Chương 43


Sau khi buổi tiệc đón người mới kết thúc, trong hai giờ tiếp theo, tất cả yêu tinh trong phòng thư ký đều nhìn Tham Lãng bằng ánh mắt bi thương.

Hai giờ chiều, Thạch Lỗi Lỗi gọi Tham Lãng vào văn phòng và vỗ về cánh tay của Cannon như một vị tướng đưa binh lính cá biệt ra chiến trường.

Thương tổng đã phân công người của cô đến tầng sáu mươi sáu, và tất nhiên phải tuân theo mệnh lệnh.

Không, đây không phải là điểm nổi bật, điểm nổi bật là ...

Không cần phải đi vào phòng tối bị mắng tối nay, một Tham Lãng có thể cứu vớt toàn bộ giám đốc điều hành Hằng Thương.

Sự hy sinh cần thiết này dù khó khăn đến đâu, mặc dù là người một nhà cũng không thể luyến tiếc.

Thạch Lỗi Lỗi khẩu khí nặng nề nói: "Tham Lãng, trước tiên công việc của ngày hôm nay làm tới đây thôi, ta đại diện cho toàn bộ phòng thư ký, chúc cậu chiến thắng trở về".

Nhớ lại vẻ mặt vừa rồi của Thương Vũ Hiền, sao có thể trì hoãn hai ba tiếng, Tham Lãng lắc đầu: "Tôi ... tôi có thể từ chối, tôi không chấp nhận ... sau khi tan sở, ta lại đi tìm anh ấy được không? "

Thạch Lỗi Lỗi trừng mắt: "Không tuân theo sự sắp xếp của lãnh đạo? Sa thải, ngay lập tức."

Tham Lãng không thể tin được: "Thạch lão đại, ngươi chỉ có lúc sa thải vô lý nhân viên mới thì tài độc đoán mới xuất hiện sao?"

"Thương tổng so với tôi còn độc đoán hơn, vì lợi ích của đồng nghiệp, tâm trạng của Thương tổng tối nay phụ thuộc vào cậu," Thạch Lỗi Lỗi thở dài, "Cậu phải hành động cẩn thận, Thương tổng siêu ác liệt, chờ cậu tương lai vào phòng tối sẽ biết."

Tham Lãng lầm bầm nói: "Khi nào thì hung dữ? Anh ấy rất ôn nhu..."

"Tiểu soái ca," Thạch Lỗi Lỗi dùng đôi mắt của tiểu bạch thỏ nhìn cậu một cái, cười nhạt: "Nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của cậu, chị gái nhắc nhở cậu một câu, lúc Thương tổng độc đoán... Cậu sợ rằng chịu đựng không được "

Tham Lãng: "??????"

Khoan đã, chị ơi, chị có hiểu lầm gì không? Không thể trông mặt mà bắt hình dong được.

Đậu má, tôi mới là phía trên! Đại bảo bối phải bị tôi yêu thương, tôi cũng rất độc đoán!

Tham Lãng đỡ bàn, như có bánh xe lăn qua đầu trong phòng trà buổi trưa, quẹo một góc rồi lăn ngược hết cỡ.

Sau đó, cậu thều thào một cách yếu ớt: "Thạch tổng, tôi không được khỏe, thể xác và tinh thần mỏi mệt, tinh thần và thể chất đều mệt mỏi, cả người không khỏe, phải chịu áp lực lớn, đầu óc choáng váng, thân thể không đủ tốt, cần tìm một chỗ nghỉ ngơi, tôi đi văn phòng Thương tổng đi"

Thạch Lỗi Lỗi vỗ bàn: "Đồng ý!"

Ngay khi Tham Lãng quay người đi ra cửa, Thạch Lỗi Lỗi nhấc điện thoại và bắt đầu gửi WeChat.

Thạch Lỗi Lỗi phát giọng nói: "Tham Lãng đại công vô tư, xả thân lấy nghĩa, hy sinh một người, làm cho cả công ty hạnh phúc - hahaha, Tham Lãng cái người xui xẻo kia , hahaha, cậu ta đã chọc giận Thương tổng, Thương tổng nói rằng tối nay họp bị hủy, gọi Tham Lãng lên tầng hỏi han, buổi tối có đi ăn lẩu không, AA. "

Phòng phát triển: " Đậu má? Tham Lãng nào? Tiểu soái ca mới tới?"

Phòng thị trường: "Đi, đi, năm nay còn chưa có tụ tập cùng nhau. Ta đi thống kê quân số."

Phòng Tài chính: "Chúng ta hãy đi quán nướng ăn đi, bộ phận của chúng tôi sẽ đi."

Phòng lưu trữ và Vận chuyển: "Tham Lãng sao, chúng ta nhớ kỹ ngươi, có thời gian cùng nhau uống một ly, tối nay cảm ơn ngươi, hãy giữ vững lập trường của mình!"

Cứ như vậy, tiếng cười ầm ĩ của Thạch Lỗi Lỗi, phòng Thông tin, phòng Mua sắm, Phòng Dịch vụ Khách hàng và Phòng Nhân sự cũng tham gia. Hàng chục giám đốc điều hành và giới tinh hoa đã phản ứng ngay lập tức, và về cơ bản tối nay họ muốn vào trong phòng tối, một đống tư liệu tranh luận đã được chuẩn bị, tư thế chiến đấu đều đã được sắp đặt, kết quả nhận được một tin tuyệt vời.

Tham Lãng đi đến bàn làm việc, điện thoại rung lên không ngừng, cậu lấy ra xem: "..."

Các anh chị trong nhóm, các ngươi không được la hét khi nói xấu người sau lưng được không?

Chúc Trọng cũng nhận được WeChat, lấm la lấm lét, từ phòng thông tin thò đầu ra, thấy không có gián điệp nào trên tầng sáu mươi sáu, một đường lon ton chạy đến phòng quan hệ công chúng, nhỏ giọng "xuỵt" hai tiếng với Tham Lãng.

Tham Lãng đứng dậy đi tới, Chúc Trọng kéo cậu đến cửa sổ kính cao sát đất, hai người thì thầm.

Chúc Trọng rất lo lắng: "Tham Tham, anh thật sự định ... cái kia, trên tầng sao, tôi nghe nói ... Thương tổng rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, liệu anh có bị sa thải không?"

Tham Lãng nín cười: "Nếu không thì làm sao bây giờ? Không thấy Thương tổng tức giận sao?"

Xem ra đã là cái gai trong mắt sếp rồi thì sao không dẹp bỏ nó đi? Chúc Trọng thầm thở dài, "Người nổi tiếng dễ bị ghen ghét." Tham Lãng xuất chúng đến mức ngay cả sếp lớn cũng để ý đến cậu.

Chúc Trọng nhỏ giọng lầm bầm: "Tuần này, ngoài việc học và làm việc chăm chỉ, anh không làm gì cả, như thế nào anh lại chọc Thương tổng không hài lòng?"

Tham Lãng ủ rũ nói: "..."

Huynh đệ, cậu nói thật là cậu bịa ra sao?

Đó là bởi vì tôi không làm bất cứ điều gì ngoại trừ công việc!

Không làm gì...

Không ... làm ... gì ...

Hả.

*

Sau khi ra khỏi cửa thang máy ở tầng sáu mươi sáu, thanh niên hất cằm về phía bên kia, Tiêu Viên ngập ngừng nói: "Lệ tổng đang ở bên trong."

"Lệ Uy Dương?" Tham Lãng giật mình, "Vậy tôi sẽ ở bên ngoài đợi một lát."

Tiểu Viên vội vàng lắc đầu: "Không phải, Thương tổng nói, nếu anh tới thì lập tức vào ngay."

Tham Lãng cảm ơn, bước vào đại sảnh, gõ cửa, nghe thấy tiếng đáp của Thương Vũ Hiền, liền mở cửa phòng tổng thống.

Thương Vũ Hiền đang ngồi trên sô pha pha trà, Lệ Uy Dương lười biếng mà dựa nghiêng bên cạnh, đeo kính vàng, trông vẫn như một yuppie.*

*雅痞 (yuppie) : Thế hệ Y, còn gọi là thế hệ Yuppie, là một cụm từ phổ biến trên thế giới, xuất phát từ tiếng Anh: Young - Urban - Professional - hipPIE. Có thể tạm hiểu đây là những người trẻ, sinh ra ở thời kỳ đô thị hóa, có đẳng cấp chuyên nghiệp và thích nổi loạn. Theo gg. Ko biết có đúng ý của tác giả ko nữa.

Nhìn thấy Tham Lãng đi vào, Lệ Uy Dương ngồi dậy, quen thuộc vẫy tay với cậu: "Mau mau, nói chuyện trọng điểm."

Thanh niên chân dài hướng bên này đi, một thân mặc một bộ đồ bó sát eo, nhìn vòng eo thon thả cùng đường cơ mơ hồ, Lệ Uy Dương có chút thất thần.

"Thương nhị, gần đây tôi mới nhớ ra, tôi đã nhìn thấy cậu ấy ở đâu," Lệ Uy Dương quay đầu nhìn Tham Lãng, "Ba bốn năm trước, tôi đi ngang qua phòng phát sóng trực tiếp và nhìn thấy cậu, tôi nghĩ đứa trẻ này trông rất ổn. , Lúc đó tôi cũng vội nên ghi nhớ số phòng, sau này SharkNet tổ chức sự kiện rất sôi động nên tôi vào chơi một lúc, nhưng mà không thấy cậu, liền thưởng 100 tàu ngầm, cậu có nhớ không? "

Tham Lãng sững sờ.

Năm đó, Hứa Duệ đạt được nhân khí số một vì phần thưởng ba mươi vạn của Lệ Uy Dương trong mười phút cuối cùng.

Tham Lãng cười gượng: "Phần thưởng ... cho tôi?"

Lệ Uy Dương gật đầu: "Đúng vậy, cho nên, chúng ta có thể coi là có duyên gặp gỡ..."

"Khụ." Thương Vũ Hiền liếc hắn một cái.

Lệ Uy Dương cười cười, ngay từ đầu còn cảm thấy kỳ quái, Thương Vũ Hiền chưa từng chủ động đi tìm hắn, không biết hôm nay ngọn gió nào thôi, chủ động đinh ngày hẹn gặp không nói, nhưng còn cố ý vô tình mà cố vấn vấn đề cá nhân.

Kết hợp giọng điệu, biểu cảm và sắc mặt của Thương Vũ Hiền, Lệ Uy Dương lớn mật mà tóm tắt một chút, Tham Lãng quá bận rộn với công việc và đã lâu không tìm anh. Khi người yêu bé nhỏ không chủ động yêu anh, thì có chút không biết phải làm sao?

Lệ Uy Dương trái phải nhìn bọn họ, từ trong túi xách lấy ra một quyển sách, thần bí nói: "Lần trước, tôi lại tìm được một chỗ tốt."

Tham Lãng chú ý tới cuốn sách ảnh trên tay hắn rất lạ mắt, và viết cái gì đó về câu lạc bộ SPA.

"Có ba câu lạc bộ như vậy gần đây," Tham Lãng nói, "Tôi thường đi ngang qua sau khi tan sở."

Lệ Uy Dương nhỏ giọng nói: "Không hiểu đi, câu lạc bộ SPA này thật sự không bình thường, không phải là nơi mà cậu có thể đến..."

Tham Lãng gật đầu, "Tôi biết, đó là nơi phú nhị đại các ngươi đến."

"Cậu hoàn toàn hiểu sai ý của tôi. Tôi không nói về sức mạnh tiêu xài, mà là sức chịu đựng của thể xác," Lệ Uy Dương thở dài, ngước nhìn Thương Vũ Hiền, và ho một cách bất bình thường, "Trong cửa hàng này, cùng gay bar giống nhau, trong khi người yêu không có nhà, đi Spa cho người đồng tính, chủ yếu là đến kích thích xuất quỹ. "

Tham Lãng: "???! Xuất quỹ?!"

"Suỵt! A, a xuất quỹ," Lệ Uy Dương che miệng cậu, "Cho nên, mọi người hết sức cẩn thận, đừng xúc động, đừng mê mẩn khuôn mặt tuấn tú đến thần hồn điên đảo, chính là quá khó hẹn trước."

"Giới thiệu cho cậu ấy nơi đó?" Thương Vũ Hiền sắc mặt tối sầm lại, "Ngươi muốn chết sao?

"Tôi đến đây để giới thiệu với anh, nghe nói rằng đó là hương vị anh sẽ không thể quên được khi đến đó." Lệ Uy Dương cố tình đến gần tai Thương Vũ Hiền và nói với giọng mà mọi người đều có thể nghe thấy:

"Còn nữa, anh chàng đẹp trai trong cửa hàng, dung mạo, dáng người ... Chà, tuy rằng không bằng Tham Lãng của anh, mà suy nghĩ chút đi, đôi tay dính đầy tinh dầu đó ... Nghe nói, trong truyền thuyết kể rằng có một loại thất tình lục dục âm u tiêu hồn tay, lật tay mây mưa, che tay thiên đường, chỉ một đầu ngón tay cũng làm cho anh không chịu được, anh có thể tưởng tượng được không cảm giác đó?"

Tham Lãng: "..."

Thương Vũ Hiền: "..."

Lệ Uy Dương ánh mắt đảo qua lại giữa hai người: "Biểu tình của các ngươi là như thế nào?"

"Khụ," Tham Lãng đứng lên, "Ta đi tắm rửa, các ngươi từ từ nói chuyện."

Lệ Uy Dương sững sờ, đuổi theo phía sau Tham Lãng: "Tôi còn chưa nói xong, này, cậu có cảm giác khủng hoảng không?

Tham Lãng không quay đầu lại: "Cảm giác khủng hoảng gì?"

Lệ Uy Dương đuổi tới cửa phòng tắm: "Cậu không sợ lúc tôi thừa dịp cậu bận rộn làm việc, mang chồng cậu đi chỗ đi trải nghiệm một chút?"

Tham Lãng quay đầu lại, đóng cửa: "Anh ta sẽ không đi."

Lệ Uy Dương: "??????"

Sự tự tin của cậu ta đến từ đâu?

Cửa phòng tắm kêu cạch cạch.

Lệ Uy Dương suýt chút nữa đụng phải đầu, tức giận quay lại, ngồi xuống ghế sofa đối diện với Thương Vũ Hiền, rống lên, "Đây là lạt mềm buộc chặt, Thương nhị, lấy ra khí thế bá tổng, anh mau thượng cậu ta! Nếu anh không thượng tôi liền thượng! "

Kết quả cái trán bị điện thoại bay tới tạo ra một cái đại bao, đến ngày thứ ba vết sưng vẫn chưa giảm bớt.

*

Tham Lãng đang nằm trong bồn tắm mơ màng buồn ngủ, nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở, đôi mắt đào hoa khẽ mở, cười nửa miệng nhìn anh: "Tên kia đi rồi? Anh nói chuyện gì lâu như vậy."

Trong bồn tắm thả một ít muối tắm, từng lớp sóng gợn lăn tăn trên mặt nước xanh nhạt, không che giấu được thân hình thon chắc trẻ trung.

Thương Vũ Hiền đang mặc áo choàng tắm, ánh mắt rơi vào thân thể của người yêu, đột nhiên cảm thấy phòng tắm nóng đến khó thở, khóe mắt đỏ lên, tránh né tầm mắt, ngồi ở trên thành bồn tắm, cầm lấy bóng tắm chà lưng cho thanh niên.

Tham Lãng thoạt nhìn không có gì khác lạ, liền quay đầu lại trêu chọc anh vài lần.

Thương Vũ Hiền không nói chuyện, chỉ là rủ mắt tắm rửa cho cậu, sau đó xoay người thanh niên lại, nhẹ nhàng lau cổ cho cậu.

Thương Vũ Hiền nhận thấy rằng người yêu của anh đã đeo lại chiếc nhẫn vào ngón áp út.

Trong nụ hôn của thanh niên, anh cảm thấy hơi choáng váng, cũng rõ rằng cảm giác này cũng không phải do khí nóng hun.

Trước đây, không phải hai người chưa từng cùng nhau tắm rửa, bọn họ nên chạm cũng đã chạm qua, nên thấy cũng thấy qua, ngày đêm đều thẳng thắn thành khẩn gặp nhau, có lẽ là như vậy bởi vì đèn trong phòng tắm quá sáng, bầu không khí càng ngày càng ám muội.

Tham Lãng khẽ nâng cằm lên để anh nghịch ngợm, vừa quay đầu lại đã thấy khuôn mặt người yêu đã sớm lấm tấm mồ hôi vì hơi nước, khóe mắt đỏ hoe ẩm ướt, cậu trầm giọng hỏi, "Còn không cao hứng? Anh suy nghĩ gì vậy?"

Thấy người yêu không trả lời, thanh niên nâng tay bắt lấy cổ tay anh, giơ tay ôm lấy cổ anh, há miệng cắn khóe môi anh: "Nghẹn đến mức tàn nhẫn?"

Khóe mắt Thương Vũ Hiền đỏ lên, cuối cùng cũng ngước mắt lên đối diện cậu, giọng điệu có chút oán trách: "Thời gian làm việc đi lên tắm rửa, chính là vì làm loại chuyện này?"

Tham Lãng muốn cười như không cười hôn lên mắt anh, lại thấp giọng cười xấu xa bên tai anh: "Thương tổng, tôi đến tắm trong giờ làm việc, lẽ nào chỉ là vì tắm rửa sao? "

Thương Vũ Hiền trở nên hoảng hốt, thừa dịp anh thất thần, thanh niên bỗng nhiên vòng tay ôm lấy anh, nam nhân đang ngồi trên thành bồn tắm trượt vào trong bồn tắm, bị cậu kéo xuống dưới nước.

Tham Lãng xoay người nằm dựa xuống dưới, đem Thương Vũ Hiền ôm vào trong lòng, bóp cằm anh hôn môi anh, đầu lưỡi quấn lấy anh trêu ghẹo, trêu đùa, liếm láp, giúp anh phóng thích.

Vẫn luôn là như vậy ôn nhu mà lại cẩn thận yêu anh, không bao giờ nói dông dài, không bao giờ hành động vô nghĩa, mang theo sự trân trọng và nâng niu tuyệt đối.

Thương Vũ Hiền nhíu mày rên rỉ, áo choàng tắm đang trôi trên mặt nước, ngón tay khẽ nhúc nhích, tựa hồ đang do dự không biết có nên đáp lại tình yêu của thanh niên hay không.

Tham Lãng cười nhẹ, giơ tay nắm lấy bả vai của anh, làm cho anh xoay người cúi xuống, nằm úp sấp ở trên người cậu.

Thương Vũ Hiền nhẹ nhàng thở ra, nắm lấy sau đầu thanh niên trong nước, đem bờ môi của anh hôn lên môi của thanh niên, bỗng nhiên cảm giác được Tham Lãng đang dùng đầu ngón tay thử thăm dò anh.

Chỉ để người yêu quen một chút chút thôi.

Kể từ cuộc yêu lúng túng lần trước, Tham Lãng đã suy nghĩ về việc liệu cậu có quá nóng vội hay không.

Cậu dùng tay thử thăm dò, thấy người yêu không có cự tuyệt chiếm hữu của mình, trong lòng ấm áp, nhẹ giọng hỏi anh: "Vừa rồi Lệ Uy Dương nói, trong truyền thuyết kia cái gì xoay tay che tay thiên đường, có phải thật như vậy không, anh biết không? "

Thương Vũ Hiền khóe mắt ửng hồng nhìn chăm chú cậu.

Tham Lãng ngẩn người.

Chính là đôi mắt này, đôi mắt mà tôi đã nhìn thấy rất nhiều lần trong mơ, lúc đó họ vẫn chưa có đính ước.

Người yêu đang nhìn chăm chú cậu.

Đôi mắt đỏ thanh mảnh đó như ẩn chứa một vực thẳm, đẹp đẽ, bí ẩn, quyến rũ, cướp đoạt, làm người chấn động cả hồn phách. Chỉ cần vô tình bị ánh mắt đó quét qua, cậu sẽ ngày ngày lo lắng, đêm đêm mất ngủ, tâm trạng lo lắng thường trực.

Tham Lãng như bị chiếm được tâm trí, cậu hôn lên đôi môi hơi hé mở của anh, đến khi anh sắp ngạt thở thì mới buông ra, khi anh đang thở dốc giống như đang cố gắng sinh tồn, cậu lại phủ lên người anh, hôn thật sâu, làm sao cũng yêu anh ấy không đủ.

Anh giơ cánh tay ôm lấy cổ thanh niên, lẩm bẩm nói: "Tham Lãng... Tham Lãng ..." cảm giác choáng váng càng lúc càng mạnh, mơ hồ cảm thấy bị lấp đầy, cảm nhận được đau đớn, loại đau này cảm giác từ kịch liệt đến nhẹ nhàng, từng chút một biến thành một loại cảm giác mãnh liệt nào đó.

Người yêu bị làm cho chết đi sống lại, Tham Lãng suýt chút nữa không kìm lòng được mà tiến vào, cảm giác kiềm chế cùng bất mãn này khiến cậu phát điên, khi dùng ngón tay thứ ba thì lực đạo càng mạnh hơn một chút.

Thương Vũ Hiền khẽ hừ một tiếng, nắm lấy vai cậu, há miệng cắn chặt cổ cậu.

Tham Lãng ôm eo nam nhân, cười nhẹ mà ôm chặt anh, hai người áp sát vào nhau, khàn giọng hỏi anh có thích hay không, còn hỏi anh ở trên giường có thể tiếp nhận hay không nếu dùng tiểu Tiểu Tham.

Thương Vũ Hiền bị hỏi đến mặt ửng hồng, không trả lời, dựa vào người thanh niên, cảm thấy được thân thể cũng sắp bị nổ tung, liền tìm không thấy lối ra. Một lúc sau, lại ở trên người cậu cọ cọ, thì thầm vào tai thanh niên, "Đừng... Tham Lãng, đừng như vậy ... Tôi ... Tham Lang ..." mơ hồ mang theo sự tức giận cùng van xin, không khỏi chủ động tìm môi cậu, bắt được tay thanh niên và muốn cho cậu giúp chính mình.

"Không được," Tham Lãng tươi cười giơ tay tránh né, ghé vào tai anh nói nhỏ: "Anh phải làm quen với nói, cho dù là vì tôi."

Tham Lãng nắm chặt cằm anh hôn sâu, tinh tế, lâu dài khiến cả hai hô hấp không thuận, cảm giác được thân thể trong lồng ngực căng thẳng, thanh niên càng làm ghìm anh chặt hơn, "Nơi này? Là nơi này." Thích không? "Nghe người yêu cầu xin bất lực, trong đôi mắt đào hoa không giấu được ý cười.

Người yêu cường đại, được cậu yêu thương, sự van xin lòng thương xót khi anh đang sung sướng làm cho thanh niên yêu đến mức rên rỉ và run rẩy vì nụ hôn.

Cậu hôn đến khi Thương Vũ Hiền nằm trên ngực cậu, hơi thở hổn hển, cắn lên vai Tham Lãng, đầu ngón tay dùng sức nắm chặt lấy lưng cậu, ôm chặt, lại ôm chặt, ở trong lòng ngực cậu chính mình phóng thích.

Tham Lãng lúc này mới buông anh ra, ôm lấy anh, hôn lên đáy mắt anh, nhỏ giọng dỗ dành, "Nhìn xem, như vậy không phải cũng có thể sao?"

Cố chấp mà hưởng thụ người yêu cường đại ở trong lòng ngực của mình tuyệt đối thuần phục.

Cả người thoát lực mà ngâm mình trong nước nóng bừa bộn, Tham Lãng để anh nằm trên người mình, hôn liên tục vào mặt anh, nghe người yêu nhẹ giọng hỏi: "Còn em thì sao?"

"Buổi sáng đã giải quyết qua, ta tự mình làm đủ cơm ăn áo mặc," Tham Lãng cắn cổ anh, "Nghĩ anh, hai lần, không lương thực."

Thương Vũ Hiền: "..."

Tham Lãng thản nhiên hỏi: "Lẽ nào anh chưa từng tự mình động thủ?"

Thương Vũ Hiền cúi mặt, vùi vào cổ của cậu: "..."

Thanh niên nắm lấy vai anh, cắn cằm: "Không thể nào."

Người yêu càu nhàu: "Chính mình ... Thả không ra."

Không trách vừa nãy ở phòng thư ký một mặt dục vọng khó khăn như đang phát cáu.

Tham Lãng nhịn cười, đỡ anh ngồi dậy: "Ta cùng ngươi chia sẻ một mẹo."

Thương Vũ Hiền buồn ngủ mà chống đỡ ngồi dậy: "Cái gì?"

Cặp mắt đào hoa chợt lóe lên một tia ranh mãnh: "Như thế này, đem hai tay của anh, để ở dưới thân."

Học tư thế thanh niên ngồi khoanh tay.

Một lúc sau, Tham Lãng hỏi: "Tay cảm thấy thế nào?"

Thương Vũ Hiền nhíu nhíu mày, "Tê rồi."

Tham Lãng gật đầu: "Ai ngồi cũng tê, tê đến lợi hại sao?"

Thương Vũ Hiền: "Ừm."

Tham Lãng: "Được rồi, bây giờ đưa tay đây, để ở chỗ này."

Thương Vũ Hiền: "..."

Tham Lãng: "Vì tay bị tê nên khi chạm vào chính mình không cảm nhận được tay mình, giống như có người khác đang chạm vào, sau này nếu toio bận quá, anh có thể nhắm mắt đưa tay tê dại này, coi tay là của tôi, tự mình dùng cách này giải quyết, rất có cảm giác? "

Thương Vũ Hiền: "..."

Từ phòng tắm đi ra đã là ba giờ chiều, Thương Vũ Hiền cảm thấy thắt lưng sắp đứt, vì vậy Tham Lãng bế người yêu lên giường, sau đó vào phòng thay quần áo.

Biết Thương Vũ Hiền đã chuẩn bị mười bộ quần áo cho cậu ở lầu 66, thanh niên cắn lưỡi trêu chọc, thấp giọng hỏi: "Vì sao lại chuẩn bị quần áo? Tôi có đủ quần áo."

Anh dựa vào giường để làm việc, "để cởi."

Nhìn thấy tin nhắn trên WeChat, Tiểu Viên: Thương tổng, lão phu nhân đến rồi, đã vào thang máy rồi.

Thương Vũ Hiền nhìn Tham Lãng quay lưng về phía mình, đột nhiên đứng dậy xuống giường, mặc thêm áo ngủ: "Mẹ tôi tới đây tìm em."

Tham Lãng tỏ vẻ bối rối: "???"

Thương Vũ Hiền đi vào phòng thay đồ: "Hai người đã hẹn trước?"

Tham Lãng lắc đầu: "Không có."

Thương Vũ Hiền quay đầu nhìn lại cậu: "Em xảy ra chuyện gì?"

Tham Lãng đem điện thoại di động giơ lên: "Anh lại bị tôi ôm lên hot sreach."

Thương Vũ Hiền: "..."

*

Lúc này, trong biệt thự Đài Đinh, trong rạp hát gia đình, hai chiếc điện thoại di động được ném lộn xộn trên bàn cà phê.

Thương lão gia tử đang hút xì gà, trên tay cầm iPad, nhìn những lượt tìm kiếm hot sreach, cau mày chọc vào Weibo, không khỏi mặt tối sầm lại, không nói nên lời mà đỡ trán.

Có người bới ra gốc gác của bạn tốt Thương tổng và hỏi tình bạn của sao Sâm sao Thương có thật hay không.

Một cửa hàng tạp hóa trong một ngôi nhà làng là cái quái gì, và người bạn tốt của Thương tổng thực ra lại là một anh chàng giao hàng? ? ?

Bức ảnh đầu tiên là một cửa hàng tạp hóa cũ trong một thị trấn tồi tàn, không đến nỗi "rách rách nát nát" như blogger nói, nhưng cũng đủ tồi tàn.

Bức ảnh thứ hai là lúc đêm khuya, bức ảnh Thương Vũ Hiền với Tham Lãng ghé tai thì thầm nói chuyện, khoảng cách rất xa, thật ra lúc đó hai người chuẩn bị hôn nhau.

Ngoài ra còn có hai bức ảnh chụp Tham Lãng xuống xe từ Đại Bạch, mở cửa sau và giao hàng cho nhà trẻ.

Vì vậy, Internet lại bùng nổ.

Buổi phát sóng trực tiếp buổi giao hàng của tiệm tạp hóa đã trở thành một người nổi tiếng nhỏ trên Internet, giả làm phú nhị đại ôm đùi tổng tài ảnh đế, quay chụp quảng cáo chiếu trên đài quốc gia và kiếm được rất nhiều tiền.

Anti-fan cho là, tiểu võng hồng rốt cuộc xào hồ.

Người hâm mộ sắt tin rằng anh hùng không hỏi họ đến từ đâu.

Weibo xé nát không đề cập tới, hận không thể bới ra tổ tiên mười tám đời của Tham Lãng, ngay cả thấm ảnh ông ngoại ngồi trước tiệm tạp hóa cũng được ai đó có tâm đăng lên, trở thành chủ đề bàn tán của dư luận.

Thương lão gia tử trước kia cũng là một người thích internet, nhưng sau khi tham gia câu lạc bộ câu cá không quan tâm mà thôi, lướt qua Weibo một lúc, quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiểu Phương, người đang không nói lời nào.

Tiểu Phương đang đứng trong tư thế quân đội: "..."

Thương lão gia tử: "Còn không nói cho tôi biết?"

Tiểu Phương vẻ mặt tê liệt: "..."

"Cánh cứng rồi, phí công nuôi dưỡng ngươi, thôi", Thương lão gia tử dập điếu xì gà, "Ngươi nhìn lên, nhìn ta, không cần lên tiếng."

Tiểu Phương ngước nhìn ông.

Thương lão gia tử là ai? Đem bộ đồ thẩm vấn kia lấy ra, có thể gọi là máy phát hiện nói dối của con người, các câu hỏi đi từ nhỏ đến lớn, từ sâu đến nghiêm trọng, hỏi đi hỏi lại như bánh xe cả nửa tiếng đồng hồ.

Như là ----

Họ quen nhau được nửa năm? Thời điểm Tiểu Vũ ly hôn biết cậu ta sao? Cậu ta chỉ mới hai mươi sáu tuổi? Cậu ta có bạn gái chưa? Đường Đường biết cậu ta sao? Nhà cậu ta có những ai? Cậu ấy có thích con trai tôi không? Bố mẹ cậu ta không quan tâm sao? Cậu ta là người đồng tính?

Con trai ta thích cậu ta? Họ quen nhau bao lâu rồi? Ngươi cũng biết cậu ta? Họ đã phát triển đến đâu rồi? Nhã Cầm cũng biết cậu ta? Họ đã ở bên nhau bao lâu rồi? Họ thích nhau?

Cậu ta đã có bạn trai trước đây chưa? Con trai ta không phải vui đùa một chút? Con trai ta là người đồng tính? Ngươi cũng biết cậu ta được nửa năm? Họ đã ở bên nhau bao lâu rồi? Cậu ta có thích Đường Đường không? Họ đã ngủ chưa?

Cậu ta là chơi chơi phải không? Con trai ta yêu cậu ta sao? Họ khi nào tốt hơn? Cậu ta đã từng có bạn trai ...

Bối rối?

Đây cũng không phải là dọa người.

Câu hỏi nghiệp vụ máy dò nói dối chỉ là một mớ câu hỏi đơn giản hỏi nhanh, dường như không có logic, câu hỏi đã đặt ra không nhất định lúc nào hỏi lại một lần nữa, lặp đi lặp lại, rồi đột ngột chuyển sang câu hỏi sắc bén.

Trong suốt quá trình này, Tiểu Phương đứng đó bất động và không nói một lời.

Thương lão gia tử vẫn luôn gắt gao mà nhìn chằm chằm vào mắt và biểu cảm của Tiểu Phương.

Sau đó, lão gia tử bắt tay và nói với giọng khàn khàn, "Tôi biết rồi."

Tiểu Phương vẻ mặt kinh ngạc: "??????"

Bang!

IPad ném bay vào tường TV LCD.

Tiểu Phương kinh hãi cúi đầu: "..."

Thương lão gia tử suy nghĩ một lúc, nhỏ giọng nói: "Phu nhân đâu?"

Tiểu Phương: "Lão phu nhân đến nhà trẻ đón Đường Đường, nói rằng buổi chiều muốn đưa Đường Đường đi chơi."

Thương lão gia tử: "Các bức ảnh trên mạng ngươi giải quyết, tra người đã đăng Weibo ... ờ, đúng rồi, nhân nhục* hắn, to gan lớn mật ... Con trai ta không tốt cũng không xấu, cũng không chấp nhận được người khác khoa tay múa chân. "

* 人肉他 "Nhân nhục" là một dạng công cụ tìm kiếm mà nhiều người sử dụng cùng lúc, hợp tác để truy lùng và chia sẻ thông tin cá nhân của người cần tìm, từ hình ảnh hay thông tin ban đầu có được một cách nhanh nhất trên Internet và các mạng xã hội ở Trung Quốc như Weibo và WeChat.

Tiểu Phương: "Vâng."

"Còn nữa, đừng để phu nhân biết chuyện này." Thương lão gia tử rầu rĩ xoa xoa cái đầu trọc Địa Trung Hải, "Ta sợ bà ấy không chịu nổi, được rồi, ly hôn, liền tìm bạn trai... Còn cái kia ... Gọi Tham Lãng, đã đóng quảng cáo rồi, ta sẽ tự mình điều tra cậu ta. "

Tiểu Phương: "Vâng."

Thương lão gia tử: "Đừng nói với con trai ta về việc ta đã hỏi chuyện cậu."

Tiểu Phương: "Vâng."

Thương lão gia tử: "Tính tình của đứa nhỏ thế nào?"

Tiểu Phương chưa kịp trả lời, Thương lão gia tử đã xua tay, "Ta sẽ tự mình xem, cậu có thể đi."

Tiểu Phương: "Vâng."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top