Chương 2: Con rối ở thôn hoang vắng
Khương Hề bỗng nhiên bừng tỉnh, chưa kịp nghĩ tới thanh âm kêu to vừa rồi là chuyện gì, liền bị tiếng đánh trong ngăn tủ hấp dẫn toàn bộ lực chú ý.
Trong ngăn tủ kia không phải là con rối vừa rồi bị cậu nhét vào sao? Cương thi? Cũng không biết có tránh thoát khỏi trói buộc hay không, dù sao khăn trải giường cột lấy bên ngoài của tủ thật mau sẽ đứt.
Khương Hề một khắc cũng không dám chậm chạp, áo khoác cũng không kịp mặc lập tức xuống giường, không quá hai giây, cửa tủ liền bị phá vỡ, con rối có lẽ không nắm chắc lực đạo, từ bên trong bỗng nhiên ngã ra tới khi chạm đất.
Khương Hề: "......" Cậu giống như nghe được một tiếng rắc, cổ bị gãy đi?
Ngay sau đó, con rối kiên cường run run rẩy rẩy bò dậy từ trên mặt đất, đầu ở trên vai lung lay sắp rớt, hai mắt màu đỏ tươi lấy góc độ quỷ dị gắt gao nhìn chằm chằm Khương Hề, hận ý không cần nói cũng biết.
Khương Hề: "......" Cầm kéo cùng chìa khoá ở đầu giường không nói hai lời liền hướng cửa chạy đi.
Nhưng tốc độ phản ứng của con rối cũng cực kỳ nhanh, thừa dịp cậu kéo cửa phòng ra, nháy mắt đã đưa móng tay nhọn đã đến sau lưng Khương Hề.
Cùng thời khắc đó, Khương Hề mới vừa bước ra cửa phòng, liền nghe thấy tiếng quần áo rạch một cái, mặt sau của áo sơmi màu trắng bị xé thành ba đường, cũng may người không bị thương, chỉ hơi kém hơn một chút.
Khương Hề nhanh chóng trở tay, gắt gao vịn khung cửa không cho con rối ra, một mắt khác, liếc đến cách đó không xa một nam nhân bình thường nhìn toàn bộ quá trình không nói một câu đã đi tới, lập tức mở miệng: "Mau giúp một chút, giữ cửa khóa lại! Tôi không thể ra tay."
Đầu tiên, hắn nhìn cậu một cái, sau đó nhẹ nhàng gỡ đầu ngón tay của Khương Hề lấy chìa khoá ở trên tay xuống, hỗ trợ khóa cửa.
Lại nói, chất lượng của cửa này thật sự rất tốt, chỉ có thể nghe được âm thanh của móng tay con rối ở bên trong cào vào cánh cửa, mà nó lại không thể ra được.
Khương Hề nhẹ nhàng thở ra thật sâu: "Cảm tạ, tôi thiếu cậu một nhân tình."
Nam nhân thấp giọng ừ một tiếng, phảng phất cũng không để ý.
Phản ứng này, Khương Hề rất kinh ngạc nhìn hắn, người này bình thường tính cách không phải là nội hướng, mà là cao lãnh?
"Đúng rồi, anh cũng bởi vì con rối tạo phản nên mới hơn nửa đêm ra đây?" Khương Hề hỏi.
Nam nhân: "Không có, nếu không chọc giận con rối, nó hẳn là sẽ không động, nếu không trong một đêm chúng ta sẽ chết sạch."
Khương Hề nghe nói lời này nghĩ đến trước đây chính mình ở con rối trước mặt ưỡn ngực......
Con rối rác rưởi! Mới như thế cũng đã kêu chọc? Không có ngực cũng không cho nói.
Khương Hề lập tức chuyển đề tài: "Tôi thật ra là nghe được ở sát vách có tiếng gào nên mới tỉnh, dù sao đều ở đây rồi, cùng đi xem thử không?"
Tuy rằng lòng hiếu kỳ đôi khi sẽ có khả năng mang đến manh mối để thông quan, nhưng hơn nửa đêm, tính nguy hiểm tương đối cao, nam nhân không chút do dự lắc đầu: "Không......"
Vừa mới lên tiếng, cánh cửa bên cạnh đã bị phá, đánh gãy lời hắn nói.
Nam nhân đáng khinh cả người đầy máu từ bên trong cửa ngã ra, hắn còn chưa có chết , móng tay cắm trên sàn nhà nỗ lực bò về phía trước, làm ra một đường máu dài, lúc sau thấy Khương Hề cùng người nam nhân cậu, tựa hồ như cầu cứu, nhưng trong miệng chỉ có thể không ngừng phun ra máu tươi, giống như là bộ phận phát ra tiếng đã chịu tổn thương nặng.
Mà con tối mà nam nhân đáng khinh lựa chọn trên tay đang cầm kéo, cũng dẫm lên thân thể hắn đi tới, màu mắt biến thành màu đỏ tươi cùng con rối bị Khương Hề nhốt ở bên trong cánh cửa giống nhau vô cùng.
Khương Hề thấy một màn như vậy cả người cứng đờ, con rối bị hắn khóa ở phòng phía trước tuy rằng phản, nhưng tốt xấu tính còn ' hài hòa ', không gặp thì thôi. Hiện tại thấy máu, cậu cảm giác có chút khó chịu.
Cũng không phải sợ máu hoặc là sợ người chết, chính là không mừng thấy máu mà thôi, cảm giác thực ghê tởm, cậu có chút thói ở sạch, giết người chẳng lẽ không thể dùng phương thức bình thản một chút được sao? Thật low!
Bất quá hiện tại không phải thời điểm cảm thán, trên mặt đất nam nhân đáng khinh tuy rằng còn đang giãy giụa, lại cách chết không xa, con rối thay đổi mục tiêu giết người, giương mắt gắt gao nhìn chằm chằm Khương Hề cùng nam nhân bên cạnh cậu, giống như muốn hướng đến hai người bọn họ động thủ?
Khương Hề định duỗi tay lay bên cạnh nam nhân, kết quả nửa ngày không đụng tới nửa góc áo, vừa quay đầu thì thấy, đối phương đã chạy tới cuối hành lang.
Khương Hề: "......" Thật sự nhịn không xuống hét lớn: "Ngươi! Chạy trốn sao không gọi ta!" Vừa nói vừa xoay người chạy.
Cùng thời gian, con rối cũng đuổi theo, tốc độ so với người bình thường còn nhanh hơn một ít, Khương Hề cực kỳ hận trời cao, tốc độ của bản thân liền bị ảnh hưởng, hơn nữa quỷ biết hắn vì cái gì có thể chạy bằng giày cao gót từ tối hôm qua đến bây giờ, chân còn không đau?
Khương Hề lập tức đá giày ra, đi chân trần chạy trốn, ánh mắt liếc nhìn đến nam nhân phía trước tránh ở sân sau kế bên một đống đồ, hắn theo sát cũng trèo qua.
Nam nhân: "......" Hai mắt lạnh nhạt tỏ rõ nơi này không chào đón người khác gia nhập, bởi vì địa điểm quá nhỏ, dễ dàng bại lộ.
Khương Hề chắp tay trước ngực cầu xin hắn: "Ta chiếm không nhiều chỗ lắm đâu." Nói xong không màng nam nhân phản đối, ngồi xuống sát bên hắn.
Nam nhân: "......"
Khương Hề lập tức cảm thấy không khí xung thân lạnh đi vài phần, là từ trên người nam nhân bên cạnh truyền tới, cậu cực kỳ nghi ngờ, chính mình hiện tại trang điểm tốt xấu gì cũng là ' mỹ nữ ', đối phương chẳng lẽ không nên rung động sao? =))))))
Dưới chân không còn đứng vững, nam nhân liền duỗi tay bắt cánh tay cậu, xuất phát từ bản năng nguy hiểm phán đoán, Khương Hề phát hiện đối phương hình như là tính đem cậu ném ra.
Con rối mới vừa rồi vì cái gì sẽ tuột xa Khương Hề một đoạn đường không thấy được hắn trốn đến nơi này? Bởi vì trải qua đề phòng của Khương Hề, con rối cư nhiên dùng chìa khóa phòng của nam nhân đáng khinh mở cửa phòng của Khương Hề, thả ra một con rối khác.
Cho nên hiện tại bên ngoài có hai con rối du đãng, đi ra ngoài khẳng định cậu phải chết không thể nghi ngờ.
Khương Hề không nói hai lời liền gắt gaonắm chặt cánh tay nam nhân, ánh mắt đặc biệt kiên định, tưởng ném được ta ra ngoài à? Đồng quy vu tận!
Trên mặt nam nhân đã hoàn toàn trầm xuống dưới, cánh tay mềm mại làm hắn phi thường không thoải mái, nếu không phải bên ngoài có hai con rối du đãng, động một chút liền bại lộ, hắn tuyệt đối sẽ hoàn toàn không màng đến đối phương là 'nữ hài tử', liền đem người ném rất xa ném rất xa.
Tối nay ánh trăng cực kỳ sáng, ít nhất dưới tình huống ở trong sân không có ánh đèn, Khương Hề cũng có thể đem sự vật xung quanh nhìn thấy rõ, hai con rối kia trong lúc nhất thời mất đi mục tiêu, lại tìm hồi lâu mà không thấy mới từng người rời đi.
Mà Khương Hề trừ bỏ nhìn chằm chằm động tĩnh bên ngoài cách đó không xa, còn phải phòng ngừa bên cạnh có người chơi ám chiêu, đồng thời nam nhân kia cũng đang nhìn cậu, hai người ' thâm tình ' đối diện thật lâu, người trước bất đắc dĩ thỏa hiệp trước, nhỏ giọng nói: "Không cần để ý, mạng nhỏ quan trọng."
Nam nhân: "......" Một mặt cao lãnh, không lên tiếng.
Khương Hề vẫn như cũ ở nhìn chăm chú vào hắn, nhưng nhìn nhìn, liền cảm giác chỗ nào không đúng?
Ngũ quan của nam nhân phi thường đẹp, thậm chí dùng hai chữ tuấn lãng để miêu tả đều không đủ để hình dung, hai mắt thâm thúy, mũi cao thẳng, rất giống mang theo huyết thống phương tây.
Mê chướng trước mắt vì nhìn lâu dài mà tan biến, Khương Hề bỗng nhiên bừng tỉnh, lúc trước cậu vì cái gì mà cảm giác người nam nhân này cực kỳ thường thường?! Thật là người có giá trị nhan sắc nghịch thiên!
Lúc này con rối đã hoàn toàn không thấy bóng dáng, nam nhân động, Khương Hề cũng nhanh chóng lui về phía sau, kéo ra khoảng cách với hắn, kinh ngạc nói: "Khuôn mặt ngươi là chuyện gì?"
Nghe nói lời này, nam nhân liền biết chính mình bị lộ, ánh mắt nhíu lại, bước tới gần Khương Hề.
Khương Hề cuống quít lui ra phía sau vài bước: "Ngươi...... Ngươi muốn làm gì? Ngươi đi về phía trước một bước nữa ta sẽ không khách khí!" Thật sự là bị đối phương tạo cho cảm giác quá mức nguy hiểm, làm cậu không thể không phòng bị.
Đáy mắt nam nhân hiện lên một cái châm chọc, nghe những lời này, hắn cố tình đi về phía trước một bước, vừa định mở miệng nói cái gì đó, lại không nghĩ rằng Khương Hề không chút do dự kêu lên: "Phi lễ a! Phi lễ a ——"
--------------------------------
Editor: Uầy :)) gần 2000 chữ. Tui vừa học vừa cày cực khổ muốn xỉu.Cảm ơn mng đã đọc nhaaaa <3
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top