Chương 20

Theo dõi — mới mẻ làm sao, Thẩm Thực chưa bao giờ bị giễu cợt như vậy. Sắc mặt anh rõ ràng cứng đờ trong chốc lát, trầm mặc một lát, rồi đột nhiên đưa tay cầm lấy điện thoại di động của Hứa Ngôn, nói: "Hứa Ngôn, chúng ta nói chuyện đi."

"Thẩm Thực, trả điện thoại cho tôi." Hứa Ngôn dùng giọng điệu tương tự như Thẩm Thực, cậu không muốn nói nhiều. Nói chuyện mang ý nghĩa phân tích, cũng có nghĩa là vạch trần — cậu đã từng ngu xuẩn trao cho Thẩm Thực hết tấm chân tình, mấy năm qua bị anh ném qua ném lại, lãng phí liền lãng phí, phớt lờ liền phớt lờ, chà đạp không biết bao nhiêu lần. Hứa Ngôn cuối cùng cũng biết sợ đau, hiện tại cậu muốn thu hồi lại, cho dù không còn bao nhiêu, cậu cũng sẽ thu hồi toàn bộ, vĩnh viễn không gặp lại.

Dù sao cậu cũng không muốn đoán Thẩm Thực tới đây vì nguyên nhân gì, có đoán già đoán non cũng không có hy vọng. Hứa Ngôn trước đây đã bị hiện thực dội cho nhiều gáo nước lạnh, mặc dù vẫn chưa học bơi, nhưng ít nhất cậu cũng có thể đàng hoàng thêm cho mình một chiếc phao cứu sinh. Mạng sống là quan trọng nhất, trái tim mới là duy nhất, có thể ít bớt đau đơn thì để nó bớt đau đi.

Thẩm Thực khóa màn hình điện thoại, hai tay buông thõng bên hông, không có ý định trả lại điện thoại cho Hứa Ngôn. Anh đột nhiên nói: "Tôi không hề muốn đính hôn."

"Anh đương nhiên không muốn đính hôn." Bởi vì Thang Vận Nghiên đã quay về, nên phải lựa chọn tình yêu đích thực của mình rồi. Hứa Ngôn thản nhiên cười nói: "Nhưng liên quan gì đến tôi? Anh muốn xem tôi cảm động rơi nước mắt hay vui mừng khôn xiết? Cho tôi 10 vạn, tôi sẽ diễn cho anh xem."

Dáng vẻ của cậu thật không thể tin được, nhìn như hoàn toàn không quan tâm cũng không để ý, mặc dù khóe miệng mang nụ cười, nhưng trong mắt lại lạnh lùng. Thẩm Thực đột nhiên cảm thấy lồng ngực trống rỗng vài giây, giống như có thứ gì đó đang chìm xuống, nhưng lại không bắt được. Vì không nắm bắt được nên không cách nào xác định được đó rốt cuộc là cái gì.

"Đừng nhìn tôi như vậy." Hứa Ngôn "chậc" nói: "Anh biết đó, cung Bọ Cạp chúng tôi tương đối tàn nhẫn, không nói được chuyện tình cảm, chỉ có thể nói chuyện tiền nong."

"Cậu không phải là Xử Nữ sao?" Thẩm Thực nhìn cậu, nói giống như một học sinh ngoan đang sửa đáp án sai một cách lý trí.

Đáp án này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, giống như mèo vờn chuột vài giây trong phim tài liệu khoa học giáo dục, Hứa Ngôn sửng sốt —— Thẩm Thực cư nhiên biết cung hoàng đạo của cậu. Nhưng hiện tại cậu không có thời gian suy nghĩ nhiều, Hứa Ngôn nói: "Tôi thăng lên cung hoàng đạo là Bò Cạp, không được à?" Cậu đưa tay về phía Thẩm Thực, "Trả điện thoại cho tôi."

"Hứa Ngôn." Thẩm Thực lại gọi cậu, khẽ nhíu mày, dường như không biết nên làm gì với con nhím đang xù lông, bốn phía đều có gai, cuộn tròn như quả cầu, cảnh giác lại bướng bỉnh — Hứa Ngôn như thế này xuất hiện từ khi nào. Mấy năm nay cậu đều thể hiện tình yêu mà không đòi hỏi được đáp lại, như thể nó sẽ không bao giờ cạn kiệt, nhưng bây giờ trời đất xoay vần, nó đã hoàn toàn biến mất, nghĩ lại cũng chỉ trong một đêm.

"Thẩm Thực." Hứa Ngôn lại dùng giọng điệu nghiêm túc đáp lại anh, "Nếu như hôm nay anh có thể nói cho tôi biết lý do đến đây, tôi sẽ cân nhắc nói chuyện với anh."

Cậu đoán không sai — Thẩm Thực không nói ra được.

Câu nói "Chỉ muốn gặp cậu" nghiến răng nghiến lợi mấy lần vẫn không thể nói ra. Bản thân Thẩm Thực cũng không giải thích được tại sao vừa ra khỏi công ty, anh lại phóng thẳng đến đây như điên, trên đường cúp máy hơn 10 cuộc gọi từ mẹ. Anh nhớ mơ hồ rằng hai ngày trước Mạnh Du Uyển đã yêu cầu anh dành thời gian cho bữa tối, trợ lý đã nhắc nhở anh, nhưng anh không nhớ cụ thể đó là gì, dĩ nhiên hoàn toàn không ấn tượng. Đây là lần đầu tiên sau hơn 20 năm anh không nhớ việc gì như thế này, và nó đã xảy ra trong hơn một tháng kể từ khi Hứa Ngôn rời đi, dường như mọi thứ đều bị xáo trộn và mất trật tự.

Hứa Ngôn nở nụ cười: "Không nói ra được? Vậy tôi sẽ nói thay anh."

"Bởi vì anh không cam tâm, không cam tâm vì người đeo bám mình mấy năm nay nói lời kết thúc trước. Anh cũng không quen, nhớ đến những điểm tốt của tôi, sau đó cảm thấy bản thân không quen vì không có tôi đối tốt với anh, chỉ thế mà thôi." Hứa Ngôn nói, "Tôi thừa nhận, nếu anh muốn tận hưởng sự đối đãi của nhiều người hơn, hoàn toàn có điều kiện này, nhưng xin lỗi, dù sao tôi cũng không theo hầu nữa. Anh lái xe hơn một giờ mới tới nơi này, đừng lãng phí thời gian với tôi, rất không cần thiết."

"Tôi cũng không biết nên nói như thế nào anh mới tin, chúng ta thật sự kết thúc rồi. Tôi không quấy rầy anh nữa, sẽ không quấn lấy anh nữa, anh đính hôn hay kết hôn với ai cũng không liên quan đến tôi." Hứa Ngôn cảm thấy lồng ngực của mình đang bấp bênh treo lên cao, lúc này dù mềm lòng nửa giây cũng sẽ vỡ tung, chỉ có thể cứng rắn đến cùng. Cậu hít một hơi nói: "Nếu như anh muốn mạng của tôi, tôi có thể không chớp mắt mà dâng cho anh, trước đây, hiện tại, tương lai đều như vậy. Nhưng mà Thẩm Thực, tôi hiện tại không thích anh nữa."

Cậu biết Thẩm Thực nghe rõ, nhưng vẫn nhìn vào mắt anh lặp lại: "Anh nghe thấy không, Thẩm Thực, tôi không thích anh nữa."

Chia tay thì cũng nên chia tay thật dứt khoát, cho dù là trong lòng Thẩm Thực không cam tâm, hay là tình yêu bao nhiêu năm không có giá trị với anh. Hứa Ngôn đã sớm nghĩ đến việc cắt đứt, nhưng có lẽ vì trước đây chấp niệm trong lòng quá sâu, nên chỉ nói ra một câu kết thúc vẫn chưa đủ thuyết phục Thẩm Thực, nhất định phải nói ra một câu tuyệt đối tỏ rõ thái độ của bản thân... vậy thì nói ra cũng tốt.

Xung quanh yên tĩnh như vậy, lại khiến người ta nghi ngờ sắp có mưa to, tiếng hạt mưa lộp bộp rơi xuống đất lọt vào tai — một phản ứng sinh lý như chứng ù tai. Ngón tay Thẩm Thực co rúm lại một chút, phảng phất lúc này đây là bộ phận duy nhất của anh có thể cử động, thật lâu sau mới khàn giọng nói: "Tôi không phải không cam tâm."

"Anh có." Hứa Ngôn kiên định nói, "Bằng không anh cho tôi một lý do đi."

Thẩm Thực nhướng mi, hơi dời tầm mắt, ý tránh né. Đầu lưỡi Hứa Ngôn có chút chua xót, cười nhạt nói: "Thẩm Thực, thừa nhận đi, anh chỉ là cảm thấy không chấp nhận được, bởi vì tôi là người nói chia tay trước."

Không muốn dây dưa nữa, Hứa Ngôn vươn tay cầm điện thoại, đầu ngón tay lướt qua tay Thẩm Thực, rất lạnh. Hứa Ngôn nhớ tới mỗi lần thời tiết trở lạnh, tay Thẩm Thực đều lạnh buốt mỗi lần lên giường đi ngủ, Hứa Ngôn đều lấy tay anh nhét vào trong chăn, ôm vào trong lòng, nói ra một câu ngu xuẩn, "Chủ nhân, túi giữ ấm của người đã hoạt động." Thẩm Thực liền bảo cậu ngậm miệng và đi ngủ, đừng nói chuyện.

Có thể có những khoảnh khắc hạnh phúc, nhưng nếu chỉ có một bên cố gắng thì khó đủ sức mà tiếp tục. Hứa Ngôn từng tin chắc rằng có lòng tưới nước là đủ, nhưng sau đó cậu phát hiện ra rằng chỉ một bên đơn phương có lòng thôi còn chưa đủ, mà có khi trực tiếp tạo ra hạn hán, sẽ chết khát trước khi chết đói.

Tình cảm của họ giống như một vùng hoang dã, từ đầu đến cuối chỉ có Hứa Ngôn cố gắng tưới nước cho nó, thỉnh thoảng dựa vào ảo tưởng để tự an ủi chính mình.

Nhưng hoang dã chính là hoang dã, một người không bao giờ có thể biến nó thành ốc đảo. Không có ánh sáng mặt trời, không có chất dinh dưỡng, ngay cả khi những thảm thực vật rộng lớn được trồng lên, chúng cũng chỉ chờ khô héo mà thôi.

Cảm giác nhìn cuộc sống tươi mới lụi tàn từng ngày thật sự quá tồi tệ và bất lực.

Hứa Ngôn vừa lấy lại điện thoại, chuông liền vang lên. Cậu liếc Thẩm Thực một cái, cầm điện thoại lên, xoay người rời đi: "Alo, Kỷ Hoài."

"Ngày mai tôi đi làm, buổi tối đi, cậu đặt chỗ trước, tan làm tôi đến tìm cậu." Cậu vừa nói chuyện điện thoại vừa đi về phía thang máy, không quay đầu lại. Chỉ là hốc mắt đau nhức, có chút sưng lên. Hứa Ngôn chớp chớp mắt — tầm nhìn rõ ràng, hết thảy đều ok.

Thẩm Thực trở về nhà hai tiếng sau đó, trong phòng anh vẫn là kiểu dáng đã thấy mỗi đêm trong hơn một tháng, một màu tối om. Anh không bật đèn, đứng ở cửa thay giày — không cần lo lắng đi nhầm, bởi vì chỉ còn lại một đôi dép lê ở đó. Thẩm Thực đi lên lầu trong bóng tối, không cẩn thận đá vào cầu thang, lảo đảo bước về phía trước. Anh vịn vào tay vịn để đứng vững, cúi đầu đứng đó vài giây, rồi tiếp tục đi lên.

Âm thanh tiếng bật đèn chua chát có chút chói tai, Thẩm Thực đứng ở cửa phòng, anh không biết mình đang nhìn cái gì, chỉ cảm thấy trong phòng thật sạch sẽ, sạch đến mức giống như chưa từng có ai sống ở đây. Tường trắng, ga trải giường màu xám, tủ màu đen, chỉ có con cá sấu nhỏ trên giường là có màu lục đậm không mấy hài hòa, được đặt trên gối của Hứa Ngôn.

Đi vào phòng thay đồ, Thẩm Thực mở tủ của Hứa Ngôn, bên trong treo đủ loại áo len, áo lông, áo khoác, tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt của nước giặt. Mỗi lần ngửi thấy mùi này, hình ảnh Hứa Ngôn phơi quần áo, thu quần áo, gấp quần áo lại hiện ra trước mắt, yên lặng, tập trung và thư thái... Trước giờ anh không hiểu tại sao Hứa Ngôn lại có thể kiên nhẫn hạnh phúc khi làm việc nhà như vậy, nhưng bây giờ anh dường như đột nhiên hiểu ra, bởi vì Hứa Ngôn đã nói với anh câu ấy – Nếu như anh muốn mạng của tôi, tôi có thể không chớp mắt mà dâng cho anh, trước đây, hiện tại, tương lai đều như vậy.

Bởi vì Hứa Ngôn yêu anh, cho nên mỗi sự việc đều dùng cả tấm lòng để làm, cho dù những việc ấy có nhỏ bé không đáng kể cỡ nào.

Sau đó cậu ấy đã nói gì? Lúc này Thẩm Thực tựa hồ rốt cục cũng tỉnh táo lại, ý thức được hai giờ trước bản thân đã nghe được cái gì.

—— Thẩm Thực, tôi thật sự không thích anh nữa, tôi không thích anh nữa.

Câu nói này làm sao có thể được nói từ miệng của Hứa Ngôn —— chính là loại tâm tình khó tin này, Thẩm Thực lúc đó theo bản năng né tránh, trả lời một câu không quan trọng gì "Tôi không phải không cam tâm", nhưng đó không phải trọng điểm. Trọng điểm là, Hứa Ngôn nói rằng cậu ấy không thích anh nữa.

Cho nên câu nói trước đây "Chúng ta kết thúc rồi" chính là ý này, là thực sự muốn kết thúc.

Từ đầu anh mang theo tâm tình như vậy, muốn thử một lần với Hứa Ngôn, nhưng bây giờ anh rút ra được gì từ cuộc thử nghiệm này? Có ý nghĩa gì sao?

Lồng ngực hoàn toàn trống rỗng, cảm giác có thứ gì đó rơi xuống, chìm xuống đáy sâu. Cổ họng Thẩm Thực khẽ động, nhíu mày lại, thật lâu mới lấy lại được hơi thở, quay đầu nhìn về phía cửa phòng để đồ, có một căn nhà lớn như vậy, mà Hứa Ngôn sẽ không bao giờ xuất hiện ở đó nữa.

Điện thoại vang lên, Thẩm Thực chậm rãi vươn tay bắt máy, âm thanh Mạnh Du Uyển bên kia lạnh lùng nghiêm nghị: "Thẩm Thực, con có biết mẹ gọi cho con bao nhiêu lần không? Mẹ đã nói với con rằng bữa tối hôm nay là rất quan trọng, là con không để trong lòng lời nói của mẹ hay là trợ lý không làm đúng chức trách không nhắc nhở con?"

"Quên mất." Ánh mắt Thẩm Thực trống rỗng, trả lời.

Mạnh Du Uyển không để ý đến giọng nói trầm thấp khàn khàn của con trai, ngữ khí có chút tức giận: "Quên mất? Khoảng thời gian này con đang suy nghĩ cái gì, bị một người đàn ông làm cho phân tâm, tâm tư cũng không biết để đi đâu rồi, ngày mai làm việc xong trở về một chuyến, chúng ta nói chuyện."

Bà cúp điện thoại rất nhanh, dường như không quan tâm đến câu trả lời của Thẩm Thực.

Thẩm Thực cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, sau đó ngồi xuống trước tủ quần áo của Hứa Ngôn, hơi cúi đầu, đuôi tóc chạm vào ống tay áo Hứa Ngôn, mùi thơm quen thuộc từng chút một bao phủ lấy anh. Anh nhớ có lần mình vì bận việc công ty mà về muộn, lúc lấy quần áo mệt mỏi dựa vào tủ quần áo ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại đã thấy Hứa Ngôn ôm mình. Hai người ngồi trên thảm, Hứa Ngôn sờ sờ mặt anh, sau đó là tóc, tuy rằng đang cười nhưng lại lộ ra một tia đau lòng, hỏi: "Lát nữa em pha cho anh một cốc sữa nóng, được không?"

Bởi vì quá mệt mỏi, Thẩm Thực tựa vào trong ngực cậu, nhắm mắt lại gật gật đầu. Anh chưa bao giờ có khái niệm về nhà, nhưng vào lúc đó, anh dường như từ trên Hứa Ngôn có được cảm giác mà anh chưa từng trải qua. Biểu cảm, ánh mắt và giọng điệu của Hứa Ngôn khi đó, ngắn gọn và chân thật như thực sự xây dựng một thế giới nhỏ bé đầy đủ, giống như một công viên giải trí – đó là tất cả những gì cậu ấy dành cho Thẩm Thực.

Và bây giờ nhìn lại, cảm giác đó không phải là ngắn ngủi, nó luôn tồn tại, nhưng Thẩm Thực chỉ nhận ra nó khi tâm trí anh mỏng manh và yếu ớt nhất.

Bây giờ anh bị đuổi ra ngoài, công viên giải trí sụp đổ thành một mảnh hoang phế, không có gì ngoài những cơn gió mùa đông lạnh lẽo của vùng hoang dã thổi vào mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top