Chương 5: Diệp Tư, tổng điểm 616, xếp hạng 49 trong năm học, tiến bộ 552 bậc
Edit by: buoimatongngotngao
______________
Vừa ngồi xuống thì thầy cô đã vào lớp. Lớp 12 mỗi ngày có bốn tiết tự học buổi tối, các môn thay nhau có giáo viên ngồi trông, hôm nay là cô giáo tiếng Anh La Lợi. Cô tốt nghiệp Oxford, gia đình khá giả, vừa xinh đẹp vừa tính tình dễ chịu, nam sinh ai cũng thích.
La Lợi ôm một xấp đề thi được niêm phong: "Các em thấy đề tiếng Anh thế nào?"
"Tụi em thấy khó chết đi được!" Tống Nghĩa ngồi cuối lớp giơ tay hét: "Lúc làm bài em nhớ cô muốn chết luôn đó ạ!"
Cả lớp bật cười ầm ĩ. La Lợi vừa bực vừa buồn cười: "Đề không khó, là em thấy khó thôi. Bình thường chịu khó học thì thi còn thấy khó sao?"
Cán sự tiếng Anh, Uông Lộ Lộ, thở dài: "Bình thường em học nghiêm túc rồi mà vẫn thấy khó đó cô."
Một câu nói chạm đến tâm trạng chung, cả lớp đồng loạt than vãn.
"Đề thi khởi động này khó quá trời."
"Thi xong cái này, một tháng sau còn có kỳ thi phân lớp nữa, không dám tưởng tượng luôn."
"Lý tổng hợp chắc em được hai trăm điểm đã khó rồi."
"Tôi mà được trăm rưỡi thì sẽ đốt nhang tạ ơn luôn."
"Toán chắc không thèm quen tôi rồi."
Cuối lớp có người giơ tay, là cán sự thể dục La Hán, cao 1m94, biệt danh "Đại Hán": "Cô ơi em chỉ muốn hỏi, phần nghe kia thật sự là tiếng Anh à? Hay trước giờ em học nhầm tiếng Anh giả vậy?"
Cả lớp lại cười rần rần, có người ngoài miệng thì ha ha nhưng mặt còn khổ sở hơn cả khóc.
La Lợi xua tay: "Được rồi, đừng lo. Năm nào đề khởi động cũng thảm như nhau. Kỳ thi phân lớp một tháng nữa sẽ không khó thế đâu."
"Bao giờ có điểm vậy ạ?" có người thì thầm hỏi.
"Lần này cả thầy cô lớp 11 và 12 cùng chấm bài qua đêm, tối mai là có điểm. Đến lúc phát bài, cô sẽ giảng chi tiết từng câu."
Nghe nhắc đến chuyện hai khóa thầy cô cùng chấm, lập tức có người hỏi: "Có phải chúng em sắp đổi thầy cô rồi không ạ?"
"Tạm thời thì chưa, việc phân bổ giáo viên vẫn chưa chốt. Giờ còn trong giai đoạn học bù hè, chờ sau kỳ thi phân lớp thì giáo viên học sinh mới được sắp xếp ổn định."
Cả lớp im bặt, yên tĩnh lạ thường. Dù lớp này ghép tạm bợ, nhưng hơn nửa lại là học sinh giỏi, số còn lại (trừ mấy đứa chơi bời) cũng đều là học sinh cận giỏi, rất chăm chỉ.
Phân lớp giống như thanh dao treo lơ lửng trên đầu mỗi người.
Uông Lộ Lộ hỏi: "Cô ơi, lịch dạy của cô đã xếp xong chưa, cô sẽ theo lớp 12 phải không?"
La Lợi cười dịu dàng: "Cô sẽ theo lớp 12, và có lẽ còn tiếp tục đồng hành với nhiều bạn trong lớp này."
Ám chỉ quá rõ ràng: cô sẽ theo lớp tinh anh của khối 12. Trong lớp có người thở phào, nhưng nhiều gương mặt lại hiện lên sự mơ hồ, hụt hẫng – đó là những người không chắc mình có ở lại được lớp này không, hay cảm thấy bản thân tám chín phần sẽ bị rớt ra ngoài.
"À đúng rồi," La Lợi bỗng nói, "lần chấm bài này phát hiện có bạn thái độ làm bài rất không ổn. Môn tiếng Anh có bạn làm đúng hết tất cả, kể cả nghe, nhưng phần viết chỉ có hai câu."
Cả lớp nổ tung. Uông Lộ Lộ choáng váng: "Trời đất, đề tiếng Anh lần này như thiên thư mà có thể đúng hết sao?"
"Cùng là người, cùng học chín năm! Bọn mình bị so thành ngốc luôn à?" Trương Sơn Cái cảm thấy bị đả kích, than thở xong liền quay phắt nhìn về cuối dãy bàn tổ một.
Không chỉ cậu, mà tứ phía ánh mắt đều đổ về phía Diệp Tư. Vốn đang uể oải nằm gục bàn, Diệp Tư bị nhìn đến chột dạ, chưa biết xử lý thế nào thì bên cạnh Hà Tu đột ngột mở miệng: "Không phải tôi."
Diệp Tư ngẩn ra: "Nhưng họ đang nhìn cậu đó?"
Hà Tu nghiêm túc hỏi lại: "Chứ còn gì nữa?"
"......"
La Lợi thở dài: "Quả thật không phải Hà Tu, nét chữ khác hẳn. Nhưng lớp ta tiếng Anh vốn giỏi nhất, nếu là ai trong số các em, hy vọng giờ ra chơi có thể chủ động đến tìm cô."
Chuyện kết thúc, La Lợi ngồi xuống bàn giáo viên tiếp tục chấm bài, phía dưới mọi người tự học.
Diệp Tư nhìn quanh, phát hiện nhiều người đã mua cả bộ luyện tập "5-3" dày cộp chồng lên bàn, cao đến mức có thể chôn sống người ta.
Cậu bạn béo ngồi trước cẩn thận xếp tài liệu các môn, rồi trải giấy trắng ra viết kế hoạch học tập.
Nhóm chat "đội học lười" rung lên.
Tống Nghĩa: "Anh em, nói ra chắc các cậu không tin, bạn cùng bàn của tôi trước khi nhập học đã viết xong kế hoạch học tập, dày thế này."
Cậu ta gửi kèm một bức ảnh, ngón cái và ngón trỏ cách nhau chừng hai phân.
Ngô Hưng: "Ghê thật, cao nhân nào thế?"
Tống Nghĩa: "Trương Sơn Cái."
Ngô Hưng: "...Ờ, thế thì bình thường thôi."
Tống Nghĩa: "Mau phân lớp cho tôi đi, ánh mắt cậu ta vừa rồi nhìn tôi sợ muốn chết, chắc định kéo tôi học chung với cậu ta."
Diệp Tư quay nhìn thử xem Tống Nghĩa "sợ" thành cái dạng gì. Tống Nghĩa lập tức làm mặt đáng thương. Diệp Tư không biểu cảm quay đầu đi, như một sát thủ vô tình.
Ai bảo cướp chỗ ngồi, đáng đời.
Ngô Hưng: "Cả lớp đều mua luyện tập, tôi thấy rối quá, không biết nên mua gì, cái gì cũng thấy cần."
Tống Nghĩa: "Mua cái trứng luyện tập ấy."
Ngô Hưng: "Hay mày mua cái trứng đấy đi?"
Tống Nghĩa: "Tôi có trứng, cảm ơn. Hay để Diệp Tư xem bạn cùng bàn nó mua gì, theo Hà Tu là chuẩn khỏi lo."
Ngô Hưng: "Hả? Diệp Tư ngồi với Hà Tu á?"
Diệp Tư nhịn không nổi: "Viết sai thì sửa đi, ông đây thẳng nam thép, còn dị ứng đồng tính đấy."
Ngô Hưng lập tức thu hồi tin nhắn, sửa lỗi chính tả rồi gửi lại.
Diệp Tư cất điện thoại, tiện tay nhét cặp vào hộc bàn, nhân đó liếc sang Hà Tu bên cạnh.
Tự dưng lại cảm thấy tội lỗi như ăn trộm.
Trên bàn Hà Tu đặt một hộp khăn giấy, một chai nước khoáng, một gói kẹo gói màu hồng nhạt, và một quyển sách đang đọc.
Diệp Tư giả vờ ho khan, rồi gục xuống bàn ngủ, mặt hướng về phía Hà Tu, liếc trộm tên sách từ dưới lên.
《Người Nhật làm thế nào để nấu một bát mì Ramen ngon》
Diệp Tư: "???"
Cậu ngồi bật dậy, ghé mắt nhìn nội dung. Không phải sách luyện tập trá hình, mà thật sự là một cuốn sách đầy tranh minh họa, Hà Tu đang đọc đến trang năm, trên đó vẽ miếng thịt xá xíu, chú thích tỉ lệ nạc mỡ phải xen kẽ thế nào.
Động tác của Diệp Tư quá rõ, Hà Tu làm bộ không thấy cũng không nổi, đành nghiêng sách về phía cậu, ánh mắt như hỏi: "Đọc cùng không?"
Kiếp trước biết Hà Tu ba năm, Diệp Tư chỉ thấy hắn trầm tĩnh lạnh lùng, ai ngờ còn thích giả vờ như thế.
"Lớp 12 rồi." Diệp Tư nói.
Hà Tu gật đầu: "Ừ."
Cái vẻ thản nhiên ấy khiến Diệp Tư có cảm giác đoạn đối thoại này phải xảy ra trong phòng tắm công cộng:
Hai ông già phe phẩy quạt, giác hơi. Một ông bảo: "Sắp mưa rồi." Ông kia gật gù: "Ừ."
Diệp Tư quyết định đổi đề tài: "Đề khởi động khó chứ?"
"Không khó." Hà Tu điềm nhiên đáp. "Toàn kiến thức cũ rích, chẳng mới mẻ gì."
"......"
Trình độ giả vờ này cao quá, Diệp Tư cảm thấy cần hít thở.
Hồi đó cậu còn nhớ mang máng, Hà Tu tuy vẫn đứng nhất, nhưng tổng điểm cũng tụt mất bốn mươi so với thường ngày. Với một "học thần" vốn gần như toàn điểm tuyệt đối, đó là nỗi nhục không thể chịu nổi.
Cứ giả vờ đi, chờ có điểm rồi khóc cho mà coi, cả đời không dám ăn xá xíu nữa. Diệp Tư thầm nghĩ.
"Cậu không xem à?" Hà Tu lại nghiêng sách về phía cậu.
"Không." Diệp Tư bỗng thấy hụt hẫng, kiểu cảm giác đánh vào bông gòn, chẳng gây đau đớn gì. Giống như kiếp trước suốt ba năm, những cuộc hội thoại lặp lại giữa một tiếng "này!" và một tiếng "ừ."
Hà Tu thu sách lại, nhưng Diệp Tư vẫn nhìn chằm chằm.
Đến lượt Hà Tu không yên, cầm sách mà chẳng đọc nổi.
"Cậu ăn kẹo không?" Hà Tu bỗng hỏi, đặt sách xuống, cầm gói kẹo hồng nhạt kia lên.
Nãy giờ gói kẹo luôn úp xuống, chỉ thấy chữ Nhật. Giờ lật lại mới thấy hình mấy viên kẹo trái cây.
"Tôi không ăn đồ ngọt." Diệp Tư thấy mình lạnh lùng đến mức nổi da gà. Nếu cạnh bên là một cô gái chắc đã quỳ xuống dưới ống quần bò của cậu rồi.
Hà Tu chẳng có phản ứng gì, xé túi, bên trong là từng viên gói nhỏ, hắn tiện tay mở một viên bỏ miệng: "Vị đào trắng."
Đào trắng – nghe thôi đã khác đào thường, cao cấp hơn, thanh nhã hơn, ngọt mà không gắt.
"Cậu thật sự không ăn?" Hà Tu lại đưa cho một viên. "Nếm thử đi, kẹo này không ngấy đâu."
Hắn vừa nói, Diệp Tư đã ngửi thấy hương đào ngọt mát. Chưa kịp nghĩ từ chối thế nào thì đã đưa tay nhận lấy.
Hà Tu cúi đầu đọc tiếp, Diệp Tư cho kẹo vào miệng, liếc thấy hắn bỗng hứng thú lật sang trang mới, còn đưa tay gấp góc tờ khăn giấy trên hộp thành một cái tai nhọn nhỏ.
Một tờ giấy đang yên ổn mà bị gấp ra cái tai nhỏ nhỏ, lại còn có chút đáng yêu.
Đúng là mạch não của học thần, người thường không thể hiểu nổi.
Trưa hôm sau đi ăn, Diệp Tư bỗng cảm thấy bầu không khí trong căng-tin có chút đè nén.
"Làm sao thế? Có ai định công chiếm trường à?" Cậu hạ giọng hỏi Tống Nghĩa.
"Chiếm cái rắm ấy." Tống Nghĩa nói, "Không phải chiều nay công bố kết quả sao? Mày không thấy ngay cả Ngô Hưng cũng ỉu xìu à."
"Có cái thuyết huyền học." Ngô Hưng vừa xúc cơm vừa ủ rũ nói, "Kỳ thi khởi động, vào top 300 thì coi như đạt chuẩn trường trọng điểm, top 450 là đạt chuẩn phổ thông, nghe nói khá chính xác."
Diệp Tư chẳng có khái niệm gì về mấy con số này, bèn hỏi: "Mày bình thường xếp hạng bao nhiêu ấy nhỉ?"
"Quanh quanh khoảng 450." Ngô Hưng thở dài, "Nếu lần này vào được thì sau này tâm lý sẽ nhẹ nhõm hơn chút."
Tống Nghĩa nhe răng cười: "Mày yên tâm, không vấn đề gì, mày còn là thành viên đội ăn chơi của chúng ta cơ mà."
Ngô Hưng nghe xong lại càng thấy buồn.
Diệp Tư ăn hết cái bánh trứng rồi không nhịn được lại hỏi: "Thường thì phải xếp hạng bao nhiêu mới vào được hai trường kia?"
"Hai trường nào?" Ngô Hưng liếc cậu.
"Thanh Hoa, Bắc Đại." Diệp Tư lơ đãng lẩm bẩm, "Còn có thể là trường nào nữa."
Ngô Hưng cũng không nắm rõ, nghĩ một lúc mới nói: "Hai mươi? Tính thêm cả tuyển sinh riêng thì chắc ba mươi."
"Không nhiều thế đâu." Tống Nghĩa xua tay, "Mấy hôm trước công bố điểm thi khóa trên, nghe phòng giáo vụ nói cuối cùng chỉ có khoảng mười bảy, mười tám người đỗ Thanh Hoa, Bắc Đại."
Diệp Tư thở dài.
"Mày hỏi cái này làm gì, chẳng lẽ không nên quan tâm xem đám cuối bảng sẽ đi đâu à?" Tống Nghĩa hỏi.
Diệp Tư nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: "Tao đang nghĩ xem nếu tao cố gắng thì có lên được không."
Lời vừa dứt, một bàn tay đã đặt lên trán cậu. Tống Nghĩa hoảng hốt: "Không sốt mà? Chết tiệt, dạo này mày cứ hay ảo tưởng là sao thế? Tao đưa mày đi bệnh viện nhé?"
"Cút." Diệp Tư bị chọc cười, vung tay gạt phắt đi, "Đừng có chạm vào tao, tao sợ gay, ghét nhất đàn ông đụng vào."
Tống Nghĩa như bị tổn thương, kéo ghế lùi hẳn sang một bên: "Ông đây là một đóa hoa yếu đuối, vậy mà bị cậu chê bai, hu hu hu."
Diệp Tư nổi da gà, tởm đến mức suýt ném đũa vào mặt cậu ta, Ngô Hưng thì ôm bụng cười đến gập cả người, buồn bực vừa nãy bay sạch.
Từ nhỏ Diệp Tư đã không thích bị người khác đụng chạm, đặc biệt là con trai. Chỉ cần chạm một cái là cậu khó chịu chết đi được. Bình thường Tống Nghĩa, Ngô Hưng va chạm vô tình thì không sao, khoác vai bá cổ cũng được, nhưng hễ ai cố ý đụng vào thì cậu liền bực.
Cậu định nghĩa chuyện đó là "sợ gay". Lúc học lớp 10 có một thằng con trai kiểu "shamate" (*), chẳng rõ thích nam hay nữ hay chỉ thích gây chú ý, dám đặt tay lên vai cậu, và kết quả là bị Diệp Tư bẻ trật khớp.
(*) Style te trông thế này nhé mọi người:
Khi đó cậu gào một tiếng: "Ông đây sợ gay! Cút!" Giọng vang dội, làm chấn động cả trường Anh Trung. Sau này lên lớp 11 phân ban, nghe nói Diệp Tư chọn ban Tự nhiên, thằng kia lập tức chuyển thẳng sang ban Văn.
"Giang hồ có anh Yến, vừa hung vừa sợ gay, không lắm lời." Ngô Hưng chắp tay làm bộ bái phục.
Lớp 12 bắt đầu vòng ôn tập đầu tiên, là kiểu ôn tổng hợp qua kiến thức. Thầy cô dẫn học sinh học lại từ quyển sách đầu tiên. Theo lý mà nói, giai đoạn này hữu ích nhất với Diệp Tư, nhưng sau khi cố nghe một tiết, cậu đã hoàn toàn bỏ cuộc.
Không chỉ khó hiểu mà còn khô khan, trời thì nóng, tiếng giảng bài hòa cùng tiếng quạt trần và tiếng lật giấy tạo thành một bản nhạc sử thi gây buồn ngủ.
Diệp Tư gục xuống bàn, mơ mơ màng màng. Trong tầm mắt là cuốn "Người Nhật Bản làm thế nào để có một bát mì ramen ngon" của Hà Tu. Học thần có lẽ bị kỳ thi khởi động kích thích, cả ngày không nghe giảng, đọc hết gần xong cuốn sách tạp nham đó.
Diệp Tư cảm giác mình đã ngủ cả vạn giấc, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng chuông tan học, ngoài hành lang có người vừa chạy vừa gào: "Có bảng điểm rồi! Mọi người mau lên!!"
"Xông lên!!" Vô số tiếng hò reo trong ngoài hành lang đáp lại.
Giáo viên chủ nhiệm gõ bàn: "Xem điểm đừng chen lấn, mới ra bảng tổng thôi. Thầy sẽ đi lấy bảng điểm lớp về, các em chờ chút là xem được."
Không ai chờ. Ông còn chưa dứt lời, nửa lớp đã ùa ra ngoài.
Diệp Tư ngẩng dậy, nửa mặt tê cứng vì ngủ, người mềm nhũn. Cậu ngơ ngác nhìn quanh thấy lớp trống rỗng, ngay cả Tống Nghĩa cũng chạy đi xem, mới chợt phát hiện bên cạnh mình vẫn còn một người.
Hà Tu chưa đi.
Không chỉ chưa đi, mà khi thấy cậu tỉnh còn sững ra mấy giây, rồi rút ra một tờ khăn giấy gập góc đưa qua.
"Lau đi." Hà Tu nói.
"Lau gì?" Diệp Tư vẫn chưa tỉnh hẳn, mấy giây sau mới bừng tỉnh, đưa tay sờ nửa mặt tê dại, quả nhiên dính đầy nước dãi.
... M* kiếp.
Mất mặt chết đi được!
Diệp Tư giật phắt lấy giấy, điên cuồng lau mặt, còn nhét cả vào cổ áo chấm chấm, tim đập loạn xạ.
Không phải kiểu bệnh tim, mà chỉ là trạng thái vừa ngủ dậy còn ngơ, lại đột ngột hoảng hốt.
Lau xong, Hà Tu cúi đầu lật trang cuối cùng rồi gập sách lại.
Có vẻ đọc xong một cuốn sách khiến tâm trạng hắn rất tốt. Diệp Tư thậm chí còn nghi mình vừa thấy khóe môi đối phương khẽ cong lên, chỉ thoáng qua thôi, nhưng chắc chắn không phải ảo giác.
Hà Tu vốn rất hiếm khi cười. Người này lúc nào cũng lạnh lùng, kiểu xa cách khó gần. Trước hôm qua, Diệp Tư thậm chí còn chẳng biết hắn "thích làm màu", chỉ nghĩ tính cách lạnh nhạt nhưng là kiểu người tỏa sáng.
Nhưng khi cười, đúng là đẹp thật. Hàng mi dài và thẳng, mỗi sợi như ánh lên một điểm sáng, chớp lóe rồi tan biến. Dù chỉ là ảo giác, cũng khiến người ta nhìn thấy mà lòng dễ chịu.
Hà Tu cất sách vào ngăn bàn, rồi lấy ra một quyển mới, bìa ghi "Tuyển tập đề thi Vật lý Olympic".
Diệp Tư thở phào, cảm thấy mọi thứ lại bình thường.
Đúng thế. Dù có làm màu thì học thần cũng phải học, đã lớp 12 rồi mà.
"Cậu không đi xem điểm à?" Hà Tu vừa lật sách vừa hỏi.
Diệp Tư vốn không có thói quen đi xem, vì lần nào cũng đứng bét, nhưng lần này thì khác, đáng để xem.
Thế là cậu nói: "Đi chứ, còn cậu?"
Hà Tu đứng lên nhường cậu ra cửa sau: "Không đi, chẳng có gì bất ngờ."
"......"
Cái kiểu làm màu này khiến Diệp Tư suýt quỳ gối trên ghế. Cậu ho khan một tiếng che giấu ngượng ngập, bước ra cửa, nhưng liếc sang lại thấy có gì đó không đúng.
"Tuyển tập đề thi Vật lý Olympic"
Lật ra.
Là manga Slam Dunk bản gốc tiếng Nhật. (*)
Diệp Tư: "......"
(*) Bộ manga Slam Dunk:
Hà Tu không hề phát hiện có người còn đứng lấp ló ở cửa, đã mải mê đọc, một lúc lâu mới lật sang trang mới. Tốc độ chậm gấp mười lần so với lúc sáng lật phăng phăng tài liệu giáo viên phát.
Trong lòng Diệp Tư ngổn ngang trăm mối, cảm thấy bản thân như cái thùng to, mở cổ áo ra nhìn, toàn là "làm màu" mà Hà Tu nhét vào.
Cậu có chút cảm khái, quay người ra ngoài. Vừa bước đến hành lang, giữa đám đông liền bùng nổ một trận ồn ào rung trời.
"Đm!!"
"Vãi chưởng! Quá tà đạo rồi!"
"Má ơi tôi mù mất! Gì thế này?!"
"Có khi nào xuất hiện anh em song sinh trùng tên không?!"
Diệp Tư còn chưa kịp hiểu gì thì đã bị hai người từ trong đám đông lao tới.
Tống Nghĩa và Ngô Hưng, một trái một phải, lao đến kẹp chặt cổ cậu. Ngô Hưng không rõ là kinh ngạc, tức giận hay vui mừng, gầm rú như thú hoang. Còn vừa lắc vừa gào, gân xanh nổi cuồn cuộn. Tống Nghĩa thì càng quá đáng, cũng ôm cổ Diệp Tư mà lắc điên cuồng, vừa lắc vừa rống:
"Ông đây nói bao nhiêu lần rồi! Bảo mày mua đáp án thì phải mua đáp án thi đại học! Thi đại học! Thi đại học!! Mua cái đề thi khởi động chẳng phải phí tiền à?!"
Diệp Tư bị lắc đến mức sắp nôn, cố nhảy lên một cái nhìn qua bảng điểm.
Vượt qua từng tầng đầu người, cậu thấy tên mình ở hàng cuối cùng của cột thứ nhất.
Lớp 12-4, Diệp Tư. Tổng điểm: 616. Xếp hạng năm: 49. Tiến bộ: 552 bậc.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top