Chương 14: Thế giới nhìn vào khuôn mặt

Editor: Diệp Thiên Phương

====================

Tám giờ tối ngày hôm sau, mười một người trong biệt thự lại tụ tập ở cửa.

Sau khi loại trừ ba người Lâm Hòe đã rời khỏi đội, nhóm mới lấy Đường Văn làm nòng cốt đã hoàn thành việc phân phối số vật phẩm còn lại, sau khi kết thúc phân phối, Đường Văn đi tới trước mặt ba người và nói: "Nếu sáng mai mọi người hối hận, cũng có thể gia nhập chúng tôi."

Tiền đề là, bọn họ vẫn còn cái mạng này.

Khoảng cách chuyển phát nhanh đưa tới còn có năm phút đồng hồ, Lâm Hòe nhìn chằm chằm trang số dư trên điện thoại di động tới xuất thần.

......Trong nháy mắt, cậu chỉ còn lại không đến 300 tệ.

Trong khi những người chơi khác vẫn đang lo lắng về 700 nhân dân tệ cuối cùng mua gì, chỉ có Lâm Hòe xuất thần vì 300 tệ cuối cùng. Cậu nhìn chằm chằm trang số dư tàn khốc, giống như những sinh viên đại học nhìn chằm chằm trang trả nợ Huabei vào ngày 9 hàng tháng — Nói tới đây, hôm qua cậu quên hỏi, không thể chuyển tiền thì có thể mở Huabei không?

Cũng chính bởi vậy nên cậu từ bỏ túi phúc mà mình muốn, sau đó lui lại mong muốn thứ hai, lựa chọn mua "Cơn thịnh nộ của bạn gái cũ" 129 tệ.

Nội dung của "Cơn thịnh nộ của bạn gái cũ" rất đơn giản: Hôm nay là kỷ niệm một năm chia tay của bạn và cô ấy, cô ấy quyết định tặng cho bạn một kinh hỉ.

Sẽ là kinh hỉ như thế nào đây? Ảnh khỏa thân? Hay là Video khiêu dâm?

Lúc cậu như đang đi vào cõi thần tiên thì chuyển phát nhanh đã tới.

Từng kiện hàng chuyển phát nhanh bao hàm sự mong đợi của người mua từ trong cửa nhỏ 20 x 50 cm rơi ra. Đám người Lâm Hòe rất ăn ý ngồi ở trong góc, chờ những người khác ký nhận chuyển phát nhanh.

Sau khi được ký nhận, mọi người theo thường lệ ném túi đóng gói vào trong thùng rác, chỉ để lại hàng hóa bên trong. Tiếp theo, để phòng ngừa ngộ thương bọn họ sẽ trở lại phòng của mình, còn lại ba người, thì sẽ ở lại dưới lầu ký nhận hàng hóa.

Sở Thiên nhìn chằm chằm túi nilon màu đen, nuốt một ngụm nước miếng, nhìn về phía Lâm Hòe: "Cái đó, nếu không thì cậu mở trước đi."

Lâm Hòe nhu thuận nói: "Không, vẫn là Sở ca trước đi."

"Cậu nhỏ hơn tôi, cậu trước."

"Anh cao hơn tôi, anh trước."

"Cậu đẹp trai hơn tôi, cậu trước."

"Đủ rồi, thôi thì để tôi trước đi."

Hai thanh niên bạn đẩy tôi nhường, Trương Lộ lại đi trước bọn họ một bước đi về phía kiện hàng.

"Nhục mặt." Sở Thiên nói với Lâm Hòe.

Lâm Hòe: "... Rõ ràng là anh bắt đầu trước."

Cô cúi đầu nhìn chằm chằm gói hàng, ngón tay có chút run rẩy.

'Tại sao lại nhất thời xúc động, mua túi phúc chứ?' Một khắc trước khi đặt hàng, trong lòng cô ta đã từng chất vấn mình như vậy.

Có lẽ chỉ là... không muốn lại hoàn toàn không biết gì cả, không muốn lại bị đùa bỡn thao túng. Nếu là ở trong trò chơi, ít nhất... cũng để cho bản thân tự mình lựa chọn cách chết của mình.

Cô hít một hơi thật sâu, xé túi phúc.

Trong túi chỉ có một hộp diêm nhỏ.

"Cô bé bán diêm: Nó có thể thắp sáng mái tóc, cho dù đó là tóc của phụ nữ hay ma nữ."

Trương Lộ nhất thời có chút dở khóc dở cười, hiếm khi lộ ra nụ cười duy nhất trong hai ngày qua. Lâm Hòe nhéo nhéo bả vai cô nàng: "Như này không phải khá tốt sao."

"Đúng vậy." Cô hất cằm, "Khá tốt."

Nói xong, Trương Lộ cẩn thận bỏ que diêm vào túi, xoay người lên lầu.

Dưới lầu chỉ còn lại Sở Thiên và Lâm Hòe. Sở Thiên nhìn Lâm Hòe nói: "Nếu không thì, để tôi trước......"

"Vẫn nên để tôi trước đi." Lâm Hòe lần này quyết định rửa sạch sỉ nhục trước kia.

Hai người so đấu một phen tốc độ tay, kết quả cuối cùng là đồng thời mở gói hàng ra. Lâm Hòe lấy từ trong kiện hàng ra một chiếc áo mưa màu đen.

Khoảnh khắc ngón tay chạm vào áo mưa màu đen, một đoạn tin tức hiện lên trong đầu cậu.

'Sau khi bạn trai cũ có bạn gái mới, vị tiểu thư này liền mặc áo mưa màu đen, cầm kéo chạy khắp phố lớn ngõ nhỏ, ẩn vào trong bóng tối. Áo mưa màu đen, vừa chống nước lại chống máu.

P.S: Xin hãy sử dụng nó vào những ngày mưa.'

'Lại P.S lần nữa: Áo mưa không thể che được mặt bạn. Hãy cẩn thận nếu bạn nhìn thấy một cái đầu lơ lửng vào ban đêm. '

'Lại lại P. S lần nữa: Đừng vọng tưởng mua được thứ tốt gì trong túi phúc! Người chơi ngu xuẩn, ta lừa ngươi đó.'

*Góc thắc mắc_ing: Tui tưởng tác giả bảo Lâm Hòe không đủ tiền mua túi phúc nên là mua loại hàng thứ ba mà ta, sao đoạn này lại nhắc tới túi phúc nhỉ🤔

Lâm Hòe:...

Lâm Hòe giũ giũ đạo cụ tàng hình này, lại nhìn về phía Sở Thiên.

Sở Thiên cau mày, hơn nửa ngày mới thấp giọng nói: "Tôi... chỉ nhận được một tờ giấy."

Nói xong, hắn đem tờ giấy đưa cho Lâm Hòe xem. Lâm Hòe lật đi lật lại ba lần, mặt trên vẫn chỉ viết tám chữ: "Cảm ơn đã chiếu cố, hoan nghênh quang lâm".

"Có phát nhầm hay không, sao lại phát cho tôi gói hàng rỗng a..." Sở Thiên ngồi xổm trên mặt đất, nhiều lần tìm kiếm bên trong kiện hàng, "Chắc là có thể hoàn hàng nhỉ? Nhất định có thể hoàn lại hàng đi? Đây quả thực là lừa gạt người tiêu dùng a."

Nói xong, hắn click mở giao diện mua túi phúc, bên trên viết bốn chữ rất lớn "Không nhận đổi trả".

Sở Thiên:...

Hắn vẫn cố chấp vô ích nhấn vào nút hoàn hàng, một thông báo hiện lên: "Vui lòng nhập số hóa đơn hoàn hàng của bạn."

Nhưng mà trong túi phúc không có tờ đơn hoàn hàng. Sau khi nhìn thấy tờ đơn hoàn hàng bảy ngày không lý do trong túi xách của Lâm Hòe, Sở Thiên cuối cùng cũng từ bỏ tìm kiếm.

"Này cũng quá đáng quá rồi." Sở Thiên có chút bất đắc dĩ.

Hắn cũng không có dò hỏi đạo cụ Lâm Hòe mua được. Hiển nhiên trong thế giới trò chơi, không vạch trần át chủ bài của mình chính là lễ nghi cơ bản nhất. Trời đã tối, hai người cũng tự lên lầu ngủ.

Một đêm qua đi, ngày thứ ba đã tới. Ban đêm quả nhiên không có phát sinh sự kiện giết người, lúc Lâm Hòe từ trên lầu đi xuống, mọi người đã đứng vững trong đại sảnh.

Thấy bộ dáng vui vẻ của ba người, Đường Văn có chút bất ngờ: "Không ngờ vận khí của hai người lại tốt như vậy."

Lâm Hòe nói: "Đương nhiên, ba người chúng tôi là những người có khuôn mặt đẹp nhất trong mười một người còn lại." Nói xong, cậu mặt dày vô liêm sỉ ngồi xuống sô pha.

Bành Huyên nhìn bọn họ, có chút hâm mộ: "Sớm biết vậy tôi cũng mua túi phúc kia thì tốt rồi... Đây chính là 500 tệ đấy. So sánh với những món hàng quỷ quái kia không chỉ có giá cả cao hơn lại còn an toàn..."

Đường Văn cũng không hỏi nữa: "Vậy hôm nay chúng ta..."

Nói xong, hắn click mở thương thành tiếp tục phân phối. Lâm Hòe căn cứ vào đạo lý tiết kiệm tiền, cũng gia nhập đại quân mua đồ dùng hàng ngày.

Cậu đang suy nghĩ đến việc mua một đạo cụ loại hai khác mà cậu nhìn trúng vào ngày thứ tư. Lúc này, Vu Phú lại lên tiếng: "Tôi, tôi hôm nay cũng muốn mua túi phúc!"

Một hòn đá làm dậy cả hồ sóng, lời nói của hắn như là mở ra một công tắc.

"Đánh cược một ván xe đạp biến thành xe máy." Smart nói, "Cùng lắm thì chết...... Mua không hết cũng phải chết! Lão tử không sợ!"

Nói xong, hắn chốt đơn mua một vật dụng hàng ngày đồng thời cũng chốt đơn mua túi phúc.

Cũng làm như vậy còn có Diệp Khả Khả. Nghê Hiểu cắn chặt răng, cũng đặt một đơn.

Chỉ có Đường Văn, Hoàng Lộ hai người vẫn còn đang do dự. Diệp Hiến há miệng muốn nói, cuối cùng vẫn rụt lại.

So với loại sản phẩm thứ nhất và thứ ba hung hiểm khó lường, túi phúc hiển nhiên là một lựa chọn vô cùng tốt...... Nhưng đáy lòng của anh vẫn thủy chung có chút hốt hoảng.

Trong thoáng chốc, anh nhớ lại mảnh giấy mà anh đã nhìn thấy trong thùng rác ngày hôm qua, bên cạnh phần bị cháy, có viền màu đỏ.

Vậy viền đỏ đó là gì? Anh ta đau khổ suy tư, luôn cảm thấy tựa hồ đã nhìn thấy ở nơi nào, lại tựa hồ cũng không có thấy."

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng anh ta vẫn mở trang mua sắm mua sản phẩm loại thứ ba. Lúc sắp trả tiền, Diệp Hiến lại do dự.

.....Nếu không, vẫn là mua túi phúc tốt hơn, dù sao tất cả mọi người cũng đang mua đây.

Nghĩ như vậy, anh ta vừa định rời khỏi, lại bị người phía sau hung hăng đụng một cái.

"Đệt!" Diệp Hiến phát ra tiếng kêu thảm thiết.

"Xin lỗi xin lỗi, không cẩn thận." Lâm Hòe chân không cẩn thận "Trượt" một cái kinh hoảng nói.

"Tôi....cậu...."Diệp Hiến khóc không ra nước mắt, "Cậu làm tôi chốt đơn mất rồi, muốn tôi đi nộp mạng à......"

Nói xong, anh ta phí công nhấn nút hủy bỏ. Lâm Hòe thò đầu qua nhìn thao tác này của anh ta hỏi: "Anh không muốn mua cái này?"

"Ai muốn mua cái này chứ!"

"Nếu đã không muốn mua thì lúc nhận hàng chọn hoàn hàng là được mà." Cậu nhẹ giọng nói.

"Hoàn hàng? Sao có thể hoàn hàng chứ!"

"Anh xem trên đó viết bảy ngày hoàn hàng không lý do."

"......"

Diệp Hiến nói không lại cậu, đành phải tự nhận xui xẻo. Bên này mọi người đã hoàn thành đơn đặt hàng, tính lại, cư nhiên có bốn người mua túi phúc: Diệp Khả Khả, Nghê Hiểu, Smart, Vu Phú.

Diệp Hiến xui xẻo bị ép lựa chọn loại sản phẩm thứ ba, sản phẩm không có giới thiệu đơn giản, chỉ có tiêu đề: "Nhịp đập hồi ức".

...... Đây không phải là nhịp đập hồi ức, căn bản đây chính là muốn ngừng đập luôn được không!!

"Nếu đã mua xong, vậy cũng đến lúc tra xét......nội gián rồi." Đường Văn nói.

Đến đề tài này, không khí sôi động trong nháy mắt lâm vào an tĩnh.

12 giờ tối ngày thứ tư, chính là lúc tất cả kết thúc. Đợi đến 8 giờ tối mai, nếu như còn không tìm được nội gián ẩn dấu, như vậy mọi người sẽ hao tổn ròng rã bốn giờ chiến đấu với đông đảo nhân viên chuyển phát nhanh và quỷ vật trong biệt thự.

Đây cơ hồ là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành, bởi vậy, trước tám giờ phân biệt ra nội gián chân chính liền trở thành lựa chọn tương đối có lời.

"Mọi người cảm thấy, ai là nội gián?" Đường Văn hỏi.

Không ai trả lời.

"Một khi đã như vậy không bằng chúng ta bỏ phiếu kín đi." Đường Văn xé xuống một tờ giấy từ trên notebook, chia thành mười hai miếng nhỏ. Hắn chia mười một mẩu giấy cho mười một người và nói: "Mỗi người chúng ta xác định một cái tên và bắt đầu bỏ phiếu."

Trong lúc nhất thời trong phòng khách chỉ còn lại tiếng viết lách xào xạc. Lâm Hòe nhìn nhìn người bên cạnh, suy nghĩ một chút, cuối cùng giao một tờ giấy trắng.

Đến thời gian đếm phiếu, Đường Văn cầm tờ giấy đếm: "Hoàng Lộ... Lâm Hòe... Sở Thiên... Lâm Hòe... Sở Thiên... Đường Văn... Lâm Hòe... Sở Thiên... Hử? Giấy trắng?"

Lâm Hòe nói: "Là tôi viết, tôi cũng không muốn oan uổng người tốt. Đây là nguyên tắc làm người của tôi."

Đường Văn tiếp tục đọc: "Hoàng Lộ...... Lâm & Bành? Trên tờ giấy này sao lại có hai người?"

Nói xong lời này, hắn nhìn về phía mọi người: "Cái này là ai viết?"

(*) Thằng cha này kỳ ghê =)) Ban đầu hỏi không ai nói nghĩa là người đấy không muốn nói ra sợ bị nhắm tới rồi, kêu bỏ phiếu kín xong bây giờ đi hỏi là ai viết🤡 Có người đứng ra nhận tui đâm đầu xuống đất liền =))

Không ai trả lời.

Hắn tiện tay ném tờ giấy qua một bên: "Tờ giấy này bỏ đi, như vậy kết quả là..."

Hiển nhiên, phiếu bầu Lâm Hòe và Sở Thiên vượt qua tất cả mọi người.

Nghê Hiểu nói: "Tôi cho rằng Lâm Hòe là một người mới, biểu hiện quá năng động quá không đúng, người mới bình thường không phải đều nên cụp đuôi làm người sao?"

Vu Phú nói: "Tôi thấy Sở Thiên càng không đúng, toàn bộ quá trình cầm một cái cờ lê chạy khắp nơi, còn cả ngày mang thiết lập..."

Hai người ở trung tâm cơn bão dư luận tỏ ra không hề kích động chút nào. Hoàng Lộ nhìn Sở Thiên, bộ dáng không chút để ý của hắn rốt cục làm cho cô ta nhớ tới một người.

"Sở Thiên, Thiên Sở...... Anh là...... Thiên Sở của Thần Tinh!"

Đám người Diệp Hiến và Vu Phú lộ ra biểu tình mê mang, Đường Văn đối với những sân chơi trung cấp và cao cấp hơi có hiểu biết lại bị dọa nhảy dựng.

Ở sân chơi sơ cấp, đội lính đánh thuê "Thần Tinh" danh khí cũng không quá hiển hách. Nhưng ở trên sân chơi cao cấp, đội lính đánh thuê do tinh anh tuyệt đối tạo thành này, thanh danh chỉ đứng sau đội lính đánh thuê Cương Phong nổi tiếng với người điên chiến đấu.

Các thành viên trong "Thần Tinh" đều dùng danh hiệu gọi nhau. Tương đối lưu truyền chính là mấy danh hiệu của thành viên cốt lõi, mà "Thiên Sở" cái danh hiệu này thì cực kỳ điệu thấp. Ban đầu, nó không được nhiều người biết đến.

Đường Văn từng tìm hiểu qua hoàn cảnh trò chơi của mình chỉ là sân chơi sơ cấp cơ bản nhất. Đợi đến sau trận đấu cao cấp, toàn bộ phạm vi trò chơi sẽ được mở rộng một bước, người chơi sẽ không còn là uy hiếp của mấy con quỷ mị nữa, thậm chí còn có cơ hội đối mặt với toàn bộ thế giới tận thế bị quỷ mị cảm nhiễm xâm nhập.

Sân chơi cao cấp có nghĩa là càng nhiều rủi ro hơn và cũng nhiều cơ hội hơn. Đồng thời, thành bang trung chuyển mở ra ở sân chơi cao cấp cũng trở thành nơi giao dịch của rất nhiều người chơi. Bởi vậy, các người chơi sân cao cấp tự phát hợp thành từng chi đội lính đánh thuê, dựa vào năng lực cường đại của bản thân xuyên qua các kịch bản gốc, mưu cầu lợi ích lớn hơn nữa.

Trừ sân chơi cao cấp, đội lính đánh thuê cũng sẽ tìm kiếm người mới có tiềm lực ở sân chơi trung cấp, để cho bọn họ gia nhập tổ chức. Mà "Thiên Sở" chính là người mới Thần Tinh chiêu mộ khi còn ở sân chơi sơ cấp.

Thần Tinh xưa nay nổi tiếng là cao lãnh, cho dù là chiêu mộ ở sân trung cấp cũng rất ít. Khi "Thiên Sở" lấy thân phận người chơi sân sơ cấp được Thần Tinh mời, thật sự đã nhấc lên một đợt sóng lớn ở sân chơi cao cấp.

Nhưng đợt sóng này cũng không dội đến sân cấp thấp. Vì "Thiên Sở" kín tiếng và hiếm khi đi làm nhiệm vụ nên vụ việc này nhanh chóng trở thành truyền thuyết đô thị.

Cho đến khi sự kiện kia xảy ra.

"Chính xác mà nói, là kẻ phản bội Thần Tinh." Sở Thiên nghịch điện thoại di động, đầu cũng không ngẩng lên, "Hiện tại tôi không lệ thuộc vào tổ chức đó, cũng không lĩnh tiền từ nơi đó...... Tôi đã tự do kinh tế."

Hắn nói lời này tức là ngầm thừa nhận rằng ít nhất thân phận của hắn cũng là một người chơi trung cấp. Đường Văn tự động bỏ qua câu nói cuối cùng, ánh mắt sợ hãi, tiếp theo hắn nhìn về phía Lâm Hòe đang ngẩn người.

Căn cứ vào nguyên lý đệ quy, Sở Thiên là đại lão thâm tàng bất lộ → Sở Thiên và Lâm Hòe ngưu tầm ngưu, mã tầm mã → Lâm Hòe với đại lão là mây tầng nào gặp gió tầng đó → Lâm Hòe là đại lão thâm tàng bất lộ.

Rất hợp lý.

"Tóm lại, Lâm Hòe và Sở Thiên đều không phải nội gián?" Smart căn bản nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì bắt đầu lên tiếng, "Như vậy...... Nội gián chẳng lẽ là Hoàng Lộ?"

Hoàng Lộ nói: "Tôi thiếu chút nữa bị quỷ giết chết đấy!"

Thám tử lừng danh Smart bắt đầu suy luận, "Có lẽ cô chỉ là nửa đêm ra ngoài, ở trên cầu thang làm bộ té xuống, nếu không cô giải thích xem buổi sáng cô trở lại phòng mình như thế nào?"

Hoàng Lộ nghẹn một cái: "Tôi......"

Đúng vậy, cô ta xác thực không có ký ức khi đó. Ký ức cuối cùng là cô ta bị quỷ da người quấn lấy bắp chân, sau đó...

Sau đó, dường như là một đôi mắt đen.

"Bất quá lại nói tiếp, Đường Văn cũng rất khả nghi a." Smart lại vỗ lòng bàn tay, "Một đại thúc hơn 40 tuổi, buổi tối ngủ còn không ngáy, nhìn thế nào cũng thấy khả nghi..."

"Còn có Vu Phú......"

"Còn có Diệp Khả Khả......"

Thám tử nổi tiếng Mori Smart bắt đầu suy luận, mọi người ầm ĩ thành một mảnh.

Nghê Hiểu nhìn về phía mấy người như có điều suy nghĩ.

"Cái kia... Nếu không có được kết luận, chúng ta sáng sớm ngày mai lại chỉ ra và xác nhận cũng không muộn a?" Bành Huyên mở miệng, "Hiện tại xem ra, không có ai là rõ ràng nội gián, vạn nhất nếu chỉ nhầm..."

Nói xong, bà xoa xoa cánh tay của mình: "Hạn chế của nội gián liền trực tiếp mở ra..."

Bà ta vừa nói ra lời này, mọi người liền an tĩnh lại. Kỳ thật nói cho cùng, mỗi người đều có đối tượng hoài nghi của mình, ai cũng không muốn đứng ra làm người đầu tiên chỉ ra và xác nhận.

Diệp Hiến còn muốn nói cái gì, Lâm Hòe lại là người đầu tiên lên tiếng.

"Nếu đã như vậy, vậy để đến ngày mai lại chỉ ra và xác nhận đi."

Nói như vậy xong, cậu cách đám người nhìn Bành Huyên hơi hơi mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top