Chương 1

Chương 1:

Thẩm Triều Văn đang mở một phiên tòa.

Một vụ kiện ly hôn. Trước đó giao tiếp trao đổi với luật sư của bên đối phương rất khá, Thẩm Triều Văn vốn cho rằng hôm nay có thể thuật lợi giải quyết vụ việc đến viên mãn, nhưng khi đến lúc mở tòa án, đột nhiên xuất hiện một chút biến cố.

Nguyên cáo của hắn, Trương Giai Nguyệt nữ sĩ cùng với bị cáo Dương khải tiên sinh trong phòng cãi vã ầm ĩ lên

Khi vừa bắt đầu phiên tòa còn rất tốt, thành ra như vậy là do Trương nữ sĩ nhắc tới vấn đề nhà ở mà ầm ĩ lên. Dương tiên sinh đứng lên nói: Nhà bọn họ là tổ trạch, mẹ hắn trước khi chết....Không đợi Dương tiên sinh nói xong, Trương nữ sĩ nhảy tới liền cho Dương tiên sinh một cái tát trời giáng, nói: " Ngươi luôn miệng nói dối mà không biết nghĩ đến mẹ ngươi sao?, nhà mẹ tổ của ngươi?, nhà cha mẹ ta bỏ ra một nửa tiền để mua mà ngươi gọi nó là tổ trạch?! Trong miệng ngươi rốt cuộc có bao nhiêu câu ngươi nói ra là thật?". "Con mẹ nó, ngươi ---." Dương tiên sinh bị nàng nói đến sắc mặt đỏ cả lên, nói " Trương Giai Nguyệt, ngươi dám nói ngươi không có sau lưng ta ra ngoài mà làm loạn sao? Ngươi nói ngươi chưa từng ăn tối cùng với huấn luyện viên đó? Nói xong liền, anh ta liền nắm lấy tóc Trương nữ sĩ bắt đầu dùng lực kéo mạnh, thẩm phán và thư kí dều lao đến, hét lớn kêu bọn họ dừng lại! Coi chừng kỉ luật của tòa án....

Thẩm Triều Văn cũng không thực sự bất ngờ, hôn nhân gia đình chính là nơi tụ tập khỏi nguồn của những câu chuyện máu chó, gặp được cũng phải thật bình tĩnh.

Hắn đóng cuốn sổ tay lại, bước tới cùng khuyên can.

Nhưng can ngăn thế nào mà cư nhiên cũng bị cuốn vào trong trận chiến. Thẩm Triều Văn che chở cho Trương nữ sĩ mà lùi ra sau, Dương tiên sinh dường như hoàn toàn mất khống chế, tiến lên hướng ngực hắn dùng sức mà túm ngực hắn kéo mạnh một cái, khí lực rất lớn, vừa chửi ầm lên vừa kéo.

Thẩm Triều Văn cuối cùng bị hắn kéo rơi mất một viên khuy áo sơ mi

Hai bên oan gia này đánh nhau xong mới biết không thể ở trên tòa án mà gây rối, nếu tình hình nghiêm trọng có thể sẽ bị tạm giữ, cả hai lập tức đều hoảng hốt. Hết cách, Thẩm Triều Văn cùng luật sư của đối phương đến cầu thẩm phán, hai người họ thành khẩn nhận sai, cam đoan lần sau sẽ không ra tay đánh nhau, nhất định sẽ giải quyết vấn đề trong hòa bình. Cuối cùng hai bên giao nộp một chút tiền phạt để kết thúc trò hề này.

Binh hoang mã loạn một ngày.

Vừa bước ra khỏi tòa án, ở Trương Giai Nguyệt đã hoàn toàn biến mất bộ giáng cường thế mạnh mẽ giống như khi ở trong tòa. Vừa ra khỏi nàng liền khóc.

Kì thực hôm nay trước khi đến đây, cô đã ăn mặc rất đẹp, trang điểm rất có tính chất công kích, rất có khí thế giống như xông pha chiến trường, nhưng vì trải qua một trận trò hề như thế, cũng chỉ còn lại một khuôn mặt buồn cười cùng cô đơn.

Tuy rằng rất muốn về nhà thay bộ quần áo này đi, nhưng nhìn cô khóc đến thực sự rất thương tâm, Thẩm triều văn không trực tiếp rời đi. Hắn do sự một lát, hỏi: " Trên người không có bị sao chứ? Không bị thương chứ?".

Trương Giai Nguyệt che ngực trái: " Dù sao tim tôi cũng đã tan nát"

"....." Thẩm Triều Văn gật đầu, " Hiểu. Nhưng về sau không thể lại xảy ra xung đột, nếu lại giống như hôm nay, xuất hiện loại biến cố này thì vụ án có thể sẽ kéo dài rồi lại kéo dài, không ngừng phiền phức. Cô khẳng định cũng muốn sự việc nhanh được kết thúc, đúng không?"

Trương Giai nguyệt không cam lòng nói: " Lần sau ra tòa tôi sẽ quất hắn! Xong rồi nộp tiền phạt."

Thẩm Triều Văn lạnh nhạt cảnh cáo cô: " Không có lần sau, chúng ta không thể cứ giải quyết vấn đề như thế được."

Trương Giai Nguyệt nhanh chóng gật đầu: " Tôi hiểu, tôi hiểu.... Thật sự xin lỗi, Thẩm luật sư, đem đến cho anh nhiều phiền phức như vậy."

Hàn huyên thêm vài câu, Thẩm Triều Văn thấy cô tâm tình tốt hơn một chút rồi mới mở miệng cáo từ. Trương Giai Nguyệt không thả hắn đi, bảo hôm nay đối với hắn rất xin lỗi, nhất định phải mời Thẩm Tiêu Văn ăn một bữa cơm và đến trung tâm mua sắm mua cho hắn một bộ quần áo. Từ chối nửa ngày không được, Trương Giai Nguyệt liền gọi điện thoại đặt nhà hàng.

Ăn nhà hàng Nhật. Trương Giai Nguyệt dẫn hắn vào, lúc tiến vào Thẩm Triều Văn bắt đầu đau đầu, không khéo, đây chính là quán mà Khương Mặc đã dẫn hắn tới nhiều lần, Khương Mặc rất thích rượu Sake* và Mentaiko* nướng ở quán này. Bọn họ quen thuộc mà ngồi ở phòng riêng nơi có đèn lồng bên ngoài kia.

*(Rượu sake: cũng được nhắc đến như rượu gạo Nhật Bản, là một loại đồ uống có cồn được làm bằng cách lên men gạo đã được xay xát và đánh bóng để loại bỏ cám.gg.

* Mentaiko: Mentaiko (明太子 – trứng cá cay) là món trứng cá muối ướp ớt, được ăn kèm với cơm trắng)

Khương Mặc kì thực không quen chăm sóc người khác, nhưng trước khi ăn món mình thích nhất vẫn do dự một chút, liếc Thẩm Triều Văn một cái, sau đó lại cẩn thận đem đồ ăn bỏ vào trong đĩa nhỏ của hắn.

" Thẩm luật sư." Người đối diện đột nhiên gọi hắn.

Hắn lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên nhìn cô.

" Có chỗ nào không thoải mái sao?" Trương Giai Nguyệt quan tâm hỏi.

Không thoải mái sao? Thế thì thực sự không có.

Chỉ là nơi này khiến hắn nhớ tới Khương Mặc, người bạn trai hay bận tam kia của hắn.

Bọn họ đã gần một tháng không gặp mặt.

Khương Mặc đi từ một tháng trước. Chỉ nói là đi ra ngoài khám phá phong cảnh, không có nói cụ thể là đi đâu, cho tới nay chưa về. Khương Mặc vốn là như vậy, vẫn luôn như vậy mà biến mất một khoảng thời gian, hắn thích một mình đi ra ngoài du lịch để tìm cảm hứng, hơn nữa chỉ cần hắn ra ngoài là sẽ mất liên lạc. Cứ như vậy Thẩm Triều Văn cũng coi như quen rồi.

Nhưng mà lần này lại có chút ngoại lệ, bởi vì trước khi đi Khương Mặc có cùng hắn ầm ĩ một trận, ầm ĩ xong sang ngày thứ hai Khương Mặc liền đi, ngươi cũng không biết cậu ấy có phải là do tức giận mà bỏ nhà ra đi hay không, lâu như vậy mà không có tin tức, làm cho người khác lo lắng.

Thẩm Triều Văn không khỏi thở dài.

" Thẩm luật sư?" Trương Giai Nguyệt ngồi đối diện lại gọi hắn một tiếng.

Nhận ra mình mất tập trung, Thẩm Triều Văn ngẩng đầu lên.

" Thật ngại quá, nhớ tới một chút việc"

Trương Giai Nguyệt khoát tay: " Là tôi ngại, hôm nay để anh nhìn thấy loại trò cười này, cảm giác khoảnh khắc mất mặt nhất đời này của tôi đều bị anh nhìn thấy"

" Đừng nghĩ như vậy, mỗi người ai cũng đều có những lúc cảm xúc mất kiểm soát" Thẩm Triều Văn nói: "Ta cũng có thể hiểu được tâm tình của cô"

Nói là an ủi, nhưng biểu cảm Thẩm Trường Văn luôn nghiêm túc, thanh âm lạnh lùng, nghe không ra chút ý an ủi nào.

Ăn tối một mình cùng với vị luật sư mặt lạnh, Trương Giai Nguyệt có chút đứng ngồi không yên. Cô xắn tay áo đề nghị: " Không phải chúng ta nên uống chút rượu a? Có gì chút nữa tôi gọi người chở về."

Rượu.

Uống rượu, tại sao bây giờ người ta lại uống rượu nếu họ nói chuyện không hợp ý nhau?

Thẩm Triều Văn từ chối: " Ta không biết uống rượu"

Trương Giai nguyệt chỉ có thể coi như thôi: " Ừm, vậy thì đừng uống. Vừa rồi tôi thấy rất khó chịu, buổi tối tôi liền nghĩ muốn uống một chút."

Thẩm Triều Văn kỳ thực không hiểu tại sao trên thế giới này có nhiều người thích uống rượu đến như vậy, bất kể là cho dù đó là tang gia, kết hôn, hạnh phúc, buồn bã hay thất vọng, người ta luôn có thể tìm ra được lý do để uống.

Khương Mặc cũng rất yêu thích uống rượu, mà Thẩm Triều Văn chán ghét rượu, cha hắn cũng là bởi vì vấn đề say rượu mới cùng hắn mẹ ly hôn, vì vậy, Thẩm Triều Văn từ lúc còn nhỏ sau đó cũng rất chán ghét rượu.

Trường hợp của Khương Mặc......Ngược lại cũng chưa thể gọi là nghiện rượu nghiêm trọng như vậy, chí ít không có mỗi ngày đều uống.

Thẩm Triều Văn có lúc cũng cảm thấy nhân sinh tràn đầy tính hoang đường, hắn chán ghét rượu đến như vậy, đến cuối cùng thế mà lại thích một người thích uống rượu.

Chẳng qua suy nghĩ kỹ một chút, bọn họ có quá nhiều khác biệt, tính cách, thói quen sinh hoạt, hứng thú, yêu thích. . . Tất cả đều hoàn toàn trái ngược.

Khương Mặc từng theo học ngành triết học tại Đại học, sau đó đi Pháp học về điện ảnh sau đó mới bắt đầu quay phim và trở thành đạo diễn. Hắn đối với thế giới này đầy lòng hiếu kì, có rất nhiều kĩ năng kì quái, chỉ cần hắn cẩm thấy có hứng thú với một thứ gì đó thì sẽ đều bỏ thời gian đi học, hắn biết nói vài thứ tiếng dân tộc, làm gốm sứ, chơi đàn tỳ bà....nếu là đặt ở cổ đại, Khương Mặc hẳn là cần phải học phái Tạp Gia * đi, cái gì hắn đều biết một chút.

(* phái Tạp Gia: xưa có nhiều phái như pháp gia, đạo gia, âm dương gia,... nên mỗi thứ biết 1 chút thì TTV nói là phái tạp gia :))) theo Lis hiểu thì như vậy.)

Nhưng biết nhiều như vậy thì cũng đâu có lợi ích gì, ngược lại Khượng Mặc không biết làm thế nào để yêu một người.

Nói như vậy là không nghiêm túc rồi, Khương Mặc có lẽ biết thế nào là yêu một người, hắn chỉ là không dành thời gian để mà nói chuyện yêu đương, hắn đem thời gian của hắn dành hết cho việc hứng thú với vạn sự vạn vật.

Nghĩ tới đây, Thẩm Triều Văn biết mình không thể nghĩ xa hơn được nữa.

Hắn ấn ấn huyệt thái dương và nói với Trương Giai Nguyệt: "Nếu cô thực sự muốn uống thì cứ uống đi. Tôi không uống, nhưng tôi không có quyền không cho cô uống."

Trương Giai Nguyệt cảm thấy vô cùng chán nản, cô thực sự rất muốn uống một ly, liền giơ tay kêu phục vụ đến rót rượu, cô nói: " Haiz....Vốn nghĩ muốn chờ kiện cáo xong mời anh đi uống hai ba chén, hai ta tán gẫu đôi ba câu, không ngờ tới anh không uống được rượu".

Thẩm Triều Văn lắc đầu: " Không uống rượu cũng có thể tán gẫu, không có vấn đề gì"

Thẩm Giai Nguyệt tự rót tự uống trong chốc lát, đột nhiên hỏi Thẩm Triều Văn: " Thẩm Luật à, anh chưa kết hôn?"

Thẩm Triều Văn lắc đầu: " Chưa có"

Chỉ là quen nhau nhiều năm, hẹn hò yêu đương ba năm, mà mặc khác, mấy năm kia là hắn theo đuổi Khương Mặc mà thôi.

" Không kết hôn cũng rất tốt, thanh tịnh." Trương Giai nguyệt nói, " Anh cả ngày giúp người ta mấy vụ kiện cáo ly hôn, phỏng chừng cũng là cảm thấy mệt mỏi khi nhìn thấy những nam nam nữ nữ vì chuyện tình cảm mà cãi cọ a"

Thẩm Triều Văn gật đầu: "Mặc dù làm rất nhiều vụ kiện ly hôn, nhưng tôi vẫn một mực tin tưởng vào tình yêu."

Vì Khương Mặc, anh nguyện ý tin tưởng.

Trương Giai Nguyệt lại hỏi: " Còn hôn nhân thì sao, anh có tin tưởng vào nó không?"

Thẩm Triều Văn lắc đầu: " Hôn nhân tôi sẽ miễn bàn luận"

Tình yêu chính là phong nguyệt, nhưng hôn nhân chính là một hợp đồng. Hắn không muốn cùng người trong cuộc thảo luận về chuyện hôn nhân, hắn có thể có ý kiến gì về việc kết hôn với tư cách là người đồng tính?. Hắn không có quan điểm gì về hôn nhân.

Thẩm Triều Văn vừa dứt lời thì chuông điện thoại kêu lên, là số lạ. Hắn đứng lên, đi ra ngoài căn phòng nhận cuộc gọi, tưởng là khách hàng gọi điện tư vấn, không ngờ bên kia điện thoại thế mà là Khương Mặc.

"Túi của tôi lúc ở nhà ga đã mất mất rồi. Điện thoại, ví và chứng minh thư của tôi đều ở trong chiếc túi đó.Haiz mất hết rồi." Hắn nói, "Thật thê thảm a, tôi không thể quay về được a."

.... Tại sao người khác không bị.

Thẩm Triều Văn hỏi: "Làm sao mà anh làm mất nó?"

"Tôi không biết nữa. Lúc đợi xe tôi cảm thấy nhàm chán. Tôi lấy vở ra vẽ bản phác thảo, sau khi ngẩng đầu lên thì chiếc túi đã biến mất." Khương Mặc ngữ khí ung dung thong thả, "Tôi cũng thực sự không thể giải thích được. . "

. . . Đây đúng là phong cách của hắn.

Thẩm Triều Văn cố nén lại nỗi kích động muốn mắng hắn, giọng điệu lạnh tanh hỏi: "Ngươi ở đâu?"

"Ở núi Nhạn Đãng, tôi tìm được cục cảnh sát, mượn được điện thoại lập tức gọi cho anh đây." Khương Mặc hỏi : "Anh có bận không? Nếu không có thời gian, có thể cho tôi số điện thoại của Đường Lý hay không, tôi không nhớ rõ số của hắn, anh để hắn. . ."

Chà, ít nhất hắn còn nhớ số của mình.

"Tôi đi đón anh." Thẩm Triều Văn ngắt lời:"Chẳng qua đêm nay anh làm sao bây giờ? Ở chỗ nào? Ăn cơm đâu?"

" Các đồng chí cảnh sát rất tốt, quyết định thu lưu tôi, đừng lo lắng." Khương Mặc đáp hắn, "Anh đi từ từ, đừng nóng vội."

"Được rồi. Lúc đến liên hệ đến số này sao?"

"Ừm, là số này." Khương Mặc cuối cùng nói, " Bái bai, chờ ngươi tới đón ta."

Thẩm Triều Văn tâm tình phức mà tạp cúp điện thoại, cùng Trương Giai Nguyệt nói rõ tình huống rồi tạm biệt, vội vã rời đi.

Lên xe mở ra hướng dẫn đường đi, Thẩm Triều Văn đột nhiên ý thức được, mình hình như có chút sốt ruột.

Trên thực tế, hắn có thể về trước ngủ một giấc, thay một bộ quần áo, chờ sáng mai mới xuất phát, đại khái khoảng giữa trưa sẽ tới nơi. Nếu như bây giờ đến đấy, ước chừng lúc đó trời còn chưa sáng.

Thẩm Triều Văn nhìn hướng dẫn trầm mặc một lát.

Hắn tự hỏi mình, ngươi cần phải gấp như vậy sao? Chẳng lẽ ngày mai rồi đi thì Khương Mặc sẽ mất đi một miếng thịt sao? Lo lo lắng lắng sột ruột mà chạy tới để làm gì?

Không biết.

Có thể là bởi vì lo lắng, cũng có thể là là bởi vì nghĩ đến hắn.

Ngón tay cuối cùng vẫn là đi ngược lý trí khuyên bảo. Click bắt đầu hướng dẫn.

Không sao đâu, từ từ lái xe đi, phải đợi mấy tiếng đồng hồ mới đến nơi đó cũng không quan trọng. Thẩm Triều Văn tự giận mình mà nghĩ.

Trên đường vừa vặn nghĩ tới mấy chuyện, đem sự tình của hắn cùng Khương Mặc nghĩ đến một hồi , dù sao đêm nay hắn khẳng định ngủ không được, bởi vì qua hai giờ nữa là sinh nhật của mình, mà Khương Mặc không tại bên cạnh mình.

Thẩm Triều Văn không biết Khương Mặc còn nhớ ngày mai là sinh nhật của mình hay không, dù sao thì năm ngoái Khương Mặc đã quên mất.

Hết chương 1.

Lis muốn nói: Hơi khổ rùi á nha.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top