Chương 29
Chương 29:
Lệ Thâm về đến nhà, chuẩn bị bật đèn vai bỗng đau kinh khủng, vừa rồi vẫn chưa cảm thấy gì mà hiện giờ cánh tay đau đến mức không nhấc lên nổi nữa. Hắn cắn răng cố gắng đi tới phòng ngủ cởi quần áo soi gương muốn xem thử vết thương thế nào, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Lệ Thâm nghi hoặc đi ra, cách cửa hỏi một câu, "Ai vậy?"
Dừng một lúc ngoài cửa mới truyền đến một thanh âm quen thuộc đáp lại, "Lệ Thâm, là tôi."
Tay Lệ Thâm chợt sững lại.
Là Cù Đông Trần.
Hắn vẫn chưa lấy lại tinh thần, Cù Đông Trần ở phía ngoài nói tiếp, "Cậu mở cửa đi, tôi nhìn qua một chút xem cậu bị thương ở đâu rồi."
Một lúc lâu sau, ngay khi Cù Đông Trần muốn gõ cửa lần nữa, cánh cửa đột nhiên mở ra.
Đèn trong phòng khách không bật, hai người trầm mặc nhìn nhau trong màn đêm tăm tối, ai cũng không muốn dời mắt đi trước.
Cuối cùng vẫn là Lệ Thâm phản ứng lại, nghiêng người nói một câu, "Vào trong trước đi."
Lệ Thâm bật đèn, đến phòng ngủ mặc quần áo vào, lúc trở ra thì thấy Cù Đông Trần đang nhìn chằm chằm bể cá trong phòng khách hơi ngẩn người.
Nghe thấy tiếng động Cù Đông Trần ngước mắt lên nhìn hắn, Lệ Thâm đi tới mở tủ lạnh ra hỏi, "Muốn uống nước soda hay coca?"
"Nước soda đi."
Lệ Thâm ừ một tiếng, cầm một chai đưa cho hắn.
"Cậu sao lại..."
"Vết thương của cậu..."
Hai người đồng thanh lên tiếng.
Lệ Thâm có chút lúng túng, Cù Đông Trần lại không nhịn thêm, hỏi lại một lần nữa, "Vết thương của cậu thế nào? Có cần đến bệnh viện không?"
"Sao cậu biết được?" Lệ Thâm nghi hoặc nhìn hắn.
"Cậu không cần quan tâm làm sao mà tôi biết", ngữ khí Cù Đông Trần có vẻ không tốt lắm, nhìn chằm chằm hắn hỏi, "Vết thương ở chỗ nào? Rốt cuộc là có nghiêm trọng không?"
Cù Đông Trần thật lòng quan tâm, Lệ Thâm nhìn ra được, ánh mắt kia sẽ không lừa người, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp, hắn nói, "Vai chỉ bị đánh một cái thôi, không cần lo lắng."
"Xin lỗi", Cù Đông Trần nhìn hắn thành thật xin lỗi, đôi mắt mang theo cảm xúc mà Lệ Thâm không hiểu được, "Tôi không rõ tại sao em ấy lại biết chuyện kia, có điều, cậu yên tâm, chuyện tiếp theo tôi sẽ xử lý, sẽ không để em ấy lại tới tìm cậu gây phiền phức."
Lệ Thâm mỉm cười nhàn nhạt, "Không sao, chỉ là cậu ấy vẫn còn trẻ, lúc tôi tầm tuổi cậu ấy..."
"Lúc cậu bằng tuổi em ấy đã thực sự cố gắng rồi." Cù Đông Trần trả lời.
Không khí tĩnh lặng vài giây, hai người nhìn nhau mỉm cười.
"Thường ngày tôi quá nuông chiều em ấy rồi", Cù Đông Trần vặn nắp chai uống hết mấy ngụm nước, cau mày nói, "Em ấy hiện giờ càng ngày càng làm càn, trước đây cũng không như vậy..."
"Tôi đã nói là không sao, cậu cũng không cần thay cậu nhóc nói xin lỗi," Lệ Thâm bình thản nói.
Chẳng biết vì sao, Cù Đông Trần nghe người kia nói như vậy sắc mặt chợt biến đổi, hắn ngước mắt nhìn Lệ Thâm, "Cậu cho rằng tôi thay em ấy..." Lời nói đến cuống họng hắn lại nuốt trở về, "Thôi, không nói nữa." Ngữ khí rõ ràng có thay đổi.
Lệ Thâm không biết hắn đang tức giận cái gì mà cũng lười đoán. Nói chung Cù Đông Trần có thể tới đây nói với hắn những câu này hắn đã bất ngờ lắm rồi, thật vất vả đưa đi một Tô Nhiên, lại tới thêm một Cù Đông Trần, hắn ứng phó có chút mệt mỏi.
"Nếu không còn chuyện gì..." Lệ Thâm nhìn Cù Đông Trần, lời còn chưa dứt, ý tứ cũng đã biểu đạt rõ ràng.
"Cậu đuổi tôi đi?" Cù Đông Trần nghe câu nói này, sắc mặt càng lạnh hơn.
Lệ Thâm ừ một tiếng, nhìn hắn, "Tô Nhiên bên kia còn cần cậu đi giải quyết, hiện giờ đã muộn lắm rồi, tôi không có việc gì thì cậu cũng không cần phải ở lại."
Hắn nhìn thấy Cù Đông Trần tức đến mím môi, suy nghĩ một hồi, nói, "Được thôi, vậy cậu nghỉ ngơi đi, tôi đi trước."
Kết quả lúc vừa đi tới cửa, sắp mở cửa hắn lại chợt dừng bước, quay đầu về phía Lệ Thâm trầm giọng nói, "Lệ Thâm, có lúc tôi thật không hiểu nổi cậu", nói đến đây hắn bỗng nhiên bật cười tự giễu, tự mình nói, "Thực ra xưa nay tôi cũng chưa bao giờ hiểu rõ cậu."
Cửa bị đóng lại, Cù Đông Trần đã đi.
Lệ Thâm đứng ở huyền quan, chỉ cảm thấy trong lòng thoáng đau nhói.
Cù Đông Trần am hiểu nhất chính là làm thế nào để xát thêm muối lên vết thương của hắn. Hắn dùng một quãng thời gian rất dài mới hơi hơi bình phục lại một chút tâm tình, hiện giờ lại bị một câu nói của người kia ngang nhiên đánh tan.
Vào khoảnh khắc ấy, hắn bỗng nhiên muốn đuổi theo Cù Đông Trần hỏi một câu, "Vậy cậu muốn tôi phải làm gì bây giờ? Cù Đông Trần, rốt cuộc bây giờ cậu muốn tôi phải làm sao đây?!"
Lúc trước lựa chọn che giấu sự thật, hắn cũng đã bị cái gọi là sự thật ấy hành hạ suốt 7 năm. Suốt 7 năm ròng rã, hắn chỉ cần nghĩ đến lúc trước đã làm tổn thương Cù Đông Trần như thế nào, sự đau đớn này lại đâm về phía hắn gấp trăm lần như thế. Hắn tưởng rằng mình có thể chịu đựng...
Nhưng hắn đã đánh giá bản thân quá cao.
Lệ Thâm hắn chỉ là một người bình thường, hắn cũng sẽ hối hận, hắn cũng biết đau lòng, nhìn thấy người mình yêu và người khác ở bên nhau, cảm giác tan nát cõi lòng kia, hắn chỉ sợ mình sẽ không chịu đựng nổi.
Cho nên hắn chỉ có thể rời đi, cũng chỉ có thể lựa chọn rời đi.
Hắn còn có thể làm gì khác đây?
Bên trong căn phòng rộng lớn, Cù Đông Trần hút xì gà ngồi trên ghế salon, mắt cũng không nhấc lên mà trầm giọng hỏi người đang đứng trước mặt mình, "Nói chuyện một chút đi, em nghĩ thế nào?"
Mùi xì gà rất đậm, bình thường Tô Nhiên cũng ngửi quen rồi, nhưng chẳng biết vì sao mà hôm nay cậu bỗng nhiên lại cảm thấy mùi hương này có chút gay mũi.
Cù Đông Trần rõ ràng là đang tức giận, Tô Nhiên nhìn dáng vẻ của hắn liền biết ngay, nhưng hắn càng tỏ thái độ này, Tô Nhiên lại càng không muốn nói chuyện tử tế với hắn.
Cậu lạnh giọng nói, "Anh đang làm gì vậy, muốn thẩm tra em sao?"
Nghe vậy Cù Đông Trần ngước mắt lên nhìn cậu, cười khẽ một tiếng, hút vài hơi khói mới nhìn cậu chằm chằm nói, "Tô Nhiên, em biết Lệ Thâm là ai sao, em vậy mà lại dám đánh lén hắn? Hắn lần này cũng chỉ dạy cho em một bài học, nếu là hắn..."
"Em không sợ hắn!" Tô Nhiên trừng mắt ngắt lời Cù Đông Trần, ánh mắt có thất vọng cùng hận ý, "Ngày đó người ở quán rượu chính là hắn, anh đừng tưởng rằng em không biết! Hắn làm kẻ thứ ba chen chân vào giữa tình cảm người khác, em chỉ muốn giáo huấn hắn, nói khó nghe một chút, hắn chính là một tên trai bao..."
Một cái tát tàn nhẫn đánh về phía cậu!
Tô Nhiên bụm mặt không tin vào mắt mình mà nhìn người trước mặt, ánh đèn sáng rực chiếu lên sắc mặt Cù Đông Trần, cực kì lạnh lùng.
"Tôi đã nói với em chuyện ngày đó chỉ là ngoài ý muốn!" Cù Đông Trần ngay cả đáy mắt cũng mang theo lãnh ý, "Chuyện hôm đó là lỗi của tôi, là tôi cưỡng ép hắn! Tôi nói với em một lần cuối cùng, em có thể giận cá chém thớt tôi lừa dối em, nhưng chớ đem mọi chuyện đổ lên đầu người khác, nghe rõ chưa?"
Đây là lần đầu tiên kể từ khi hai người ở cùng nhau Cù Đông Trần phát hỏa như vậy với cậu, cũng là lần đầu tiên động tay động chân với cậu. Tô Nhiên cắn môi ủy khuất nhìn Cù Đông Trần, nhưng trong đôi mắt người kia vậy mà lại không có một chút đau lòng, mũi Tô Nhiên chua xót, trong giây lát toàn bộ khoang ngực đều bị oan ức lấp kín, cậu nhìn Cù Đông Trần nói, "Anh đánh em! Anh thế mà lại vì Lệ Thâm giơ tay đánh em! Tại sao anh lại phải che chở hắn như vậy? Rõ ràng người ở bên anh là em! Tại sao anh phải bảo vệ hắn như thế?!"
Cù Đông Trần mím môi không nói lời nào, vừa nãy hắn đúng là thiếu suy nghĩ, hắn chưa bao giờ vì bất cứ chuyện gì mà động tay động chân với Tô Nhiên, nhưng khi nghe thấy Tô Nhiên mắng Lệ Thâm, hắn bỗng nhiên mất hết lý trí, bản thân mình dù có hận Lệ Thâm đến thế nào đi nữa, mắng Lệ Thâm thế nào cũng được, nhưng đổi thành người khác, hắn lại không nghe nổi.
Tô Nhiên nhìn Cù Đông Trần đứng đó không nói lời nào, trong lòng càng thêm oan ức, không nhịn được hét to về phía hắn, "Anh nói chuyện đi chứ! Tại sao anh không nói lời nào?! Kể từ khi cái tên Lệ Thâm kia xuất hiện, anh chưa một nhìn thẳng về phía em! Anh luôn chê em phiền, chê em gây thêm phiền phức cho anh! Lúc ở Mỹ anh vốn không như vậy..."
Cù Đông Trần bị Tô Nhiên nói tới đây cũng không thể biện hộ nữa, mà hắn cũng không muốn biện hộ. Từ sau đêm cường bạo Lệ Thâm ấy, hắn phát hiện tâm tình mình hoàn toàn rối loạn.
Đặt thuốc lên môi hít mạnh hai cái, Cù Đông Trần dập tắt thuốc, hắn xoay người, có chút mệt mỏi nói, "Chuyện ngày hôm nay, lần sau không được viện lý lẽ này nữa."
"Anh Trần..." Tô Nhiên mang theo tiếng khóc nức nở gọi tên hắn, chỉ hy vọng hắn không đối xử với mình lạnh nhạt như vậy.
Cù Đông Trần xoa nhẹ mi tâm, nói, "Đi nghỉ đi, tôi không muốn nói lại lần thứ hai."
Một lúc lâu sau, hắn mới nghe được ở huyền quan truyền đến âm thanh đóng cửa nặng nề.
Tô Nhiên đã đi.
Đứng ở đó hồi lâu Cù Đông Trần mới xoay người lại, hắn phiền lòng mà kéo kéo mái tóc trên trán, lát sau, mới tự giễu bật cười một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top