Chương 43: Come out

Biên tập: Maki

Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Bí Đao

"Cái gì? Con nói cái gì?!" Hai mắt bố Khưu mở lớn, vẻ mặt không thể tin nổi.

"Con và Chu Viễn ở chung một chỗ." Khưu Bạch ngồi thẳng lưng, không nhanh không chậm lặp lại một lần. Đây là lần thứ hai cậu come out, nhưng ở kiếp trước nói với cha mẹ đã là vò mẻ không sợ rơi vỡ. Mà lần này, cậu muốn cho người yêu một danh phận chính thức.

"Con, con!" Bố Khưu không nén được cơn tức giận của mình, trong phút chốc lại như hoảng sợ, chỉ tay vào Khưu Bạch, ánh mắt băn khoăn nhìn về phía cậu và Chu Viễn nhưng không biết nên nói gì.

Bố Khưu quay đầu nhìn về phía mẹ Khưu, lại phát hiện mẹ Khưu không có chút khiếp sợ nào mà lại dùng ánh mắt bi thương phức tạp nhìn về phía Khưu Bạch, đôi mắt đỏ hồng, chậm rãi hỏi: "Bao lâu rồi?"

Khưu Bạch nhìn Chu Viễn, đan xen ngón tay vào nhau: "Mười năm."

Mẹ Khưu nghe thấy Khưu Bạch nói, vô lực nằm trên ghế salon, ôm ngực nói: "Mẹ biết, mẹ nên sớm đoán ra. Những năm qua giục con kết hôn, giới thiệu cho con nhiều cô gái tốt như thế nhưng một ánh mắt con cũng không cho người ta, ngược lại, lại cùng một người đàn ông đi tới đi lui. Nhưng lúc ấy mẹ không hiểu rõ, cứ nghĩ tình cảm các con tốt, mẹ cho rằng đến tuổi con cũng sẽ chịu kết hôn, ai ngờ con..."

Nói đến đây, mẹ Khưu ngẹn ngào không nói nên lời, nước mắt lăn dài trên gương mặt không còn trẻ trung, hai mắt nhắm nghiền, dường như không cách nào đối mặt với hiện thực.

Khưu Dương bị dọa sợ rồi, năm nay cậu 23 tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học đã quen bạn gái. Người khác đều hâm mộ cậu có một người anh trai xuất sắc, cậu lại càng coi anh trai là tấm gương để noi theo, hi vọng mình có thể trở thành người giống như anh trai.

Ai có thể nghĩ tới anh trai cậu có thể làm ra chuyện kinh hãi thế tục thế này? Mười năm, ròng rã mười năm ở chung một chỗ với một người đàn ông, nghĩ lại cũng cảm thấy... hơi ngầu ngầu!

"Vậy, vậy chẳng phải từ năm thứ hai khi mày xuống nông thôn sao?!" Sau khi hết khiếp sợ, bố Khưu tức giận đến mức đỏ cả mặt, nhìn tay hai người đan chặt vào nhau, hận không thể xông đến tách ra.

Khưu Bạch gật đầu: "Vâng."

"Mày, mày cái đứa bất hiếu này! Tao đưa mày xuống nông thôn để xây dựng nông thôn mới! Thế mà mày lại lăn lộn cùng với một tên đàn ông!" Bố Khưu giận tím mặt, lại tự giận cả bản thân mình bị giấu mười năm cũng không phát hiện hai người mờ ám.

"Mày còn biết xấu hổ hay không!" Cuối cùng bố Khưu cũng không kiềm chế được nữa, bước nhanh đến tách bàn tay đan chặt của Khưu Bạch và Chu Viễn ra: "Buông ra cho tôi!"

Chu Viễn nhìn chằm chằm vào bố Khưu đang trong cơn giận dữ, thấy ông đi lên, cho là ông muốn đánh người liền bước lên chắn trước mặt Khưu Bạch.

"Cậu muốn làm gì?!" Bố Khưu bị thân hình cao lớn của Chu Viễn chắn trước mặt lảo đảo một cái, trừng mắt: "Cậu muốn đánh tôi sao?"

Chu Viễn cúi đầu: "Cháu không dám."

"Không dám? Hừ! Cậu còn cái gì không dám, con trai của tôi ngoan như thế mà cũng bị cậu làm hư!" Bố Khưu tức giận dùng ngón tay đâm đâm vào bả vai Chu Viễn, nếu không phải không đánh thắng được tên nhóc này, ông đã sớm vung cú đấm rồi.

Chu Viễn đứng thẳng tắp bất động ở đó, ánh mắt trầm xuống, không chút rung động nào.

Nhưng Khưu Bạch không nhìn nổi người yêu bị bố Khưu đối xử như thế, cậu tiến lên, kéo Chu Viễn ra phía sau, nói với bố mình: "Bố, bố đừng trách Chu Viễn, là con thích anh ấy trước, là con làm hư anh ấy. Chuyện này bố muốn trách thì trách con đi, con mặc bố đánh mắng."

Bố Khưu trừng mắt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, kéo Khưu Bạch ra ngoài: "Con ra đây cho bố, bây giờ chúng ta về nhà, hai đứa nhất định phải chia tay."

"Bố." Khưu Bạch lùi về một bước, nắm chặt vạt áo Chu Viễn: "Con và Chu Viễn sẽ không chia tay."

"Con còn biết ta là bố con sao! Hôm nay bố đánh chết con, cái đồ không biết xấu hổ!" Bố Khưu tức giận muốn nổ tung, không nghĩ đến đứa con trai này của mình lại cứng đầu như thế, ngay cả lời mình nói cũng không nghe, nâng cánh tay muốn đánh.

Khưu Bạch đã chuẩn bị tinh thần bị đánh, nhắm mắt lại chống cự.

Bố Khưu chưa kịp vung tay xuống đã bị một "gọng kìm sắt" kẹp lấy, ông tức giận quay đầu, là Chu Viễn ngăn cản.

Chu Viễn cao hơn bố Khưu một cái đầu, đôi mắt đen láy nhìn ông, môi mím thành một đường thẳng, quai hàm căng cứng lộ ra một đường cong lạnh lẽo.

"Bác đừng chạm vào em ấy." Ánh mắt Chu Viễn hiện ra từng tia giận dữ.

Người trước mặt không phải bố mẹ ruột của Khưu Bạch, cho dù là bố mẹ ruột của cậu thì anh cũng sẽ không cho phép bất cứ ai đánh bảo bối của mình ngay trước mặt mình.

Cảm giác bị áp đảo đột ngột khiến bố Khưu hoảng sợ, những người khác chỉ thấy Chu Viễn ở cạnh ông nhưng họ không cảm nhận được điều đó, chỉ hơi choáng váng một chút mà thôi. Khưu Dương là người tỉnh táo lại đầu tiên, vội vàng chạy đến để ngăn bố Khưu.

Mẹ Khưu cũng tiến lên vỗ bố Khưu: "Sao ông lại muốn đánh con mình?!"

Chu Viễn buông tay ra, bố Khưu vội vàng đưa tay ra sau lưng vặn vẹo, hừ lạnh, vẻ mặt hậm hực, lập tức kéo mẹ Khưu ra, mắng: "Bà xem con trai ngoan mà bà nuôi đi! Ở một chỗ với đàn ông, chuyện này nếu để người khác biết, nhà chúng ta còn mặt mũi nào hay không!"

Mẹ Khưu cũng không yếu thế mà nói to lại: "Chẳng lẽ là con trai của một mình tôi à? Không phải do ông bắt nó xuống nông thôn mới làm ra những chuyện này hay sao!"

Bố Khưu bị một câu này đè lại: "Bà..." Nửa ngày không tìm được lời nào phản bác lại được.

Mẹ Khưu không để ý tới ông, quay đầu nhìn về phía Khưu Bạch, giọng điệu cầu khẩn: "Tiểu Bạch, thật sự không thay đổi được sao? Mẹ giới thiệu cho con mấy cô gái xinh đẹp, dịu dàng, con thử một chút được không?"

Khưu Bạch lắc đầu: "Mẹ, con xin lỗi. Việc này không thể trách bố đã đưa con về nông thôn, càng không thể trách Chu Viễn. Con sinh ra đã thích đàn ông, không thể thay đổi được."

"Con đang nói những lời vớ vẩn gì vậy!" Bố Khưu nghe xong vô cùng tức giận: "Cái gì mà trời sinh thích đàn ông, đàn ông trời sinh nên cùng phụ nữ ở cùng một chỗ, nếu không thì sinh con thế nào!"

Bố Khưu trừng mắt chỉ vào Chu Viễn: "Chẳng lẽ cậu ta sinh cho con à?"

"Chúng con không có ý định sinh con."

"Cái gì?! Con không muốn đứa nhỏ..."

"Có chuyện gì thế? Sao lại ầm ĩ lên rồi?" Bà nội Chu từ ngoài bước vào nhà, trên người vẫn đeo tạp dề, bà vừa đi nấu ăn, không nghĩ đến vừa rời đi đã ồn ào.

"Bà nội Chu, người đến thật đúng lúc, nhanh nhanh khuyên nhủ hai đứa nó đi, chúng nó đang ở cùng một chỗ đấy."

Mẹ Khưu giống như thấy cứu binh, vội vàng kéo tay bà nội Chu. Trong lòng bà. Sản nghiệp nhà họ Chu lớn như thế khẳng định cần người kế thừa, làm sao có thể không sinh con được. Huống hồ đồng tính luyến ái cũng là một chuyện không được vẻ vang lắm, chắc chắn lão thái thái sẽ phản đối.

Không ai nghĩ đến, bà nội Chu ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt lúng túng nói: "Việc này à, tôi đã biết rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top