Chương 164

Chung Tình - Chương 164

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits. 

Tô Mặc Tu mang theo Ngôn Cảnh Tắc một đường ngự kiếm, rất nhanh đã đến Hạo Nhiên phong.

Nơi này là chỗ ở của nguyên chủ, cũng là nơi có linh lực dư thừa nhất Kình Thiên Tông, từ nơi xa nhìn lại, toàn bộ ngọn núi bị mây mù che lấp, thấy không rõ cảnh tượng trong núi, đến gần thì sẽ phát hiện, từ chân núi bắt đầu có các loại trận pháp tầng tầng lớp lớp, đem toàn bộ Hạo Nhiên phong vây quanh.

Nguyên chủ hơn một ngàn năm trước cũng đã đạt tới Phân Thần kỳ, sau đó bởi vì thế gian này linh lực không đủ, tu vi lại không thể tiến thêm, nhàn tới không có việc gì liền bắt đầu nghiên cứu đan dược trận pháp linh tinh, những trận pháp này chính là do hắn bố trí.

Có nhiều trận pháp như vậy, ngọn núi này của hắn, người ngoài căn bản không vào được. Trên núi này cũng xác thật chỉ có một mình hắn.

Tô Mặc Tu đi vào chân núi, liền dừng lại —— y không thể đi lên.

Nếu là trước đây, Ngôn Cảnh Tắc có thể khống chế trận pháp trên núi, làm Tô Mặc Tu thông suốt mà đi lên đỉnh núi, nhưng hiện tại hắn không có năng lực này……

Từ trên thân kiếm Tô Mặc Tu xuống dưới, Ngôn Cảnh Tắc nói: “A Tu, chúng ta cùng nhau hướng lên trên thôi.”

Tô Mặc Tu hiện tại còn đang choáng choáng váng váng, ở vào trạng thái Ngôn Cảnh Tắc nói cái gì, y liền nghe cái nấy, gật gật đầu.

Ngôn Cảnh Tắc dắt tay Tô Mặc Tu, chậm rãi đi về phía trước, vừa đi vừa giải thích cho Tô Mặc Tu về trận pháp xung quanh, cũng giống như trước kia hắn lấy cớ dạy Tô Mặc Tu trận pháp trong bí cảnh, giảng bài cho Tô Mặc Tu vậy.

Tô Mặc Tu nghe nghe, chậm rãi phục hồi tinh thần lại.

Y nhịn không được hỏi: “Đây không phải ảo cảnh ư?” Y trải qua này hết thảy chuyện huyền huyễn này, chẳng lẽ là sự thật?

“Không phải.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Tô Mặc Tu nhìn Ngôn Cảnh Tắc, cả người đều là ngốc.

Nếu đây không phải ảo cảnh, nói cách khác, y cùng Hạo Nhiên chân nhân…… Nói chuyện yêu đương? 

Hai người còn nói xong…… Muốn kết làm đạo lữ?

Chuyện này so với y cùng ma tu yêu đương càng làm y cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Tô Mặc Tu nói: “Ngươi…… Lão tổ tông……”

“Có thể đừng gọi ta như vậy không?” Mặt Ngôn Cảnh Tắc đen thui.

Tô Mặc Tu: “……”

“Ngươi gọi ta Cảnh Tắc đi, tên thật ta là Ngôn Cảnh Tắc.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Cha mẹ Hạo Nhiên chân nhân đều là tu sĩ, thế cho nên Hạo Nhiên chân nhân mới sinh ra liền có đạo hào như “Hạo Nhiên”, lại không có tên mà thế tục hay gọi.

Nếu như thế, hắn có thể đem tên của mình coi như tên thật của Hạo Nhiên chân nhân, nói cho Tô Mặc Tu.

“Cảnh Tắc……” Lúc Tô Mặc Tu gọi người như vậy, phá lệ thấy không quen.

Người trước mắt chính là lão tổ tông của Kình Thiên Tông bọn họ!

“Đúng vậy, sau này ngươi cứ gọi ra như vậy, thân cận hơn một chút.” Ngôn Cảnh Tắc cười cười, lại nói, “Mặc Tu, thật xin lỗi, trước đó ta lừa ngươi…… Chỉ là lúc ấy ta không biết nên mở miệng như thế nào với ngươi……”

Ngôn Cảnh Tắc lúc này có phần thấp thỏm.

Một lão quái vật hơn hai ngàn tuổi như hắn giả non dụ dỗ người trẻ tuổi vài chục tuổi, chuyện này thực sự có chút không phúc hậu.

Thấy Tô Mặc Tu không nói lời nào, Ngôn Cảnh Tắc tiếp tục giải thích: “Ta nhất kiến chung tình với ngươi, nhưng bộ dáng này của ta…… Ta cũng ngượng ngùng cùng ngươi ở bên nhau…… Ta định chờ ta sửa lại dung mạo này, lại thẳng thắn với ngươi……”

“Cho nên ta vài lần muốn cùng ngươi ký kết đạo lữ khế ước, ngươi đều không muốn?”

“Ta sợ ngươi ghét bỏ ta quá già,” Ngôn Cảnh Tắc nói, “Thật xin lỗi……”

Tô Mặc Tu lại hỏi: “Ngươi để ta dùng nhiều đan dược như vậy……”1

“Ta có được lưu li tịnh thể, chúng ta kết làm đạo lữ sau đó song tu, ta có thể giúp ngươi tinh lọc linh lực trong cơ thể ngươi.” Ngôn Cảnh Tắc còn không biết Tô Mặc Tu có được lưu li tịnh thể, liền nói ra tính toán của mình, lại nói: “A Tu, tuy rằng ta tuổi lớn, nhưng đã thăng cấp Đại Thừa kỳ, còn có thể sống thêm thật lâu, chờ ta dưỡng thương rồi, ta còn có thể sửa lại dung mạo này……”

Tô Mặc Tu thấy Ngôn Cảnh Tắc đỉnh một gương mặt tiên phong đạo cốt như vậy vội vàng giải thích với mình, không biết vì cái gì, cảm thấy có hơi buồn cười.

Người trước mắt này là Hạo Nhiên chân nhân!

 Hạo Nhiên chân nhân gương mặt hiền từ một bộ sợ y tức giận, chuyện này……

Tô Mặc Tu không nhịn xuống liền phì cười.

Không có biện pháp, y nhớ tới cảnh tượng trước đó người này nhảy nhót lung tung, dỗi Tư Đồ Giang Ninh.

Khi đó y cảm thấy đây là một đệ tử ngoại môn tuổi trẻ khí thịnh, không cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng cảnh tượng ngay lúc đó, nếu thay mặt Hạo Nhiên chân nhân vào mặt Tiêu Dạ. 

Y có loại cảm giác cả người mình đều không ổn.

Ngôn Cảnh Tắc thấy Tô Mặc Tu cười, lại thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Ngươi không tức giận thì tốt rồi.”

Tô Mặc Tu ngừng cười.

Y xác thật không tức giận.

Một lần trước đó cảm thấy mình bị Tiêu Dạ lừa, thậm chí làm tốt chuẩn bị cùng Tiêu Dạ chết chung một chỗ…… Hiện tại Tiêu Dạ thành lão tổ tông Kình Thiên Tông, y không cần lo lắng người mình thích bị người ta giết chết……

Tâm tình y phức tạp, nhưng tức giận không dậy nổi.

Nhưng không giận nổi thì không giận nổi, nhìn thấy bộ dáng người trước mặt, y cũng rất không quen.

Cũng may người này tư thái rất thấp, làm y không đến mức có cảm giác khoảng cách.

Nhưng y vẫn là có một loại cảm giác không chân thật…… Tô Mặc Tu vươn tay, nhéo một nhúm trên chòm râu của Ngôn Cảnh Tắc, rút xuống.

Ngôn Cảnh Tắc: “……”

Tô Mặc Tu nhìn chòm râu trên tay mình, cũng có chút ngốc ra, ngay sau đó nói: “Ngươi…… Có thể cạo râu không?”

Ngôn Cảnh Tắc không chút do dự: “Có thể!”

Kỳ thật hắn cũng nghĩ tới, muốn cạo râu của mình, làm mình trông có vẻ trẻ tuổi hơn một chút.

Nhưng trước đó hắn vẫn luôn mang mặt nạ, không dùng được……

Hiện tại…… Cần phải cạo râu ngay và luôn!

Hạo Nhiên chân nhân tuy rằng đem bề ngoài của mình làm cho có hơi già, nhưng làn da khá tốt, sau khi hắn cạo râu đi rồi, nhìn hẳn là nhiều nhất 40 tuổi thôi.

Tô Mặc Tu thấy Ngôn Cảnh Tắc một bộ làm gì cũng vui, lại hỏi: “Tại sao ngươi lại thích ta?” Y chỉ là một đệ tử Kình Thiên Tông phổ phổ thông thông, người mạnh như Hạo Nhiên chân nhân tại sao lại thích y?

“Ta cũng không biết,” Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên, “Lúc ấy ta nhận được đồng môn xin giúp đỡ, liền qua đó nhìn xem, kết quả liếc mắt một cái thấy được ngươi, nhìn đến ngươi rồi ta không thể dời mắt đi được. Chỉ là khi đó ta bị thương nghiêm trọng, không thể giúp ngươi……”

Ngôn Cảnh Tắc nói, Tô Mặc Tu lập tức tin ngay.

Rốt cuộc chính y cũng là tình huống đồng dạng —— lần đầu tiên y nhìn thấy người trước mắt này, đã động tâm.

Nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện này…. Tô Mặc Tu nói: “Đúng vậy, ngươi bị thương! Nhanh chữa thương đi!”

“Thương của ta một chốc không khỏi được, đan dược bình thường vô dụng với ta.” Ngôn Cảnh Tắc nói, một bên nói, một bên lấy ra một viên đan dược cho Tô Mặc Tu: “Nhưng con ngươi, dùng đan dược điều tức một phen đi, miễn cho cho thân thể mình lưu lại tai hoạ ngầm gì.”

Tô Mặc Tu nghĩ nghĩ, tiếp nhận đan dược nuốt vào.

Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Ngươi yên tâm, sau này ta có thể giúp ngươi tinh lọc linh lực, ngươi hiện tại dù dùng nhiều đan dược hơn một chút cũng không sao đâu.”

Tô Mặc Tu: “……” Không cần, y cũng có lưu li tịnh thể.

Tô Mặc Tu rất nhanh đã điều tức xong, sau đó liền cùng Ngôn Cảnh Tắc tiếp tục đi lên núi.

Tuy Ngôn Cảnh Tắc không thể ngự kiếm phi hành, nhưng dù sao cũng là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, cũng đi rất nhanh, nếu không phải vì giảng giải cho Tô Mặc Tu, bọn họ đã sớm đã lên đến đỉnh núi.

Chờ bọn họ rốt cuộc đi vào đỉnh núi, liền thấy một cái sân tiểu xảo tọa lạc ở nơi đó.

Nơi này cũng có rất nhiều trận pháp, nhưng Ngôn Cảnh Tắc ngược lại không cần phí tâm tư đi cởi bỏ ——  trận pháp ở đây nhận ra hắn.

Hắn mang theo Tô Mặc Tu đi vào, giới thiệu cho Tô Mặc Tu rất nhiều thứ trong phòng mình.

Chỗ này của hắn, bất luật vật nhỏ bình thường không chớp mắt gì đều là bảo bối, ngoài ra hắn còn cất chứa rất nhiều pháp khí trân quý, càng có rất nhiều nguyên vật liệu quý giá có thể dùng để luyện đan luyện khí.

“A Tu, của ta chính là của ngươi, về sau đồ ở nơi này, ngươi muốn cái gì thì cứ lấy cái nấy!” Ngôn Cảnh Tắc giới thiệu qua sau, bèn muốn tặng đồ cho Tô Mặc Tu.

Tô Mặc Tu: “……” Chính là cảm giác này, chính là người này.

Ban nãy y còn cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhưng hiện tại cảm thấy người này càng ngày càng quen thuộc, y thậm chí rất muốn cùng người này thân cận một phen.

Tuy y và Ngôn Cảnh Tắc còn chưa ký khế ước đạo lữ, nhưng hai người sớm chiều tương đối, hành động thân mật có không ít, đặc biệt là sau khi Ngôn Cảnh Tắc thổ lộ với y, càng thường hay thơm y, hoặc là cho y một kinh hỉ.

Từ từ, lão tổ tông lại cư xử với y như vậy!

Này có phải là…… Già mà không đứng đắn không?

Tô Mặc Tu ho nhẹ một tiếng, đỏ mặt.

“Thanh kiếm này cũng rất không tồi, tốt hơn kiếm hiện tại ngươi dùng, A Tu, ngươi thay đi!” Ngôn Cảnh Tắc cầm một thanh kiếm đưa cho Tô Mặc Tu.

“Không cần……” Tô Mặc Tu theo bản năng mà cự tuyệt, kiếm bây giờ của y đã tốt lắm rồi!

“Cần, ngươi cầm! Đồ của ta không cho ngươi còn có thể cho ai? Tất cả đồ ở đây đều là của ngươi!” Ngôn Cảnh Tắc đem kiếm trên tay nhét vào tay Tô Mặc Tu.

Tô Mặc Tu: “……” Y đột nhiên cảm thấy mình rất lợi hại, thế mà có thể mê hoặc được cả Hạo Nhiên chân nhân.

Sau này ở Tu chân giới, có phải y có thể đi ngang luôn không? Còn có thể muốn gì có nấy!

Y cũng có hơi ngượng ngùng, hơi không quen….

Ngôn Cảnh Tắc có thể cảm giác được cảm xúc của Tô Mặc Tu: “A Tu, ta lớn tuổi hơn ngươi nhiều, ngươi không chê ta ta đã cao hứng lắm rồi, cái gì cũng muốn cho ngươi…… Nếu ngươi không nhận, ta sẽ bất an lắm.”

Ngôn Cảnh Tắc một bên nói, một bên lại đem một cái nhẫn trữ vật mang vào tay Tô Mặc Tu, nhét xong cũng không đợi Tô Mặc Tu nói chuyện, hắn liền rời đi: “Ta đi cạo râu!”

Nhẫn trữ vật kia không nhận chủ, ai đều có thể nhìn thấy bên trong có cái gì, Tô Mặc Tu nhìn thoáng qua, khắc sâu mà nhận thức được rốt cuộc mình nghèo tới cỡ nào.

Mà lúc này, Ngôn Cảnh Tắc đã cạo sạch râu trên mặt mình.

Nghĩ nghĩ, hắn còn lấy ra một khối khoáng thạch màu đen, sau khi luyện hóa làm một pháp thuật đem chất lỏng kia bôi lên đầu mình, nhuộm đầu tóc mình thành màu đen.

Nháy mắt hắn đã trẻ tuổi hơn rất nhiều, chẳng sợ nói mình chỉ có 30 tuổi cũng có thể luôn!

Chỉ là người ở Tu chân giới, tướng mạo đều duy trì ở bộ dáng hai mươi mấy tuổi, bộ dáng này của hắn vẫn có vẻ lớn tuổi……

“A Tu.” Ngôn Cảnh Tắc đi ra, nhìn về phía Tô Mặc Tu.

Tô Mặc Tu nhìn thấy người này, lại một lần nữa…… động tâm.

Mặc kệ Ngôn Cảnh Tắc biến thành bộ dáng gì, y chung quy nhịn không được động tâm.

Hai người thật sâu mà nhìn đối phương, trong mắt chỉ có đối phương, sau một hồi lâu, Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên nhớ tới một sự kiện —— hắn hình như có nói với Sùng Dương chân nhân…… một lát là hắn liền trở về?

Nhưng hiện tại, hình như đã qua cả ngày rồi……

Bên kia, Sùng Dương chân nhân thiết lập kết giới, những Nguyên Anh chân nhân đó đã ăn sạch linh quả linh tửu mà Sùng Dương chân nhân cung cấp.

Bọn họ biết được một chuyện làm cho bọn họ khiếp sợ, nên muốn ăn cái gì đó cho bớt sợ, một lần ăn vào, không phải ăn nhiều sao? 

Cố tình bọn họ đã ăn nhiều thứ như vậy rồi, Sùng Dương chân nhân vẫn không nói chuyện gì hữu dụng cùng bọn họ.

Hạo Nhiên chân nhân cũng vẫn không trở về.

Nếu không phải bọn họ đều là người tu chân, thời gian nhiều đến không được, chắc chắn hối Sùng Dương chân nhân đến chết!

Mọi người tốp năm tốp ba mà tụ bên nhau, thiết lập kết giới cách âm nói chuyện phiếm, tám các loại bát quái ở Tu chân giới, phỏng đoán tình hắn Hạo Nhiên chân nhân…… Đang nói, Hạo Nhiên chân nhân đã trở lại.

Hạo Nhiên chân nhân không có râu, nhuộm tóc đen được Tô Mặc Tu mang theo, ngự kiếm trở lại.

Hết chương 164.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top