Chương 19: Diệp Tư lặng lẽ vo tròn đề thi thành cục giấy rồi nhét vào túi quần

Edit by: buoimatongngotngao

______________

Từ văn phòng đi ra, cả hai người đều im lặng suốt dọc đường. Sắc mặt của Hà Tu có chút bối rối, phải một lúc lâu sau mới dần bình tĩnh lại. Còn Diệp Tư thì không dám mở miệng, hận không thể khâu luôn miệng mình lại.

Đi đến sân bóng rổ nhỏ trước căng-tin, Tống Nghĩa bỗng hét to một tiếng "Diệp Tư!", rồi thẳng tay ném một quả bóng tới.

Diệp Tư đưa tay chụp gọn, bóng đập mạnh vào lòng bàn tay phát ra tiếng "bộp", cổ tay cậu khẽ ấn xuống đập liền hai cái.

"Lên đi!" Tống Nghĩa đã bắt đầu điên cuồng chạy xuống rổ, "1v1v1!"

Đã một thời gian rồi Diệp Tư chưa đụng vào bóng, cầm lại trên tay thấy thật thân thuộc. Sau khi phát bệnh ở cấp hai, cậu rời khỏi đội bóng, nhưng cũng không hẳn bỏ hẳn bóng rổ. Nghe tiếng bóng dội trên mặt sân, trong cậu dâng lên một cảm giác mãnh liệt rằng: "Ông đây hôm nay vẫn còn sống nè."

Không nói lời nào, cậu dẫn bóng xông thẳng lên.

Quá quen thuộc với thói quen đánh bóng của Ngô Hưng và Tống Nghĩa, Diệp Tư dễ dàng dùng một động tác giả lừa Ngô Hưng, lại tiến lên vài bước, một cú xoay lưng vượt qua Tống Nghĩa, rồi ba bước lên rổ. Quả bóng chạm vào lưới, bật nảy trên mặt đất rồi lại trở về tay cậu.

"Khỉ thật, lại chơi cái chiêu này!" Tống Nghĩa chửi: "Có thể để cho bọn tao sờ vào quả bóng được không?"

"Không thể." Diệp Tư uể oải đáp, lùi lại mấy bước rồi bật nhảy ngoài vạch ba điểm, cổ tay khẽ hạ xuống, nhẹ nhàng đưa bóng đi.

"Soạt....."

Ngô Hưng thở dài, quay đầu trừng Tống Nghĩa: "Mày bảo gọi nó ra làm gì?"

Tống Nghĩa chỉ vào Diệp Tư: "Bây giờ là 2v1 rồi! Đừng có mà kiểu quá nha!"

Diệp Tư cười hờ hững, Tống Nghĩa cầm bóng lao tới, cậu cố tình thả lỏng để cho qua, nhưng khi quay người đuổi theo, trong khóe mắt bỗng lọt vào một bóng dáng.

Hai bên đường rợp bóng cây ngô đồng cạnh sân bóng nhỏ. Cuối tháng sáu, những tán cây xanh mướt như vừa được quét một lớp sơn. Hà Tu đang ngồi dựa vào gốc cây to nhất, cúi đầu nghịch điện thoại.

Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, rải những đốm sáng lốm đốm trên áo sơ mi. Mái tóc Hà Tu Mái bị gió thổi tung bay, phất phơ trông còn lười nhác hơn cả lá ngô đồng.

Quả thật trông rất đẹp, đủ tư cách cùng cậu xuất hiện trên diễn đàn Anh Trung.

"Vào rồi!" Tống Nghĩa ba bước lên rổ, đáp đất rồi ôm chặt quả bóng, quay lại thấy Diệp Tư căn bản chẳng buồn đuổi theo.

"Làm cái gì thế! Xem thường anh em à!" Tống Nghĩa gào lên: "Hôm nay mày có phải ngông cuồng quá rồi không?"

Diệp Tư cười cười, vỗ tay ra hiệu cứ thoải mái lên đi.

Tiếng chuông hết tiết vang lên, ba người lại chơi thêm một lúc, đợi đợt đầu tiên người ăn xong đi ra, họ mới luyến tiếc rời sân vào kéo nhau đi ăn.

Hà Tu đã rời sân từ trước. Diệp Tư vốn nghĩ hắn đã ăn xong về rồi, ai ngờ sau khi lấy cơm xong tìm chỗ ngồi, liếc mắt một cái đã thấy Hà Tu ngồi một mình ở chiếc bàn tròn lớn.

"Đi đi, tới ăn với ông bố thần chảo của tao." Tống Nghĩa bưng khay lại, đặt xuống cạnh Hà Tu, bắt chước kiểu Diệp Tư thường ngày, "Này!" một tiếng.

Hà Tu ngẩng đầu: "Có việc gì?"

"À." Bị hỏi ngược, Tống Nghĩa sững lại, trong đầu nghĩ đáp án chuẩn không phải "Ừ" sao, đành nói không có gì, chuẩn bị ngồi xuống thì Diệp Tư đã đưa tay đẩy cậu ta ra, cằm hất sang chỗ khác.

"Mẹ nó, ngồi bên kia không được à." Tống Nghĩa bực bội kéo khay sang cạnh, Diệp Tư chen vào ngồi giữa hai người.

"Này." Diệp Tư chào một tiếng, đói lả nên vừa ngồi xuống liền ăn.

Hà Tu vừa ăn vừa đáp gọn một tiếng "Ừ".

Bốn người đều cắm đầu ăn, Tống Nghĩa ăn được hai miếng thì đột nhiên ngẩng đầu, cau mặt ngả lưng ra sau, nhìn chằm chằm gáy của Hà Tu và Diệp Tư.

Cái quái gì thế, "Ừ" cũng là đặc quyền của bạn cùng bàn à?

Không đúng, chẳng phải Hà Tu đã "ừ" với Diệp Tư suốt hai năm nay rồi sao?

Tống Nghĩa không cam tâm, gõ gõ ngón tay xuống bàn: "Này!"

Động tác nhai của Hà Tu khựng lại, nuốt xong mới ngẩng đầu, mặt vẫn vô cảm.

"Cậu bị bệnh à?" Hà Tu hỏi.

Diệp Tư cũng ngẩng lên, khó hiểu: "Mày không sao chứ, bị chặn hai quả bóng làm ngu luôn rồi à?"

"Biến đi." Tống Nghĩa tức tối cắn mạnh một miếng đùi gà.

Diệp Tư lại cúi đầu ăn tiếp, lúc Hà Tu thu ánh mắt về thì phát hiện khay cơm của cậu chỗ để bánh ngọt trống trơn.

Đợt thứ hai vào nhà ăn không còn phúc phận có bánh trứng.

"Đau răng." Hà Tu đột nhiên lẩm bẩm, giọng hơi nghèn nghẹn, "Ăn nhiều đồ ngọt quá. Ai muốn cái bánh trứng của tôi không?"

"Tôi tôi tôi." Diệp Tư lập tức nói, chiếm ưu thế ở gần nhanh tay dùng đũa gắp bánh đi, trong khi hai người kia còn chưa kịp đưa tay. Cậu đã cắn ngay một nửa cái bánh.

"Bên ngoài giòn, bên trong mềm, lại ngọt." Diệp Tư nhận xét, rồi cho nốt nửa còn lại vào miệng.

Tối tự học xong, Tống Nghĩa trong nhóm hô hào muốn đi tiệm net.

Ngô Hưng một lát sau trả lời: [Còn hai tuần nữa thi phân ban, thi xong rồi tính.]

Tống Nghĩa: [...... Thế Diệp thần?]

Diệp Tư nhìn chằm ba chữ "thi phân ban", nhắn trả lời hai chữ: [Bận học.]

Tống Nghĩa: [Xong rồi, xong rồi, đội quân ăn chơi giải tán.]

Kỳ thi phân ban quả thật đang cận kề, hôm nay Lão Mã khẳng định chắc chắn Diệp Tư sẽ ở lại lớp 4, nhưng trong lòng cậu biết bản thân không chắc.

Kỳ trước xếp hạng 49, vừa đúng bờ ranh đi hay ở. Nhưng lần đó đề khó, lợi thế kiểu "thánh trắc nghiệm" của cậu lại càng nổi bật. Nếu lần này độ khó về mức bình thường, cậu càng khó tạo khoảng cách.

Trên đường về ký túc, Hà Tu bỗng nói: "Thi phân ban thì viết thêm phần trình bày đi, đừng chơi liều nữa."

"Tôi sẽ cố." Diệp Tư đáp.

Hà Tu ngẩn ra: "Cái này còn cần phải cố à?"

Diệp Tư cứng mặt không nói gì, Hà Tu quay lại nhìn cậu một cái, nghiêm túc nhắc lại: "Đừng chơi liều, tôi không muốn đổi bạn cùng bàn quá thường xuyên."

"Biết rồi." Diệp Tư thở dài ậm ừ một tiếng.

Hai người về đến ký túc, ở cầu thang gặp Ôn Thần và Tống Hứa.

Tống Hứa chắc vừa mới về, túi hành lý đặt bên chân, ôm Ôn Thần từ phía sau lưng, liên tục vừa vuốt vừa nói: "Tôi về rồi, tôi về rồi, Ôn Thần, tôi về rồi."

"Ừ." Ôn Thần tựa đầu lên vai cậu ta, giọng nghèn nghẹn.

"Chuyện bên chú tôi sẽ nói." Tống Hứa hít sâu một hơi, "Ngày mai tôi sẽ nói chuyện với ba tôi trước, sau đó là với giáo viên chủ nhiệm, rồi Hồ Tú Kiệt. Nói chuyện xong, tôi sẽ đi tìm Trần Tử Hàng."

"Đừng." Ôn Thần ngẩng đầu, "Lên lớp mười hai rồi, đừng dây vào hắn nữa."

"Không phải chuyện lớp mười hai hay không." Tống Hứa nhìn chằm chằm Ôn Thần, "Tôi không thể để hắn bắt nạt người của tôi. Tôi phải để hắn nhớ, sau này tránh xa cậu ra."

Đợi hai người kia đi rồi, Diệp Tư và Hà Tu mới tiếp tục lên lầu.

"Tình cảm mùi mẫn ghê." Diệp Tư tặc lưỡi: "Còn định tối nay về phòng nói chuyện với Ôn Thần, coi như xong, chẳng dính dáng gì đến bọn mình nữa."

"Thế tối nay cậu định làm gì?" Hà Tu hỏi.

Diệp Tư thở dài: "Tắm, tắm xong thì ngủ."

Ký túc không có phòng tắm riêng, học sinh nội trú muốn tắm phải đến nhà tắm công cộng của trường, trước giờ giới nghiêm còn năm mươi phút, thời gian khá gấp.

"Đi cùng không?" Diệp Tư nhìn Hà Tu, "Phải tranh thủ, không thì tắm xong trèo cửa sổ vào lại toát mồ hôi."

Hà Tu khựng lại: "Tôi... sáng mai đi."

"Cậu toàn tắm buổi sáng à?" Diệp Tư hỏi.

Hà Tu gật đầu, bước nhanh lên trước mấy bậc cầu thang, không nói thêm gì.

Nhà tắm rất lớn. Nam tầng hai, nữ tầng ba, tầng một là tiệm cắt tóc và giặt là.

Diệp Tư xách giỏ tắm cùng Tống Nghĩa và Ngô Hưng đi vào. Buổi tối đông người, chỗ thay đồ gần như không chen nổi chân.

Cậu nhìn một phòng đầy mông trần, than thở: "Mù mắt tao mất thôi."

"Thiếu gia chưa từng vào nhà tắm công cộng hả?" Tống Nghĩa trong ba giây đã cởi sạch, vỗ bốp một cái lên lưng Diệp Tư: "Nhanh lên! Cởi đi!"

Diệp Tư tức cười: "M* kiếp, mày là tú bà đấy à?"

"Ừ đấy." Tống Nghĩa giả giọng the thé, "Chưa từng thấy ai như cô, tới chỗ này rồi mà còn tưởng mình là gái vàng ngọc cơ à?"

Diệp Tư cười đến suýt ngã, cười xong thấy cũng chẳng sao, liền cởi đồ xách theo đi vào trong.

Không hiểu sao, cậu lại bất chợt nhớ tới Hà Tu.

Hà Tu vốn như tự mang theo 'hào quang thánh nhân', nhưng lúc đi tắm cũng phải trút hết quần áo, theo đám đông vào trong. Thân thể trắng, lại còn được hào quang thánh nhân bao phủ, chính là ngôi sao sáng nhất trong nhà tắm.

Diệp Tư bỗng cười rộ lên, Ngô Hưng thở dài: "Nhanh lên đi, chẳng lẽ mày thật muốn trèo cửa sổ quay về hả?"

Tắm xong trở về cảm giác cực kỳ khoan khoái, Diệp Tư nằm trên giường dùng điện thoại mở app "Giáo Trình Thông Não" để xem kiến thức. Hà Tu từ phòng rửa mặt đi ra, leo thẳng lên giường. Diệp Tư hít hít mũi: "Không phải cậu không tắm sao?"

Tóc Hà Tu chưa khô hẳn, mùi dầu gội bạc hà mát lạnh.

Hà Tu ngừng một chút: "Gội đầu trước, ngủ cho thoải mái."

Diệp Tư "ồ" một tiếng, nhìn chằm chằm một lúc thì phát hiện trên cánh tay hắn vẫn còn những giọt nước đọng chưa lau khô.

Chắc là trong phòng rửa mặt dùng chậu và khăn đơn giản rửa qua mấy chỗ dễ rửa thôi.

Học thần cũng biết xoay xở ghê.

Tối đó Hà Tu không chơi game, ngồi trên giường soạt soạt viết xong một bộ đề Lý – Hóa – Sinh rồi lại một bộ đề Toán. Chuông tắt đèn vang lên, Ôn Thần và Thẩm Lãng đã nằm xuống, Hà Tu bước xuống đất tắt đèn rồi trở về giường.

"Cậu ngủ rồi à?" Diệp Tư nghiêng đầu hỏi người nằm trên chiếc gối cách cậu vài phân.

Hà Tu "ừ" một tiếng: "Cậu không ngủ?"

"Ngủ." Diệp Tư đáp, lén nhìn giờ.

00:04.

Hà Tu tối qua gần như không ngủ, nên lần này rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Đợi hơi thở hắn trở nên đều đặn, Diệp Tư lại nhìn giờ.

00:12.

"Học thần..." Diệp Tư khẽ gọi.

Không có phản ứng. Đúng là thật sự ngủ rồi.

Diệp Tư nhìn sang hai chiếc giường đối diện, hai người kia đã ngủ như heo, bèn cẩn thận xuống giường, cầm theo điện thoại.

Cặp sách của Hà Tu đặt ngay trên bàn, bên trong ngoài truyện tranh chính là máy chơi game. Diệp Tư mò mẫm trong bóng tối hồi lâu mới tìm được đề thi vừa rồi, sau đó lại quay lại lấy thêm đề của bản thân, nhét một cây bút, lén lút như ăn trộm rời ký túc xá.

Cả hành lang đã tắt đèn, chỉ còn phòng tự học thâu đêm ở cuối hành lang đang sáng. Diệp Tư bước nhanh tới, đẩy cửa vào mới thở phào một hơi.

Trong bóng tối âm u, cũng hơi đáng sợ.

Phòng tự học chỉ có hai người, cắm cúi làm bài. Diệp Tư ngồi xuống, mở đề của mình ra, đặt đề của Hà Tu sang một bên.

Thật ra cậu nghĩ bản thân không hẳn kiểu phế học chính hiệu. Lên lớp 6, cậu cũng từng thuộc nhóm top đầu. Sau khi bệnh tái phát bệnh vào năm lớp 7, cậu nghe bác sĩ nói với ba cậu: "Để thằng bé sống vui vẻ một chút, căn bệnh này không có cách nào trị, cũng chẳng biết đến ngày nào đó sẽ..."

Từ đó cậu thật sự không học hành gì nữa. Không hề động đến sách vở, hoàn toàn bỏ mặc. Đến mức tất cả mọi người đều coi cậu là phế vật, ngay cả chính cậu cũng chấp nhận cái thiết lập đó.

Học để làm gì? Để có tương lai tốt hơn. Nhưng cậu nào có tương lai.

Diệp Tư thở dài, câu đầu tiên của bài tự luận cậu có chút manh mối lẻ tẻ nhưng không nối liền được, bèn cầm bài của Hà Tu lên nghiên cứu cách giải.

Phòng tự học rất yên tĩnh, chỉ còn tiếng lật giấy và tiếng bút viết. Diệp Tư viết xong đề Toán, ngẩng đầu lên thì thấy hai người kia đã có một người rời đi từ lúc nào rồi. Cậu đổi sang đề tổng hợp Lý – Hóa – Sinh, viết thêm được một trang, ngẩng đầu thì phát hiện người cuối cùng cũng đã đi.

02:22.

Diệp Tư gác chân lên chiếc ghế bên cạnh, trong phòng tự học trống trải vừa thở dài vừa khe khẽ hát:

"Thanh xuân ơi thanh xuân, nửa đêm ba giờ, lén lút làm bài tập..."

Viết xong đề tổng hợp thì đã bốn giờ sáng, Diệp Tư ôm tập đề, lim dim quay về. Đi ngang qua phòng của Tống Nghĩa thì nghe như bên trong có ánh sáng và tiếng nói chuyện.

Cậu dừng bước quay đầu lại nhìn, qua tấm kính trên cửa dùng để kiểm tra phòng, nhìn thấy bên trong trên giường trên có một luồng sáng trắng chiếu xuống, rọi vào khuôn mặt trắng bệch và ánh mắt trống rỗng của Tống Nghĩa.

Ngay giây sau, Tống Nghĩa lè ra cái lưỡi đỏ tươi.

"ÁAAAAA!!!!" Diệp Tư kinh hãi lùi lại, chân trượt suýt ngã ngồi bệt xuống đất.

Tống Nghĩa, vốn đang cùng bạn cùng phòng giả ma hù nhau, bị tiếng hét ấy dọa suýt ngã rớt khỏi giường.

Đèn cảm ứng ở hành lang bật sáng, Diệp Tư tựa lưng vào tường, nghe tim mình đập loạn.

Thình thịch, thình thịch.

Trong phòng 602 vang lên một tiếng "rầm", như có người vừa nhảy thẳng từ giường xuống. Cửa bị đá văng ra từ bên trong, Hà Tu lao ra ngoài.

"Diệp Tư? Sao vậy?!" Hà Tu xông đến, giữ chặt vai cậu, hoảng hốt nhìn từ trên xuống dưới: "Cậu sao thế?"

"......"

Diệp Tư mím môi, trừng mắt nhìn lại hắn, hai bàn tay đang thõng bên người xuống lặng lẽ vo đề thi thành cục giấy, nhét vào túi quần.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top