Chương 33: Nhìn xuống dưới, kiểm tra chân

Dịch : Trixie Lynn

Thẩm Đường cúi mắt, nhìn về phía bàn tay đang đặt bên hông mình.

Bàn tay đó giống như chủ nhân của nó, trắng trẻo, xinh đẹp, hoàn hảo tựa như một tác phẩm nghệ thuật. Ngay cả những đường gân hơi nổi lên trên mu bàn tay cũng tựa như được họa sĩ tỉ mỉ điêu khắc.

Thế nhưng, tư thế đầy tính xâm lược này lại hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài của chủ nhân nó.

"Không diễn nữa à?"

Thẩm Đường nhướng mày, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười mỉa mai.

Anh vốn nên biết, Quan Độ không thể nào chỉ là một kẻ ngây thơ đơn thuần, hay chỉ là một con hồ ly nhỏ háo sắc. Đến cả Thẩm Thụy còn có thể bị nuôi thanh cái dạng vô sỉ như bây giờ, huống hồ gì là Quan Độ, người có gia cảnh ưu việt hơn và tầm nhìn rộng lớn hơn hẳn.

Nếu thật sự tin rằng Quan Độ chỉ là một bông hoa trà nhỏ thuần khiết, thì đúng là một kẻ ngu xuẩn hết thuốc chữa.

Người phía sau không lên tiếng, nhưng hơi thở lại trở nên nặng nề hơn.

Hai người giằng co một lúc, cho đến khi Thẩm Đường nhíu mày, bắt đầu mất kiên nhẫn, Quan Độ bỗng nhiên hành động.

Cậu đưa tay còn lại đặt lên vai Thẩm Đường, mạnh mẽ ép người đối diện quay về phía mình.

Lần này, hai người đứng mặt đối mặt. Vì chiều cao xấp xỉ, gần như mũi chạm vào mũi, chỉ cần tiến thêm vài centimet nữa là có thể thuận thế hôn nhau.

"Em chỉ lo cho anh, không muốn thấy anh bị thương, cũng không muốn anh giấu em mọi chuyện, chẳng nói với em bất cứ điều gì..."

Đèn trong hành lang là loại ánh sáng vàng ấm, lại thêm hiệu ứng ngược sáng, đôi mắt vốn có màu nhạt của Quan Độ dường như trở nên đen nhánh như mực. Những đường nét ưu việt trên khuôn mặt cậu cũng hiện lên một sự sâu thẳm khó dò. Giọng cậu trầm thấp, trong câu nói lại mang theo chút ấm ức:

"Học trưởng, chẳng lẽ anh không nhìn ra em đang giận sao?"

Thẩm Đường sững người, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Chữ "cút" vốn luôn dễ dàng buột miệng nói ra giờ đây như mắc nghẹn lại giữa cổ họng, tựa như xương cá, không lên không xuống, cuối cùng cũng không thể thốt ra được.

Rất kỳ lạ. Anh vốn luôn muốn nói gì thì nói thẳng, không muốn nói thì nửa lời cũng chẳng thèm phát ra. Thế nhưng lúc này lại cảm thấy như có gì đó mắc nghẹn trong cổ họng.

Mà lại là đối mặt với Quan Độ.

Quan Độ nói cậu đang giận? Giận ai chứ?

Chỉ vì mình không nói cho cậu biết tình trạng vết thương trên người?

Nhưng chuyện này thì liên quan quái gì đến Quan Độ cơ chứ?

Một lúc lâu sau, Thẩm Đường quay mặt đi, giọng nói trở nên cứng nhắc:

"Tôi đã nói rồi, chuyện của tôi, cậu không cần—"

"Đương nhiên là cần!"

Quan Độ hiếm khi có giọng điệu cứng rắn như vậy, vẻ mặt cũng nghiêm túc:

"Còn mười mấy ngày hành trình nữa, nhỡ đâu anh thực sự thấy không thoải mái, chẳng lẽ cứ cố chịu đựng mãi sao?"

Đối diện với ánh mắt cố chấp của cậu, Thẩm Đường đành miễn cưỡng thoả hiệp, nhíu mày nói:

"Tôi không cần đến bệnh viện, chỉ cần bôi thuốc là được, không nghiêm trọng đến mức đó."

Quan Độ buông tay khỏi cánh cửa, lùi về sau một bước. Ánh mắt cậu bắt đầu từ khuôn mặt của Thẩm Đường, chậm rãi quét xuống từng chút một, cuối cùng ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải đôi đồng tử đen láy của Thẩm Đường, giọng nói vô cùng nghiêm túc:

"Có nghiêm trọng hay không, cũng phải để em xem qua rồi mới quyết định được."

Để tiện cho việc kiểm tra vết thương, Thẩm Đường đi thay một bộ đồ ngủ.

Trong phòng có hệ thống sưởi ấm rất tốt, anh mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu xanh đậm. Bộ đồ mềm mại, rộng rãi thoải mái, lại đặc biệt tôn lên màu da, hoàn hảo làm nổi bật thân hình thon dài và quyến rũ của anh.

Hai người ngồi cạnh nhau trên ghế sofa.

"Xem tay trước đi, em nhớ là tay anh cũng va chạm mạnh."

Quan Độ lên tiếng.

Thẩm Đường khẽ "ừm" một tiếng, trong lòng thầm nghĩ:

"Cậu ta cũng tinh tế thật, ngay cả chuyện tay mình bị thương cũng để ý đến."

Không hổ danh là một "tiểu 0" tinh tế đến vậy.

Thẩm Đường xắn tay áo lên, để lộ cánh tay trái rắn chắc và thon dài.

Quan Độ nắm lấy tay Thẩm Đường, cúi xuống xem xét. Nhìn thấy một mảng bầm tím khá rõ, cậu lập tức nhíu mày:

"Quả nhiên là bị thương rồi."

Cậu lại ấn vào chỗ bầm ấy, dùng một lực nhất định:

"Em ấn thế này, anh có đau không?"

Thẩm Đường lắc đầu. Cảm giác đau kiểu "muỗi đốt" này chẳng khiến anh bận tâm, liền thành thật đáp:

"Không tính là đau."

Quan Độ thở phào nhẹ nhõm:

"Vậy chắc không bị tổn thương xương cốt, cánh tay không sao. Giờ nhìn xuống dưới, em kiểm tra chân."

Thẩm Đường thoáng cau mày, mạch máu trên trán hơi gật, cảm giác giọng điệu của Quan Độ có gì đó không ổn.

Người không biết chuyện, nghe xong còn tưởng hai người đang làm một giao dịch mờ ám nào đó. Vấn đề là vẻ mặt Quan Độ lại nghiêm túc đến lạ.

Thẩm Đường cúi người định kéo ống quần lên, nhưng Quan Độ chợt giữ tay anh lại. Thậm chí tay Quan Độ còn đặt ngay trên bắp đùi của Thẩm Đường, không buông ra.

Giọng Quan Độ rất nghiêm trang:

"Học trưởng không cần động, để em làm là được."

Bị người khác chạm vào chỗ đó, với Thẩm Đường là một kiểu xâm phạm, nhưng anh nhịn lại không phản kháng, chỉ thản nhiên đáp:

"Ừ, tùy cậu."

Quan Độ thấy vẻ mặt anh dửng dưng, nhưng rõ ràng cơ bắp dưới tay vừa rồi đã cứng lại trong thoáng chốc.

"Gì thế này, phản ứng đáng yêu quá đi."

Tâm trạng căng thẳng của Quan Độ bỗng chốc thoải mái hơn nhiều. Cậu cúi người, vươn tay nắm lấy mắt cá chân của Thẩm Đường. Nhưng vừa chạm vào làn da trơn mịn ấm áp ấy, Thẩm Đường đã theo phản xạ rụt chân lại.

"Tôi bị thương ở đầu gối, cậu nắm mắt cá chân tôi làm gì?"

Thẩm Đường nhíu mày hỏi.

"Xem vết thương chứ còn làm gì được nữa?"

Giọng Quan Độ vô cùng ngây thơ.

Thẩm Đường: "..."

Anh không thích người khác nắm lấy mắt cá chân mình, vì điều đó khiến anh cảm giác hành động của mình bị kiềm chế như thể giao điểm yếu vào tay người khác, thật sự khó chịu.

Nhưng Quan Độ đã nói là để xem vết thương, Thẩm Đường đành nuốt cơn khó chịu xuống, bực bội nói:

"Cậu mau xem đi."

"Được rồi, học trưởng cứ phối hợp tốt là được. Em sẽ không làm anh đau đâu."

Quan Độ chớp đôi mắt đẹp của mình, mang theo chút tinh quái.

Thẩm Đường nhìn cậu với vẻ mặt khó tin:

"?"

Quan Độ lại nắm lấy mắt cá chân của Thẩm Đường.

Bề ngoài của Thẩm Đường toát lên vẻ mạnh mẽ, cương nghị. Cộng thêm chiều cao nổi bật và thân hình đẹp rắn rỏi, không phải kiểu cơ bắp phô trương của người uống whey hay tiêm thuốc, mà là dáng người thon dài, cân đối và hài hòa. Đôi khi, cơ thể ấy còn khiến người ta có cảm giác tinh tế một cách kỳ lạ.

Sự tinh tế đó bắt nguồn từ tỷ lệ cơ thể hoàn hảo đến đáng kinh ngạc, thậm chí còn vượt qua cả chuẩn mực tỷ lệ vàng.

Cổ của anh thon dài, cổ tay gọn gàng mạnh mẽ. Ngay cả mắt cá chân nhỏ gọn nằm gọn trong lòng bàn tay cũng toát lên một vẻ mỏng manh, tựa như chỉ cần tác động một chút lực cũng có thể dễ dàng bẻ gãy.

Quan Độ cầm lấy mắt cá chân của Thẩm Đường, cảm giác nó hoàn hảo đến mức khó cưỡng. Ý nghĩ chẳng mấy đứng đắn trong đầu cậu bất giác trỗi dậy.

Hoàn hảo để nắm chặt. Rồi dùng sức ép nó dang ra đến mức tối đa, tốt nhất là có thể để lại những dấu tay trên làn da ấy. Hoặc... dấu hôn thì càng tuyệt.

Thậm chí nếu không làm điều đó, chỉ cần dùng nó vào một số việc khác thôi, cũng đã rất hoàn mỹ...

Quan Độ cảm thấy mặt mình nóng bừng, hai má thoáng ửng hồng vì suy nghĩ không trong sáng, ánh mắt cũng trở nên tối lại.

Thẩm Đường nhíu mày chặt hơn. Ánh nhìn của Quan Độ quá nóng bỏng, cậu cứ chăm chú nhìn vào mắt cá chân của anh, không biết trong đầu đang nghĩ gì. Điều này khiến Thẩm Đường gần như muốn rụt chân lại.

"Cậu bị bệnh à? Chứng mê... mắt cá chân sao?"

Cuối cùng, Thẩm Đường không chịu nổi mà cất tiếng.

"Em bị mê... học trưởng, tất cả những gì thuộc về học trưởng em đều thích."

Quan Độ đáp lại với vẻ mặt nghiêm túc.

Thẩm Đường: "..."

Ha, đúng là thần kim, hơn trăm cân thần kim nguyên chất.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top