Chương 18


Liên quan đến chương trước, Hứa Ngôn không biết ly rượu đó có hạ thuốc, Thẩm Thực cũng không biết, cả hai người đều tưởng đó chỉ là rượu bình thường, cho nên một người đưa, một người uống.

– Lời tác giả

Trong phòng khách sạn, bác sĩ tư nhân của Thẩm Thực đứng bên giường, kiểm tra sơ qua cho anh, xác nhận anh không có vấn đề gì, cuối cùng hỏi anh: "Cậu có chắc không?" Thẩm Thực cúi đầu ngồi trên giường, sắc mặt rất kém, ấn trán nói: "Tôi chắc chắn, tôi không có ký ức vụn vặt, tôi nhớ rất rõ ràng."

"Dựa theo miêu tả của cậu, xác thực không phải là phản ứng bình thường với rượu, hẳn là bị hạ thuốc với một lượng không ít." Bác sĩ dừng một chút, "Lao công có khả năng vẫn chưa quét dọn, cậu có muốn lấy rượu đi kiểm tra không? Hoặc xem ở thùng rác có còn nhãn hiệu nào không?"

Thẩm Thực nhíu mày, bộ dạng lạnh nhạt lẫn buồn bực, trầm mặc rất lâu, mới mệt mỏi nói: "Không cần."

"Sau này sinh nhật cũng không được làm như vậy, cậu xem bọn họ như bạn bè, nhưng khó tránh khỏi có người có ý đồ xấu, may mắn lần này không có chuyện gì xảy ra, nếu không thì giải thích thế nào đây?" Biểu hiện của Thẩm Thực hẳn là đã đoán được đó là ai và anh không muốn tiếp tục điều tra, bác sĩ thở dài: "Chuyện này tôi sẽ không nói với người nhà của cậu, nhưng nếu cậu cảm thấy không thoải mái thì phải nói ngay cho tôi, biết không?"

Thẩm Thực gật đầu.

Đến đại sảnh khách sạn, Thẩm Thực đi về phía quầy lễ tân, vừa đi vừa quay đầu liếc nhìn bác sĩ, bác sĩ hiểu ý cũng không theo nữa, đi ra ngoài cổng trước. Thẩm Thực đi tới quầy phục vụ, đưa thẻ phòng đến trước mặt nhân viên: "Phòng của tôi là ai thuê vậy? Phòng số là 2026, hôm qua có nhiều bạn bè đến, tôi không nhớ rõ."

"Thẩm tiên sinh, anh đợi tôi tra một chút." Nhân viên tiếp tân gõ mấy lần bàn phím, trả lời, "Là người tên Hứa Ngôn."

Thẩm Thực mím môi một lát, hạ giọng hỏi: "Cậu ấy thuê lúc mấy giờ?"

"7 giờ 23."

Khi đó bọn họ mới lên lầu không bao lâu, nói cách khác, Hứa Ngôn nói sáng hôm sau có việc không thể ngủ lại khách sạn, trước khi tiệc sinh nhật bắt đầu liền đặt một phòng. Thẩm Thực nhớ rằng tối qua Hứa Ngôn không uống một giọt rượu nào, với lý do đưa ra là sáng mai có việc bận, nhưng bây giờ lời nói này dường như không đáng tin chút nào.

Sau khi lên xe, bác sĩ hỏi anh: "Cậu biết là ai làm?" Thẩm Thực không nói chuyện, dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại nằm nghỉ một lát, lấy điện thoại di động ra, tìm thấy một người học cùng lớp với Hứa Ngôn hỏi hắn: "Lớp của cậu gần đây bận cái gì vậy?"

Gửi đi xong anh lại ngẩng đầu nhắm mắt lại, trên mặt không biểu lộ chút biểu cảm nào, không lâu sau điện thoại vang lên, Thẩm Thực giơ tay lên, thấy đầu dây bên kia trả lời: "Dù sao chính là rất bận, sáng nay toàn bộ nghiên cứu sinh bắt xe buýt ra khỏi thành phố từ sớm, bây giờ mới xuống xe."

Thẩm Thực không biết phải diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào, ít nhất Hứa Ngôn không nói dối về vấn đề này. Nhưng những thứ khác thì sao? Thẩm Thực kéo khung trò chuyện xuống, nhìn thấy tin nhắn WeChat của Hứa Ngôn gửi cho mình hơn hai giờ trước: Cậu tỉnh chưa, đầu còn đau không.

Thẩm Thực nhìn câu nói kia chằm chằm, đột nhiên buồn cười nghĩ, nếu Hứa Ngôn không làm như vậy thì tốt rồi, ai hạ thuốc cũng không sao, chỉ cần không phải Hứa Ngôn là được. Vậy thì sau những gì trải qua tối qua, bọn họ vẫn có thể hòa hợp với nhau trong một mối quan hệ khác, cho dù đó không phải là tình yêu mà Hứa Ngôn mong muốn, vẫn có thể cứu vãn khoảng cách, ít nhất họ sẽ không trở thành người xa lạ như trong vài tháng qua. Thẩm Thực biết rằng anh không thể vượt qua được điều đó, nó quá khó khăn, nhưng anh thừa nhận rằng anh không muốn vạch ra ranh giới với Hứa Ngôn, anh chưa từng nghĩ như vậy.

Cho dù Hứa Ngôn tỏ tình với anh, Thẩm Thực cũng giả vờ như chưa từng nghe qua, thực ra là cho đôi bên một bậc thang để bước xuống – anh hoàn toàn có thể từ chối ngay tại đó, sau đó xảy ra chuyện gì cũng không quan trọng. Nhưng anh đưa ra loại đáp án không chính thức như vậy, mà Hứa Ngôn bị từ chối không thể đối đãi như bình thường, trốn tránh mấy tháng.

Trốn tránh trong vài tháng — và sau đó được ăn cả ngã về không, làm ra chuyện như vậy. Thẩm Thực luôn cảm thấy Hứa Ngôn là một người rất thông minh, nhưng anh không hiểu tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy, anh cũng không hiểu cái thích của Hứa Ngôn là gì. Bọn họ tối hôm qua không đi tới một bước cuối cùng, Hứa Ngôn rốt cuộc đang nghĩ cái gì —— Lâm trận bỏ chạy? Đến bên bờ của sự nguy hiểm thì biết tỉnh ngộ? Ai biết được.

Một tuần sau, chuyến thực địa kết thúc. Trên đường trở về trường Hứa Ngôn vẫn đang cùng các thành viên trong nhóm phân loại dữ liệu và tài liệu, sau khi suy nghĩ về chuyện đó hai ngày trước cậu đã gửi một email nặc danh cho Lý Tử Du, kể lại đêm đó chính cậu đã nghe thấy những gì, chỉ nói một cách trung thực, không có gì khác. Tin nhắn cậu cũng đã gửi đi rồi, cũng không thẹn với lương tâm về vấn đề này, còn quyết định của Lý Tử Du như thế nào, đó là việc của cô ấy.

Mấy ngày ở bên ngoài rất vất vả, Hứa Ngôn không có thời gian để nghĩ đến chuyện khác, trong tiềm thức cậu không ngừng ép bản thân quên đi chuyện đã xảy ra đêm đó, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra – Suy cho cùng, thứ mà Thẩm Thực thực sự muốn chính là Nghiên Nghiên chứ không phải Hứa Ngôn. Mọi chuyện máu chó quá rồi, dội cho cậu một thân tanh nồng, cậu chỉ muốn đi tắm rồi lăn ra ngủ. Trong điện thoại, tin nhắn WeChat gửi cho Thẩm Thực một tuần trước vẫn chưa có hồi âm, Hứa Ngôn không còn tâm trạng để khó chịu, mệt mỏi đến phát hoảng.

Mà sợ điều gì thì điều đó liền xảy ra, ngay khi cậu mặt mày xám xịt vác theo giá đỡ ba chân bước vào ký túc xá, liền nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh—— Thẩm Thực, người không trọ ở trường, đang đứng trong ký túc xá nam sinh của Học viện nghệ thuật. Người quen chào hỏi anh, hỏi anh tại sao lại tới đây, Thẩm Thực nhìn thấy Hứa Ngôn nói: "Tôi tìm cậu ấy."

Hứa Ngôn đoán rằng Thẩm Thực chính là dấy binh đến hỏi tội, và hỏi cậu tại sao lại lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn làm ra những chuyện như thế. Cậu đưa giá đỡ ba chân và máy ảnh SLR cho bạn cùng phòng, rồi xách ba lô cùng Thẩm Thực ra khỏi tòa nhà. Hai người một người trước một người sau đi đến bên luống hoa, Hứa Ngôn cúi đầu, lúc Thẩm Thực còn chưa kịp mở miệng đã nói trước câu "Xin lỗi."

Thẩm Thực ngẩn ra, đè thấp giọng hỏi cậu: "Tại sao lại làm thế?"

Còn có thể vì sao? Khi người mà mình thích ôm mình hôn mình sau khi uống say, nhưng nếu lúc đó Hứa Ngôn biết trước người mà Thẩm Thực gọi không phải là cậu, có đánh chết cậu cũng sẽ không hôn và chạm vào Thẩm Thực. Hứa Ngôn ngẩng đầu nhìn Thẩm Thực, nói: "Bởi vì tôi thích cậu, tôi đã nói rồi."

"Cho nên cậu liền..." Thẩm Thực dừng lại một chút, lạnh lùng nói, "Hứa Ngôn, cậu nhất định phải biến mọi chuyện thành như vậy sao?"

"Cho nên tôi nói xin lỗi, thực sự xin lỗi, là tôi quá xúc động rồi." Hứa Ngôn vươn tay xoa xoa khuôn mặt lạnh như băng, cậu cảm thấy mình như sắp chết, mệt mỏi cùng chán nản, cậu còn tưởng rằng mình nhìn thấy ánh sáng, nhưng kết quả mới chỉ trôi qua một đêm đã bị dập tắt.

Cậu thở dài nói: "Cậu có lẽ cũng biết rõ, sau này chúng ta không có kết quả, tôi biết cậu nhất định rất để ý chuyện này, cho nên... Sau này tôi cũng sẽ không quấy rầy cậu nữa. Phía bên đội bóng rổ, đấu xong trận ngày kia tôi sẽ rút khỏi đội, cố gắng không để cậu nhìn thấy tôi..."

Càng nói càng không thoải mái, Hứa Ngôn ngừng nói lảm nhảm, cậu ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu, dùng giọng mũi nói: "Nhưng Thẩm Thực, tôi nói tôi thích cậu, chính là thực sự thích cậu. Nếu như điều đó khiến cậu buồn nôn, thấy phiền phức, thì tôi xin lỗi một lần nữa, tôi xin lỗi."

Vẻ mặt cậu bướng bỉnh cố chấp, Thẩm Thực nhìn cậu, không phân biệt được cậu là đang bày tỏ tình cảm thật lòng hay đang dụng hết tâm cơ, dù sao Hứa Ngôn cũng thẳng thắn xin lỗi như vậy. Nếu yêu thích của cậu ấy là chân thành không lẫn tạp chất, Thẩm Thực cũng sẽ không cảm thấy buồn nôn, nhưng cách thức của Hứa Ngôn đêm đó thực sự quá bỉ ổi — đó cũng được coi là thích?

Thẩm Thực đột nhiên có một mong muốn muốn biết cái gọi là "yêu thích" của Hứa Ngôn có thể duy trì được bao lâu, có thể đi được bao xa ... hoặc còn thứ khác, anh cũng không thể nói rõ, giống như một đống mạng nhện bị gió thổi dính chặt vào nhau. Anh không thể đưa ra một miêu tả chính xác và hợp lý về hành động của Hứa Ngôn, trên thực tế bản thân Thẩm Thực cũng đang trong tình trạng bối rối hiếm thấy, anh không nên có bất kỳ do dự nào, nhưng hiện tại lại đang do dự. Anh lơ lửng ở hai bên ranh giới, có thể Thẩm Thực không biết đường ranh giới đó có nghĩa là gì — Khuynh hướng tình dục? Tha thứ? Chấp nhận? Anh thực sự không biết.

Thấy Thẩm Thực hồi lâu không nói chuyện, Hứa Ngôn khó khăn cười nói: "Cứ như vậy đi, tôi về ký túc xá trước."

Cậu quay đầu đi về phía tòa nhà ký túc xá, tóc bị thổi làm rối tung. Gió lạnh quét qua, cậu nghe được Thẩm Thực đột nhiên ở sau lưng nói: "Chúng ta có thể thử."

Hứa Ngôn đột nhiên dừng lại, kinh ngạc xoay người, không thể tin nhìn anh, thanh âm trở nên khàn khàn, hỏi: "Cái gì?"

"Chúng ta có thể thử." Thẩm Thực đứng dưới bầu trời âm u lạnh mùa đông, mặt không chút thay đổi nhìn Hứa Ngôn, nói lại.

Trái tim dường như trống rỗng, mỗi một lần đập, pháo hoa nở rộ, thịch thịch thịch trong lồng ngực không ngừng vang lên, máu dồn đến tứ chi xương cốt, thân thể trong nháy mắt nóng lên. Đầu ngón tay Hứa Ngôn như phát run lên, thậm chí có chút ngây người hỏi: "Hả?"

Thẩm Thực không nói nữa, chỉ nhìn cậu. Biểu hiện của Hứa Ngôn lúc này khiến anh đột nhiên có chút hối hận, anh cảm thấy lý trí của bản thân có một lỗ hổng, một lỗ hổng lớn, nhưng muốn lấp đầy đã quá muộn, lời đã nói ra còn nói đến tận hai lần. Thẩm Thực không vượt qua cái gọi là ranh giới mờ mịt như vậy, cũng không lùi bước, anh cảm giác mình một bước giẫm lên trên — kỳ thực anh đã không thực sự đưa ra bất kỳ quyết định hiệu quả nào.

Đôi mắt Hứa Ngôn như có gì đó lấp lánh, bất tri bất giác mà trả lời "Được." Không sao, buổi tối ngày hôm ấy người Thẩm Thực muốn là ai, gọi tên là ai, không quan trọng nữa, chỉ cần có thể ở bên nhau — cậu có thể nỗ lực và chờ đợi. Hứa Ngôn đột nhiên cong môi cười, nhìn Thẩm Thực, mọi mệt mỏi đều hoàn toàn bị cuốn đi, sắc trời trở nên rực rỡ.

Ngốc nghếch và ngây ngô, bây giờ nhớ lại, Hứa Ngôn nhận ra rằng mình đã bị lừa dối bởi khoảnh khắc và ảo mộng đó, cho nên cậu quên mất giọng điệu lạnh lùng và vẻ mặt thờ ơ của Thẩm Thực khi đó, cuối cùng nhìn lại ảm đạm một mảnh, điều tốt đẹp duy nhất còn lại đã hoàn toàn bị chôn vùi, chỉ còn lại nỗi chua xót hoang tàn.

Mấy năm nay Hứa Ngôn luôn cố tình lãng tránh cái tên Thang Vận Nghiên này, có thể cậu có chút tự lừa dối bản thân, nhưng còn tốt hơn là lo lắng nghi thần nghi quỷ. Nhưng bây giờ nhìn ba chữ này, Hứa Ngôn đột nhiên nhận ra rằng sự thờ ơ và lạnh nhạt của Thẩm Thực có thể là do cậu chưa bao giờ đủ tư cách trở thành người thay thế hoặc người kế tiếp — xét cho cùng ngay cả giới tính cũng bị đảo ngược, làm sao Thẩm Thực có thể yêu cậu được, điều đó là không thể.

Hứa Ngôn tự thấy xấu hổ, tự cười nhạo chính mình mấy năm nay ngu ngốc, cho rằng mình có thể khiến Thẩm Thực cảm động, nhưng thực tế chỉ là tự cảm động chính mình, tự lừa dối mình mà thôi. Trước đây cậu luôn tự hỏi, mình đã làm sai điều gì, nói sai câu nào, tại sao Thẩm Thực lại luôn tâm trạng không tốt, bây giờ cậu rốt cuộc cũng hiểu được, tình yêu của cậu chính là sai — đối với Thẩm Thực mà nói, tình yêu của Hứa Ngôn là sai.

"Anh?" Thấy Hứa Ngôn đang ngẩn người, Hứa Niên gọi cậu một tiếng, "Nghĩ gì thế?"

Hứa Ngôn lấy lại tinh thần, cười một cái nói: "Suy nghĩ trưa nay ăn cái gì."

Hứa Niên: "Có chút tiền đồ đi được không!"

Jeff: Các bạn ơi, chương trước lúc Hứa Ngôn nghe được Khâu Hạo gọi điện với bạn là Khâu Hạo nói "chuốc say cô ta" chứ không phải "hạ thuốc cô ta". Nên Hứa Ngôn chỉ nghĩ là Khâu Hạo muốn chuốc say Lý Tử Du thôi, HN không biết ly rượu đó có hạ thuốc, đọc kỹ nha mọi người tránh trách nhầm HN rằng biết ly rượu có vấn đề mà vẫn đưa cho TT uống.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top