Chương 9
Không biết qua bao lâu nhưng khi Thẩm Ý An đang ngồi xổm cũng sắp ngủ thiếp đi thì trong phòng tắm vang lên giọng nói của Phó Các.
Cậu tỉnh dậy sau cơn buồn ngủ, vội vàng đứng dậy.
Trong phòng tắm Phó Các đã mặc xong áo, đợi rất lâu Thẩm Y An mới đi vào.
Hắn hô lên một tiếng: "Thẩm Ý An?"
Tay nắm cửa chuyển động nhưng không có ai tiến vào.
Tay Thẩm Ý An nắm chặt nắm cửa, ngoài cửa truyền đến một giọng nói yếu ớt: "Phó tiên sinh, tôi ngồi xổm nên chân bây giờ tê rần, ngài chờ tôi một lát..."
Phó Các: "..."
Thẩm Ý An đứng ở bên ngoài hai phút, chân vẫn tê dại, nhưng lại sợ Phó Các đợi quá lâu cho nên dù có tê dại thân tàn như chí khiên mà vẫn đẩy cửa đi vào.
Nhiệt độ trong phòng tắm ngày càng tăng, dưới ánh đèn, sương mù mờ mịt thập phần ảo mộng, Phó Các vẫn ngồi trên xe lăn, trên người hắn chỉ mặc một chiếc quần lót màu đen, ánh sáng ấp áp chiếu vào những đường cơ bắp cuồn cuộn, mơ hồ có thể thấy được trên cơ bụng có những giọt nước chưa được lau.
Cảnh sắc tuy đẹp nhưng không người thưởng thức, Phó Các nhìn tay Thẩm Ý An đỡ lấy bồn rửa mặt gian nan đi về phía mình, hắn im lặng một lát rồi đề nghị: "Không cần phải đi nhanh như vậy."
Thẩm Ý An ngẩng đầu lên.
Phó Các liếc nhìn ngón chân trắng nõn trên đôi dép lê.
"Cẩn thận không ngã."
Thẩm Ý An muốn nói không, sức lực cậu rất lớn, tay cậu đỡ bồn rửa mặt cũng không sao, khi chân bớt tê, cậu có thể đi lại bình thường.
Mọi người luôn dễ dàng bị lật xe ở thời điểm tự tin nhất, tỷ như như Phó Các bỏ bữa sáng, lại tỷ như Thẩm Ý An bị tê chân.
Cậu run rẩy đi đến cuối bồn rửa tay, cảm thấy chân mình đã đỡ hơn nhiều, Phó tiên sinh gần ngay trước mắt, Thẩm Ý An tiếp tục tiến về phía trước, không thấy được vạch trắng nổi lên ngăn cách phòng tắm với phòng vệ sinh.
Buông tay khỏi bồn rửa, cái chân tê rần gần nửa ngày đá trúng vào nó, cả người Thẩm Ý An như bị điện giật, nhảy về phía trước.
Hai người đồng thời mở to mắt nhìn.
Khi còn ở trên không, Thẩm Ý An đã suy nghĩ rất nhiều.
Chân của Phó tiên sinh còn đang bị thương, sợ cú vồ của mình sẽ đụng trúng cái chân ấy nên định tránh sáng hướng khác, tuy rằng khả năng có thể ngã xuống rất đau, nhưng ít nhất Phó tiên sinh sẽ không bị thương.
Cậu nghĩ vậy định làm theo nhưng không được.
Phó Các thấy cậu ngã xuống trong nháy mắt liền đưa tay ra, Thẩm Ý An nghĩ không tồi, một mình Phó Các có thể đánh được mười người như cậu, chỉ cần hai tay cũng là quá đủ.
Khi Thẩm Ý An ngã xuống, cậu liền nhào vào lồng ngực Phó Các, bởi vì sức lực nam nhân rất lớn nên cậu không ngã vào cái chân bị thương kia, cậu thở dài nhẹ nhõm nhưng lại cảm thấy tư thế này có chút không lịch sự.
Phó Các một tay đỡ vai Thẩm Ý An, tay kia kẹp chặt eo cậu, sau khi đỡ được cậu, người đàn ông lại kéo cậu vào trong lòng, mông cậu hiện giờ đang đặt trên đùi Phó Các.
Cậu như nhào vào lồng ngực của hắn.
Thẩm Ý An cũng không biết Phó Các rốt cuộc là bị thương ở đùi hay là ở cẳng chân, hay là toàn bộ chân, nhưng lúc này vẻ mặt đối phương không có chút đau đớn nào, Thẩm Ý An thở phào nhẹ nhõm, sau khi ngẫm lại tất cả mọi thứ cậu nói: "Tôi xin lỗi."
Cậu chật vật đứng dậy, nhưng mà không biết Phó Các đang nghĩ gì bàn tay ôm eo cậu ngày càng chặt khiến Thẩm Ý An hoàn toàn không thể động đậy, thậm chí còn khiến cậu nặng nề ngồi xuống cơ đùi rắn chắc một lần nữa.
Mông cậu là nơi nhiều thịt nhất trên cơ thể nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái do cơ đùi cộm cứng.
Thẩm Ý An đưa tay chọc vào vai Phó Các, nhẹ giọng hỏi: "Phó tiên sinh, ngài sao vậy, tôi ngồi khiến ngài đau sao?"
Phó Các hoàn hồn khi nghe thấy giọng nói của cậu, phản ứng đầu tiên là: "Ngày thường cậu không ăn cơm sao? Gầy như vậy."
Cậu không nặng lắm nên khi ngồi lên không có cảm giác, vòng eo thoạt nhìn cũng nhỏ hơn, một bàn tay của Phó Các là có thể bao trọn lấy.
Thẩm Ý An lắc đầu: "Tôi có ăn mà. Phó tiên sinh thả tôi ra đi."
Phó Các thả lỏng tay, Thẩm Ý An khi đứng dậy theo phản xạ muốn sờ vào cái mông bị đau nhức của mình, nhưng cậu lại nhịn xuống.
Bộ áo ngủ sạch sẽ được treo bên cạnh, Thẩm Ý An mặc lại quần áo cho Phó Các, lại một lần nữa nhìn kỹ cơ bắp tuyệt đẹp của ông chủ.
Thể chất của cậu không thể luyện ra cơ bắp được như vậy, dù có tập luyện bao nhiêu thì vòng eo của cậu vẫn gầy, trên bụng chỉ có một lớp cơ bắp mỏng, Thẩm Ý An chỉ có thể tự an ủi mình rằng tốt xấu gì cũng không có mỡ thừa.
Đẩy Phó Các ra khỏi phòng tắm, Thẩm Ý An nhớ kỹ tám giờ đối phương có cuộc họp video nên cậu định tận dụng thời gian này để đi tắm.
Sau khi chào Phó Các, Thẩm Ý An rời khỏi tầng ba, Phó Các ngồi ở trong phòng có thể nghe thấy tiếng dép lê lạch bạch của đối phương.
Còn hơn một giờ nữa mới đến cuộc họp nên Phó Các cũng không vội bật máy tính lên, công việc hôm nay cũng đã gần xong, sau khi tắm xong, hắn lấy một cuốn sách đặt trước mặt để giết thời gian.
Tuy nhiên, hai mươi phút đã trôi qua nhưng cuốn sách trước mặt hắn vẫn chưa được lật ra, hắn không đọc được một chữ nào, hắn chỉ nghĩ đến xúc cảm khi bàn tay Thẩm Ý An chạm vào da mình khi cậu mặc quần áo cho hắn.
Người này chỗ nào cũng gầy, eo thon, chân dài, chiếc cổ giống như một con thiên nga, toàn thân trắng nõn, bàn tay khi mặc quần áo cho hắn cũng cân đối trắng trẻo, ngoại trừ mông thì trên người cũng không có mấy thịt, khi bế lên hẳn sẽ rất mềm mại.
Phó Các phát ngốc nhìn vào những dòng chữ dày đặc trong cuốn sách trước mặt, trong đầu hắn nháy mắt hiện lên rất nhiều thứ, nhưng hầu như tất cả đều liên quan đến Thẩm Ý An.
"Chậc."
Giọng nói giận dữ của hắn vang lên từ tầng ba yên tĩnh.
Phó Các cảm thấy là do mình quá cô đơn.
Độc thân cấm dục gần ba mươi năm, cống hiến hết tuổi thanh xuân và sức lực cho công việc, thế mà lại bị một nam sinh đại học còn chưa tốt nghiệp đụng đến bốc hỏa.
Đối phương thậm chí chỉ là không cẩn thận đụng vào khi làm việc.
Phó Các nhìn chằm chằm vào trang đầu tiên của cuốn sách hơn hai mươi phút, sau đó dưa tay gập sách lại.
.......
Thẩm Ý An chậm rãi tắm rửa, Phó tiên sinh có lẽ sẽ không đi ngủ sớm, lúc cậu sắp về phòng đã nói với đối phương nếu muốn đi ngủ thì nhấn nút trên chiếc điều khiển từ xa nhỏ để gọi, Phó Các nói được.
Tóc cậu hơi dài, khi gội xong có mùi thơm dễ chịu, những sợi tóc thơm mùi chanh rủ xuống trước mắt, Thẩm Ý An sau khi sấy khô tóc thì buộc nó thành một cái búi tóc nhỏ, lộ ra cái trán trắng nõn xinh đẹp.
Cậu mặc bộ đồ ngủ hình con gấu màu lam mang về từ ký túc xá.
Bởi vì bộ đồ ngủ này rất thoải mái, Thẩm Ý An đi đâu cũng mang theo, người khác nhận giường cậu nhận áo ngủ.
Màu xanh lam khiến khuôn mặt của cậu trông dịu dàng hơn, ai không biết sẽ nghĩ rằng cậu là một nam sinh cấp ba chưa tốt nghiệp.
Thẩm Ý An nằm trên giường ôm điện thoại di động, Ôn Hoài gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn.
Thẩm Ý An trả lời từng cái một, kể cho cậu ta nghe về sự việc vừa xảy ra trong phòng tắm với Phó Các.
Ý định ban đầu của cậu là muốn biểu đạt rằng chân mình bị tê không đúng lúc, thiếu chút nữa đụng trúng Phó tiên sinh, nhưng sự chú ý của Ôn Hoài rõ ràng khác hoàn toàn với cậu.
[Ôn Hoài: Tôi có hứng thú! Tôi có hứng thú! Tôi có hứng thú!]
[Ôn Hoài: Cậu cởi quần áo của Phó Các rồi còn ngồi lên đùi hắn nữa, quá phấn khích!]
[Ôn Hoài: Thế nào, dáng người hắn có được không? Cậu không phải thích con trai sao, Phó Các chính là đồ ăn trong vòng (trong cộng đồng 0 - bot) của chúng ta!]
[Ôn Hoài: Gần quan được ban lộc, bạn trai chất lượng tốt như vậy không nhiều đâu.]
[Ôn Hoài: Nghe nói anh ta chưa từng yêu đương, là một kẻ cuồng công việc, nếu là cậu nhất định có thể thu phục được anh ta.]
Suy cho cùng Phó Các là vòng đồ ăn của 0, Thẩm Ý An lại là tình yêu trong mộng của 1.
Lời nói của Ôn Hoài nửa đù nửa thật, Thẩm Ý An nghiêm túc phân tích.
[Tiểu Hoài, tôi tới đây để kiếm tiền, yêu ông chủ không nằm trong phạm vi kế hoạch của tôi, nếu ngài ấy cảm thấy tôi là cái loại người đê tiện chuyên quyến rũ người khác trong tiểu thuyết, ngài ấy sẽ đuổi việc tôi, hai mươi vạn cũng không còn, hơn nữa tôi chưa muốn yêu đương, kiếm tiền trước rồi tính sau!]
Ôn Hoài vừa rồi quá kích động, nghe cậu nói như vậy xong cũng cảm thấy đúng.
Gia tộc của Ôn Hoài được xếp vào hàng trung lưu ở Bắc Kinh, không lớn cũng không nhỏ, nhưng so với người thường cũng được coi là kẻ có tiền.
Gia tộc nhà cậu ta cũng có rất nhiều tai tiếng, huống chi là đỉnh cấp hào môn như Phó Các, nội bộ có lẽ cũng không yên ổn.
Phó Các tuy chưa từng yêu nhưng có thể cầm lái tập đoàn Phó thị trở thành một con quái vật khổng lồ sao có thể là hạng người lương thiện, Tiểu Ý tuy rằng không còn đơn thuần như hồi cấp ba nhưng nhìn chung cậu cũng chỉ là một nam sinh đại học, đôi khi còn có chút ngốc, Ôn Hoài luôn sợ cậu bị người khác lừa gạt.
Loại tình tiết trong tiểu thuyết yêu đương với người đứng đầu của một gia tộc giàu có tốt hơn hết vẫn là chỉ nên nghĩ trong đầu.
[Ôn Hoài: Tiểu Ý cậu nói đúng, kiếm tiền mới là đạo lý!]
[Ôn Hoài: Cẩu phú quý/chắc ý là chó ham tiền.]
Thẩm Ý An hướng về phía màn hình gật đầu.
[Đừng quên nhé. Tiểu Hoài, chờ cậu về tôi sẽ đãi cậu ăn lẩu mười ngày liền!]
[Ôn Hoài: Huynh đệ ôm một chút, nhớ giữ lời hứa.]
Thảm Ý An rất thích nói chuyện với Ôn Hoài, không chỉ bởi vì quan hệ tốt với cậu ta mà còn bởi vì đối phương nói chuyện rất thú vị, tuy rằng thỉnh thoảng có lúc hơi điên loạn nhưng rất hoạt bát sôi nổi, bản thân Thẩm Ý An cũng không hoạt bát được như vậy.
Cậu cùng Ôn Hoài trò chuyện không ngừng nghỉ, bất tri bất giác đã đến mười một rưỡi, vòng tay mà Tô Đỉnh đưa cho cậu lần đầu tiên vang lên.
Thẩm Ý An đứng dậy khỏi giường, xỏ dép lê chạy lên tầng ba.
Phó tiên sinh kêu cậu chắc hẳn là muốn đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top