yêu, phóng đại nó, thì chuyện tình cảm thường thất bại. Hứa Ngôn đã thất bại một lần, và kết quả đã rõ ràng, không ai có thể nhìn thấy mà không sợ hãi.
Vì có nhiều đau đớn và cay đắng hơn trong một mối quan hệ, nên cậu không thể quyết định thử lại.
"Hứa Ngôn, có phải anh rất tồi tệ?" Thẩm Thực nhìn cậu hồi lâu, đột nhiên hỏi.
Vẻ mặt anh rất nghiêm túc, không hề đùa giỡn hay giả vờ đau khổ. Hứa Ngôn ấn đầu lưỡi vào giữa hai hàm răng, cố gắng nói qua loa một câu "Làm sao tôi biết được, không phải chuyện của tôi" nhưng không thành công.
Hứa Ngôn trả lời: "Đúng vậy, vô cùng tồi tệ."
Đến mức Hứa Ngôn cảm thấy ngưỡng mộ khi nhớ lại quá khứ của mình, việc cậu từ một nhan cẩu đơn thuần mê sắc đẹp rơi xuống vực thẳm không đáy, đơn phương tình nguyện chìm trong mù quáng suốt 4 năm dài đằng đẵng, quả là một điều bí ẩn.
Bản tình ca trong lễ cưới một lần nữa vang lên, có lẽ đã đến lúc tập trung vào chương trình chính. Hứa Ngôn quay đầu nhìn lại, gió thổi qua tai, có chút lạnh, nghe thấy Thẩm Thực nói: "Anh tồi tệ như thế, em vẫn thích anh... lâu như vậy."
Hứa Ngôn thực ra có chút sững sờ, nhưng vẫn giữ tư thế nhìn đám đông, yết hầu khẽ chuyển động, tựa hồ như thản nhiên nói: "Đúng vậy, nhưng tất cả đều đã là quá khứ rồi."
Cậu không thể nói những câu kiểu như "Bỏ đi, mọi chuyện đã qua rồi," cậu không thể vượt qua được. Kỷ niệm vui vẻ quá ít, còn khi nhớ lại, tất cả đều lạnh lùng, im lặng và cô đơn. Giống như ngọn đuốc đang cháy trong băng tuyết, không có điểm dừng, chỉ có tiếp tục cháy rồi từ từ tắt đi, năm này qua năm khác, đợi đến khi làn khói đen tan biến, họ sẽ thu được một kết quả "dễ hợp dễ tan."
Nhưng Hứa Ngôn không muốn dễ hợp dễ tan. Khi cậu quyết tâm rời đi, cậu biết ngọn lửa chưa hề tắt, nên không muốn gặp Thẩm Thực, không muốn nói chuyện với anh, không muốn cùng anh dây dưa. Xem như là từ vách đá nhảy xuống, Hứa Ngôn không màng đến sinh tử tự mình tiến về phía trước, còn hơn là chua xót mà cảm thấy tiếc nuối cho chính mình. Còn phản ứng của Thẩm Thực ở phía sau, đã không còn liên quan đến cậu.
Nhưng thế nào, Thẩm Thực cứ níu kéo cậu, không chịu buông ra, khiến cậu như bị treo lơ lửng trên vách đá trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Không thể trèo lên và mắc lại sai lầm lần nữa, nhưng Thẩm Thực không để cậu rơi xuống một cách dứt khoát, khiến cả hai vừa chật vật vừa kiệt sức.
Không ai nói gì nữa. Gió thổi lá cây xào xạc, tiếng nhạc đột nhiên lớn hơn một chút, cuối cùng họ cũng nghe được nội dung bài hát.
......
Rất nhiều chuyện đều có thể lựa chọn
Mãi về sau khi mọi chuyện qua đi ta mới hiểu được
Tâm muộn phiền lời nói quá vội vàng
Mối quan hệ giữa người với người
Đôi khi cũng trở nên vô nghĩa
Có lẽ chỉ có em hiểu anh
Nên em mới không rời bỏ đi
Một bên lệ rơi, một bên ôm chặt lấy anh
Thì thầm rằng em yêu anh nhiều biết mấy
......
Một bài hát buồn như vậy sao lại được phát trong một đám cưới hoành tráng? Hứa Ngôn chớp mắt, không nhìn Thẩm Thực nữa mà cầm bó hoa đi về phía sân khấu.
Buổi chiều cùng bạn bè huyên náo đã đủ, đến chạng vạng Lý Tử Du thu dọn đồ đạc, đoan trang trở về khách sạn tổ chức hôn lễ. Hứa Ngôn, Thẩm Thực và bạn bè thời đại học khác ngồi cùng một bàn. Vì buổi tối phải bắt tàu cao tốc về nhà nên Hứa Ngôn không uống rượu. Thẩm Thực cũng không động tới, một ly rượu vang đỏ trước mặt hai người, từ đầu đến cuối một giọt cũng không đụng vào.
Sau khi kết thúc, Lý Tử Du đi theo chú rể đến bái lạy các vị gia trưởng, sau đó một mình kéo váy cưới đến bàn của Hứa Ngôn. Những người khác đều đứng dậy cùng người quen trò chuyện, Hứa Ngôn và Thẩm Thực vẫn ngồi ở chỗ của mình, thấy Lý Tử Du tới, hai người nâng ly rượu lên.
Ba người cụng ly, Hứa Ngôn và Thẩm Thực nhấp một ngụm rượu, Lý Tử Du uống hết nửa ly, sau đó cô đặt ly xuống, nghiêm túc nhìn Hứa Ngôn.
"Hứa Ngôn, tôi vẫn luôn muốn trực tiếp nói lời cảm ơn với cậu."
Hứa Ngôn: "Hả?"
Lý Tử Du nhẹ nhàng nói: "Email kia là cậu gửi cho tôi, đúng không?"
Hứa Ngôn giật mình, chợt mỉm cười một chút, không lên tiếng. Lý Tử Du nói thêm: "Sau khi nhận được email, tôi đã nghĩ đi nghĩ lại. Buổi tối hôm đó, dường như cậu vẫn luôn ngăn cản tôi uống rượu, nên tôi nghĩ chỉ có thể là cậu."
"Sau đó, tôi đã trực tiếp đến gặp Khâu Hạo, hỏi xem có phải anh ta thực sự đã làm vậy, có phải muốn chuốc say tôi không."
Thẩm Thực nãy giờ im lặng hơi nhíu mày, đột nhiên hỏi: "Chuyện xảy ra khi nào?"
"Hồi năm ba, là tối hôm sinh nhật của cậu." Lý Tử Du nói, "Khâu Hạo lúc đầu còn ngụy biện, nhưng sau đó anh ta thừa nhận đã cố tình nhờ Hứa Ngôn dùng chứng minh thư để thuê phòng cho anh ta vào đêm đó."
Thẩm Thực bình tĩnh nhìn cô, trong lòng dâng lên một dự cảm không rõ, rất mãnh liệt. Ngón tay cầm ly rượu của anh căng lên, khớp ngón tay nắm chặt, làm làn da trắng bệch không còn chút máu.
"Tôi yêu cầu anh ta cho tôi xem điện thoại, xem qua lịch sử trò chuyện giữa anh ta và bạn bè, mới phát hiện ra rằng anh ta thực sự muốn hạ thuốc tôi."
Hứa Ngôn trong lòng dấy lên sự kinh tởm: "Mẹ kiếp." Cậu hỏi Lý Tử Du, "Sau tối hôm đó cậu thế nào?"
"Cũng không có chuyện gì, theo bạn cùng phòng của tôi trở về rồi tắm rửa đi ngủ, không có phản ứng gì, chắc là tôi không uống phải ly rượu có thuốc." Lý Tử Du dường như nhớ ra điều gì, hỏi Thẩm Thực: "Thẩm Thực, sau đó cậu có nghe nói có ai không thoải mái ..."
Lời nói còn chưa dứt, một tiếng bụp vang lên. Hứa Ngôn quay người lại thì thấy ly rượu của Thẩm Thực rơi vào mép bàn, va thẳng xuống thảm, phát ra tiếng vang trầm thấp. Rượu đỏ trong ly nhanh chóng chảy ra, vương vãi trên thảm để lại vệt màu sẫm.
Thẩm Thực hiển nhiên không phải kiểu người bất cẩn. Ngay cả ly rượu cũng không cầm được, Hứa Ngôn kinh ngạc ngẩng đầu lên — dưới ánh đèn, trong tầm mắt, là một khuôn mặt thất thần, tái nhợt không huyết sắc.
Hết chương 37.
Bài hát: Freedom của Lâm Hựu Gia
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top