Chương 17
✓
Bầu không khí đột nhiên trở nên có chút ngượng ngùng, Lý Tử Du ngồi ở giữa bọn họ ngơ ngác nhìn tới nhìn lui. Hứa Ngôn cảm thấy rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, người khác sẽ nghi ngờ rằng cậu có tình cảm với Lý Tử Du, cậu nhìn lên thì thấy Thẩm Thực từ phía bên kia đi đến, ai đó đang hát ở bên kia kéo anh lại rồi nhét micro vào tay nhưng Thẩm Thực lại nhét nó về lại – từ chối ca hát. Khi anh quay lại chỗ ngồi, Hứa Ngôn đẩy rượu cho anh và nói: "Cậu uống đi." Bằng cách gián tiếp đưa ly rượu cho Thẩm Thực, Khâu Hạo sẽ không đến mức hỏi Thẩm Thực về ly rượu.
Thẩm Thực cũng không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì, đầu óc có chút choáng váng, ngồi phịch xuống sô pha, nhìn chằm chằm ly rượu một hồi rồi hỏi Hứa Ngôn: "Sao cậu không uống."
"Sáng mai tôi có việc, tửu lượng không tốt, uống vào mai dậy không nổi" Hứa Ngôn thành thật nói. Tim cậu đập liên hồi, thật sự là đã lâu rồi không nói chuyện với Thẩm Thực như này.
Thẩm Thực nhướng mi nhìn cậu đưa tay cầm lấy ly rượu, Khâu Hạo bên kia suýt chút nữa đứng dậy ngăn cản, nhưng rồi lại mím môi ngồi xuống. Thẩm Thực uống một ngụm rượu, nói những người khác tiếp tục chơi xúc xắc, anh lắc đầu dựa vào sô pha không nhúc nhích. Ngay lúc Hứa Ngôn đang định lấy hết can đảm để đến bên cạnh hỏi xem có phải thấy không khỏe không, điện thoại của Lý Tử Du bên cạnh vang lên, bạn cùng phòng của cô gọi điện thoại nói cô ấy đang ở gần đây, hỏi cô có muốn quay về cùng nhau không.
"Anh đưa em về được rồi." Khâu Hạo ôm cô, nói.
Lý Tử Du còn đang do dự, Hứa Ngôn mở miệng: "Đã muộn rồi, cậu về với bạn cùng phòng đi, nữ sinh với nhau có chuyện gì thì sẽ tiện hơn." Quá khó giải quyết rồi, cũng không thể vô duyên vô cớ nói bạn trai cậu có gì đó không ổn, hơn nữa Khâu Hạo là bạn của Thẩm Thực, hôm nay là sinh nhật của Thẩm Thực, chuyện này dù thế nào đi nữa cũng không thể nói ra ngay được.
"Vậy tôi đi trước, ngày mai còn có tiết học." Lý Tử Du loạng choạng đứng lên, Khâu Hạo liếc nhìn Hứa Ngôn một cái, Hứa Ngôn rất bình tĩnh nhìn hắn.
Khi bọn họ rời đi, Hứa Ngôn cũng đi theo xuống lầu, sau khi chính mắt thấy Lý Tử Du cùng lên xe taxi với bạn cô ấy thì Hứa Ngôn mới thở phào một hơi. Khâu Hạo đứng bên đường, Hứa Ngôn đi tới và nói: "Đưa thẻ phòng cho tôi." Khâu Hạo thắp một điếu thuốc, liếc nhìn cậu một cái, lấy thẻ phòng ra đưa cho cậu. Sau khi nhận lấy thẻ phòng Hứa Ngôn không nói một lời quay trở lại khách sạn.
Mọi người ở trong đại sảnh chơi càng lúc càng điên cuồng, Thẩm Thực chỉ có thể yên lặng dựa vào trên sô pha nhắm mắt lại, Hứa Ngôn đi tới cúi người nhìn anh, hỏi: "Khó chịu chỗ nào sao?" Thẩm Thực hơi mở mắt ra, không nói gì, Hứa Ngôn cảm thấy mặt anh có chút đỏ, không nhịn được đưa tay sờ sờ —— rất nóng, hẳn là uống nhiều rồi.
Bên cạnh có người lên tiếng hỏi: "Hay là đưa Thẩm Thực về trước đi?"
Hứa Ngôn gật đầu, nghĩ đến Khâu Hạo dùng chứng minh của cậu thuê một căn phòng còn chưa trả lại, không dùng cũng lãng phí, cậu nói: "Để Thẩm Thực ở lại khách sạn ngủ một đêm được rồi, mọi người chơi tiếp tục đi, tôi dẫn cậu ấy đi"
Cậu đỡ Thẩm Thực dậy, người bạn mở cửa cho cậu đưa bọn họ vào thang máy. Hứa Ngôn đỡ Thẩm Thực, ra hiệu một động tác OK với người kia: "Cậu quay lại chơi đi, một lát nữa tôi cũng về luôn, sáng mai tôi còn phải lên xe sớm cùng các bạn học." Người bạn kia gật đầu, nói với cậu vài câu cho đến khi cửa thang máy đóng lại.
Hứa Ngôn vòng tay qua eo Thẩm Thực đi tìm phòng, hô hấp của Thẩm Thực dồn dập, Hứa Ngôn quay đầu lại, thấy sắc mặt anh đỏ bừng lạ thường, liền hỏi: "Không thoải mái sao?" Thẩm Thực sốt ruột nhíu mày, duỗi người kéo kéo cổ áo khoác, nhỏ giọng nói: "Nóng quá..." Hứa Ngôn vội vàng dỗ anh: "Được rồi được rồi, về đến phòng sẽ để cho cậu cởi quần áo"
Lúc tìm được phòng thì trạng thái của Thẩm Thực có chút không đúng, lông mày nhíu lại rất chặt, gương mặt đỏ bừng, trán đổ mồ hôi. Hứa Ngôn quẹt thẻ mở cửa, ôm Thẩm Thực vào trong rồi cửa đóng lại, cậu còn chưa kịp đút thẻ phòng vào khe cắm thì đã bị một lực khá nặng đẩy ra. Dựa lưng vào tường, trong bóng tối Hứa Ngôn mở to hai mắt kinh ngạc, vừa định kêu lên một tiếng, Thẩm Thực liền áp cả người về phía cậu. Trong lúc mất cảnh giác, Hứa Ngôn còn tưởng rằng Thẩm Thực sẽ đánh mình, nhưng rất nhanh có thứ gì đó vừa vặn dán vào môi cậu, rất nóng – Thẩm Thực đang hôn cậu.
Thẩm Thực vươn tay ôm chặt Hứa Ngôn, Hứa Ngôn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cùng nhịp tim của anh xuyên qua lớp áo. Trái tim của Hứa Ngôn đập thình thịch như trống, cơ thể cậu run lên vì phấn khích, sau lưng cậu tê dại. Nụ hôn của Thẩm Thực gần giống như cắn, anh đưa tay nắm lấy cằm Hứa Ngôn, đưa đầu lưỡi tiến vào. Hứa Ngôn lẩm bẩm vài tiếng, cảm thấy có thứ gì đó chọc vào bụng dưới của mình, cậu đột nhiên đẩy Thẩm Thực ra.
Mắt anh thích ứng với ánh sáng, miễn cưỡng có thể nhìn được mặt của đối phương. Hứa Ngôn thở hổn hển, trong miệng còn dính nước bọt, vươn tay lau đi, run giọng hỏi: "Cậu biết tôi là ai không?" Dù kinh ngạc đến mức nào, cậu cũng nhận ra rằng Thẩm Thực đã say, một số thứ có thể cho phép tự lừa mình dối người, nhưng không thể không làm rõ.
Thẩm Thực không trả lời mà nhanh chóng tiến lại gần, cúi đầu hôn lên cổ Hứa Ngôn rồi đến yết hầu, Hứa Ngôn cứng đờ, đột nhiên nghe thấy Thẩm Thực trầm thấp gọi: "Ngôn Ngôn?" Thanh âm có chút khàn khàn, là biểu hiện khao khát dục vọng. Đầu óc Hứa Ngôn nhất thời trống rỗng, máu nóng lên, linh hồn gần như run rẩy, vòng tay qua cổ Thẩm Thực hôn lên khóe miệng anh. Hai người áp sát vào nhau, áo khoác của Hứa Ngôn bị cởi ra, Thẩm Thực đưa tay luồn vào trong áo len của cậu, sờ sờ eo sau đó lại đưa lên trên, đầu ngón tay như bị lửa chạm vào, thiêu đốt toàn thân khiến hai chân của Hứa Ngôn mềm nhũn.
[Không có làm, chỉ sờ, cụ thể lược bớt]
Lúc Hứa Ngôn xuống giường, hai chân còn mềm nhũn, lòng bàn tay hoàn toàn ướt sũng, không phân biệt được là của Thẩm Thực hay của mình. Cậu đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ, cầm một chiếc khăn nóng đi ra, lau mặt và cổ cho Thẩm Thực rồi dùng khăn giấy lau chỗ cần lau. Cuối cùng, Hứa Ngôn dùng chăn đắp cho anh, nằm xuống bên gối nhìn anh chằm chằm. Cậu không biết là rượu làm Thẩm Thực bộc lộ tình cảm thật hay là khiến anh mất lý trí, nhưng nếu —nếu như Thẩm Thực thật sự có chút tình cảm với mình thì sao?
"Sinh nhật vui vẻ" Hứa Ngôn nhẹ giọng nói. Cậu đến gần hôn nhẹ lên trán Thẩm Thực, lại hôn mũi, hôn mặt, hôn môi, cằm của anh. Thẩm Thực nhíu mày, Hứa Ngôn cho rằng anh không vui, vừa định ngẩng đầu lên thì Thẩm Thức đã mở miệng, Hứa Ngôn thử liếm đôi môi, đưa đầu lưỡi đi vào thăm dò liền bị Thẩm Thực nhẹ nhàng ôm lấy. Hai người thân mật hôn một lúc, Hứa Ngôn nhìn thấy Thẩm Thực nửa mở hai mắt, nhìn chằm chằm cậu nhưng ánh mắt hiển nhiên không nhìn rõ ràng. Rất nhanh, Thẩm Thực lại nhắm mắt lại, nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Hứa Ngôn ở trong phòng đợi đến hơn mười giờ, xác định Thẩm Thực thật sự ngủ rồi mới đứng dậy, mặc áo khoác rồi lặng lẽ đi ra ngoài, nhân lúc còn chưa đóng cửa trở về ký túc xá.
Hứa Ngôn cả đêm không ngủ, cậu dậy sớm vào sáng hôm sau lên xe cùng các bạn học nhưng lại rất có tinh thần. Suốt quãng đường hai tiếng rưỡi, cậu thậm chí còn không dám nhắm mắt lại, sợ bỏ lỡ tin nhắn của Thẩm Thực, nhưng lời nhắn "Cậu tỉnh chưa, đầu còn đau không" thì vẫn chưa có hồi âm. Ngược lại, các bạn học bên cạnh đều đã tỉnh ngủ — là bạn cấp ba của Thẩm Thực, hôm qua cũng đi dự sinh nhật, hơn nữa về rất muộn nên mới buồn ngủ như vậy.
"Tinh lực của cậu tốt như thế sao?" Bạn học ngáp dài một cái "À, hôm qua cậu về sớm"
Vừa nói ra, Hứa Ngôn liền cảm thấy cảnh tượng tối hôm qua giống như một bộ phim nhỏ đang chiếu lại trong đầu, tim đập thình thịch, cậu giả vờ tự nhiên nói: "Đúng vậy, tôi rời đi sớm hơn mọi người một chút"
"Ài, không biết qua một đêm, khả năng Thẩm Thực thoát ế có tăng lên hay không." Bạn học đột nhiên không chút suy nghĩ nói.
Hứa Ngôn đột nhiên sửng sốt, vốn tưởng rằng bạn học biết chuyện của mình và Thẩm Thực...Nhưng điều đó tuyệt đối không thể, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, liền quay đầu lại bình tĩnh hỏi: "Ý của cậu là gì?"
"Thì là, ài, cũng không phải chuyện lạ gì." Bạn học đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, dựa vào lưng ghế nói: "Hồi cấp ba Thẩm Thực có một người bạn gái, là hoa khôi của trường, mỹ nhân tuyệt sắc tên là Thang Vận Nghiên. Sau đó Thang Vận Nghiên tốt nghiệp và ra nước ngoài, hai người chia tay nhưng hình như họ vẫn liên lạc với nhau. Vào tháng trước tôi lướt weibo thấy cô ấy trở về sau kỳ nghỉ, chính là ở thành phố của chúng ta, cô ấy đăng một bức ảnh ngồi đối diện với một nam sinh chỉ để lộ tay, nhưng chiếc đồng hồ trên tay lại giống chiếc mà Thẩm Thực thường đeo, chắc hẳn là cậu ấy."
"Sau đó, ngày hôm qua, sau khi cắt bánh Thẩm Thực nhận được một cuộc điện thoại, tôi nhìn thoáng qua, là Thang Vận Nghiên gọi tới, Thẩm Thực ra ngoài nói chuyện điện thoại, sau khi trở về đã uống rất nhiều rượu. Ài, tuy tôi thực sự nhiều chuyện, nhưng Thẩm Thực đã không có mối quan hệ nào hơn hai năm, cậu ấy và Thang Vận Nghiên chắc chắn vẫn còn tình cảm, tôi đoán họ sẽ quay lại với nhau thôi."
"Hai người bọn họ thực sự xứng đôi. Nhà của Thang Vận Nghiên giàu có, thông minh và giỏi giang, học thiết kế ở nước ngoài, khi cô ấy còn học đại học còn tiếp xúc với các ông lớn trong giới cùng đi xem biểu diễn, tôi ước cũng không được" Bạn học nói, đột nhiên cười rộ lên, nhỏ giọng nói: "Thẩm Thực và cô ấy khi còn học cấp ba tình cảm rất tốt, trước mặt người ngoài không nhìn ra được gì, nhưng có lần tôi nghe cậu ấy gọi "Nghiên Nghiên" rất trôi chảy, tôi đoán họ gọi như vậy khi ở riêng. Mẹ kiếp, người như Thẩm Thực cũng sẽ gọi bạn gái như vậy sao, tôi ngốc luôn rồi"
Bạn học vừa nói xong, xe buýt vừa mới dừng lại, mọi người thu dọn đồ đạc xuống xe, Hứa Ngôn ngơ ngác đứng dậy đi theo, lấy vali từ trên giá hành lý, ly nước ở túi bên trượt ra rơi xuống đập vào đầu cậu. Bạn học kinh ngạc kêu lên một tiếng, hỏi cậu có đau không, Hứa Ngôn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, sắc mặt có chút tái nhợt, một hồi lâu mới ý thức được, "Không đau, không có chuyện gì."
Ghi chú: 言言(Ngôn Ngôn) và 妍妍 (Nghiên Nghiên) đều phát âm giống nhau là "Yán Yán"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top