Chương 12

Chương 12:

Lệ Thâm chờ tới chạng vạng tối mới gọi điện thoại, Cù Đông Trần đang cùng bạn bè uống rượu, Lệ Thâm báo cho hắn biết, “Tôi đã trở về.”

Cù Đông Trần nắm điện thoại, nét mặt không biểu cảm, hắn ừ một tiếng, nói, “Đã biết.”

Lệ Thâm hỏi hắn, “Cậu ở quán bar? Tại sao nghe hơi ồn ào.”

Cù Đông Trần không nhịn được nhíu mày lại, hít một hơi thuốc thuận tiện nói, “Tôi còn có việc, cúp máy trước.”

Tiếp đó không chờ Lệ Thâm nói xong liền cúp điện thoại.

“Làm sao, ai lại chọc giận cậu?” Thường thiếu gia thấy Cù Đông Trần vừa nhận cuộc gọi sau đó sắc mặt không tốt lắm, nửa trêu chọc nửa quan tâm hỏi một câu.

Hắn và Cù Đông Trần xem như là bạn bè khá thân, ở trên phương diện làm ăn cũng là đối tác nên hai người thỉnh thoảng có hẹn nhau ra ngoài tụ tập.

Cù Đông Trần chán nản uống một hớp rượu, hỏi một đằng trả lời một nẻo nhìn hắn nói, “Đợt trước không phải anh nói muốn giới thiệu cho tôi biết mấy người bạn mới sao. Sao hôm nay không dẫn đến?”

Thường thiếu xì một tiếng bật cười, “Tôi nhắc đến là dựa theo khẩu vị này nọ, còn chuyện mai mối tôi lại không làm được.”

Cù Đông Trần xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, nói, “Bên cạnh tôi ấy à, chỉ có mấy tên trai ẻo lả, muốn sạch sẽ một chút cũng không tìm được, thật mẹ nó.”

“Cậu cũng không phải thật lòng muốn tìm, ” Thường thiếu vạch trần hắn, sau lại cùng hắn cụng ly, “Nếu cậu thực sự muốn tìm, ai mà không tìm được. Tôi thấy hôm nay cậu hơi khác thường đó Đông Trần, thường ngày cậu cũng không nói những câu như vậy.”

Cù Đông Trần uống có hơi say rồi, thực ra hắn không uống bao nhiêu, hôm nay lại nhanh say, nhìn đám người lui tới trong quán bar, cảm giác nhìn ai cũng giống Lệ Thâm, khiến hắn phiền lòng.

Nhân viên quán bar ở trên khán đài gảy ghi ta hát một bài “An Hà Kiều*”, ngữ điệu trầm thấp nhưng không mất đi sự thâm tình, Cù Đông Trần uống rượu trong chén, dưới ánh đèn mờ ảo hiện lên rõ ràng nửa khuôn mặt mờ mịt của hắn.

Sau khi tạm biệt Thường thiếu, hắn lại đến GAY bar một mình. Trong lòng hắn không thoải mái, tự chuốc say chính mình nhưng vẫn không cảm thấy khá hơn, một mình hắn ngồi ở kia uống rượu, có không ít người chủ động tiến đến gần. Trong GAY bar xưa nay 0 rất nhiều, hiếm khi có một người đàn ông mang khí chất mạnh mẽ tới đây. Ống tay áo màu đen tùy ý xắn lên lộ ra bắp thịt săn chắc, hắn ngồi ở đó, toả ra hormone nam tính mê hoặc nửa dân 0 trong GAY bar, Cù Đông Trần lại chỉ uống rượu, ánh mắt trong men say mông lung mơ màng mà ngồi đó, nhìn cậu trai bên người hôn hít.

Cuối cùng, hắn cũng không biết mình trở về nhà bằng cách nào, chỉ là ngày thứ hai mở mắt, cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung.

Hắn quay quay tìm điện thoại di động, vừa lấy ra nhìn, thấy đã qua mười hai giờ, vô số cuộc gọi nhỡ.

Cù Đông Trần nhìn lướt qua, chọn một dãy số gọi lại.

Bên kia cung kính kêu một tiếng, “Trần ca.”

“Việc tôi bảo đã điều tra xong chưa?” Cù Đông Trần chỉ cảm thấy cổ họng mình đau nhức.

“Đã điều tra xong, Hứa Dĩnh ngày 17 đi S thành, hình như là trường học phái đi, tham gia một hội thảo nghiên cứu học thuật.”

“Hình như?” Cù Đông Trần lạnh lùng nói.

Bên kia vội vàng nói, “Chính xác là trường học phái đi.”

“Được, tôi biết rồi.”

Ngày 17, chính là ngày thứ hai sau sinh nhật hắn, cũng là ngày Lệ Thâm bắt đầu ít liên lạc với hắn hơn. Cù Đông Trần vẫn cho là đối phương công việc bận rộn nên ngay cả tin nhắn cũng không kịp trả lời, bây giờ nghĩ lại, hẳn là đang có giai nhân trong lòng, không rảnh mà bận tâm cái khác.

Nghĩ tới đây Cù Đông Trần liền cười lạnh thành tiếng, ăn trong bát nhìn trong nồi, Lệ Thâm cũng chính là người như vậy.

Buổi trưa Lệ Thâm gọi điện thoại cho Cù Đông Trần, có vẻ hơi tức giận, “Tối qua cậu đi đâu chơi ngay cả điện thoại cũng không tiếp vậy?”

Cù Đông Trần vừa lúc tắm xong đi ra, một bên dùng khăn mặt lau tóc một bên trả lời hắn, “Không đi đâu cả, chỉ cùng Thường thiếu ra ngoài ngồi một lúc.”

“Vậy sao cậu không nhận điện thoại?”

“Lúc sau uống say, không nghe thấy.”
Cù Đông Trần nói như vậy, sắc mặt Lệ Thâm mới hơi hòa hoãn lại , hắn nói, “Vậy cậu bây giờ ở đâu? Hôm qua tôi về máy bay bị trễ một chút, may mà cậu không tới, không thì cậu phải chờ rồi.”

Cù Đông Trần cười lạnh một tiếng, trả lời, “Phải.”

Lệ Thâm cảm thấy giọng điệu hắn hơi lạ, nhưng cũng không tra xét gì, chỉ tiếp tục nói, “Lát nữa tôi muốn tới đó, cậu ở bên kia không?”

Lệ Thâm không qua, Cù Đông Trần đương nhiên cũng sẽ không đợi ở bên kia, tay hắn vò vò tóc, dừng một chút, mấy giây sau mới nói, “Muốn ăn cơm bác gái làm?”

Lệ Thâm ở bên kia khẽ cười, “Vẫn là cậu hiểu tôi.”

“Được thôi, một lát nữa tôi gọi bác gái tới.” Cù Đông Trần ném khăn mặt đi tới ban công hóng gió, lại châm một điếu thuốc, hỏi hắn, “Cần tới đón cậu không?”

“Không cần, tôi lái xe.”

“Được, vậy lát nữa gặp.”

Mãi đến tận khi đối phương cúp điện thoại, Cù Đông Trần mới phiền lòng mà ném di động xuống đất, trong mắt thấy rõ lãnh ý.

Lệ Thâm nhấn chuông cửa liên tục, Cù Đông Trần cau mày đi ra mở cửa, nét mặt hơi mất kiên nhẫn, “Không phải đã đưa cậu chìa khóa sao?”

Lệ Thâm giơ chìa khóa cho hắn xem, “Muốn cậu mở cửa cho tôi.”

Cù Đông Trần nghiêng người để hắn bước vào.

Lệ Thâm lại tiến lên một bước duỗi hai tay ra ôm hắn, hà hơi bên tai, “Có nhớ tôi không, Trần ca?”

Cù Đông Trần đẩy nhẹ hắn, chỉ phí công, Lệ Thâm lại càng ôm chặt hắn hơn, hai tay vòng lấy eo, cả người dựa lên người hắn, “Đừng nhúc nhích, để tôi ôm một lát.”

Trong bếp truyền đến tiêng cho đồ ăn vào nồi, khói dầu bốc lên nghi ngút, cách nhà bếp vài bước, Lệ Thâm đang ôn nhu hôn Cù Đông Trần, khẽ cắn môi dưới hắn, đưa lưỡi cùng hắn triền miên.

Cù Đông Trần để hắn hôn trong một lúc mới cau mày nói, “Như vậy được rồi chứ, bác gái còn ở trong bếp, đừng dọa bác ấy.”

Trong mắt Lệ Thâm tràn ngập ý cười thỏa mãn.

Thức ăn hôm nay bác gái làm rất phong phú, Lệ Thâm đến nhà bếp hỗ trợ, bê ra từng món đặt trên bàn, không nhịn được khen tay nghề của bác gái, “Tay nghề của bác Lý thực sự là càng ngày càng cao.”

“Nào có, cậu thích là tốt rồi.” Bác gái ngại ngùng cười.

“Đương nhiên là thích”, Lệ Thâm cười rộ lên cực kì đẹp, “Hơn nữa bác còn rất có tâm, nhớ được con thích ăn cái gì.”

Bác gái muốn nói lại thôi, nhìn Cù Đông Trần, Cù Đông Trần nhìn bác một cái, bác gái liền thông minh không nói.

Bác gái làm cơm xong sẽ rời đi, hai người mời bác ở lại dùng bữa, bác liền từ chối, “Trong nhà còn có việc, hai cậu cứ từ từ ăn, sáng mai tôi sẽ qua thu dọn.”

Bác dọn dẹp sạch sẽ trong nhà bếp rồi mới đi, lại mua thêm hoa quả tươi mới cùng trứng gà phân loại bỏ vào tủ lạnh, sau khi thu xếp xong những thứ này mới rời đi.

Chờ người đi rồi, Cù Đông Trần mới vừa ăn cơm vừa hỏi hắn, “Thế nào, lần này đi công tác, nhìn cậu xem chừng là có điều gì thú vị.”

Lệ Thâm gắp một miếng thịt bỏ vào bát Cù Đông Trần, nói, “Đi công tác thì có cái gì hay ho thú vị, không phải mỗi ngày đều học hỏi nọ kia sao.”

Nhìn trong bát xuất hiện thêm một miếng thịt, Cù Đông Trần thần sắc khó hiểu, Lệ Thâm rất ít khi thân thiết như vậy, từ lúc vào cửa đến bây giờ, hắn có vẻ trở nên ân cần quá mức.

“Một người thực sự không thú vị gì, nhưng…” Cù Đông Trần nhìn về phía hắn, cố ý dừng lại mới nói, “Nhưng một đám người thì hẳn là rất thú vị, đặc biệt gặp lại người quen nào đó.”

Lệ Thâm chỉ cúi đầu ăn cơm, không chú ý tới ánh mắt của Cù Đông Trần, “Cù Đông Trần, cậu muốn nói cái gì?”

Hắn tỏ vẻ không thèm để ý chút nào, Cù Đông Trần trái lại không còn muốn nói chuyện gì, gắp cho Lệ Thâm sườn xào chua ngọt hắn thích nhất, trầm giọng nói, “Không có gì, ăn cơm đi.”

Bởi vì Lệ Thâm thích ăn đồ ngọt nên tất cả bác gái đều làm dựa theo khẩu vị của hắn, Cù Đông Trần xưa nay không thích ăn những thứ này, cho nên sau khi cùng Lệ Thâm ăn một bát cũng không động đũa nữa, Lệ Thâm nhìn hắn gác đũa ngồi ở kia chơi điện thoại, hỏi hắn, “Tại sao mỗi lần ăn cơm ở nhà cậu đều ăn ít vậy?”

Cù Đông Trần vừa lướt weibo vừa trả lời “Đâu có, cậu xem đĩa thịt kia tôi ăn gần hết rồi kìa.”

“Cậu cũng chỉ ăn đĩa thịt đó”, Lệ Thâm nhíu mi, “Món khác cậu cũng không đụng tới.”

Hắn đứng lên cầm bát Cù Đông Trần, múc canh cá tươi trong nồi cho hắn, “Cơm không ăn cũng được, ăn canh đi.”

“Uống canh làm gì, cũng không phải người Quảng Đông*.” Cù Đông Trần dừng một chút, không nghĩ tới Lệ Thâm sẽ múc canh cho hắn.

(*Người Quảng Đông rất yêu thích cá sống và cháo cá sống, Lệ Thâm múc canh cá cho Đông Trần nên Trần ca mới nói như vậy.)

Lệ Thâm bưng đến trước mặt hắn, Cù Đông Trần chỉ có thể cố uống mấy ngụm, trong miệng lưu lại vị nhơn nhớt, Cù Đông Trần cảm thấy mình sắp ói ra.

Lệ Thâm nhìn hắn, “Uống không hết?”“Cậu tha cho tôi đi, tôi thật không uống được thứ này, dinh dính sắp ói rồi.”

Lệ Thâm cười nhận lấy, đem canh dư lại uống hết, còn liếm môi một cái, “Tôi cảm thấy uống rất ngon mà.”

Cù Đông Trần chỉ vào bát, “Này, Thâm ca, đó là bát tôi.”

Lệ Thâm lại không để ý, “Tôi không ngại.”

Cơm nước xong hai người lại xem TV một lát, bóng đêm dần trở nên sâu thẳm, Cù Đông Trần thấy Lệ Thâm cũng không có ý định trở về, đáy lòng chẳng biết vì sao bỗng có chút buồn bực, nét mặt cũng không tỏ vẻ gì khác thường, hắn đứng lên cầm lấy chìa khóa muốn đi, “Tôi có chút việc.”

“Muộn như vậy cậu còn muốn đi đâu?” Lệ Thâm ngẩng đầu hỏi hắn.
Cù Đông Trần đưa lưng về phía đối phương, không rõ thần sắc, “Công ty có việc, đi qua một chuyến.”

“Được, vậy tôi chờ cậu trở lại.” Lệ Thâm đứng lên muốn đi lấy áo khoác cho hắn.

Nghe được câu này Cù Đông Trần nhấp môi dưới, nhịn xuống cảm xúc sắp bạo phát, hắn lạnh lẽo cứng rắn nói, “Không cần.”

Hắn bước chân muốn đi, một giây sau lại bị Lệ Thâm từ phía sau kéo cánh tay lại.

“Hôm nay cậu làm sao vậy?”

Dưới ánh đèn sáng, hai người một trước một sau đứng đó, Lệ Thâm mang theo ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía hắn, Cù Đông Trần nghiêng mặt, không để hắn nhìn thấy.

“Cậu đang giận sao?” Thanh âm Lệ Thâm lướt qua cổ hắn truyền đến từ bên tai, hô hấp Cù Đông Trần dừng lại một giây.

Thực ra Lệ Thâm sớm đã cảm giác được thái độ hờ hững của Cù Đông Trần đối với mình. Ban đầu chỉ cho là chuyện làm ăn khiến hắn phiền lòng, mà giờ thì xem ra, hắn biết Cù Đông Trần là đang tức giận với mình.

Kỳ thực Cù Đông Trần cũng thường như vậy, chẳng hiểu sao lại giận hắn, Lệ Thâm căn bản đã sớm quen rồi. Trước đây hắn thấy không sao cả, hiện tại lại cảm thấy có chút hoảng loạn, không thể nói rõ , có thể là trong lòng hổ thẹn, hắn nghĩ, bản thân chính là thẹn trong lòng.

“Tôi không giận, cậu lo nghĩ nhiều quá rồi”, một lúc lâu sau Cù Đông Trần mới mở miệng nói một câu như vậy.

“Vậy cậu quay lại nhìn tôi đi”, Lệ Thâm quay mặt hắn về phía mình, xoa khuôn mặt lạnh lùng của Cù Đông Trần, nhẹ nhàng hôn lên, “Đừng đi, cậu chẳng có việc gì cả, tôi biết.”

Cù Đông Trần nắm chặt chìa khóa xe Lincoln, hắn thở ra một hơi, “Lệ Thâm, cậu đang níu giữ tôi sao?”

Lệ Thâm đương nhiên là nghe ra giọng nói của Cù Đông Trần có phần nhượng bộ, trong lòng ấm áp, ngậm đôi môi hắn ôn nhu nói, “Đúng, tôi đang giữ cậu lại, Cù Đông Trần, đừng đi, được không?”

Vốn là có rất nhiều chuyện, hai bên đều tự biết, chỉ là ngầm hiểu cho nhau.

Cù Đông Trần mở mắt ra, phẫn nộ trong mắt dần hóa thành sự uể oải, hắn gật đầu một cái, nói, “Được, vậy tôi đi tắm.”

Hai người ngủ thẳng đến nửa đêm, chuông điện thoại chói tai đánh thức Lệ Thâm từ trong giấc mộng.

Hắn hai mắt buồn ngủ mơ màng cho là đồng hồ báo thức vang lên, nhắm mắt sờ soạng phía sau nửa ngày mới nghe ra đây không phải tiếng chuông điện thoại của hắn. Cù Đông Trần tới gần hắn thấp giọng nói, “Là điện thoại của tôi, cậu ngủ tiếp đi.”

Lệ Thâm miễn cưỡng mở mắt ra, nghe thấy trong điện thoại Cù Đông Trần kêu một tiếng, “Chú.”

Nửa đêm khuya khoắt, sao Cù Lăng Ba lại gọi điện đến?

Cù Đông Trần chỉ nói vài câu liền trả lời, “Được, con lập tức tới ngay.”

Hắn xuống giường mặc quần áo, Lệ Thâm bật đèn tường cho hắn, ánh sáng mờ ảo.

“Sao vậy, muốn đi ra ngoài?”

Cù Đông Trần ừ một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc.

“Xảy ra chuyện gì?” Lệ Thâm cau mày hỏi hắn.

Cù Đông Trần đã mặc quần áo tử tế, đi tới đầu giường ôm Lệ Thâm hôn một cái lên môi hắn, “Không có gì, tôi ra ngoài một chuyến, cậu cứ ngủ đi.”

“Đông Trần…” Lệ Thâm lo lắng kéo hắn lại, hắn biết rõ Cù Đông Trần giờ này mà ra ngoài nhất định là vì mấy chuyện không được quang minh chính đại, Cù Đông Trần sẽ không nói cho hắn, nhưng Lệ Thâm vẫn hi vọng hắn đừng đi. Hắn không hi vọng Cù Đông Trần sẽ hãm sâu vào đó, mà lời can ngăn đã đến  miệng lại không nói ra được dù chỉ một câu.

Hắn biết mình không thể kiểm soát Cù Đông Trần.

“Là chuyện trong nhà, cậu đừng suy nghĩ nhiều”, Cù Đông Trần thấy hắn ngờ vực, mỉm cười sờ mặt hắn, “Cậu ngủ đi, không cần chờ tôi.”

Cù Đông Trần sau khi bước ra cửa lại một đêm không trở về.

Lệ Thâm quá nửa đêm ngủ không sâu, sáng thứ hai đi làm cả người đều không có tinh thần, trong lòng vẫn luôn nghĩ tới Cù Đông Trần, lo rằng hắn lại như lần trước không biết đi đâu rồi bị thương, rốt cuộc cũng tranh thủ thời gian gọi cho hắn một cú điện thoại, không ai nghe máy.

Lệ Thâm bất đắc dĩ nhíu mày lại, gửi cho Cù Đông Trần một tin nhắn ngắn rồi mới đến khu nghỉ ngơi rót ly cà phê cải thiện tinh thần.

Lúc Cù Đông Trần trả lời điện thoại Lệ Thâm đã là chạng vạng, Lệ Thâm đang tắm. Chờ hắn tắm xong xem điện thoại lại có mấy cuộc gọi nhỡ, không để ý tới việc mặc quần áo, trực tiếp gọi qua cho Cù Đông Trần.

“A Thâm, tìm tôi có việc?”

Từ tối hôm qua đến giờ hắn vẫn luôn lo lắng, vậy mà Cù Đông Trần giọng điệu bâng quơ, thật giống chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.

Lệ Thâm bị giọng điệu không sao cả của hắn làm cho hơi tức giận, “Cù Đông Trần, cậu có thể đừng chơi trò mất tích như thế nữa được không?”

Cù Đông Trần ồ một tiếng, nói, “Lúc trước tôi đang bận, di động cũng không mang theo.”

Lệ Thâm muốn nói “Vậy cậu ít nhất cũng phải cho tôi biết hành tung của cậu chứ”, nhưng vừa muốn mở miệng chẳng biết vì sao lại nuốt xuống. Hắn không muốn Cù Đông Trần quan tâm quá nhiều đến chuyện của mình, hắn không có tư cách đi chỉ trích Cù Đông Trần cũng làm như vậy.

Cho nên sau khi bình tĩnh, hắn chỉ hỏi Cù Đông Trần, “Vậy bây giờ cậu ở đâu?”

Sau khi thay Cù Lăng Ba xử lý xong việc, Cù Đông Trần lại bị đối tác làm ăn gọi tới một quán bar mới mở. Vì có không ít hợp tác trên phương diện làm ăn, lại đúng dịp cửa hàng của đối phương mới khai trương, Cù Đông Trần cũng không thể không nể mặt người ta.

Hắn hỏi Lệ Thâm có muốn tới không, Lệ Thâm dừng lại mới nói, “Được, lát nữa tôi tới đón cậu.”

Vì mới khai trương nên trong tiệm càng náo nhiệt hơn, Cù Đông Trần được mời lên phòng khách quý tầng hai, từ mặt kính pha lê cỡ lớn nhìn thấy đoàn người nhốn nháo dưới lầu, nhạc mở lớn đến mức muốn thủng cả màng nhĩ.

Bao phòng này cũng chỉ có bốn năm người, còn có một nhân viên phục vụ, nửa quỳ dùng dây giấy tùng tuyết đốt xì gà cho bọn họ, đều là người quen trong chuyện làm ăn, Cù Đông Trần cùng họ uống rượu vang trò chuyện, thỉnh thoảng nhìn xuống dưới lầu vài lần, có Dancer ở trên đài nhảy múa đầy nóng bỏng.

Chủ quán ngồi bên cạnh Cù Đông Trần, nhìn hắn hỏi một câu, “Có muốn tôi gọi vài người tới phục vụ không?”Mặc dù là nói với Cù Đông Trần nhưng ánh mắt lại nhìn về phía mọi người.

Cù Đông Trần cười cười không nói lời nào, có người cười với chủ quán, nói, “Chỉ như dưới lầu kia, hay là thôi đi.”

Chủ quán cười đáp lại, “Chuẩn bị cho mấy người, đương nhiên là phải khác với những người bên dưới.”

Hắn liếc mắt nhìn nhân viên phục vụ một cái, người nọ liền gật đầu lui ra ngoài.Chỉ một lát sau, có ba nam ba nữ đẩy cửa bước vào, mỗi người đều mang vẻ quyến rũ câu nhân.

“Ái chà, lão Lưu thật có lòng nha.” Có người không nhịn được mà huýt sáo.

Chủ quán hút xì gà cười đắc ý, “Đó là đương nhiên, tôi đặc biệt chuẩn bị cho các anh em đấy.” Nói xong vẫy tay trước mặt mấy nhân viên, nói, “Lại đây, phục vụ mấy vị khách quý uống rượu.”

Không biết là vô tình hay cố ý, bên người Cù Đông Trần vừa khéo sắp xếp một cậu trai.

Cù Đông Trần hút xì gà không nói lời nào, trên gương mặt lạnh lùng cũng không có nhiều biến hóa.

Có lẽ là do Cù Đông Trần khí thế quá mạnh mẽ, cậu trai ngồi bên cạnh hắn cũng chỉ định thăm dò dâng một chén rượu muốn mời, Cù Đông Trần nhận ly rượu quan sát trên dưới y vài lần, nói về ngoại hình, đúng là không tồi, khuôn mặt tinh xảo ánh mắt thâm thúy, thoạt nhìn có vài phần cảm giác như người đẹp phương Tây lãnh diễm.
Cù Đông Trần lấy ra điếu xì gà, như cười như không cụng ly với y.

Vốn chỉ là nể mặt người ta một chút, Cù Đông Trần không muốn phải nán lại lâu nên khi Lệ Thâm gọi điện thoại cho hắn nói mình đã tới cửa hắn liền chuẩn bị rời đi, chủ quán thấy không giữ hắn lại được nữa cũng không miễn cưỡng, chỉ người đang ngồi bên cạnh, cười nói, “Thay tôi tiễn Cù tổng đi.”

Cù Đông Trần cũng không từ chối.Bởi vì cả đêm không ngủ lại uống không ít rượu, lúc Cù Đông Trần đi ra ngoài cũng cảm giác bước chân có chút phiêu, cậu trai kia ánh mắt cũng nhạy bén, thấy bước chân Cù Đông Trần không ổn định hỏi một câu, “Cù tổng, nếu không tôi đưa ngài trở về nhé? Tôi biết lái xe.”

Cù Đông Trần nghe vậy nhếch môi, con ngươi sâu không thấy đáy, hắn nhìn người kia nói, “Cậu dìu tôi tới cửa là được.”

Nói xong kéo thắt lưng đối phương, trông có vẻ thân mật lại giữ khoảng cách nhất định. “Đi thôi”, Cù Đông Trần nói.

Hai người xuyên qua đám người náo nhiệt đi thẳng tới cửa, tiếng nhạc điếc tai nhức óc bị chặn lại, Cù Đông Trần nhất thời cảm thấy đầu không còn đau nhức như trước.

Hắn nhìn thấy chiếc Audi màu trắng ở đối diện, dừng bước lại nhìn người trước mặt nói, “Được rồi, cậu trở về đi.”

“Vậy Trần ca hẹn gặp lại, rảnh rỗi tới chơi” Thanh niên dáng vẻ mê người nhìn hắn cười cười, chủ động đốt một điếu thuốc cho hắn, ánh lửa bập bùng, lưu lại trên gương mặt hắn dấu vết nhàn nhạt.

Cù Đông Trần nhếch khóe miệng, không hổ là người một tay lão Lưu dạy dỗ, thật biết chừng mực.

Hắn đi về phía đối diện, bước lên xe Lệ Thâm, Lệ Thâm quay đầu liếc mắt nhìn hắn.

“Cậu trai kia là ai, dáng dấp rất hoàn mỹ”, thanh âm Lệ Thâm lộ ra một luồng lãnh ý, ánh mắt bâng quơ quan sát người hắn, “Chính sự xong xuôi cũng không quên tỏ vẻ tiêu sái, đúng chuẩn phong cách của Cù Đông Trần cậu.”

Cù Đông Trần không tiếp lời, chỉ chằm chằm nhìn hắn vài lần, cười lạnh nói, “Làm sao, ghen tị?” Hắn hạ cửa sổ xe xuống, đem điếu thuốc hút một nửa ném ra ngoài, vô tình nói, “Gặp dịp thì chơi thôi, cậu nghĩ nhiều quá rồi.”

“Phải không.” Lệ Thâm nhàn nhạt đáp lời, không tranh cãi nữa, lạnh lùng khởi động xe.

Cù Đông Trần đưa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Lệ Thâm cũng không nói một lời.

Tiết trời tuy rằng đã dần trở nên ấm áp, nhưng lúc này đã qua hừng đông, từng trận gió lạnh lùa vào trong xe, Cù Đông Trần nãy uống rượu giờ cũng tỉnh táo hơn, lại nghe được người bên cạnh lúc này nặng nề hắt hơi một cái.
Cù Đông Trần quay đầu nhìn hắn, “Lạnh không?”

Vừa hỏi, vừa đóng kín cửa sổ xe lại.
Lệ Thâm vẫn như trước, không trả lời hắn.Cù Đông Trần thấy Lệ Thâm lạnh cóng đến mức mũi có hơi đỏ lên, lo rằng hắn sẽ viêm mũi, rút hai tờ giấy đưa qua, Lệ Thâm quay đầu liếc mắt nhìn, không nhận.

Cù Đông Trần lập tức đen mặt lại, trong lòng không thoải mái, lời tới miệng cũng không cản mà nói, “Lệ Thâm, cậu bày sắc mặt ấy ra cho ai xem đây?”

Hắn dừng một chút, tiếp tục nói, “Không phải như cậu nói sao, gặp dịp thì chơi, cậu ở đây trưng cái bộ mặt lạnh lùng đó với tôi làm gì.”

Lệ Thâm nghe hắn nói vậy cũng không nhịn nữa, nói, “Tôi lo lắng cho cậu suốt một ngày, cậu chạy đến quán bar cùng người khác gặp dịp thì chơi còn, mẹ nó, để cho tôi nhìn thấy, Cù Đông Trần, có người chơi như vậy sao?”

“Tôi, con mẹ nó, làm sao chứ” Cù Đông Trần giận quá mà cười, nhìn hắn hỏi, “Lệ Thâm, lúc cậu quá phận,mẹ nó tôi có nói gì cậu sao?”

Lệ Thâm không biết lửa giận từ đâu bốc lên phần phật, phía trước còn có xe, hắn liên tục nhấn còi sau đó vượt lên trước, “Muốn chơi, có thể, nhưng cậu đừng để tôi nhìn thấy!”

Trầm mặc một lúc, như là thước phim xưa cũ đột nhiên thay đổi, Cù Đông Trần nhìn hắn chằm chằm, dừng một chút mới cười nhạo mà nói, “Được rồi, là lỗi của tôi, Lệ Thâm, về sau tôi giấu cậu chơi đùa, được chưa?”

Lệ Thâm cũng không nghĩ tới mình sẽ nói thế, lúc thốt lên đã kinh ngạc, bởi chính bản thân hắn cũng không làm được. Hắn gạt Cù Đông Trần những chuyện kia nên không thể bắt Cù Đông Trần phải làm như vậy, nhưng hắn không nghĩ tới mình sẽ nói ra những lời này.

Hắn muốn giải thích một chút, lời đến khóe miệng lại không thể nói ra. Xe chạy đến một ngã ba, Lệ Thâm có chút buồn bực, vừa định quay đầu liếc hắn một cái, giây sau lại cảm thấy Cù Đông Trần bỗng nhiên đánh tay lái về phía hắn.

“Cẩn thận!” Lời nói vừa thốt ra, một chiếc xe đột nhiên từ đầu phố lao thẳng ra va về phía bọn họ!

Chỉ thấy “Ầm” một tiếng, túi khí an toàn cùng lúc bật ra, Cù Đông Trần đã ôm hắn thật chặt, che chở trong lồng ngực.

Chiếc xe việt dã màu đen sau khi lao thẳng về phía bọn họ, bỗng rút lui sau đó nhanh chóng bỏ trốn, mọi chuyện xảy ra đường đột không kịp trở tay.

Người qua lại trên đường còn chưa kịp nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì, một loạt xe bị tắc nghẽn chật cứng ở đó, chủ xe không hề nể tình liên tục ấn còi ở phía sau, Lệ Thâm chỉ cảm thấy trong nháy mắt trời đất quay cuồng.

Có người tốt bụng đi tới lo lắng gõ cửa sổ xe của hai người, may mà cả hai đều không bị hôn mê, Cù Đông Trần nhịn xuống cảm giác đau nhức toàn thân, mở miệng gọi tên Lệ Thâm, “A Thâm, cậu không sao chứ?”

Lúc chiếc xe va về phía bọn họ, phản ứng đầu tiên của Cù Đông Trần chính là đánh tay lái về phía hắn, nếu có chuyện gì thì cũng là Cù Đông Trần bị thương nặng hơn, hắn lại chỉ quan tâm Lệ Thâm có thương tổn gì không.

“Tôi không sao, Đông Trần.”

Chẳng biết vì sao, khi nghe thấy tiếng Cù Đông Trần gọi tên mình, trong phút chốc viền mắt chợt nóng lên, hắn cảm nhận được nhịp tim đập liên hồi của Cù Đông Trần khi đối phương dán vào người mình, nghe thấy hắn thấp giọng nói một câu, “Cậu không có chuyện gì là tốt rồi.”

Cù Đông Trần gọi điện thoại để đàn em qua đây xử lý, đã có người báo cảnh sát kịp thời, trong lòng Lệ Thâm vẫn còn sợ hãi, cố gắng nghĩ lại chuyện vừa xảy ra trong nháy mắt, cảm giác dù nghĩ như thế nào cũng không phải đơn thuần chỉ là tông xe rồi bỏ trốn.Cù Đông Trần lại bảo hắn không phải nghĩ nhiều, “Tôi sẽ xử lý, cậu yên tâm.”

Cù Đông Trần lúc này sắc mặt tái nhợt, tuy rằng hai người cũng chỉ thương một chút ngoài da, nhưng Lệ Thâm nhìn sắc mặt Cù Đông Trần lại cảm thấy thương thế của hắn chắc chắn còn nghiêm trọng hơn so với mình.

Hai người đến đồn công an làm thủ tục, Lệ Thâm lại không nhịn được hỏi hắn, “Cù Đông Trần, cậu vừa nãy không phải bị thương chỗ nào rồi chứ?”

Giọng nói Cù Đông Trần lộ rõ sự yếu ớt, nói chuyện cũng có chút vất vả, “Tôi không sao, trước tiên trở về đã rồi nói.”

Lệ Thâm vốn muốn hỏi chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, nhưng thấy tình trạng Cù Đông Trần như vậy, liền đem những gì muốn hỏi nuốt ngược xuống.Kết quả là vừa mới về đến nhà, Lệ Vanh liền gọi điện tới, Lệ Thâm liếc nhìn thời gian, đã ba giờ sáng.

“Chú bây giờ đang ở đâu? Thương thế có nặng không?” Tin tức của Lệ Vanh vẫn luôn nhanh nhạy như vậy.Lệ Thâm đi tới ban công, “Không có chuyện gì, chỉ là xước da chút thôi.”

“Được, vậy chú nghỉ ngơi đi, ” Lệ Vanh nghe hắn nói vậy cũng yên lòng, chỉ nói, “Chuyện tai nạn xe cộ anh sẽ điều tra.”

“Anh đừng…” Lệ Thâm vội ngăn cản anh, quay đầu lại lo lắng nhìn Cù Đông Trần trong phòng khách một cái, an ủi Lệ Vanh, nói “Em không sao, chuyện này anh đừng xía vào, em tự có chừng mực.”

Lệ Vanh ở bên kia trầm mặc vài giây, cũng không biết đang nghĩ gì, một lúc lâu sau mới nói, “Được, vậy tự chú xử lý, cẩn thận chút, đừng có suốt ngày ở cạnh người không đáng tin cậy.”

Thanh âm Lệ Vanh không giận dữ nhưng mang theo uy nghiêm, Lệ Thâm ừ một tiếng, vội vã cúp điện thoại, căn bản không nghe lọt tai lời Lệ Vanh.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lệ Thâm xin nghỉ để đến bệnh viện cùng Cù Đông Trần làm kiểm tra toàn thân. Tuy rằng Cù Đông Trần suốt một buổi tối liên tục nói mình không có chuyện gì, nhưng Lệ Thâm vẫn không yên lòng.

Mãi đến khi có kết quả kiểm tra, xác nhận Cù Đông Trần không có bất kỳ nội thương nào, chỉ là vết thương ứ đọng trên người tương đối nghiêm trọng, qua một thời gian ngắn sẽ đỡ, Lệ Thâm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Hai người cùng đi ra khỏi bệnh viện, ngồi trên xe, Cù Đông Trần vừa muốn nói gì, Lệ Thâm đột nhiên quay người hôn lên.

Hắn khẽ cắn môi Cù Đông Trần, đưa lưỡi liếm khóe môi hắn, thanh âm Lệ Thâm đầy thâm tình, “Về sau nếu lại xảy ra chuyện như vậy, không cho phép cậu đánh về phía tôi, mạng của mình quan trọng, biết không?”

Đôi mắt Cù Đông Trần toát ra vẻ ôn nhu, đưa tay vò tóc hắn, “Đừng lo, sẽ không có lần sau nữa.”

Chuyện lần này là hắn không cẩn thận mới để người ta nhân cơ hội, Cù Đông Trần ôm Lệ Thâm, ở nơi hắn không nhìn thấy bàn tay siết chặt thành nắm đấm, chuyện như vậy, hắn sẽ không cho phép lặp lại lần thứ hai.

Ngày đó trở về nhà, Lệ Thâm giống như phát điên rồi. Hai người suốt quãng thời gian quá dài không làm tình, mà Lệ Thâm thực sự có chút điên cuồng, cứ như thể dùng mãi cũng không hết tinh lực, tạo nên một ấn ký trên người Cù Đông Trần.

Làm đến lần thứ ba Cù Đông Trần không bắn ra được cái gì nữa, Lệ Thâm một bên tự tuốt cho mình một bên dùng miệng liếm hắn, hắn chỉ cởi mỗi thắt lưng, Cù Đông Trần quần kéo xuống một nửa, hai người bọn họ cứ như vậy làm hai lần, điên cuồng và kịch liệt. Trên giường khắp nơi đều là dấu vết hai người lưu lại. Lệ Thâm để Cù Đông Trần nằm sấp trên giường, vùi đầu vào liếm rãnh đùi hắn.

Thanh âm của Cù Đông Trần vỡ vụn.
Quá kích thích rồi, đầu lưỡi Lệ Thâm khuấy động bên trong hắn, thân thể Cù Đông Trần tựa như bị điện giật từng đợt từng đợt ngày càng tê dại, “A… Thâm, đừng đùa nữa, tôi bắn không được…”

Lệ Thâm lại như không nghe thấy, chốc lát dùng tính khí cọ bắp đùi hắn, sau lại dùng miệng làm cho hắn. Lúc đưa lưng tiến vào trong, Cù Đông Trần có loại sảng khoái kích động đến muốn trốn tránh.

“Thâm… Cậu bắn nhanh lên một chút…. A…” Cù Đông Trần bị Lệ Thâm chơi đến đầu óc nóng cả lên, trong miệng vẫn luôn kêu tên Lệ Thâm, Lệ Thâm lại không nói tiếng nào, chỉ lo làm hắn.

Toàn bộ cơ lưng Cù Đông Trần tạo nên đường vòng cung hoàn mỹ, Lệ Thâm dùng tốc độ nhanh nhất làm hắn. Vào giây phút này, chỉ còn dư lại xâm phạm cùng chiếm đoạt, hắn cảm nhận được Cù Đông Trần kêu rên một tiếng, toàn thân một trận co giật, cuối cùng Lệ Thâm cũng bắn tinh bên trong tràng ruột ấm áp của người kia.

Sau khi hồi phục Lệ Thâm lật hắn lại hôn lên, mặt Cù Đông Trần nóng bừng, “Con mẹ nó, cậu muốn làm chết tôi à!”

Lệ Thâm hôn khóe miệng hắn, đem toàn bộ thân thể dán lên người đối phương.

Cù Đông Trần cảm thấy dáng vẻ này của Lệ Thâm có chút xa lạ, nhưng cũng khiến hắn thấy thật ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top