Chương 48: Bồi thường cửa hàng
Hai người ở bên ngoài nói chuyện âm thanh rất lớn, dì cả ở trong phòng nghe thấy ầm ĩ vội đi ra.
" Các ngươi sao đứng ở bên ngoài nói chuyện, có cái gì mau vào nhà nói".
Bốn người cùng dì cả tiến vào nhà chính, phát hiện cả gia đình nhà dì cả đang tập hợp ở bên trong, nhìn thấy mấy người Vương Nhân tiến vào vội vàng nhường lại chỗ ngồi.
Hắn so với ca tẩu là nhỏ hơn, theo lí là không được nhượng chỗ ngồi, hiện tại nhị tẩu trên mặt cười ha ha, mang theo chân thành trước nay chưa từng có. Vương Nhân liền biết đây là có chuyện muốn nhờ hắn.
Không phải nhị tẩu nhà dì cả đối với hắn không tốt hay là thế nào, mà dù sao dì cả có ba nhi tử, trong đó hai cái cưới tức phụ, từng người lại sinh hài tử. Một đại gia đình như thế ở cùng một chỗ, phòng ngủ vốn cũng không đủ, nay lại phải chen chúc.
Trước khi hắn tới, phòng ngủ của Trình Dục đã chen lấn hai cái cháu trai, sau khi hắn đến vì muốn hắn có chỗ ngã lưng, hai cái cháu trai phải trở về phòng của cha nương chính mình. Vốn phòng ngủ đã nhỏ hẹp bởi vì hài tử trở về mà càng thêm chật chọi, buổi tối ngủ đều không ngốc đầu lên được. Tình huống như vậy nếu là một ngày hai ngày, coi như Vương Nhân đến chơi nhà còn có thể chấp nhận, nào biết Vương Nhân cùng người trong nhà nháo lộn không biết khi nào mới có thể trở về, thậm chí có khả năng sẽ ở lại đây lâu dài, hai cái tức phụ khó tránh khỏi có chút ý nghĩ.
Cũng bởi vì như vậy, Vương Nhân mới đề xuất với dì cả là hắn không ở không, mỗi ngày cấp hai văn tiền thuê nhà, có bạc, hai cái tức phụ cũng không tiện nói cái gì. Dù sao người nhà nông kiếm tiền khó, hằng năm chỉ có thể dựa vào trong đất, ngày thường có thêm một văn tiền trợ cấp đã là rất tốt.
Biết là bọn họ có việc cầu hắn, Vương Nhân cũng không khách khí, theo chỗ ngồi xuống.
" Tiểu Nhân, nghe nói Chu gia muốn xây phòng ở là chuyện có thật? Nhà hắn không phải mới đắp xong, còn rất lớn, có năm gian tại sao còn muốn đắp?" Dì cả trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi.
" Chu gia sinh ý làm ngày càng lớn, mấy người họ là không làm xuể, liền dự định thỉnh mấy người hỗ trợ. Nhưng nhà của hắn kiến trúc tinh xảo xa hoa như vậy tự nhiên không muốn người ngoài tự ý tiến vào, vạn nhất có người tay chân không sạch sẽ nhìn thấy cái gì tốt đẹp liền trộm, hoặc là động tay động chân làm hư hỏng thứ gì thì làm sao bây giờ. Bồi thường là không đủ, thật sự không đủ Chu gia không có hàng giá rẻ, gia dụng trong nhà đều rất quý, mỗi cái là bằng tiền công một tháng thậm chí mấy tháng của một người thợ khéo trên trấn, dựa vào cái gì để người khác nhìn ngó. Nếu là muốn bồi thường, trong thôn nhà ai có thể ra một bút bạc không nhỏ như thế, chỉ sợ là chờ một khoảng lâu mới có thể bồi lại đây. Cho nên không bằng trực tiếp đắp lên mấy gian phòng ở tách riêng hai nơi, ngược lại Chu gia cũng không kém một chút tiền xây phòng ấy".
Dì cả nghe được líu lưỡi.
" Này Chu Cảnh cũng không biết là xảy ra chuyện gì, người trong thôn còn chưa có cái gì, nhà hắn lại đột nhiên vươn lên. Nhớ lúc đầu Chu Cảnh Thẩm Mặc đừng nói là năm gian nhà ngói gạch xanh, chính là một cái nền để trụ đều không có. Phỏng chừng khi đó có người nói với bọn họ sau này sẽ trải qua cuộc sống như hiện tại chính bọn họ cũng chưa chắc đã tin".
" Không phải sao" Dì phụ hoạ nói: " Ta nghe nói nhà hắn trả tiền công còn không ít, một ngày ba mươi văn, ngươi xem, ngươi có thể hay không cùng Chu gia nói một chút, cho biểu ca biểu đệ ngươi có một chân, cũng cho bọn họ kiếm được chút tiền nhàn rỗi, trong nhà cũng rộng rãi" Đây cũng là chuyện thứ hai dì đến một chuyến này.
Dì cả nhìn thấy dì giành một bước nói trước, sợ mình bị bỏ lại cũng theo sát nói: "Nhà ta hoàn cảnh còn khó khăn hơn nhà dì, ngươi xem, ba cái biểu huynh của ngươi..."
Hai cái biểu tẩu theo lời nói của bà bà, mắt lom lom nhìn Vương Nhân. Tốt xấu Vương Nhân làm nhân viên tiêu thụ coi như lâu, cũng gặp qua không ít cảnh tượng hoành tráng, mới không bị ánh mắt của hai người phụ nữ nhìn đến ngượng ngùng.
Vương Nhân nói thẳng: " Dì cả, dì hán tử nhà các người cũng không phải là người lười biếng, làm việc cũng lanh lẹ, muốn đến Chu gia làm thợ khéo ta có thể hỏi giúp, chỉ là Chu gia có muốn nhận hay không ta không biết, ta không thể bảo đảm".
" Mà công việc của Trình Dục biểu ca cùng Tiêu Tức biểu đệ việc này tuyệt đối không thể đón thêm".
Dì cả cùng dì nói: " Tại sao?"
" Đừng quên, biểu ca cùng biểu đệ hiện tại có thể làm việc tại Chu gia. Chu gia đồ ăn sinh ý làm càng lớn, trên căn bản từ buổi trưa trở về sau đều rất bận rộn, Trình Dục biểu ca cùng Tiêu Tức biểu đệ lúc sau còn phải phụ giúp một tay, như vậy việc ở phòng bên kia liền cũng muốn, là không có khả năng. Có thể việc làm sẽ giống nhau, vậy cũng không thể để ông chủ trả hai phần tiền công đi, chính là nói ta và Chu gia có quan hệ thân thích đi nữa, ta cũng không có mặt mũi lớn như vậy".
Dì cả, dì lập tức nói: " Là chúng ta quên mất, muốn quan hệ hai bên tốt đẹp vẫn là tới Chu gia làm thợ khéo thích hợp hơn".
Cùng Vương Nhân bàn xong xuôi, ngày kế đi Chu gia, sáng sớm liền đem mấy người nhà dì cả dì mang đến.
" Ca phu, mấy biểu ca biểu đệ này của ta đều là tay thợ tốt, làm việc sẽ không thâu gian dùng mánh lới, ngươi xem có thể hay không để bọn họ giúp chúng ta xây phòng ở" Vương Nhân hỏi.
" Có thể" Chu Cảnh cũng không để ý, chỉ cần thợ khéo chịu ra sức, người có phải là bà con của Vương Nhân hay không cũng không là gì.
Mấy cái hán tử giúp đỡ đem lạp xưởng cùng vịt hàng chuyển tới trên xe, Chu Cảnh đứng ở dưới xe không yên tâm dặn dò: " Sạp chỉ còn lại ngươi cùng tiểu đệ hai người, nhớ kỹ không nên cùng người khác cãi vã, có việc gì có thể nói tên Dương bộ đầu ra, hoặc là dứt khoát thu sạp hàng trở về".
" Ngươi yên tâm đi, cũng không phải là lần đầu tiên bày sạp hàng" Thẩm Mặc cười ha ha đáp, ngồi ở phía sau xe lừa.
" Ta luôn cảm thấy không yên lòng. Như vậy đi, Vương Nhân ngươi ngày hôm nay cùng Thẩm Mặc và tiểu đệ đi tửu lâu đưa hàng, đưa xong hàng ngươi lại tiếp tục đi chào hàng".
" Ca phu, yên tâm, ta nhất định đem mấy nhà cửa hàng đưa xong, sẽ không trì hoãn sinh ý của ngươi" Vương Nhân cùng Trình Dục hai cái nhân viên tiêu thụ cùng nhau lên xe, vừa muốn dắt dây cương, ở phía sau một lão thái thái khoát bao bố nhỏ liều mạng mà đuổi theo.
" Phu lang Chu gia, chờ ta..."
Thẩm Mặc quay đầu lại, là bà nương Vương Quý chủ xe lừa nhà bọn họ thuê, Vương đại nương.
Vương Nhân ghìm lại dây cương, Thẩm Mặc hỏi: " Vương đại nương, ngươi muốn đi trấn trên".
Vương đại nương thở hồng hộc chạy tới, đứng ở dưới xe lừa thở hổn hển nửa ngày
Sau khi thở đều đặn mới chậm rãi nói: " Đại tỷ ta nhà ở trấn trên, bây giờ là đại thọ sáu mươi của nàng, ta đi chúc thọ nàng".
Thẩm Mặc cười nói: " Đây là việc vui, chúc mừng đại nương, mau lên xe" Nói xong đỡ Thẩm đại nương người vào xe lừa, chờ ngồi vững vàng, Vương Nhân mới điều khiển xe lộc cộc chạy đi.
Thời điểm gần tới cửa trấn, Thẩm Mặc hỏi: " Vương đại nương, nhà đại tỷ ngươi ở nơi nào?"
Vương đại nương nói: " Phố tây trấn".
Mấy người trên xe lừa đều chưa quen thuộc đường trên trấn, bất quá bởi vì theo Chu Cảnh làm sinh ý mới đi lên trấn trên vài lần, rất nhiều đường phố đều không nhận ra.
Thẩm Mặc liền hỏi: " Vương đại nương, chúng ta đối trấn trên chưa quen thuộc, nếu không ngài chờ ta giao xong hàng cho mấy tửu lâu, lại đánh xe đưa ngươi đi nhà đại tỷ ngươi, ngươi xem có được hay không".
" Ai nha, cái này sao có thể được" Vương đại nương bất mãn nói: " Là đại thọ sáu mươi của đại tỷ ta, qua được tuổi này có thể cũng chưa có, mấy năm nay đều là đương gia nhà ta đưa tới cửa rất sớm. Ta còn sốt ruột chạy tới giúp đại tỷ ta thu sếp đi, nếu trễ sẽ không đuổi kịp".
Vương Đại nương lời nói này giống như Chu gia dùng không xe lừa nhà bọn họ, giống như không có trả tiền thuê. Vương Nhân là tiểu nhi tử nhà Lý chính, phụ thân hắn ở trong thôn địa vị cao nhất, coi ở tầng mặt mũi này còn chưa có người nói với hắn những lời như thế, trong lúc nhất thời Thẩm Lâm nhìn đều sững sờ.
Thẩm Lâm tức giận bất bình, há mồm muốn cãi lại, bị Thẩm Mặc giật nhẹ xiêm y nín trở lại.
"Không biết nhà đại tỷ Vương đại nương cách đây có xa không?"
" Không xa, cách vài con đường" Vương đại nương không thể nào cao hứng, bời vì Thẩm Mặc hỏi nhiều vài câu nhưng không có trực tiếp đưa nàng đi.
Thẩm Mặc đối Vương Nhân gật đầu: " Ngược lại không bao xa, chúng ta trước hết đưa Vương đại nương, đến nơi lại quay về cấp tửu lâu đưa hàng, nghĩ cũng không trì hoãn bao lâu".
Vương Nhân không nói gì, điều khiển xe lừa dựa theo lời nói mang máng của Vương đại nương chỉ dẫn một đường tìm đi.
Nói là vài con đường, nhưng mà xe lừa đã chạy qua mấy con phố lớn phồn hoa, cũng qua vài con đường nhỏ mà còn xa xa khó vời, không nhìn thấy cái gọi là nhà đại tỷ Vương đại nương.
Lúc này Vương Nhân một người ngoài cũng không khỏi căm tức, ngữ khí nặng nề nói: " Vương đại nương, nhà đại tỷ ngươi đến cùng là ở nơi nào, chúng ta trên xe còn có hàng, đây là vội vã muốn đưa đi cửa hàng, tửu lâu trên trấn còn đang chờ hàng đây".
Vương đại nương thập phần thiếu kiên nhẫn, giống như không muốn nói chuyện cùng bọn họ, đen mặt đem ngón tay chỉ ra bên ngoài.
" Nhanh thôi, bên kia kìa".
Vương Nhân tức giận nói: " Bên kia? Nói rõ ràng một chút".
" Chính là bên kia, ở đây đều có thể nhìn thấy mà".
" Ta cũng không biết nhà của đại tỷ ngươi, ngươi không nói nhà nào làm sao ta biết được".
Nơi này cách mấy con đường phồn hoa ở trấn trên rất xa, tối đa chỉ được xem là cái vùng ngoại thành. Phòng ở cao thấp chằng chịt ngang dọc tại trên các bờ ruộng, thoạt nhìn cùng Vương gia thôn cũng không khác mấy, hoàn toàn nhìn không ra là còn lệ thuộc vào trấn trên.
Tại hàng rào trước cửa một nhà Vương đại nương nhảy xuống, sau khi xuống xe còn ra vẻ cao cao tại thượng dặn dò Thẩm Mặc nói: " Chờ buổi tối muộn một chút tới đón ta".
Nhưng người trên xe lừa đều tức giận đến không thở được, Thẩm Lâm nín tới đỏ mặt tía tai, mắt thấy liền muốn nổ tung, Thẩm Mặc vẫn cứ ôn hoà nhã nhặn.
" Đại nương nếu như muốn chúng ta trở lại, liền là muốn tại trước buổi trưa".
Vương đại nương căn bản không lưu ý Thẩm Mặc nói cái gì, giống như đuổi ruồi mà phất phất tay, nói: " Ngươi dùng xe lừa của nhà ta, còn muốn bỏ lại ta sao".
Đẩy ra cửa hàng rào, trong nhà tiếng gà vịt kêu lên muốn hướng về phía bên này xông ra, trong sân Đại hắc cẩu cũng vượng vượng mà sủa vài tiếng, ra hiệu với chủ nhân là có khách nhân đến.
Đại tỷ Vương đại nương là một lão phụ nhân lọm khọm, bởi vì là đại thọ nên mặc một thân váy áo đỏ tươi, trên chân là đôi giày vải chấp vá vài miếng vải bố.
Nhìn thấy Vương đại nương mặt mày hớn hở, miệng cười nhìn thấy thiếu mất vài cái răng.
" Ngươi sao lại tới sớm như vậy?"
Vương đại nương bĩu môi, quăng ánh mắt về phương hướng xe lừa.
" Một tên côn đồ cắc ké lúc trước ở trong thôn gần đây làm chút sinh ý mượn xe lừa nhà chúng ta, đến trấn trên giao hàng, tiện thể đưa ta lại đây".
" Ồ" Đại tỷ Vương đại nương kiễn chân nhìn theo hướng xe lừa, thấy trên khán đặt tràn đầy những cái sọt, không biết bên trong chứa cái gì, mấy hán tử song nhi ngồi vây quanh tại bên cạnh.
" Này đó sọt trên xe đều là hàng hoá, toàn bộ là muốn đưa hàng đến tửu lâu trên trấn? Cái này không biết kiếm được bao nhiêu bạc. Không biết bọn họ làm cái gì sinh ý?"
" Làm sinh ý lạp xưởng cùng vịt hàng".
" A! Có phải là gần đây đặc biệt tại trấn trên cái gì Chu ký hay không. Thật nhiều tửu lâu trên trấn đều đang bán đồ ăn nhà bọn họ, trong đó có mấy cái tửu lâu lớn là số một số hai ở trên trấn".
Người trong thôn bao gồm cả Vương đại nương tuy rằng đều biết Chu gia làm sinh ý đồ ăn ở trên trấn, mà tất cả đều cho rằng chỉ là làm một cái sinh ý nho nhỏ, có thể so với người khác kiếm nhiều hơn một chút tiền. Một tháng nhiều lắm là kiếm được hai lượng bạc, nhiêu đó thôi cũng là ao ước của biết bao người ở trong thôn, cảm thấy Chu gia đây là phát tài.
Vương đại nương tự nhiên cũng cho là như thế, bây giờ nghe đại tỷ nàng nói như vậy, vẫn không thể được chà chà hai tiếng.
Đại tỷ nàng nói: " Nhiều hàng hoá cần chờ đưa đi tửu lâu, như thế nào còn trước đưa ngươi tới nhà ta, bọn họ không vội sao?"
Vương đại nương kiêu ngạo, đắc ý hếch cao cái cằm.
" Sốt ruột thì có thể thế nào? Trước cũng phải đưa ta lại đây, bọn họ còn muốn thuê xe lừa nhà ta a. Nếu làm ta mất hứng, không sợ ta nói với đương gia nhà ta không cho bọn họ thuê xe, không có xe lừa chở hàng, đừng nói nhà hắn có bao nhiêu sinh ý đều phải dừng lại".
Đại tỷ có tâm muốn khuyên nhủ Vương đại nương, nhưng nghĩ đến nhà nàng tuy nói là ngụ ở trấn trên, nhưng nhật tử trải qua cũng không bằng Vương đại nương ở tại nông thôn, nghĩ đến hẳn là mỗi nhà đều có cách xử sự riêng, không cần nàng dạy bảo, liền đem lời muốn nói nuốt xuống.
Thẩm Mặc từ nhà đại tỷ Vương đại nương trở lại trấn trên, lại đuổi đến mấy tửu lâu, cùng với thời gian ước định của bọn họ chậm hơn một canh giờ. Lúc này không quản chợ sáng hay đã dùng qua điểm tâm, rất nhiều khách nhân đến tửu lâu muốn ăn lạp xưởng cùng vịt hàng đều không có. Chưởng quầy có chút không cao hứng liền oán trách vài câu.
Chưởng quầy oán giận còn là vì bị tổn thất mà vạn phần không cao hứng.
" Các ngươi hiện tại là xảy ra chuyện gì, có phải hay không ông chủ không đi theo, các ngươi làm việc không tận tâm, thời gian so với lúc thường chậm hơn nhiều như vậy, thời gian dùng điểm tâm ở chỗ ta cũng đã qua, có biết ta tổn thất bao nhiêu tiền hay không".
Vương Nhân cùng Trình Dục cuối đầu khom lưng mà nhận tội, chưởng quầy cũng không chịu nhận hàng.
Còn tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, phía sau còn thật nhiều nhà chưa giao hàng không nói, nếu là muốn chậm trễ thêm thời gian, nhà ai cũng sẽ bày ra cái sắc mặt này.
Chu Cảnh không ở, Thẩm Mặc chính là ông chủ, đại cục chỉ có hắn mới có thể chủ trì. Cũng may Thẩm Mặc dù sinh ra ở nông thôn, ánh mắt kiến thức cũng không nhiều, nhưng ít ra cũng là hiểu biết một chút.
" Phi thường xin lỗi, chuyện ngày hôm nay là bất ngờ, ta đảm bảo sau này chuyện như thế tuyệt đối sẽ không phát sinh. Đương nhiên ta cũng biết làm sinh ý xin lỗi là không đáng tiền nhất, không đổi được bất kỳ lợi ích gì. Như vậy ngài xem có được hay không, ta dù sao cũng chỉ là làm trễ nãi thời gian nửa buổi sáng, tóm lại cơm trưa cùng cơm tối còn có đâu, ta liền cấp ngài cái giá vốn, mười sáu văn một cân, thế nào".
" Đại ca, ngươi quên mất ca phu đã nói như thế nào sao, ngươi không sợ trở về ca phu sẽ phát hoả, lúc trước hắn đã nói rõ rõ ràng ràng phải làm đúng quy định".
Trình Dục cũng nói: " Phải, ông chủ vừa mới nói xong, ngươi đây là tự ý hạ thấp giá, đây không phải là đánh vào mặt ông chủ sao"
Thẩm Mặc nói: " Khôngđúng, các ngươi đều không hiểu. Tình huống bây giờ cùng nhân viên tiêu thụ cácngươi tự ý xuống giá là hai chuyện khác nhau. Ta là đại biểu cho thái độ củatoàn bộ Chu ký, hơn nữa đây cũng không phải là hạ giá mà là đang đền bù tổn thất,chúng ta là cho cửa hàng phải tổn thất cũng không thể trơ mắt nhìn như thế, để người ta tự mình gánh chịu là không được, chúng ta đây nhất định phải bày ra một thái độ".
Chưởng quầy nói: " Ngươi là phu lang Chu Cảnh, ngược lại cũng không phải là một phu lang không chống đỡ được chuyện lớn, việc này giải quyết như thế cũng tạm được, ta đây cũng không tính toán thêm nữa. Chỉ là lần sau nhất định phải đúng giờ, nếu không ta sẽ cùng các ngươi giải trừ khế ước".
Thẩm Mặc lần thứ hai bảo đảm mới lui ra ngoài.
" Phu lang gia, người nghĩ như thế nào, chẳng lẽ người sẽ giảm giá cho hết thảy mấy tửu lâu hôm nay đưa hàng, nếu làm như vậy trở về ông chủ sẽ trách cứ ngươi". Trình Dục nói.
" Cảnh ca sẽ không, hắn có ở đây, hắn cũng sẽ làm như vậy. Được rồi, không cần khuyên ta nữa, làm theo lời ta nói, nếu thật sự có chuyện gì, một mình ta sẽ gánh chịu, Cảnh ca sẽ không trách đến trên đầu các ngươi".
Những người khác cũng không khuyên, mỗi lần đi vào cửa hàng không cần chưởng quầy mở miệng, trước hết nói là hôm nay sẽ giảm giá, xem như đền bù tổn thất vì chậm trễ thời gian. Sau đó liên tục nói lời xin lỗi, lại bảo đảm không có lần sau.
Tuy rằng còn có bất mãn, nhưng bọn họ đến đây là Chu ký đưa ra bồi thường lớn nhất. Lạp xưởng vịt hàng nói thế nào cũng là thịt, tiền vốn đều rất rõ ràng, thịt mỡ hai mươi văn một cân, thịt nạc mười lăm một cân, làm lạp xưởng nhất định phải dùng thịt mỡ cùng thịt nạc trộn lẫn với nhau, hơn nữa còn có nhân công, tất cả đều là tiền. Hiện tại Thẩm Mặc đưa ra giá mười sáu văn, các chưởng quầy cũng biết trên căn bản là tiền vốn, không kiếm được lới, tương đương bọn họ hôm nay làm không công một ngày. Cũng là biểu thị thôi, trong lòng cảm thấy Chu ký là biết giữ chữ tín, không cần bọn họ mở miệng, chính mình biết đền bù tổn thất cho bọn họ, nghĩ đến sau này cũng sẽ không xảy ra chuyện như thế.
Trễ nãi một canh giờ, bỏ qua một cái chợ sáng, đối với chuyện làm sinh ý chính là làm lỡ không ít chuyện, trở lại so với lúc thường trễ hơn gần hai canh giờ.
Chu Cảnh ở nhà chờ sốt ruột, mới nhìn thấy xe lừa đánh vào đầu thôn, nhanh chân chạy tới, thấy Thẩm Mặc hoàn hảo không chút tổn thương ngồi ở trên xe lừa mới thả lỏng tâm tình.
" Ngày hôm nay sao muộn như vậy?"
" Còn không phải là bởi vì Vương đại nương". Thẩm Lâm không nén được khí, bùm bùm nói một trận, đem một ngày khí nín lại đều nói ra: " Bởi vì nàng nháo trò, chúng ta đến trên trấn giao hàng thời gian chậm trễ, các chưởng quầy đều không vui, buộc đại ca phải cho câu trả lời, đại ca bất đắc dĩ, sợ thất tín nên đều hạ giá hàng, coi như là bồi thường tổn thất cho bọn họ. Ca phu, việc này ngươi đừng trách đại ca, hắn cũng là vì muốn tốt cho sinh ý".
Chu Cảnh nghe mày càng nhíu chặt.
Bất quá lại đối Thẩm Mặc nói: " Tiểu Mặc, việc này ngươi làm đúng, chúng ta làm sinh ý nặng nhất là chữ tín, cái này nói thế nào cũng không thể mất, việc này ta không chỉ không trách ngươi mà còn muốn cảm ơn ngươi. Nếu như lúc đó ngươi không có quyết định này, chúng ta có thể cũng sẽ bị tổn thất thì làm sao đây. Ta a, thực sự là may mắn, mới có thể cưới được một phu lang tốt như vậy".
Những lời tâm tình như vậy Chu Cảnh rất thường hay nói, chưa bao giờ phân trường hợp, địa điểm, lúc đầu Thẩm Mặc còn cảm thấy xấu hổ hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống. Sau đó một thời gian dài, nghe nhiều cũng không còn cảm thấy thế nào.
Thậm chí còn rất bình thường mà trả lời: " Cảnh ca, việc này Vương đại nương làm không chân chính, trong lòng ta cũng nghẹn một hơi khí. Chúng ta dùng xe lừa nhà nàng là không giả, nhưng đó là chúng ta là thuê, có trả tiền, không phải mượn không, còn muốn gây chuyện".
" Nàng làm chuyện như thế, thật giống như chúng ta thuê xe lừa nhà nàng không phải là chiếu cố sinh ý nhà nàng, mà là nhà nàng chiếu cố chúng ta, vậy xe lừa này liền không thể mượn".
Chu Cảnh sắc mặt khó coi: " Không chỉ có như vậy, nếu đến kỳ kết thúc chúng ta cũng không cần gia hạn thêm".
" Được, ta đây đánh xe lừa đi trả, trực tiếp đem tiền thuê mấy ngày đồng thời kết toán, ngày mai liền không cần thuê xe lừa nhà bọn họ".
" Nếu không thuê xe lừa nhà hắn, chúng ta thuê cùa nhà ai, trong thôn mấy nhà có xe lừa cùng chúng ta quan hệ không tốt nên lúc trước chúng ta mới không thuê, nếu không như vậy cũng không đến nhà nàng". Thẩm Lâm hỏi.
" Nhà ai cũng không cần, ta dự định mua một chiếc cho chính nhà mình" Thẩm Mặc quản tiền, bây giờ trong nhà của cải ra sao hắn so với ai khác đều rất rõ ràng. Bởi vậy ngữ khí nhàn nhạt, giống như tiêu mười văn hai hai mươi văn tiền mua một cái điểm tâm.
Thẩm Lâm ngược lại nghĩ đến tiền vào túi mình cũng có khoảng hai ba mươi lương, đây chỉ là một phần ba lợi nhuận, chiếm phần lớn hơn Chu Cảnh Thẩm Mặc phỏng chừng tiền nhàn rỗi trong tay có trên dưới một trăm lượng là ít.
HẾT CHƯƠNG 48
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top