Chương 34.

“Nguyện non sông thái bình, lê dân bách tích bình an.”

Cơn mưa thu đến, một hồi đem theo gió lạnh, mưa vẫn không ngừng. Ân Chấp liền muốn cùng sứ đoàn yêu tộc khởi hành.

Hắn tiếp nhận phong thư mà Yến Uyên đưa tới, cúi đầu xuống nhìn bé con đứng bên cạnh Hoa Nguyệt Lung, ném qua cho y ánh mắt hỏi dò, Yến Tuyết Không chỉ cười híp mắt nhìn lại hắn mà lắc đầu. Ân Chấp gật đầu thẳng thắn bước lên con thuyền đang đậu trên mặt đất.

Linh thuyền bay lên, dần dần biến mất ở trong màn mưa.

"Yến Yến, " Hoa Nguyệt Lung nắm tay nhi tử trở về tẩm cung, không hiểu nói: "Con không phải muốn đi Nghiêu châu sao? Tại sao lại đổi ý?"

"Bởi vì Yến Yến muốn theo phụ hoàng và mẫu hậu. "

Yến Tuyết Không nói một câu làm cho Đại Yến Đế hậu đều nở nụ cười, sau đó mới nói: "Ân bá bá là đi giải quyết việc nhà, Yến Yến muốn tránh hiềm nghi, qua hết sinh nhật lại đi. "

Yến Uyên sờ sờ đầu của y, không biết đứa nhỏ này làm sao sẽ hiểu chuyện như thế.

Bọn họ đều hận không thể đem toàn bộ mọi thứ tốt nhất trên đời này chồng đến trước mặt y, nhưng y cũng không bởi vì vậy mà bị sủng đến sinh hư. Điều này khiến cho tâm tình của bọn họ trở nên phức tạp.

Hoa Nguyệt Lung cũng không nghĩ nhiều như thế, thừa dịp nhi tử ngoan ngoãn, kéo lấy y bắt tới liền đem gương mặt nhỏ nhắn hôn lên một cái: “Thật ngoan.”

"..."

Cuộc sống không dễ mà, Yến Yến thở dài.

Trung Châu liền rơi xuống một đợt mưa kéo dài gần cả tháng, mãi cho đến đêm trước mùng một tháng giêng tết bầu trời mới trở nên trong trẻo. Khắp kinh thành treo đèn kết hoa, trồng một rừng hoa khung cảnh vô cùng náo nhiệt.

Ở ngày này là sinh nhật của Yến Tuyết Không, Yến Uyên cùng Hoa Nguyệt Lung buông xuống hết thảy mọi sự việc công vụ liền mang y ra ngoài đi du ngoạn.

Buổi sáng dạo phố ngắm hoa mua lễ vật, buổi chiều thả diều, chơi trò chơi, muốn ăn cái gì, muốn chơi cái gì, đều là tự mình bé con làm chủ.

Tạ Ngự Trần không có đi cùng hắn thực sự không có quan tâm cũng như hứng thú với những việc này. Nếu như muốn nói thời gian của các ngày thường khi chung đụng, quả thật hắn so với Đế Hậu Đại Yến gần như là cha mẹ đẻ của y luôn.

Buổi tối trở về cung, Hoa Nguyệt Lung tự mình làm một bàn món ăn, Yến Tuyết Không ngay ở trong đầu vừa hô vừa gọi: "Quân Ngự ca ca, đi ra chơi. "

"Ngươi tự chơi. "

"Được rồi. "

Bé con cũng không nói thêm cái gì, khoé miệng hạ xuống tâm tình trở nên trùng xuống. Chốc lát sau, Tạ Ngự Trần bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh y, nhéu nhéu mặt y, nói: “Bé năm tuổi còn làm nũng.”

Yến Tuyết Không chớp mắt một cái, đâu còn bộ dáng buồn bã khi nãy nữa mà ngay lập tức nhào vào trong lồng ngực của hắn cười đến rạng rỡ ngã tới ngã lui.

Màn đêm buông xuống, hoàng cung vẫn đèn đuốc sáng choang, Hoa Nguyệt Lung vội vàng đem thức ăn, nghiêng đầu nhìn ngắm, mỉm cười nói: "Y không phải làm nũng, rõ ràng là đang trêu ngươi."

Tạ Ngự Trần đương nhiên rõ ràng, có thể nhìn thấy dáng vẻ bé con không buồn không lo cũng không muốn từ chối.

"Quân Ngự, đừng lúc nào cũng biến mất một mình. Mọi người cùng nhau ăn cơm nhiều người cũng rất vui vẻ. Mặc dù hôm nay là sinh nhật của Yến Yến những người muốn cái gì cũng có thể nói với chúng ta.”

"Không cần. "

Hoa Nguyệt Lung bất đắc dĩ, kiếm linh này tính tình không khỏi quá lạnh lùng, phảng phất ngoại trừ Yến Yến ai hắn cũng không muốn phản ứng.

"Các ngươi đang nói chuyện gì? Vui vẻ như vậy. " Yến Uyên đem đem món ăn cuối cùng bưng lại đây, thuận tiện bế bé con từ trong lồng ngực của Tạ Ngự Trần ra: “Ngồi yên, đừng có ngã trái ngã phải.”

Cũng bởi vì là nhi tử nên hắn mới không nói gì chứ mà là nhi nữ thì hắn sẽ không khoan dung được đâu, đi theo bên cạnh kiếm linh suốt ngày cứ thân mật như vậy.

Yến Tuyết Không ngoan ngoãn ngồi xuống, vô tội cực kỳ.

"Chàng quản nhiều như vậy làm cái gì?" Hoa Nguyệt Lung đêm đóa hoa tươi quý giá nhất bỏ vào trong bình hoa, rồi lấy ra một chiếc bánh kem sinh nhật, tủm tìm cười nói: "Yến Yến, đừng để ý tới phụ hoàng con, cầu ước nguyện vọng đi. "

Yến Tuyết Không cũng không có nguyện vọng gì vì những nguyện vọng mà y muốn đều có người sẽ thực hiện dùm y hoặc là y sẽ có năng lực để tự mình thực hiện được.

Bất quá hiện tại ý nghĩ tới lời dạy của Thái phó, lại nghĩ tới việc của Linh Châu, nhất thời giơ tay lên giọng điệu mềm mại nói: “Nguyện non sông thái bình, lê dân bách tích bình an.”

Âm thanh tuy cũng không lớn cũng không vang dội nhưng lại tựa như tiếng phượng hoàng ngâm vang vọng giữa trời đêm kéo dài.

Yến Uyên cùng Hoa Nguyệt Lung đều trầm mặc trong nháy mắt, lập tức bèn nhìn nhau cười, ngoài điện tỏa ra diễm hỏa chiếu sáng mặt của bọn họ, cũng chiếu sáng nhân gian sơn hà cẩm.

Năm nay tuyết rơi sớm, lúc Yến Tuyết Không leo lên linh thuyền khi quay đầu nhìn lại nhìn một mảnh trong thiên địa hoàn toàn mờ mịt, sạch sờ như mới..

"Điện hạ, chúng ta vẫn là mượn đường đi qua Đông châu sao?"

Diệp Hoan Hoan cùng Hòe Sơn như cũ đồng hành cùng y, Trước tiên xuất phát nên hỏi một chút.

Trung châu tiếp giáp cùng với bốn xhâu ở phía đông nam, tây bắc và đông bắc, không có cách nào trực tiếp đến Nghiêu châu. Mà Nghiêu châu tiếp giáp cùng với Đông châu và Bắc châu, dù sao thì Thanh Khung đạo tông Thiên Kiếm sơn cũng có quan hệ tốt với thần triều Đại Yến.

Yến Tuyết Không cùng Tạ Ngự Trần đang chơi cờ đang trong thời điểm mấu chốt nên không ngẩng đầu lên chỉ nói: “Vậy chúng ta mượn đường của Bắc Châu, cũng có thể đi nhìn Mục tỷ tỷ.”

Hắn mới vừa nói xong, liền phát hiện lại thua nữa rồi.

"A, Yến Yến đều thua một, hai, ba... Mười ván!" Bé con giơ tay đếm số xong liền nâng mặt lên khiếp sợ nhìn về đối phương: “Quân Ngự ca xa, Huynh có gian lận không đấy.”

Tạ Ngự Trần hững hờ thu tử: “Thắng ngươi cũng không cần phiền phức đến như vậy.”

Yến Tuyết Không hếch quai hàm, quay đầu liền hô ngoại viện, Diệp Hoan Hoan tự tin tràn đầy ở bên cạnh y ngồi xuống, cười nói: "Điện hạ yên tâm, tài đánh cờ của ta năm đó cũng coi như đánh khắp cả Cổ Thánh tông không có địch thủ đây. "

"Hay lắm!"

Bé con vô cùng cổ động vì nàng vỗ tay, Tạ Ngự Trần hời hợt.

Sao qua mười ván, Diệp Hoan Hoan hoàn toàn thất bại, liền nhất kiếm thất sắc gọi Hoà Sơn tiếp ứng. Lại sau mười ván, Hoà Sơn ngại mất mặt mà nhanh chóng đi ra ngoài tiếp tục lái thuyền.

Yến Tuyết Không: "..."

Diệp Hoan Hoan xấu hổ giải thích: "Điện hạ, tài đánh cờ của ta chỉ biết đánh khắp cả Cổ Thánh tông, Quân Ngự điện hạ kỳ nghệ chỉ sợ là đánh khắp thiên hạ vô địch thủ."

Tạ Ngự Trần hỏi bé con: "Tiếp tục sao?"

Yến Tuyết Không cũng không chịu thua, ngồi trở lại đến tiếp tục chơi cờ, bất quá vừa bắt đầu chỉ là chơi vui, lúc này lại nhiều hơn mấy phần nghiêm túc.

"Ngươi thiên tư thông tuệ, cái gì đều vừa học liền biết. Có thể điều ngươi đang nghĩ cứu việc nào đó thì ngươi sẽ nghĩ cách cứu, tự nhiên sẽ thua. Quân cờ cũng giống như nhân sinh, khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán. "

"Không được không được, như vậy đến cuối cùng Yến Yến chẳng phải là sẽ biến thành người cô đơn sao. "

Tạ Ngự Trần vốn định dẫn dắt m đứa bé này, nhưng ngược lại bị một câu nói của y làm đả động đến tâm tình, hắn mặt không hề cảm xúc, nhẹ nhàng dừng lại một chút lúc hiếm thấy khi dừng lại một chút, không nói cái gì nữa.

Bắc châu khí hậu vô cùng lạnh giá khi tiến vào mùa đông càng khiến cho xương cốt của người ta trở nên nhức nhói, tu sĩ cũng không có phải lúc nào cũng dùng linh lực hộ thể, họ cũng không chịu nổi. Vì vậy mỗi khi ra bên ngoài, người người nhà nhà đều bao bọc trong lớp áo quần bằng lông dày.

Diệp Hoan Hoan nhanh chóng phân phát cho người hầu ở trên linh thuyền y trang tránh lạnh, đầu tiên lấy ra hai cái áo khoác được làm vô cùng tinh xảo phủ lên người Yến Tuyết Không rồi buộc chặt, sau đó lại dùng ánh mắt nhìn về phía Tạ Ngự Trần hỏi dò, phảng phất giống như nàng không dám trực tiếp chạm vào hắn.

Tạ Ngự Trần trực tiếp từ chối.

So với các châu khác, Bắc Châu cũng không giàu có như vậy. Ở bên đường có không ít người ngự kiếm phi hành khi qua con thuyền xa hoa như vậy đều không Khỏi nhìn nhiều thêm một chút.

Hết cách rồi, đại bộ phận kiếm tu đều hiếu chiến, bọn họ không am hiểu cách kiếm tiền, chỉ một mực tu luyện kiếm đạo mà nuôi kiếm còn tốn rất nhiều tiền.

Vì thế, chưởng giáo Thiên Kiếm sơn từng hỏi qua ý kiến Đại Yến Đế hậu, Hoa Nguyệt Lung liền nghĩ đến biện pháp cho ông ta, bảo mọi người kiếm tu có thể nhận đơn tiếp đón kiếm tiền chỉ cần không làm việc gì trái với đạo nghĩa, bỏ tiền ra cho dù lên núi cao hay biển lửa bọn họ đều cũng có thể làm được.

Không nói đến những cái khác, biện pháp này rất thích hợp cho bọn họ với những người tu kiếm đạo.

Dần dần biện pháp kinh doanh này ngày càng được người hưởng ứng, Bắc châu trở thành một trụ sở làm việc nổi tiếng khắp Cửu châu, thiếu tay đấm tìm kiếm tu, thiếu bảo vệ tìm kiếm tu, dù cho ngươi thiếu đạo lữ đều có thể tìm kiếm tu.

Thường xuyên qua lại, thúc đẩy không ít tình duyên.

Chưởng giáo Thiên Kiếm sơn hết sức hài lòng, Hoa Nguyệt Lung thâm tàng che giấu công lao cùng tên tuổi của mình.

Lúc đến giữa trưa, tuyết lớn cũng vừa mới dừng, đầy đất đều là quỳnh hoa ngọc thụ, có một thiếu nữ mặc áo đỏ ngự kiếm phi hành mà nhanh nhẹn bước đến gần linh thuyền: “Tuyết Không, là ngươi sao?”

Nghe được âm thanh này, Yến Tuyết Không từ khoang tàu chạy đến, ngoắc tay nói: "Mục tỷ tỷ!"

Mục Hồng Y thu kiếm, bước lên linh thuyền, cùng với những người khác gật đầu chào hỏi, cười nói: "Các sư huynh sư tỷ nói trên đường gặp được linh thuyền hoa lệ, còn có bé con tóc bạc kim đồng, ta cũng biết là ngươi đã đến rồi. "

Yến Tuyết Không vui vẻ ôm lấy nàng, xoay một vòng.

"Điện hạ, đi, ta mang ngươi trở về núi! Phụ thân ta mà nhìn thấy ngươi, nhất định rất cao hứng. " Mục Hồng Y chỉ tay về một phương hướng, lúc ngẩng đầu, nhìn nhiều qua huynh muội Diệp gia một chút.

Nàng từng nói với thái tử điện hạ việc đề cập đến nên cảnh giác hai người này, nhưng nếu điện hạ đem bọn họ ở tại bên người, tự nhiên cũng có đạo lý, không cần nàng nhiều lời nữa.

Yến Tuyết Không nhìn Hòe Sơn gật đầu, ra hiệu hắn đi Thiên Kiếm sơn, sau đó lôi kéo Mục Hồng Y tiến vào bên trong khoang tàu, chỉ vào Tạ Ngự Trần giới thiệu: "Đây là Quân Ngự ca ca,... Biểu huynh Yến Yến nha. "

Tạ Ngự Trần không lên tiếng, không đáp lễ, một thân khí tức người sống chớ gần.

Mục Hồng Y chắp tay thi lễ, cũng không thấy có gì nàng vung tà áo ngồi xuống hỏi: "Điện hạ, ngươi làm sao đến Bắc châu rồi?"

Yến Tuyết Không nói: "Thật ra là muốn đi Nghiêu châu Vạn Yêu cốc, đi ngang qua nơi này, Mục tỷ tỷ, lần trước đi ngang qua Thanh Khung đạo tông, đạo chủ gia gia nói Vạn yêu cốc nội loạn, hiện tại đã lắng lại hay chưa?

"Các ngươi muốn đi Vạn Yêu cốc? Tốt nhất đừng đi."

Nghe thấy lời bé con nói Mục Hồng Y nhíu mày khuyên nhủ: "Huyết mạch yêu thú cùng với huyết mạch yêu thực tranh cướp vị trí yêu Vương hầu như là giết đỏ cả mắt rồi. Nghe Phụ thân của ta nói, binh vệ của Nghiêu châu cũng đã được điều động, tăng cường phòng ngự.”

Yến Tuyết Không nhẹ nhàng "Nha" một tiếng, nằm nhoài trên mặt bàn, như có điều suy nghĩ chống tay nâng khuôn mặt nhỏ.

Thiên Kiếm sơn Bắc Châu chính là ngọn núi cao nhất Cửu Châu, xa xa nhìn tới giống như là một thanh cự kiếm đứng lặng lẽ dưới trời cắm xuống đất ba phần, sừng sững không dễ bị đổ ngã, tản ra kiếm ý khiến lòng người run rẩy.

Lúc tiến vào bên trong Sơn môn, Yến Tuyết Không nhận ra có vô số kiếm khí xung kích liền dừng lại bước chân đang còn nhảy nhảy nhót nhót.

Mục Hồng Y thấy vậy, nhân tiện nói thêm: "Điện hạ, Thiên Kiếm sơn có mộ kiếm, vô số kiếm tu tiền bối chôn kiếm cùng với nơi chôn thi cốt. Ngày đó ta đã thấy người sử dụng một chiêu kiếm kinh thiên động địa, kiếm ý kia lưu lại ở trên người ngươi sẽ khiến cho mộ kiếm cộng hưởng mà chấn động.*

Diệp Hoan Hoan cái gì cũng không cảm giác được, lo lắng hỏi: "Điện hạ, rất không thoải mái sao?"

Yến Tuyết Không gật gật đầu.

Giống như bốn phương tám hướng đều có người công kích y nỗ lực làm cho Thái Thương thức tỉnh so chiêu.

Y chỉ muốn đến đây làm khách chứ không muốn hủy Thiên Kiếm sơn, cái kia thật không tiện nha.

Tạ Ngự Trần quét mắt phương hướng mộ kiếm, nhéo nhéo gáy bé con sau, tùy ý nói: "Có thể nhìn thấy kiếm khí từ nơi nào tới sao?"

"Có thể nhìn thấy. "

"Kiếm khí có tiếng, quỹ tích có thể theo. Kiếm ý vô hình, nói có thể phá. "

Yến Tuyết Không đứng trên sơn đạo, mái tóc màu bạc giống như ánh trăng theo gió mà thổi bay lên, đôi con ngươi màu vàng kim rực rỡ như nắng sớm ban mai. Ở trong mắt của y, vạn vật trên thế gian, vạn pháp đại đạo tựa hồ như mọi thứ trên đời này đều không thể che dấu được.

Tuy kiếm Thái Thương chưa ra, nhưng kiếm khí vô hình trong cơ thể của y để bắn ra ngoài nghênh chiến toàn bộ kiếm khí tứ phương.

Tạ Ngự Trần nhìn đứa trẻ này có ngộ tính kỳ giai, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Chỉ nghe! Bên trên Thiên Kiếm sơn bỗng nhiên vang lên vô số tiếng tranh minh, giống như có cảm giác cảm giác đó là những tiếng gào thét của những vị tổ tiên đã khuất. Tựa như biết địch biết ta trăm trận trăm thắng một cách chấp nhất, trong lúc nhất thời các đệ tử đều trợn mắt ngoác mồm.

Tình huống gì thế? Vạn Yêu cốc đánh tới?

"Ôi, ta nói làm sao động tĩnh lớn như vậy, hóa ra là tiểu hài tử nhà ngươi!" Thiên Kiếm sơn chưởng giáo vội vội vàng vàng đã tìm đến, khi nhìn thấy bé con liền dở khóc dở cười phất tay, đóng cửa mộ kiếm, bất đắc dĩ trêu nói: "Bản tọa lần trước đi Trung châu cũng không hủy đi hoàng cung, điện hạ làm sao đến mức đưa đến đại lễ như vậy?"

Yến Tuyết Không từ bên trong cảm ngộ kỳ dị tỉnh lại, một mặt mờ mịt vô tội, ngoan ngoãn vung tay áo bắt chuyện: "Chưởng giáo bá bá hảo. "

Thiên Kiếm sơn chưởng giáo đưa đi đến ôm lấy y nâng lên cao, cười híp mắt đáp một tiếng: “Cũng thật là càng lớn càng khiến người ta yêu thích, lại gọi thêm một tiếng nào.”


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top