Chương 10
Editor: Kẹo kem sữa tươi.
Trên mặt Thu Ý Bạc đầy vẻ có thể chơi được như vậy sao? Những người trong tu chân giới các người giỏi thế!
Viên đá lưu ly vỡ thành nhiều mảnh trong tay của y. Phản ứng đầu tiên của y là mình bị lừa - rõ ràng là y không thể làm được chuyện như vậy, đừng nói là y ngay cả một người trưởng thành bình thường chưa qua tu luyện cũng không làm được!
Nhặt một hòn đá to bằng nắm tay ở bên vệ đường (không phải ở khu vực đặc biệt) và dựng một gian hàng ở xã hội hiện đại. Ai có thể đập vỡ nó bằng một tay sẽ được thưởng một vạn đồng tiền thưởng, gian hàng này được mở từ mười tám đến tám mươi tuổi thì có lẽ một vạn đồng tiền thưởng sẽ vẫn nằm ở đó.
Ông lão sửng sốt, nắm lấy tay Thu Ý Bạc và xem xét kỹ lưỡng. Thu Hoài Lê bên cạnh biết có chuyện không ổn, ngay lập tức đem đứa trẻ nhà mình giấu xuống dưới. Chủ quán không phải là người bình thường, y vừa động thì không thể di chuyển được.
Đám đông xung quanh đã tản ra, để lại một khoảng trống.
Ông lão vẫn chăm chú nhìn y, Thu Ý Bạc bình tĩnh nói: "Lão bá, lão làm con bị thương."
"Con nghĩ là con đã làm vỡ viên đá này. Bao nhiêu vậy? Con sẽ nhờ Tam thúc bồi thường cho lão."
Ông lão gật đầu nghiêm túc và nói: "Tam thúc của con ở đâu? Dẫn ta đi gặp hắn ta."
Liễu Thanh Tùy mua xong đồ thì quay trở lại, thấy vậy hắn định giải thích, nhưng đột nhiên sắc mặt hắn tái nhợt, ngoan ngoãn đưa đám người quay trở về.
Khi về đến toà nhà, ngay lập tức ông lão hóa thân thành Kỳ Thạch Chân Quân của tông môn Bách Luyện Sơn, khi vừa mở miệng ra thì đã nói rằng tiểu tử này làm vỡ lưu ly thượng phẩm của mình, nợ thì không cần phải trả mà muốn trả thì cũng không có khả năng trả. Vây nên gọi Tam thúc nhanh chóng mang Ngư Lân Sách ra đây để ghi nhận, lão có thể nhận đứa trẻ này làm đồ đệ để trả nợ.
Chân Quân này đang ở giai đoạn Luyện Thần Hoàn Hư đại năng. Hầu hết các đệ tử trong tòa nhà đều ở giai đoạn Nguyên Anh và Kim Đan, không có cách nào lý luận với ông lão. Từ giọng điệu của Kỳ Thạch Chân Quân có thể thấy rõ lão đã nhìn trúng đệ tử này và sau đó thuận miệng lấy một cái cớ để nói chuyện. Bọn họ không thể nói rằng họ vẫn có thể mua một khối thiên thanh thạch để đền bù vì vậy họ đành phải mời vị tiền bối đến ngồi tầng hai toà nhà đợi một lúc, đợi cho thúc của y đến để thảo luận.
Đệ tử thường xuyên đảm nhận nhiệm vụ Xuân Yến của bọn họ đã gặp phải chuyện như vậy quá nhiều lần.
Các tông môn lớn đến thế giới phàm trần để tìm kiếm những người có gốc rễ linh căn. Hầu hết trong số họ sẽ gia nhập tông môn của riêng mình, nếu thực sự không phù hợp hoặc nếu họ được các tu sĩ từ các tông môn khác nhìn trúng, nếu tông môn cùng với bản thân tu sĩ này hoặc tông môn của bọn họ có chút giao tình với nhau thì tông môn cũng rất vui mừng tạo nên một mối thiện duyên.
Nếu có thù hận, thì xin lỗi - muốn đệ tử? Hãy nằm mơ đi!
Cho nên có rất nhiều đại năng nhìn thấy đệ tử yêu thích nhưng không thể đánh nhau thì sẽ tìm cớ để đến cửa trước, cũng sẽ dễ dàng nói chuyện hơn. Ví dụ như viên lưu ly thượng phẩm này, một viên bằng nắm tay sẽ tốn gần hai mươi viên linh thạch thượng phẩm. Các tông môn bình thường không phải không đủ khả năng chi trả, nhưng phần lớn sẽ không muốn trả giá cao như vậy để đổi lấy một đệ tử trẻ tuổi có Huyền linh căn.
Thu Lâm Dữ xuống lầu và thấy một lão bá ngồi ngay ngắn bên cửa sổ tầng hai. Ông bước lên và khom người: "Thu Lâm Dữ, đệ tử của Lăng Tiêu Tông Tẩy Kiếm Phong, bái kiến Kỳ Thạch Chân Nhân."
Kỳ Thạch Chân Quân nheo mắt, sau đó ánh mắt rơi vào lông mày của Thu Lâm Dữ, gật đầu: "Ngươi là Tam thúc của đứa trẻ này sao? Không có gì lạ... Ta nghe nói ngươi đã đạt đến đỉnh cao của Hóa Thần, thật không tồi."
Bách Luyện Sơn là khí tông nổi tiếng nhất ở Đông Vực. Bọn họ nổi tiếng không chỉ vì giỏi luyện khí, mà còn vì khó đối phó. Có thể là do phương pháp của bọn họ, từ trên xuống dưới bọn họ là một nhóm người không từ bỏ cho đến khi đạt được mục tiêu. Bọn họ cũng bênh vực người của mình, đánh bại từ những người trẻ tuổi rồi đến những người lớn tuổi hơn, không có nói đạo lý gì.
Rất nhiều tu sĩ sợ nhất là khi ra ngoài sẽ trở thành kẻ thù của đệ tử Bách Luyện Sơn.
Thanh kiếm bản mệnh Khô Vinh của Thu Lâm Dữ cũng là bút tích của Kỳ Thạch Chân Nhân. Lão sở dĩ nhìn vào giữa lông mày của ông chính là nơi có thanh kiếm bản mệnh của Thu Lâm Dữ. Khi đúc ra thanh kiếm bản mệnh này, Kỳ Thạch Chân Quân đã là một Độ Kiếp kỳ đại năng, bây giờ lão có lẽ sắp tiến vào giai đoạn Đại Thừa - sao tên nhãi ranh này vừa ra cửa một chuyến thì mang về một đại năng không thể trêu vào được vậy?!
Thu Lâm Dữ cười khổ trong lòng, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh: "Chân nhân quá khen."
"Ngồi đi." Kỳ Thạch Chân Quân phất tay ra hiệu Thu Lâm Dữ ngồi xuống. Thu Lâm Dữ liếc mắt nhìn Thu Ý Bạc đang ngoan ngoãn ngồi ở bên kia, căng da đầu hỏi: "Nghe nói Bạc Nhi đã làm hỏng viên ngọc lưu ly thượng hạng của ngài rồi. Vãn bối trước tiên hướng ngài xin lỗi thay cậu nhóc này. Tiểu tử không hiểu chuyện, sợ đã chọc giận ngài, thỉnh ngài không cần chấp nhặt với nó."
Ông khẽ vung tay, một túi trữ vật hiện ra trên bàn, bên trong có một trăm viên linh thạch thượng hạng. "Đây là một chút bồi thường."
Kỳ Thạch Chân Quân thậm chí còn không thèm nhìn túi trữ vật. Thu Ý Bạc đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy lão già này như đang nói: Ta chẳng lẽ quan tâm đến tiền của đám kiếm tu nghèo các ngươi sao?
"Đã biết nhau thì cũng dễ nói chuyện." Kỳ Thạch Chân Quân nói: "Không cần nói nhiều lời vô nghĩa, nếu đã gặp ngươi rồi, ngươi đem Ngư Lân Sách của cậu bé giao ra đây, từ nay về sau cậu bé sẽ là đồ đệ của ta, làm đồ đệ của ta cũng không tính là bôi nhọ nó."
Kỳ Thạch Chân Quân là trưởng lão cao nhất của Bách Luyện Sơn, lão chỉ có một đệ tử, cũng là tông chủ của Bách Luyện Sơn. Làm đệ tử của Kỳ Thạch Chân Quân thì tương đương với tông chủ ngang hàng. Cả Bách Luyện Sơn đột nhiên có thêm một tiểu sư thúc, đừng nói rằng Thu Ý Bạc là Huyền linh căn, đối với thế giới bên ngoài ngay cả là Thiên linh căn thì xác thực cũng không phải là điều bôi nhọ.
Hơn nữa, Thu Ý Bạc là một người theo luyện khí đạo thống thì Bách Luyện Sơn quả thực là nơi tốt để đến.
Nhưng Thu Lâm Dữ không vui. Mặc dù phụ từ tử hại nhưng Thu Ý Bạc vẫn còn nhỏ như vậy, ông thực sự không vui khi để y chạy từ dưới mí mắt mình đến Bách Luyện Sơn, nơi ông không thể với tới mà còn có khi không dễ dàng vào được.
Nói về ngọn núi của Bách Luyện Sơn, các tông môn khác đều thành thật tìm một ngọn núi để thành lập tông môn của mình, nhưng nhà bọn họ thì khác. Ngọn núi của họ được tổ sư lập ra Bạch Luyện Sơn đích thân luyện thành, toàn bộ ngọn núi là một ma trận pháp bảo lớn được bao quanh như một thùng sắt. Nếu như không phải là đệ tử của Bách Luyện Sơn thì thậm chí đừng nghĩ đến việc bước vào cửa.
Kỳ Thạch Chân Quân thấy hắn nhìn về phía Thu Ý Bạc, tựa hồ biết ông đang nghĩ gì: "Ngươi không cần lo lắng, đứa nhỏ này là ta nhìn trúng, ta tự nhiên sẽ không đối xử tệ với nó. Nếu nó gia nhập tông môn của ta, sư huynh của nó chính là chưởng môn, ai dám bắt nạt nó?"
Thu Lâm Dữ trầm mặc.
Thu Ý Bạc mắt nhìn thoáng qua Thu Lâm Dữ, ngây thơ nói: "Lão bá, người muốn con làm đồ đệ của người sao?"
Kỳ Thạch Chân Quân gật đầu, khuôn mặt già nua của lão trông đặc biệt hiền lành: "Đúng vậy, gia gia có rất nhiều đồ chơi, con nhất định sẽ thích. Ta quen biết với sư tổ của con. Nếu con muốn gặp Tam thúc, con có thể nhìn thấy trong nháy mắt."
Thu Ý Bạc lập tức lộ ra vẻ mặt khao khát, đột nhiên cảm thấy lạc lõng vì một điều gì đó mà cậu nhóc nghĩ đến: "Nhưng mà..."
"Nhưng mà sao?" Kỳ Thạch Chân Quân có rất nhiều kiên nhẫn hỏi.
Kỳ thực lão vừa nhìn thấy đứa nhỏ này liền thích. Mặc dù đệ tử lớn tuổi nhất của lão rất tốt, nhưng từ khi trở thành người đứng đầu tông môn, hắn bận rộn đến mức ngày nào cũng vùi đầu vào trong tông môn, công việc trong tay cũng chậm chễ, có thể luyện ra một loại pháp khí trong mười năm đã là tốt lắm rồi.
Lão ta đã kẹt ở Độ Kiếp đỉnh trong một thời gian dài. Đến lúc này, tu luyện đơn giản chỉ là tốn công vô ích. Trong thời gian rảnh rỗi, lão đã nghiên cứu ra một phương pháp luyện khí mới, phương pháp này về mọi mặt đều tốt, nhưng phải học từ nhỏ. Đệ tử lớn tuổi nhất bận rộn, đã một ngàn tuổi rồi, tự nhiên không thích hợp. Cho nên hắn mới nghĩ đến việc đến Xuân Yến để tìm một tiểu đệ tử có duyên với mình.
Không phải là tìm được rồi sao!
Viên đá xanh đương nhiên là do lão đập vỡ, nếu không thì sao có thể dễ dàng vỡ như vậy? Mặc dù phương pháp này có chút vô sỉ, nhưng cũng chỉ là để dự phòng, phòng khi tiểu đệ tử lão quan tâm lại bị đối thủ tìm thấy.
Thu Ý Bạc nghĩ thầm, đừng nói là người đứng đầu Bách Luyện Sơn làm sư huynh của y, cho dù y có được mời làm tông chủ Bách Luyện Sơn cũng không được! Không thể bỏ mặc cha và Tam thúc, nếu không ba mươi năm sau cốt truyện sẽ phát sinh!
Dựa vào sư phụ thì tốt, một mình bảo vệ y cũng không thành vấn đề, nhưng không thể cứ thế bỏ mặc cha và tam thúc thậm chí cả nhà, đúng không?
Thu Ý Bạc nói: "Nhưng Bạc Nhi là một Huyền linh căn, e rằng không xứng làm đồ đệ của tiền bối."
Kỳ Thạch Chân Quân cho rằng không có gì, phất tay nói: "Chúng ta ở Bách Luyện Sơn không chú trọng đến linh căn như những lão già cố chấp trong Linh Tiêu Tông các con. Không sao đâu. Một Huyền linh căn đã là tư chất ở tầm trung rồi..." Nói xong, lão quay đầu về phía Thu ý Bạc nói: "Bạc Nhi, không phải sao?"
Huyền linh căn tốt! Nếu đây là một Địa linh căn như Thu Lâm Dữ, có lẽ lão nợ Lăng Tiêu Tông một ân tình. Nếu là một Thiên linh căn thì lão cũng không có mặt mũi để mở miệng!
Thu Lâm Dữ lại nói: "Bạc Nhi từ nhỏ đã được nuông chiều, không chịu được gian khổ, ta sợ là không chịu được dương diễm của Bách Luyện Sơn."
"Này có là gì đâu?" Kỳ Thạch Chân Quân cười nói, sau đó ném ra một món pháp bảo ngăn cách mọi người xung quanh. Lão nói: "Ta không ngại nói cho ngươi biết, nếu Bạc Nhi gia nhập tông môn của ta, ta sẽ truyền thụ cho cậu bé điểm linh thuật. Có bản lĩnh này, cậu bé sẽ không phải chịu bất kỳ dương diễm âm hoả nào. Hơn nữa, ngươi gia nhập Lăng Tiêu Tông của ngươi, chẳng lẽ không cần phải chịu khổ sao? Khi ngươi và các huynh đệ lúc bái làm đệ tử Cô Chu mỗi ngày phải vung ba vạn kiếm hàng trăm năm không dừng cho đến khi đạt đến cảnh giới Nguyên Anh thì Cô Chu mới buông lỏng thì chả lẽ lại không khổ?"
Thu Lâm Dữ lại nghẹn họng.
Lời này cũng không sai. Mỗi ngày vung ba vạn kiếm tuy chỉ là quy củ của đồ đệ Tây Kiếm Phong, nhưng muốn gia nhập các đỉnh núi khác cũng sẽ không nhẹ nhàng.
Thu Ý Bạc lắc đầu trong lòng. Lời này khiến y động tâm.
Thu Lâm Dữ dừng lại, đưa tay phong bế tai mắt của Thu Ý Bạc, nói: "Tiền bối, xin cho phép ta báo rõ, Bạc Nhi là Thiên linh căn."
Kỳ Thạch Chân Nhân: "......? Ngươi lặp lại lần nữa?! Linh căn của cậu bé là gì?!"
Thu Lâm Dữ nói: "Thật ra là tính cách của Bạc Nhi bị sư huynh ta làm hư. Lần này, hai chúng ta cố ý đổi linh căn của hắn thành Huyền linh căn để tôi luyện tâm tính của cậu bé, cho đến khi nó có kim đan thì mới báo cho nó."
Cho dù Thu Ý Bạc không được nói thì sau khi có kim đan, y cũng sẽ tự mình biết.
Kỳ Thạch Chân Quân im lặng một lúc, nhìn Thu ý Bạc bị phong toả tai mắt, thở dài: "Thật sự là thời vận, số mệnh..."
Thiên linh căn, không nói một tông môn dựa vào Thiên linh căn, mà cũng hiếm khi gặp được. Trụ cột tương lai của Lăng Tiêu Tông sao có thể dễ dàng giao cho lão như vậy?
Hai huynh đệ Thu gia che giấu linh căn của Thu Ý Bạc, có lẽ không chỉ để tôi luyện tâm tính của y, Lăng Tiêu Tông là một tông môn lớn và có căn cơ sâu khó có thể lay chuyển, nhưng cũng có rất nhiều kẻ thù. Nếu tin tức về Thiên linh căn lan truyền, thì Thu Ý Bạc có thể sống sót đến được Lăng Tiêu Tông hay không cũng là một vấn đề.
Có thể nói cho lão biết là vì lão có mối quan hệ cũ với Cô Chu.
Lão đứng dậy và đặt một thứ trước mặt Thu Ý Bạc, đó là một chiếc vòng tay trông rất tinh xảo. "Trước tiên đưa món pháp bảo này cho cậu bé chơi... Không vội, ta sẽ đi gặp Cô Chu bàn bạc thêm việc này rồi quyết định!"
Mặc dù biết là không thể, nhưng Kỳ Thạch Chân Quân vẫn muốn thử. Tệ nhất là lão sẽ hy sinh khuôn mặt già của mình và cho nhiều lợi ích hơn, tổng lại có thể đem đồ đệ đổi về!
Thu Ý Bạc đột nhiên chìm vào bóng tối, nhưng y vẫn có thể cảm nhận được Thu Lâm Dữ sau lưng mình, vì vậy y không cảm thấy hoảng loạn hay sợ hãi. Khi có ánh sáng trước mắt, y thấy Kỳ Thạch Chân Quân bay đi. Y nhìn lên Thu Lâm Dữ: "... Tam thúc?"
"Không sao." Thu lâm Dữ sờ đầu, chỉ vào chiếc vòng tay trên bàn nói: "Đây là quà của Kỳ Thạch Chân Nhân. Con đeo vào đi!"
"Vâng." Thu Ý Bạc tùy ý đeo vào, kéo ông nói: "Tam thúc, con có chuyện muốn nói với thúc. Chúng ta về phòng trước đi."
"Ừ?" Thu Lâm Dữ có chút khó hiểu, nhưng vẫn mang theo y trở về phòng. Ông ta dùng tay trái đóng cửa lại, mở tấm trận đồ ra, nhỏ giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Thu Ý Bạc kéo tay Thu Lâm Dữ bảo ông sờ tai mình: "Viên đá lưu ly có lẽ có liên quan đến con. Khi con sờ vào tai con hơi nóng và viên đá vỡ. Tam thúc, thúc giúp con xem có vấn đề gì không?"
Thu Lâm Dữ ôm y lên đầu gối, cẩn thận nhìn vào dái tai tròn trịa của y. Đôi bông tai lưu ly phản chiếu ánh sáng xanh khi y di chuyển. Thu Lâm Dữ nghĩ ngợi rồi lấy một viên ma văn thạch thượng phẩm từ trong nhẫn ra đưa cho Thu Ý Bạc: "Cầm thử xem?"
Thu Ý Bạc đưa tay ra và lấy nó. Lần này nó không vỡ, nhưng viên đá đen sáng bóng nhanh chóng biến thành màu xám chết chóc.
Lần này y cảm thấy rõ ràng rằng đôi bông tai trên tai mình lại bắt đầu nóng lên. Có một luồng nhiệt chảy qua cơ thể y và truyền đến đôi bông tai.
Cùng lúc đó, một số từ ngữ hiện lên trong đầu y.
Thu Lâm Dữ thấy biểu cảm của Thu Ý Bạc đột nhiên trở nên hoảng hốt, ông biết rằng truyền thừa đạo thống có thể đã đưa ra một vài điều nhắc nhở, vì vậy ông ta im lặng. Thu Ý Bạc ngay lập tức lấy lại tinh thần, khuôn mặt nhỏ nhắn của y nhăn lại và nhìn ông một cách do dự.
"Thế nào? Con có thấy gì không?"
"Vâng." Thu Ý Bạc chột dạ nói: "Tam thúc ơi, nhà chúng ta... có tiền không? Có thể mua được bao nhiêu viên ngọc như vậy?"
Thu lâm Dữ cảm thấy một cảm giác khủng hoảng trong lòng và tò mò hỏi: "Làm sao?"
"Con cần phải ăn một vạn một viên ngọc như vừa rồi..." Thu Ý Bạc uốn cong ngón tay và cố gắng tính toán xem cần bao nhiêu linh thạch. Đạo thống nói với y rằng y phải luyện một lò Vạn Bảo trước. Nhiệm vụ chính trong giai đoạn đầu là rèn lò này, khi lò đã sẵn sàng, y có thể tiến hành bước tiếp theo.
Thu Lâm Dữ đột nhiên đứng dậy và mang theo Thu Ý Bạc đi ra ngoài.
"... Tam thúc?"
Thu Lâm Dữ nhấp môi: "Ta đi tìm Kỳ Thạch Chân Nhân, con hẳn vẫn là đồ đệ của lão đi!"
Giá của một viên thiên thanh thạch cực phẩm và viên ma văn thạch cực phẩm đều khoảng hai mươi viên linh thạch thượng hạng, các loại khoáng vật khác cũng tương tự. Thỉnh thoảng sẽ có biến động theo thị trường, nhưng nhìn chung sẽ không vượt quá nhiều. Cho dù có tìm kiếm viên đá bồ câu huyết thượng hạng rẻ nhất, cũng phải mất mười viên linh thạch thượng hạng mới đổi được một viên.
Đó là mười vạn viên linh thạch thượng hạng.
Của cải của ông và sư huynh trong hàng ngàn năm cùng gia đình có thêm cũng chỉ lên đến một vạn viên linh thạch thượng hạng thôi.
Huynh, đừng trách đệ, chúng ta thực sự không đủ khả năng nuôi vị tiểu tổ tông này!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top