Chương 37: Mãi mãi là Omega duy nhất của anh

Người máy đưa đồ ăn tới, Thời Thanh đã nhịn đói quá lâu nên không thể ăn quá nhiều.

Y Lai Ân cầm một bát cháo nhỏ, dùng thìa đưa đến miệng Thời Thanh.

Thời Thanh hơi khựng lại vì hành động của anh, có chút ngại ngùng.

Nhưng cậu nghĩ mình vẫn còn chuyện để nói với Y Lai Ân, nên cậu mím chặt môi, tỏ thái độ từ chối.

Y Lai Ân tưởng cậu đang giận, nhẹ nhàng kiên nhẫn dỗ dành.

Thời Thanh dùng ngôn ngữ ký hiệu hỏi: "Em ăn cơm xong, anh có đi nữa không?"

Mắt Alpha sâu thẳm, Thời Thanh ngoan cố nhìn anh.

Một lúc lâu sau, Y Lai Ân mới trả lời: "Anh không đi."

Lúc này Thời Thanh mới chịu há miệng, mắt vẫn không chớp nhìn chằm chằm Y Lai Ân.

Cứ thế được đút từng thìa một, nếu không phải tình huống đặc biệt, Thời Thanh đã cảm thấy bồn chồn không yên.

Suy nghĩ bị kéo về, Thời Thanh lại có chút buồn.

Nhìn vẻ ngoan ngoãn với đôi mắt cụp xuống của Omega, người có trái tim cứng rắn như Y Lai Ân cũng xuất hiện một cảm giác xa lạ.

Đợi bát cháo nhỏ cạn đáy, Y Lai Ân đặt bát xuống, nhưng đến khi người máy rời đi anh vẫn không nói gì.

Thời Thanh cứ thế yên lặng nhưng bướng bỉnh nhìn anh.

Im lặng hồi lâu, dường như cậu nghe thấy tiếng Y Lai Ân thở dài.

Lần đầu tiên cậu thấy đối phương có vẻ bất lực như vậy, mà tất cả có vẻ là vì cậu.

Thời Thanh nhất thời có hơi mờ mịt, bắt đầu nghi ngờ bản thân ép Y Lai Ân trở về như vậy có phải quá đáng lắm không.

"Thanh Thanh."

Xưng hô chưa từng nghe thấy từ miệng Alpha khiến Thời Thanh giật mình, sau đó trong lòng như mặt hồ yên tĩnh có chiếc lá rơi xuống.

Tầng tầng lớp lớp gợn sóng.

Thời Thanh nhanh chóng ngẩng đầu.

Y Lai Ân nói: "Xin lỗi."

"Cưới em vào Tạp Lạc Tư, để em phải đối mặt với tất cả việc này."

Trái tim vừa mới vui mừng vì xưng hô thân mật của Thời Thanh lập tức tan vỡ, cậu lắc đầu mạnh mẽ, đặt tay lên tay Y Lai Ân.

Xác nhận Y Lai Ân đang nhìn mình, Thời Thanh cầm lấy thiết bị giọng nói.

"Em, không sao."

"Không phải, lỗi, của Y Lai Ân."

"Không cho, phép, Y Lai Ân, xin lỗi."

Thấy Alpha muốn mở miệng nói gì đó, cậu rút một tay ra, lần đầu tiên mạnh mẽ ngắt lời Y Lai Ân.

"Em, không sợ, hoá thú."

"Tấn công, em, cũng, không phải, lỗi, Y Lai Ân."

"Em, không, bị thương."

"Y Lai Ân, đừng, tự trách, đừng, trốn, em mà."

Y Lai Ân lẳng lặng nhìn Thời Thanh rất lâu. "Em có nghe qua câu này chưa? Cứ Omega nào gả vào Tạp Lạc Tư, bản thân đã là một lời nguyền."

Một lực nhẹ nhàng rơi xuống trước mắt, mắt Thời Thanh đã bị Y Lai Ân che đi.

"Thanh Thanh, em quá tốt bụng, điều này sẽ khiến em bị tổn thương."

"Là anh không chăm chăm sóc tốt em, để em phải ở lại Tạp Lạc Tư chịu khổ."

"Nếu không có cuộc hôn nhân này, có lẽ..."

Lời chưa kịp nói xong đã bị chặn lại bởi một nụ hôn.

Một nụ hôn bất ngờ, mạnh bạo, nhanh chóng,

Y Lai Ân nhạy bén như vậy, lại để Thời Thanh trong chớp mắt lợi dụng cơ hội, đôi môi mềm mại của Omega chạm lên khóe môi Alpha mà không hề có chút chối từ nào.

[ Ầy.. Hôn lệch mất rồi. ]

Y Lai Ân nghe thấy Thời Thanh có chút tiếc nuối nghĩ.

Mà Omega trước mặt anh đã đỏ bừng mặt, lại nắm chặt tay cố tỏ ra bình tĩnh.

Trên mặt cậu viết đầy vẻ "Không thèm để ý", tay ra ký hiệu nhanh đến nỗi muốn để lại tàn ảnh.

"Không thể không có cuộc hôn nhân này!"

"Em đã chờ rất lâu mới có cơ hội, nếu không có hôn nhân, em không thể đến bên Y Lai Ân được."

"Em không sợ gả vào Tạp Lạc Tư, cũng không có chịu khổ."

"Chính em, đã bảo anh hai đi."

"Từ lúc ngồi lên xe hoa, đều là em tự nguyện."

"Vì em..."

Thời Thanh dừng lại, đổi tay cầm lấy thiết bị phát âm, khi nhấn mấy chữ này mắt vẫn không chớp nhìn chằm chằm Y Lai Ân.

"Em, thích, Y Lai Ân."

"Rất nhiều năm, luôn luôn, luôn luôn, đều, thích."

Khi làm xong hết những việc này, tim Thời Thanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cậu vừa run vừa nín thở nhìn, lại vô cùng nóng lòng, muốn truyền đạt tấm lòng mình cho Alpha biết.

Thời Thanh nén nước mắt, cẩn thận nắm lấy tay Y Lai Ân.

Cậu quyết định làm tên vô lại đáng ghét nhất bên đường, bám lấy bên cạnh Y Lai Ân.

Mà Y Lai Ân sau khi nghe xong lời tỏ tình không lời của Thời Thanh, trong đôi mắt vàng ấy lần đầu tiên xuất hiện cảm xúc kinh ngạc.

Từ lúc nghe được tiếng lòng của Thời Thanh, anh luôn biết đối phương là một Omega vô cùng hoạt bát.

Anh nghĩ rằng những lời nói "thân mật" hướng về anh, đều do xuất phát từ tính cách náo nhiệt của Thời Thanh và việc đối phương vẫn chưa nhận ra gia tộc Tạp Lạc Tư đáng sợ đến mức nào.

Nhưng lúc này, sau khi chứng kiến hình ảnh đáng sợ của anh, Thời Thanh lại nói thích anh.

Trong lòng Y Lai Ân dâng lên sự thương xót dịu dàng, nhưng cũng có chút đau.

Giọng Alpha có chút khàn khàn: "Em thích... người như anh sao?"

Thời Thanh trừng lớn mắt, ngay lập tức vội vàng tạo ký hiệu: "Y Lai Ân là Alpha tốt nhất trên đời này."

Cử chỉ cuối cùng rất mạnh mẽ, tuyên bố tình cảm của cậu với Y Lai Ân.

Thấy Y Lai Ân mang sắc mặt nặng nề, Thời Thanh liền ngồi quỳ, dùng thiết bị kể về lần đầu họ gặp nhau.

Đó là ký ức trân quý nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của cậu.

"Vì vậy, em, thật sự, là..."

Thời Thanh dừng lại, trong lòng dâng lên cảm xúc vừa ấm ức vừa e thẹn.

"Thật sự, thích, Y Lai Ân."

"Em, thật sự, rất, cố gắng, chạy, đến, bên, Y Lai Ân."

Cậu có cảm giác nước mắt mình sắp không nhịn nổi muốn rơi xuống, vội vàng hít một hơi thật sâu, tay vẫn không ngừng cử động.

"Em, thật sự, rất, cố gắng mà."

Y Lai Ân hoàn toàn không thể diễn tả được tâm trạng lúc này.

Nguyên soái của đế quốc, thần chết trên chiến trường, tử thần mang lời nguyền đáng sợ.

Lần đầu tiên, bộ não nhạy bén của anh không thể truyền đạt bất kỳ mệnh lệnh nào, mọi hành động của cơ thể đều xuất phát từ bản năng trong trái tim.

Anh nâng khuôn mặt vẫn còn hơi tái nhợt của Omega lên, cúi đầu dùng ngón tay cẩn thận lau đi nước mắt của đối phương.

"Đừng khóc."

Anh chỉ có thể cầu xin như vậy, không giống bản thân chút nào.

Đừng khóc nữa, đừng vì người như anh mà buồn nữa.

Y Lai Ân cúi mắt chăm chú nhìn Thời Thanh, mái tóc dài màu xám rơi xuống mu bàn tay anh.

Thời Thanh muốn nói chuyện, nhưng cậu hận bản thân ngu ngốc chỉ có thể dùng phương thức vụng về để diễn đạt.

Cho nên cậu bỏ cuộc, bị thúc đẩy bởi ham muốn nguyên thủy trong lòng, nhắm mắt lại tiến đến gần Y Lai Ân.

Omega đôi khi cũng rất đơn thuần, cậu nghĩ rằng một nụ hôn phải đi kèm với một lời tỏ tình.

Trước đây cậu cảm thấy mình rất tham lam, nhìn Y Lai Ân lâu liền muốn cưới anh, cưới anh rồi lại muốn anh đối xử tốt với mình.

Mà khi Y Lai Ân thật sự đối xử rất tốt với cậu, cậu lại muốn Y Lai Ân cũng thích mình.

Nhưng bây giờ Thời Thanh không còn cho rằng đây là một loại lòng tham nữa.

Cậu chỉ theo bản năng khao khát sự ôm ấp và nụ hôn của Y Lai Ân.

Chóp mũi đầy mùi pheromone quen thuộc, mát lạnh thanh khiết. Cậu vẫn nhớ lần bị thương đó, trong cơn đau gần như nuốt chửng bản thân, mùi pheromone này vẫn dịu dàng như vậy, giống như bàn tay mẹ vỗ về cậu ngủ khi còn nhỏ.

Mà lúc này, trong pheromone có thêm một ý vị khác.

Thời Thanh cảm thấy xa lạ, thậm chí run rẩy vì nó, chỉ có thể theo bản năng chui sâu vào lòng Y Lai Ân.

Cánh tay Alpha vòng qua eo Thời Thanh qua lớp vải quân phục lạnh lẽo.

Mạnh mẽ, nhưng vô cùng cẩn thận.

Y Lai Ân hôn đi những giọt nước mắt đắng chát của Thời Thanh.

Anh đang nghĩ cách làm sao để Omega dũng cảm hơn bất kỳ ai này ngừng khóc thút thít.

Khi anh chưa kịp nghĩ ra cách, Thời Thanh đột nhiên đẩy anh ra.

Trước khi Y Lai Ân kịp thắc mắc, Thời Thanh không hoàn toàn rời khỏi vòng tay anh mà chỉ nắm lấy cánh tay, đôi mắt màu hổ phách trông thật vừa đáng yêu vừa đáng thương.

Nhưng vẫn hiện vẻ bướng bỉnh và kiên cường.

"Y Lai Ân." Thời Thanh chỉ chỉ trái tim Y Lai Ân, rồi ra ký hiệu. "Y Lai Ân thì sao? Hôn —— có mang ý nghĩa thích không?"

Trong mắt Omega có sự thấp thỏm: "Hôn em rồi, thì không được, thích Omega khác."

Ánh mắt lạnh lùng của Alpha bị thay thế bởi sự dịu dàng khó tả, Y Lai Ân nắm lấy tay Thời Thanh đặt lên ngực mình.

Nhìn vào mắt cậu, anh khẽ nói: "Sẽ không có người khác, em là Omega duy nhất của anh."

Anh cúi đầu, học theo những Alpha chuyên về tình yêu khác, bày tỏ tình yêu với người mình trân quý nhất, hôn lên chân mày đối phương.

"Mãi mãi là Thanh Thanh của anh."

Pháo hoa trong lòng Thời Thanh nổ tung.

Cậu không thể phát ra tiếng cười vui mừng, nhưng trong lòng đã gào thét vì sung sướng.

Y Lai Ân phảng phất nghe được tiếng lòng cậu hét lên giống như có một ngàn con gà chạy qua, y như hồi cậu mới tới Tạp Lạc Tư.

Anh cảm thấy buồn cười, tất nhiên phần lớn là cảm thấy Thời Thanh thật đáng yêu.

Tảng băng cứng trong lòng như tan chảy hoàn toàn, trở nên mềm mại vô cùng.

"Được Alpha như anh thích, vui lắm sao?"

Thời Thanh dừng lại tiếng thét trong lòng, không đồng ý nhìn Y Lai Ân.

Cậu vung tay ra ký hiệu: "Không cho phép anh nói như thế nữa, toàn bộ Alpha của Đế Quốc đều không bằng một cọng tóc của Y Lai Ân!"

Thực ra Y Lai Ân không hoàn toàn hiểu hết.

Nhưng anh hiểu được ánh mắt đầy ngưỡng mộ sắp trào ra trong đôi mắt hổ phách chó con của Thời Thanh.

Anh bắt đầu tự hỏi, nên đối xử tốt hơn với Thời Thanh như thế nào.

Thời Thanh nửa ngày không nghe thấy Y Lai Ân nói gì, hơi nghiêng đầu, lại sáng mắt tiến lại gần.

Y Lai Ân xem hiểu.

Anh ôm Omega lên đùi mình, một cái ôm đủ thân mật.

Mùi pheromone champagne hoa hồng bao trùm cả căn phòng ngủ.

"Ngọt." Hơi thở của Y Lai Ân phả qua, "Pheromone của em."

Cả người Thời Thanh đã đỏ thành con tôm luộc, chậm chạp cảm nhận được sự xấu hổ.

Theo bản năng cậu muốn trốn vào lòng Y Lai Ân, lại bị Alpha nâng cằm lên.

"Em vẫn còn thời gian để hối hận." Y Lai Ân khàn giọng nói: "Rời khỏi Tạp Lạc Tư."

"Rời khỏi anh."

Thời Thanh đáp lại bằng cách chủ động hôn một cái.

Cậu giống như một chú chó con nhiệt tình và chân tình.

Y Lai Ân đột nhiên nảy ra ý nghĩ này, thậm chí không nhịn được khẽ cười.

Tiếng cười của Alpha rất thấp, khiến tai Thời Thanh lại nóng lên.

Cậu mím môi, ngẩng mắt lén nhìn Y Lai Ân.

Y Lai Ân cúi đầu, hơi thở như mang theo ý cười: "Đáng yêu."

Nếu đỉnh đầu Thời Thanh có tai, nhất định chúng sẽ cụp lại vì e thẹn, che đi khuôn mặt đỏ bừng của cậu.

Nụ hôn của Y Lai Ân hoàn toàn khác biệt với tính cách lạnh lùng và nghiêm túc của anh.

Thật nhẹ nhàng, giống như đang nâng niu một báu vật đắt giá và sang quý nhất.

Sự nâng niu đó kéo dài từ khóe môi đến chóp mũi và rơi xuống hàng mi.

"Được rồi, đã hết giờ để hối hận."

Thời Thanh vừa muốn hé miệng, Y Lai Ân đã nhẹ nhàng, thành kính đặt một nụ hôn xuống trán cậu.

"Cảm ơn em."

"Thanh Thanh."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top