Chương 76.
"Yến Yến mệt mỏi rồi ngủ đi. "
Khế ước kết hợp không phải do tu vi, mà là do thần hồn cùng ý chí với độ phù hợp cùng với thần thú.
Không nghi ngờ chút nào, Côn Bằng lựa chọn Yến Tuyết Không.
Vì vậy, lúc bắt đầu làm khế ước, thần thức Yến Tuyết Không không trở ngại chút nào tiến vào trong đầu của nó, thấy được lao tù màu đỏ sẫm.
Bên trong lao tù, chỉ thấy phiên bản thu nhỏ của chim bằng.
Phát hiện y đến tiểu bằng điểu mở mắt ra, vung vung cánh muốn nhảy ra ngoài, Yến Tuyết Không duỗi ra một ngón tay, cùng thân thể nó đụng vào trong chớp mắt, linh quang màu vàng đại thịnh, dần dần đem lao tù phá tan rã.
Tất Ách La thần thức xông tới vừa vặn thấy được cảnh này, không nói hai lời liền ra tay muốn đánh gãy.
Hắn nghĩ, coi như tiểu oa nhi này là Độ Kiếp kỳ thì lấy thần hồn Kim Tiên cảnh của hắn, cũng đủ để nghiền ép.
Nhưng mà sau một khắc, quanh thân Yến Tuyết Không có vô tận ngân hà vây quanh, ngọn lửa màu vàng bất chợt lóe ra, Thái Thương kiếm, Huyền Hoàng đỉnh, Âm Dương bút, bia Vạn Kiếm, ấn tỷ thái tử các loại bảo vật cùng nhau hiện lên.
"Ngươi!"
Tất Ách La bị trấn áp, khiếp sợ thất sắc, hắn chưa bao giờ gặp có người có thể đồng thời làm chủ tu luyện nhiều loại công pháp như vậy, khống chế nhiều chí bảo như vậy.
Mà những công pháp cùng bảo vật này mặc dù phân tán, nhưng mơ hồ có xu thế đang dung hợp.
Lẽ nào, tiểu tử này là muốn đi con đường vạn đạo quy nhất?
Không, không thể.
Tất Ách La nghĩ, vạn đạo quy nhất, chính là con đường thành thần!
Từ cổ chí kim, bao nhiêu thiên tài tuyệt thế cũng ở trên con đường này, thời đại hạn chế càng làm cho con đường này trở nên khó càng thêm khó, đứa bé này mới mười mấy tuổi thì dựa vào cái gì?
Tất Ách La một đời theo đuổi thần mộ cùng Thần cung, muốn trở nên cường mạnh, đối với hắn mà nói "Tiên đế cảnh" không phải là cảnh giới cuối cùng mà hắn theo đuổi, hắn muốn thành thần.
Nhưng hắn còn chưa tìm thấy ngưỡng cửa, Yến Tuyết Không đã mở ra được cánh cửa đó.
"Tiên thiên đạo thể, được lắm tiên thiên đạo thể! Sớm biết như vậy, năm đó cho dù nói cái gì ta cũng sẽ không bỏ qua ngươi!"
"Lão gia gia, năm đó rõ ràng là ngươi chạy trối chết, mộng nhiều quá rồi, tỉnh lại đi. "
Tất Ách La lắc đầu một cái, thở dài nói: "Lão phu cuối cùng cũng coi như lý giải được Văn Hựu vì sao ghen ghét ngươi. "
Yến Tuyết Không không hiểu được, thiên phú tốt, thực lực mạnh, sẽ bị ghen ghét sao? Vậy Quân Ngự ca ca là kiếm linh của y, nhưng mạnh hơn y thật nhiều, y cũng phải ghen ghét sao?
Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Con đường còn dài chậm rãi mà đi..
Thay vì ghen ghét đố kỵ với người bên ngoài thì chính mình hãy nên nỗ lực.
Yến Tuyết Không nói: "Các ngươi muốn ghen ghét thì ghen ghét đi, vui vẻ là được rồi, ngược lại chẳng làm được gì đều cũng vô dụng. "
Tất Ách La đến Cái tuổi này nên hiểu đạo lý đều hiểu, không cần người bên ngoài nói vào. Nếu vẫn muốn nghĩ như vậy thì là do tính cách khác biệt, tam quan không giống nhau.
Lao tù màu đỏ sẫm dần dần trở nên ảm đạm, chỉ còn sót lại một phần ba.
Tất Ách La bỗng nhiên bình tĩnh lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Yến Tuyết Không một tay cầm kiếm, muốn đem một kiếm chém xuống thần thức của hắn.
"Chờ chút! Đứa bé, lão phu muốn cùng ngươi làm một giao dịch. "
"Ngươi muốn phản bội Tu La tộc?"
Yến Tuyết Không kỳ quái nhìn hắn chuyển biến, Chín Sáu Khóa Không đại trận sắp bị phá, trói buộc hồn ấn sắp tới cũng mở ra ngay cả thực lực hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo cũng đánh không lại Quân Ngự ca ca, cầm giao dịch gì?
Tất Ách La biểu hiện phức tạp, nói: "Lão phu sẽ không phản bội Tu La tộc, trừ phi một ngày nào đó ngươi có thể phá hủy hoá sinh trì. Chỉ là, cùng ngươi giao chiến mấy lần, lần thứ nhất có thể nói là thực lực chưa khôi phục, lần thứ hai, lần thứ ba, nhiều lần thất bại, ngoại trừ thiên mệnh đứng phía sau ngươi, lão phu không nghĩ ra nguyên nhân. "
Yến Tuyết Không nói: "Vậy ngươi nghĩ sai rồi. "
Trên Thiên Mệnh thư viết chính là Yến Văn Hựu thắng.
Mà y ngoại trừ thiên phú cùng thân phận, nhiều hơn nữa là dựa vào Quân Ngự ca ca cùng Thái Thương kiếm bảo vệ.
"Dù sao đi chăng nữa, lấy thiên phú của ngươi chỉ có thể trở nên càng ngày càng mạnh, lão phu có cơ hội bắt ngươi cũng sẽ càng ngày càng xa vời. "
Mong muốn cả đời của Tất Ách La chính là tiến vào viễn cổ thần mộ cùng thái cổ Thần cung, sao có thể chịu đựng được chìa khoá tới tay rồi lại bay đi?
Vì vậy, hắn muốn vì chính mình tìm một đường lui.
Tất Ách La gằn từng chữ: "Đứa bé, các ngươi không phải muốn cướp đi di tích thiên đình sao? Lão phu lấy di tích với người ra làm giao dịch.”
Yến Tuyết Không ánh mắt khẽ nhúc nhích: "Đổi cái gì?"
Tất Ách La: "Chìa khóa Thần mộ. "
Yến Tuyết Không: "Cái gì?"
Tất Ách La: "Đừng giả bộ! Ngươi lúc trước dùng cửu Thiên Thánh Liên Quyết kéo dài thời gian, còn không biết ý tứ lão phu?"
Đang khi nói chuyện, 1/3 cuối cùng của lao tù đã bị tiêu tan.
Yến Tuyết Không hời hợt xoay người vung một chiêu kiếm, đem thần thức Tất Ách La một kiếm chém chết, mỉm cười nói: "Nói sau đi. Lão gia gia, vốn đang sợ ngươi tự bạo thương tổn cho cá lớn, cám ơn ngươi cùng ta tán gẫu. "
"..."
Mẹ kiếp ngươi, tâm sao lại đen đến vậy?
Tất Ách La muốn mắng người, thần thức đã tiêu tan.
Yến Tuyết Không sờ sờ đầu tiểu bằng điểu: "An toàn rồi chờ ta giải quyết việc Bắc châu sẽ thả cho ngươi tự do. "
Tiểu bằng điểu khẽ mổ lên khi lòng bàn tay y nhẹ chạm.
Yến Tuyết Không nở nụ cười, thần thức trở về thân thể.
Y xoay người, vui vẻ nói: "Quân Ngự ca ca, ta thành công. "
Tạ Ngự Trần kéo tay y, không vui quét mắt nhìn Côn Bằng, chim bằng ngẩng đầu, thần thái học được từ Yến Tuyết Không, vô tội giống nhau như đúc.
Khế ước mới vừa thành, liền đến tranh sủng.
Tạ Ngự Trần sinh ra ghét bỏ, lôi kéo tay Yến Tuyết Không hôn một cái, ngữ khí ôn nhu dịu dàng: “Yến Yến, Chỉ cần em muốn thì chuyện gì cũng có thể làm được.”
Yến Tuyết Không cong môi mỉm cười mà nhìn hắn.
Đang lúc này, đại địa Bắc châu bỗng dưng nổi lên chấn động, bốn phương tám hướng, từng đạo từng đạo ánh sáng rực rỡ bay lên không hội tụ thành hoa lửa, nhen nhóm lên ngọn lửa đen kịt vắng lặng tựa đêm dài.
Bát phương mắt trận đã bị phá hủy!
Yến Văn Hựu ngẩng đầu, lẩm bẩm nói: "Không thể cứu vãn. "
"Chúng ta đi!" Tất Ách La hít sâu một hơi, vạch tìm tòi quyển trục truyền tống, thấy Yến Tuyết Không cầm kiếm tựa như muốn đuổi theo, nói: "Bát phương mắt trận đã hủy, trung vị mắt trận làm sao có thể sống? Ngươi không ngại đi xem xem Vệ Vãn Qua!"
Dứt lời, thân ảnh hai người biến mất không thấy đâu.
"Nguy rồi. "
Yến Tuyết Không đột nhiên xoay người, vọt vào nhà đá.
Bên trong thạch thất, Vệ Vãn Qua lộ ra nụ cười, bát phương mắt trận bị hủy trong nháy mắt, tất cả trận vân bốn phía đều hội tụ trên người nàng, nàng đứng dậy tựa như đang gánh vác cả một ngọn núi trên vai.
"Còn lại ta. "
Từ Tinh Nhiên ngẩn ra, đột nhiên ý thức được cái gì, bật thốt lên: "Bắc châu vương, căn bản cũng không có phương pháp khác phá trận, có phải là?"
Vệ Vãn Qua mỉm cười, gật gật đầu.
"Ngươi không nên làm như vậy!" Từ Tinh Nhiên lập tức hướng về nàng chuyển vận linh lực, hiếm thấy tốc độ nói chuyện thật nhanh: "Ngươi sớm nên nói cho chúng ta, rồi sẽ tìm được biện pháp khác.*
"Khi ta trở thành trung tâm mắt trận, đã không còn biện pháp khác. Tu La tộc đang buộc ta từ bỏ nhân thân, thông qua hoá sinh trì, chuyển hóa thành tộc nhân bọn họ. "
Vệ Vãn Qua khẽ thở dài: "Ta có thể chờ nhưng bách tính Bắc châu không chờ được. Các ngươi đều là một đám trẻ ngoan, nếu nói cho các ngươi, các ngươi sẽ bởi vì ta mà do dự, gánh vác áp lực càng to lớn. "
Nàng nghiêng đầu, thấy Yến Tuyết Không vọt vào, ôn nhu nói: "Đây là sự lựa chọn của ta, không trách các ngươi. "
Yến Tuyết Không không kịp nhiều lời, lập tức tung ra trận đồ, trước tiên khống chế lại đại trận đang từ từ sụp đổ.
Lúc trước, Vệ Vãn Qua bảo bọn họ trộm lấy trận đồ, phá hủy mắt trận, nói là có thể phá trận. Người bên ngoài không hiểu trận pháp, y và Mục Thanh Sương mặc dù hiểu, nhưng tin tưởng nàng có biện pháp thật.
E sợ khi đó, nàng đã quyết định hi sinh chính mình, cứu bách tính Bắc châu.
Vệ Vãn Qua ánh mắt yên tĩnh, không oán không hối hận nói: "Điện hạ, Từ Thiếu tông chủ, đừng tiếp tục vì ta phí tâm. Chỉ mong tương lai về sau có người thay thế ta, bảo vệ đại địa Bắc châu. "
Nàng nhắm hai mắt lại, mỗi lần đạt chuẩn sụp đổ một chỗ thì trong cơ thể của nàng sẽ bị nổ tung một lần, mang đến cho nàng thương thế nghiêm trọng.
Rất nhanh, Vệ Vãn Qua thất khiếu chảy ra vết máu, nhưng nàng chỉ yên lặng chịu đựng, không cho dư âm ra bên ngoài khuếch tán, e sợ tổn thương tới người bên ngoài.
"Không được! Điện hạ, ngươi có biện pháp nào hay không?" Từ Tinh Nhiên động tác liên tục, vội hỏi.
“Thân thể dì Vệ e là sợ không được nhưng thần hồn thì có thể thử một lần.”
Yến Tuyết Không cau mày, cũng không có niềm tin tuyệt đối. Nhưng mà, sinh mệnh của bách tích của một châu cũng là sinh mệnh, cho dù có một khả năng rất nhỏ y cũng phải thử một lần.
Bóng người Tạ Ngự Trần lặng yên xuất hiện: "Yến Yến, ngươi cứu Côn Bằng đã hao tổn nhiều linh lực, lại vận chuyển trận đồ, sẽ làm thương tổn đến chính mình. "
Chín Sáu Khóa Không đại trận, vốn dĩ phải là tu vì Huyền tiên cảnh trở lên mới có thể duy trì được đại trận.
"Quân Ngự ca ca, ta không sao. " Yến Tuyết Không trên trán rịn ra tầng mồ hôi mỏng, sắc mặt dần dần trắng bệch, kiên định nói: "Ta nhất định có thể cứu nàng. "
Tạ Ngự Trần lắc lắc đầu, giơ tay, mạnh mẽ chặt đứt linh lực của y.
Yến Tuyết Không: "..."
Tạ Ngự Trần đưa tay, nắm chặt hư không, trận vân trong cơ thể Vệ Vãn Qua hóa thành thực chất bị mạnh mẽ kéo ra ngoài, rồi coi lại thành một viên quả cầu linh lực nhỏ ở trong lòng bàn tay của hắn xoay tròn.
"Thiên Tôn!" Hư ảnh Thiên đạo hư ảnh đau buồn sắp chết, hữu khí vô lực nói: "Còn tiếp tục như vậy, chúng ta đồng thời hủy nát đi, cùng lắm thì tái diễn diệt thế, Tiểu Tuyết Hoa cùng tất cả mọi người đồng thời bị quy tắc xóa bỏ, phải không?"
Tạ Ngự Trần lạnh nhạt nói: "Câm miệng. "
Không biết có phải do hấp thụ kinh nghiệm của thiên đạo đời trước, mà học sinh thiên đạo ý thức mới được hình thành này nhát như chuột, một chút chuyện nhỏ liền hô to rồi nhỏ.
Đáng ghét.
Quả cầu linh lực tản ra khí tức kinh khủng, ném đi e sợ có thể nổ tung hủy diệt toàn bộ Bắc châu.
Từ Tinh Nhiên trong lúc nhất thời tê cả da đầu.
Tạ Ngự Trần không có chút rung động nào, lòng bàn tay hợp lại, quả cầu linh lực không hề có một tiếng động nổ tung.
"Quân Ngự ca ca!" Yến Tuyết Không biết nguy hiểm, lập tức vồ tới, muốn cùng hắn đồng thời chống đỡ.
Tạ Ngự Trần đem người ôm vào trong lòng, tâm tình chuyển hảo: "Yến Yến lo lắng cho ta?"
Yến Tuyết Không đợi nửa ngày, cái gì cũng không phát sinh, thở phào nhẹ nhõm, cau mày nói: "Ta đương nhiên lo lắng cho huynh, huynh đừng ỷ vào chính mình lợi hại liền làm bừa, được không?"
Tạ Ngự Trần nhẹ giọng "Tuân mệnh".
Yến Tuyết Không vẻ giận dữ chưa lộ, đã bị trêu cười.
Y đi tới, ngồi xổm xuống, điều tra tình huống Vệ Vãn Qua, nhờ có Tạ Ngự Trần ra tay đúng lúc, thân thể Vệ Vãn Qua cùng thần hồn cũng không có gì đáng ngại, chỉ là thương thế quá nặng, người đã ngất, cần phải cố gắng bồi dưỡng một thời gian.
Trận pháp đã phá, Bắc châu vương cũng bình an vô sự, tất cả bụi trần qua đi.
Yến Tuyết Không tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất, thu lại trận đồ, mới vừa đi hai bước liền cảm thấy uể oải không thể tả, cả người vô lực, thân thể hướng về phía sau ngã xuống.
Từ Tinh Nhiên trong lòng căng thẳng, vội vã đưa tay ra đỡ: "Thái tử điện hạ!"
Tạ Ngự Trần thẳng thắn dứt khoát mà đem người chặn ngang ôm lấy, thấp giọng nhẹ dỗ: "Yến Yến mệt mỏi rồi ngủ đi. "
Từ Tinh Nhiên: "..."
Hắn nhìn tình cảnh này, luôn cảm giác không đúng lắm, uyển chuyển nói: "Kỳ thực, lưng có thể..."
Thái tử điện hạ cũng không phải hài đồng bốn tuổi, hai đại nam nhân ôm tới ôm lui, kỳ kỳ quái quái, hơn nữa cái tư thế này, không khỏi quá mập mờ.
Tạ Ngự Trần không ngẩng đầu, ở mi tâm Yến Tuyết Không hạ xuống một nụ hôn.
Từ Tinh Nhiên: "..."
Hắn sợ ngây người.
Ở trên đoạn đường này đến đây, hắn biết rất nhiều người yêu thích thái tử điện hạ, dù sao dung mạo khí chất, gia thế phẩm đức, thiên phú tu vi điêun hạ, mọi thứ đều đủ khiến người ta yêu thích.
Nhưng Quân Ngự lại cũng có ý nghĩ như này?
Đương nhiên, đây không phải vấn đề lớn lao gì.
Từ Tinh Nhiên khiếp sợ là, những người khác đều chỉ dám ở trong lòng yêu thích, mà người này lại dám thừa dịp thái tử điện hạ mê man, quang minh chính đại khinh bạc, có phải là quá kiêu ngạo?
Sư tổ bảo hắn đối với Quân Ngự dùng thái độ cung kính để đối đãi, cũng không bảo hắn giả làm người chết!
*
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top