Chương 1 - Chiến dịch hốt đồ trừ nợ tại phòng gym S.B
Editor: Yang Hy
Mùa đông lạnh lẽo đã tới, xe buýt thì chẳng bao giờ đợi ai, bầu khôg khí căng thẳng đang bao trùm khắp văn phòng, càng gần đến giờ tan làm thì ai nấy đều nhấp nhổm không yên, một phút ngó đồng hồ đến mấy lần, thân xác còn ngồi ở chỗ làm nhưng tâm hồn thì đã bay ra ngoài đường.
Ngay lúc mọi người đang vắt óc suy nghĩ xem đi về bằng tư thế nào cho tự nhiên nhất, thì thời gian cuối cùng cũng nhảy sang giây đầu tiên của năm giờ rưỡi. Trong khoảnh khắc đó, chẳng ai nhúc nhích, tất cả đều nín thở chờ một người can đảm đứng lên phá vỡ thế bế tắc này.
Quá trình này thường kéo dài lê thê và cần sự kiên nhẫn, nhưng hôm nay nhân dân lao động đã vùng lên rồi. Giây tiếp theo, Bùi Kha đã bật dậy khỏi bàn làm việc, nổ phát súng đầu tiên cho công cuộc tan làm về nhà.
Sếp Bành, ông già nổi tiếng hay bắt ép nhân viên cống hiến của công ty, tình cờ đi ngang qua, thấy có người vừa đúng giờ đã tót đi ngay liền lập tức kéo còi báo động, định bụng xem kẻ nào mà thiếu ý thức đến thế. Kết quả là hai chữ "ai đó" vừa ra khỏi miệng, ông ta đã đụng ngay phải đôi mắt đằng đằng sát khí của Bùi Kha.
Bùi Kha: "Sao thế ạ? Tan làm rồi mà còn việc gì nữa sao?"
Sếp Bành vừa nhìn thấy vẻ mặt của anh thì cứng họng ngay tắp lự, nhưng khổ nỗi cả văn phòng đang nhìn vào mình, ông ta đành hắng giọng hỏi: "Đi đâu đấy?"
Bùi Kha nhìn ông ta như nhìn một thằng cha thần kinh, móc thẳng điện thoại ra gí vào mặt ông ta cho xem giờ rồi nói: "Đương nhiên là về nhà rồi sếp Bành, đâu phải ai cũng yêu công việc được như sếp, coi công ty như nhà mình đâu ạ."
Sếp Bành bị anh chặn họng, còn chưa kịp nghĩ ra câu đáp trả thì Bùi Kha đã xách túi chạy biến ra ngoài, chỉ trong chớp mắt bóng dáng anh đã biến mất giữa biển người.
Khinh công giỏi thật!
Nhưng thang máy vẫn kẹt cứng ở tầng mười lăm mãi không chịu chạy, Bùi Kha chẳng đợi nổi một giây, quyết định đi thang bộ thoát hiểm.
Anh sải bước một phát xuống ba bậc cầu thang, kỹ năng dưới chân cực đỉnh mà kỹ năng "võ mồm" cũng chẳng vừa, đang gào lên chửi bới trong cuộc gọi nhóm chat trên WeChat: "Hai lần! Ông đây mới đến phòng gym được đúng hai lần thì nó dẹp tiệm!"
Thẻ thì mới làm tuần trước, ông chủ thì tuần này đã chạy mất dép. Người tính không bằng trời tính, Bùi Kha cặm cụi cày cuốc kiếm được chút tiền đền bù tổn thất tinh thần, kết quả báo cáo khám sức khỏe lại báo động đỏ, phải vội vàng đi đăng ký phòng gym, định bụng phấn đấu thêm lần nữa vì sức khỏe.
Không ngờ chỉ trong chớp mắt, mấy ngàn tệ trôi sông đổ biển, bệnh cũ chưa khỏi mà huyết áp lại tăng xông. Bùi Kha càng nghĩ càng điên, cảm giác mạch máu sắp nổ tung đến nơi, anh nắm chặt điện thoại, giọng lạnh tanh: "Cầu cho tên súc sinh đó ra đường gặp 'may', đừng để tao gặp được nó."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi một giọng nói có phần lười biếng mới vang lên: "Tao đã bảo rồi, cái phòng gym S.B đó không tin được đâu, bảo đừng làm thẻ mà mày cứ cố chịu đấm ăn xôi, giờ mày định làm sao?"
Phòng gym SuperBoy, gọi tắt là phòng gym S.B.
Bùi Kha nén cơn giận: "Tao đi kiện tụi nó!"
"Thôi đi Kha, đi kiện tụng cũng như bị táo bón mà ngồi nhà vệ sinh ấy, thời gian vừa thối vừa dài, mà chưa chắc tòa phán xong mày đã lấy lại được tiền đâu." Một giọng nói khác trầm dày hơn đánh thẳng vào nỗi đau, "Hay là chúng ta làm chút gì đó thực tế để gỡ gạc lại tổn thất cho mày đi."
Câu Bùi Kha chờ chính là câu này: "Thế nên tao mới gọi điện cho bọn mày đây."
Anh đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi nói: "Má Triệu, Khỉ, tao đang xuống hầm lấy xe, mười lăm phút nữa gặp nhau ở cổng khu chung cư bọn mình, đi khuân bớt máy móc trong phòng gym của tụi nó về."
Trong điện thoại lại im lặng, phải mấy phút sau cái giọng lười biếng ngái ngủ của Khỉ mới vang lên: "Bùi Kha, tao biết ngay là mày chẳng có ý tốt đẹp gì mà."
Bùi Kha nhảy phắt từ bậc cầu thang thứ bốn xuống, đẩy cửa thoát hiểm chạy thẳng ra chiếc xe Jetta đen của mình: "Bớt nói nhảm đi, dậy nhanh lên. Chuyển đồ xong tao mời mày với má Triệu đi ăn."
Má Triệu: "Tình bạn đâu phải là mời khách ăn uống, không phải là..."
"Lẩu Yêu Nương ở cổng khu mình thế nào?" Bùi Kha hỏi.
Má Triệu lập tức đổi giọng: "Tao thay quần áo ngay đây."
Đồng đội đã bị đạn bọc đường hạ gục, còn Khỉ vẫn đang cố thủ, cậu ta khăng khăng: "Tao là Omega đấy, mày bắt một Omega đi làm bốc vác là vô nhân đạo."
"Thế á?" Bùi Kha mở khóa lên xe, ngồi vào ghế lái rồi nói: "Khúc Hầu, lúc mày dỡ hàng cho nhà mày sao không thấy nói câu này? Cái câu 'Omega cân được một nửa bầu trời' là chữ ký trên mạng của đứa nào ấy nhỉ?"
Khúc Hầu im lặng một chút rồi bảo: "Thế tao muốn ăn tiết vịt nấu cay."
"Tùy mày." Bùi Kha nổ máy bắt đầu lùi xe ra, "Tao phải lái xe đây, không buôn chuyện với bọn mày nữa, mười lăm phút nữa gặp ở cổng khu, không gặp không về, đứa nào không đến làm chó."
Cứ nghĩ đến khoản tiền làm thẻ bị mất trắng, "tay đua" Bùi Kha vượt xe liên tục, liên tục thử thách giới hạn của luật giao thông, lái ra những đường pha ngoạn mục của F1 giữa cái tình trạng đường xá táo bón của giờ cao điểm chiều tối.
Đến khi anh quay lại cổng khu chung cư và đỗ xe xong xuôi thì thậm chí còn chưa đến mười lăm phút.
Bùi Kha vừa dừng xe đã hạ kính xuống, hét lên với hai người đang đứng nói chuyện bên lề đường: "Không có thời gian đâu, lên xe nhanh!"
Hai người đàn ông lập tức chạy tới mở cửa sau lên xe, người mặc bộ đồ ngủ trần bông kẻ sọc xanh ngồi bên phải, người mặc cái áo trùm kẻ caro nhỏ màu đỏ tiết lợn ngồi bên trái.
Bùi Kha không nhịn được liếc nhìn gương chiếu hậu hỏi: "Má Triệu, sao mặc nguyên cái áo trùm đi làm thế kia?"
"Không phải đi khuân đồ à? Mặc thế này cho dễ làm việc." Là Alpha duy nhất trong nhóm ba người, đồng chí Triệu Đỉnh Thiên đã lường trước được mức độ vất vả của công việc sắp tới và chuẩn bị cực kỳ đầy đủ.
Bùi Kha thích nhất cái tính làm gì cũng nghiêm túc này của má Triệu, lập tức hứa tí nữa cho gọi món thoải mái, rồi sang số phóng thẳng về hướng phòng gym.
Khúc Hầu vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn cứ nhìn chằm chằm ra cửa sổ ngẩn ngơ, nhưng khi xe sắp đến nơi, đôi mắt lờ đờ của cậu ta bỗng trở nên sắc lẹm, mở miệng nói: "Không ổn rồi Kha ơi! Có người đang hành động trong đó rồi!"
Bùi Kha nghe vậy thì kinh hãi, tưởng là lại có đôi AO nào đó không kìm nén được cảm xúc, kết quả tập trung nhìn kỹ lại, hóa ra là có người đang khuân đồ đạc ra vào tấp nập ở cửa phòng gym S.B. Chỉ không biết là khách hàng tự phục vụ giống mình, hay là thằng cha ông chủ ch.ết tiệt đang tẩu tán tài sản.
Cái này còn tệ hơn cả chuyện AO không kìm chế được cảm xúc!
Anh lập tức tấp xe vào lề đường, tháo dây an toàn hỏi: "Khỉ, kỳ mẫn cảm của mày qua rồi chứ?"
"Vừa nãy sao mày không hỏi luôn đi." Khúc Hầu hừ lạnh, "Yên tâm, tao đang rất khỏe, một hơi dỡ được cả một xe tải hàng."
Hiểu rõ sức chiến đấu của ông anh này, Bùi Kha yên tâm hẳn: "Thế thì xông lên, nhớ kỹ nguyên tắc của chúng ta, chỉ lấy đồ đắt, chỉ lấy đồ tốt, thà thiếu còn hơn vơ bèo gạt tép!"
Má Triệu và Khỉ đồng thời đưa tay chỉ lên trán —
"Hiểu ý mày."
Tuy nói thì nói thế, nhưng đợi đến khi ba người xuống xe, theo thứ tự ABO xông thẳng vào trong phòng gym thì tình thế đã chẳng chiều lòng người, bên trong hỗn loạn tưng bừng, làm gì còn cơ hội cho họ thong thả lựa chọn.
Nhưng Triệu Đỉnh Thiên không uổng cái tên của mình, đầu đội trời chân đạp đất còn húc cả người, tuyển thủ Alpha mặc áo trùm tay đeo găng len này có mục tiêu cực kỳ rõ ràng, húc văng tất cả những kẻ cản đường cậu ta, lao thẳng đến chiếc máy chèo thuyền chuẩn quốc gia CF cuối cùng.
Cậu ta vòng tay ôm lấy, vận khí xuống đan điền rồi nhấc bổng lên, gác cái đuôi máy chèo thuyền lên vai mình, bánh xe phía trước vừa chạm đất là đẩy thẳng ra ngoài, động tác gọn gàng, tư thế chuyên nghiệp, nhìn một cái là biết ngay dân chuyển nhà chuyên nghiệp.
Những người đang tranh cướp trong phòng gym đều nhìn đến ngây người, đúng là núi cao còn có núi cao hơn, kẻ ác phải có kẻ ác trị, không ngờ có người còn "gắt" đến mức gọi cả công ty chuyển nhà đến.
Bộ ba ABO tụ lại là một đốm lửa, tản ra là đầy trời sao. Thấy má Triệu đã mở hàng suôn sẻ, Khúc Hầu, với tư cách là đứa con rạng danh của nhà buôn hoa quả có hai mươi năm kinh nghiệm bốc dỡ hàng, cũng chẳng hề kém cạnh.
Xe đạp động lực là tình yêu của cậu ta, hai tay nắm hai cái đều phải chắc, hai chiếc xe đạp thông minh song song tiến bước theo chân Khúc Hầu bước ra khỏi cánh cửa phòng gym sắp sập tiệm để tiến tới cuộc sống mới tươi đẹp, mở ra chương mới cho cuộc đời xe.
Hai người anh em đang "chặt chém không kiêng dè", Bùi Kha cũng hốt trái lụm phải giữa đám đông như rồng phượng, dây kháng lực nhét đầy túi, tay nắm chặt thanh đòn tạ. Một dây leo bảy đóa hoa, một thanh đòn treo đầy tạ ấm.
Tiềm năng của con người đúng thật là vô hạn, bình thường đi tập gym Bùi Kha cứ năm phút là sống dở ch.ết dở phải nghỉ một tí, lúc đi làm thì hít vào nhiều thở ra ít, cảm giác nhắm mắt lại là gặp được các cụ tổ tiên.
Nhưng đến thời khắc then chốt như bây giờ, anh cảm thấy trong lòng mình như đang giấu một ngọn lửa, thiêu rụi cả cái phòng gym này.
Anh muốn lấy sạch sành sanh, không chừa lại cái gì! Phải quyết toán sổ sách thật mạnh tay trước khi chốt sổ cuối năm! Có lỗ thì tuyệt đối không được để dây sang năm sau!
Ngay lúc Bùi Kha đang cúi xuống định lấy thêm một bánh tạ tay, đột nhiên cửa lớn phòng gym bị đẩy toang ra, trong tiếng xích sắt va vào nhau loảng xoảng, một đám người xông vào.
Bất kể giới tính là A hay B, các đại ca đều to cao lực lưỡng, trên mặc áo phao dưới mặc quần nỉ thể thao ống rộng, trang phục khá đồng bộ. Nhìn xa tưởng sinh viên thể dục, nhìn gần hóa ra là huấn luyện viên thể hình.
Đặc biệt là kẻ đi đầu.
Cậu ta cao nhất, mà mặt mũi cũng đẹp nhất. Tóc hơi dài vuốt gel tạo kiểu đơn giản, mày rậm mắt to, tướng tá cực kỳ hung dữ, khí chất hoang dã, chỉ đứng đó thôi cũng đủ biết là "ngôi sao doanh số" của phòng gym.
Nhìn kỹ lại, hóa ra là huấn luyện viên vàng của phòng gym, "trùm trong giới B", Thành Việt Long!
Ngay lập tức có người nhận ra cậu ta, liền xông tới nói: "Huấn luyện viên Thành, phòng gym các cậu làm ăn kiểu gì thế? Hôm qua còn ngon lành sao nay đã chạy mất rồi?"
Trong chốc lát, hầu hết các học viên mua gói dạy kèm riêng của cậu ta đều vây lấy, nhao nhao hỏi rốt cuộc chuyện này là sao, yêu cầu họ phải hoàn trả tiền thẻ ngay lập tức.
Các học viên khác cũng tìm thấy huấn luyện viên của mình và bắt đầu màn tra khảo chất vấn, nhưng các huấn luyện viên cũng ngơ ngác, sau một đêm ông chủ chạy mất, thất nghiệp ngay lập tức, tiền thưởng cuối năm cũng trôi theo dòng nước.
Họ cũng muốn hỏi phải làm sao đây.
Thành Việt Long bị vây ở giữa, người câu này kẻ câu nọ làm cậu ong cả đầu, cậu cau mày rồi bất ngờ cao giọng: "Chúng tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng không liên lạc được với ông chủ."
"Thế các cậu đến đây làm gì?" Có người hỏi.
Thành Việt Long ném ra hai chữ chắc nịch —
"Đòi lương!"
Hai tháng lương chưa phát, vốn định đợi ông chủ cuối năm thưởng một cục to để ăn Tết cho ngon, ai dè ăn một cú lừa to đùng. Giờ chủ không tìm thấy, lương không biết đâu, mục tiêu của đám huấn luyện viên này cũng giống hệt đám khách hàng mua thẻ, ánh mắt đều đổ dồn vào đống dụng cụ tập gym này.
Gỡ gạc được chút nào hay chút ấy, mà dân trong nghề lại càng biết cái gì đáng tiền.
Trong tích tắc, mọi người đều nhận ra đây không phải bạn bè thân thiết mà là kẻ thù, khách hàng còn chưa kịp đoàn kết lại để đối ngoại thì Thành Việt Long đã phất tay bảo anh em khuân đồ ra ngoài.
Sư sãi nhiều mà cháo thì ít, sói nhiều mà thịt thì khan, máy móc trong tiệm có hạn nên cuộc tranh giành càng trở nên khốc liệt, hơn nữa xét về thể hình thì đám huấn luyện viên chiếm ưu thế hơn, nhưng đám học viên mua thẻ cũng đâu phải dạng vừa.
Chốc lát cả võ mồm lẫn chân tay đều tung ra, cả phòng gym ồn ào như cái chợ vỡ. Nhưng mặc kệ thế giới đảo điên, Bùi Kha chẳng hề bị quấy rầy.
Anh quét hàng từ phòng trong cùng ra đến ngoài, lại nhét thêm mấy cái dây nhảy và kìm bóp tay vào ba lô, ngay lúc anh bội thu định quay về xe dỡ hàng thì đột nhiên nghe thấy tiếng ai đó gầm lên giận dữ.
Quay đầu lại nhìn, tình hình trong phòng gym đã loạn thành một bùi, thế mà lại có một tên Alpha thất đức phóng pheromone ra để thị uy, cái mùi hăng hắc như mù tạt lan nhanh trong phòng, khiến mấy huấn luyện viên Beta vốn đang hung hăng phải lùi bước, ngay cả những Beta khác cũng bị ảnh hưởng, bịt mũi và xuất hiện triệu chứng khó chịu.
Đòn tấn công bằng pheromone không phân biệt địch ta, trong chốc lát phòng gym đang ồn ào bỗng yên tĩnh đi khá nhiều, chỉ còn vài Alpha vẫn đang cố chống đỡ thì có một người hùng đứng ra.
Huấn luyện viên Thành Việt Long, hai lỗ mũi nhét hai cục giấy ăn, nín thở bước lên, một tay đè vai gã Alpha vừa xả mùi vừa khuân đồ kia lại, đồng thời lấy điện thoại ra, giọng nghẹt mũi nói: "Anh gì ơi, anh mà không kiềm chế bản thân là tôi báo cảnh sát đấy."
"Báo cảnh sát? Tao mới là người phải báo cảnh sát đây!" Gã Alpha mùi mù tạt gào lên, "Tao phải kiện ch.ết bọn mày!"
Vị khách này dường như đang trong kỳ mẫn cảm, cảm xúc dao động bất thường, càng nói chuyện với Thành Việt Long càng kích động, mùi trên người càng nồng nặc khiến người ta cay mắt chảy nước mắt ròng ròng.
Hai người lôi lôi kéo kéo trông như sắp đánh nhau to, mấy Alpha khác thấy tình hình không ổn, liền xông vào định tách họ ra.
Nhưng pheromone của kỳ mẫn cảm đã gây ra phản ứng dây chuyền, các Alpha khác bị ảnh hưởng cũng trở nên cáu kỉnh, động tác can ngăn cũng trở nên thô bạo.
Mắt thấy màn can ngăn sắp biến thành màn ẩu đả tập thể, ngay lúc tình hình sắp sửa không thể kiểm soát nổi, một giọng nói bình tĩnh đến lạc lõng vang lên.
"Xin lỗi, cho qua một chút."
Thành Việt Long quay đầu lại nhìn, thấy một người đàn ông cầm một cái máy ức chế dạng hít đi tới.
Bùi Kha bật công tắc trên máy ức chế, "cạch" một cái úp thẳng mặt nạ thở lên mặt gã Alpha mùi mù tạt.
"Hít vào thở ra, hít vào thở ra." Bùi Kha hướng dẫn ông anh kia thở theo nhịp của mình, rất nhanh cảm xúc của đối phương đã bình ổn lại thấy rõ, cái thứ pheromone không chỗ dung thân giống như cuộc đời gã cũng đã được kiểm soát.
Thành Việt Long trố mắt ngạc nhiên nhìn người đàn ông có ngoại hình thư sinh này, bộ đồ màu đen làm nổi bật làn da trắng trẻo, có lẽ do vừa vận động nên má và môi anh còn ửng hồng, trông như vừa tô son.
Ánh mắt cậu tiếp tục nhìn xuống dưới thì phát hiện vóc dáng đối phương tuy không vạm vỡ, nhưng lại chẳng hề bị ảnh hưởng chút nào bởi pheromone.
Chẳng lẽ thời nay Alpha càng mạnh thì càng ẩn mình kỹ sao?
Thành Việt Long không kìm được thắc mắc: "Anh là..."
Bùi Kha ngắt lời cậu ta luôn, giơ tay chào kiểu quân đội: "Tôi là Lôi Phong."
Thành Việt Long: ...?
Ngay lúc cậu định hỏi thêm, thì vị "Lôi Phong" kỳ lạ này đã buông tay đang giữ mặt nạ thở ra, xách thanh đòn tạ cấp thi đấu có treo ba cái tạ ấm dưới chân cùng hai bánh tạ lên, phẩy tay áo bỏ đi, lao thẳng ra chiếc Jetta đen bên đường, giấu kín công lao và danh tính.
—
Lời tác giả:
Lưu ý ~ Thiết lập của truyện này là Beta không tự tỏa ra pheromone nhưng ngửi thấy được pheromone, sẽ bị pheromone của Alpha tấn công khoang mũi (tùy thuộc vào mùi pheromone), nhưng sẽ không bị dẫn dụ (phát tình). Đồng thời có thể thông qua pheromone để phân biệt cảm xúc của đối phương.
Bùi Kha: Làm màu một cú rồi chuồn, kích thích vãi!
Thành Việt Long: Tôi nhớ mặt anh rồi đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top