Chương 77
Edit: Hừa
Minh Lộ Xuyên ngẩng đầu nhìn Hạ Văn Nam: "Em cảm thấy vụ tai nạn của em có liên quan đến Doãn Trạch Cạnh?"
Khuôn mặt Hạ Văn Nam lộ vẻ sầu não, cậu nói: "Không phải em cố tình nghĩ như vậy, nhưng có chuyện rất kỳ lạ."
"Chuyện gì?"
"Tình huống đó trùng hợp đến kỳ lạ, ngày em xảy ra tai nạn có người kiểm tra thấy thành phần thuốc ngủ trong máu của em." Hạ Văn Nam chậm rãi nói, đồng thời ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm mặt Minh Lộ Xuyên.
Minh Lộ Xuyên nhíu mày như đang nghiêm túc suy nghĩ chuyện gì đó, nói với Hạ Văn Nam: "Khoảng thời gian trước khi em bị tai nạn, em đã bị chứng mất ngủ rất nghiêm trọng."
Hạ Văn Nam sửng sốt: "Hả?" Đây là một tình huống mà cậu chưa từng nghĩ đến, "Em bị chứng mất ngủ á? Mới hai mươi sáu tuổi mà em đã bị mất ngủ rồi á?" Cậu cảm thấy chuyện này cực kỳ khó tin, đưa tay sờ mớ tóc trên đầu mình, may mà vẫn còn kha khá.
"Vậy nên thuốc ngủ đó là em tự uống?" Hạ Văn Nam mông lung nhìn Minh Lộ Xuyên.
Vẻ mặt của Minh Lộ Xuyên cũng không quá thoải mái, ngón tay ấn ấn lên trán, "Em đến bệnh viện để lấy thuốc ngủ, nhưng vì lúc đó chúng ta đã chia phòng ngủ rồi nên tôi không biết hôm đó em có uống thuốc không."
Dường như Hạ Văn Nam nhận được đáp án của rất nhiều câu hỏi, nhưng vẫn không có cảm giác mọi chuyện được thông suốt, cậu chỉ nghĩ: Ồ vậy à? Cậu hỏi Minh Lộ Xuyên: "Chúng ta chia phòng ngủ vì em bị mất ngủ hả?"
"Em không ngủ được, áp lực công việc lại lớn."
"Vậy sao lúc trước anh không nói cho em?"
Minh Lộ Xuyên nhìn cậu: "Nói thì em có tin không? Có câu nào tôi nói mà em tin đâu?"
"Em cũng đâu có biết câu nào anh nói là thật đâu!" Hạ Văn Nam không phục.
Minh Lộ Xuyên sầm mặt, hai bàn tay đan lại đặt trước ngực.
Hạ Văn Nam quyết định không so đo chuyện này với Minh Lộ Xuyên ngay lúc này: "Tạm đình chiến đi."
Minh Lộ Xuyên nói: "Tối nay về nhà chính."
Lần này Minh Khâm không gọi bọn họ, là lần đầu tiên hai người chủ động về nhà họ Minh.
Vừa có chuyện lớn xảy ra giữa Minh Khâm và Doãn Trạch Cạnh mà bọn họ vội vã quay về nhà như vậy, trông không khác gì đang đi hóng trò vui.
Buổi chiều, Hạ Văn Nam ngồi trong xe theo Minh Lộ Xuyên về nhà, cảm giác có chút xấu hổ. Cậu lấy chiếc nhẫn Minh Khâm đã ném vào thùng rác từ trong ví tiền của mình ra, ngắm nhìn nó.
"Em giữ nó làm gì?" Minh Lộ Xuyên lái xe, liếc mắt nhìn cậu một cái.
Hạ Văn Nam cầm chiếc nhẫn nói: "Lỡ như ba anh muốn đuổi chúng ta đi thì em sẽ lấy cái nhẫn này ra nói là: 'Hành động của ba chứng tỏ rằng ba vẫn thích cậu ta'."
Minh Lộ Xuyên không nói gì cả.
Hạ Văn Nam hiếu kỳ nhìn hắn: "Anh thấy được không?"
"Được chứ." Minh Lộ Xuyên đáp vô cùng đường hoàng trịnh trọng, "Em có thể thử một lần xem."
Hạ Văn Nam cất chiếc nhẫn vào lại túi của mình.
Trước khi lên đường, Hạ Văn Nam tưởng tượng rằng Minh Khâm sẽ phải làm một trận cãi vã long trời lở đất với Doãn Trạch Cạnh, thậm chí còn đuổi Doãn Trạch Cạnh ra khỏi nhà, nhưng thực tế thì tình hình ở nhà họ Minh tốt hơn cậu nghĩ nhiều, thoạt nhìn vẫn sóng yên gió lặng.
Bởi vì lúc Hạ Văn Nam và Minh Lộ Xuyên về đến nhà, Doãn Trạch Cạnh vẫn chưa về.
Dì giúp việc đang hỏi Minh Khâm rằng tối nay Doãn Trạch Cạnh có về ăn tối không?
Minh Khâm nói: "Không thấy nói gì, hẳn là có về."
Trước khi ăn cơm, thím Trương mang thức ăn vào phòng cho Minh Tư Thần.
Đã lâu rồi Hạ Văn Nam không gặp Minh Tư Thần, cậu nói với Minh Khâm: "Ba, con đi xem Tư Thần."
Minh Khâm ngồi ở phòng khách xem tin tức trên tivi, thờ ơ gật đầu.
Hạ Văn Nam bước dọc theo hành lang đến cửa phòng Minh Tư Thần, cậu gõ nhẹ cửa một cái, trong lúc chờ đợi cậu cảm thấy có chút căng thẳng.
Người mở cửa là thím Trương, trong tay thím là một cái muỗng, có vẻ đang cho Minh Tư Thần ăn tối.
Trong phòng có một chiếc tivi đang mở, ánh sáng xung quanh hài hòa, Minh Tư Thần đang ngồi bên cửa sổ ngơ ngác nhìn vào tivi, dù Hạ Văn Nam đang đứng ở cửa nhưng cậu ta cũng không quay lại nhìn.
"Tư Thần?" Hạ Văn Nam gọi một tiếng.
Lúc này Minh Tư Thần mới chậm chạp quay lại nhìn Hạ Văn Nam, trên khuôn mặt không chút cảm xúc, như thể không thấy có gì thú vị, cậu ta quay đầu lại tiếp tục xem tivi.
Hạ Văn Nam hỏi thím Trương: "Dạo này tinh thần cậu ấy không tốt sao ạ?"
Thím Trương nói: "Tốt đấy chứ."
"Vậy sao con thấy cậu ấy không được như hồi trước."
"Không có chuyện đó đâu." Thím Trương cầm cái muỗng, nói: "Cơm sắp nguội rồi."
Hạ Văn Nam nghe vậy thì vội đáp: "Vậy con không quấy rầy hai người nữa."
Trở lại phòng khách, Minh Khâm, Minh Lộ Xuyên và Minh Tư Ngạn đang ngồi trên ghế sofa tán gẫu, màn hình tivi đang chiếu những tin tức nóng hổi trong giới giải trí, tuy đang nhìn tivi nhưng cả người Minh Khâm toát ra vẻ hờ hững, dường như sự chú tâm không đặt phía trên màn hình.
Dì giúp việc từ bếp đến giục: "Chuẩn bị ăn cơm được chưa?"
Minh Khâm ôm một chiếc gối tựa vùi mình trong góc sofa, quay đầu lại nói với dì giúp việc: "Ăn cơm thôi."
Chú buông chiếc gối tựa, ngay lúc sắp đứng lên thì có tiếng ô tô vang lên từ sân ngoài.
Minh Tư Ngạn ngẩng đầu liếc nhìn phía cửa sổ, "Doãn Trạch Cạnh về rồi."
Minh Khâm cười một tiếng: "Về thì về, muốn làm gì cũng được." Dứt lời, chú đứng lên đi tới phòng ăn.
Cách ăn mặc lẫn dáng vẻ của Doãn Trạch Cạnh đều có chút phong trần mệt mỏi, cậu ta đã thay đổi chính trang thành một bộ đồ thể thao rộng rãi cùng giày chơi bóng rổ, đi thẳng đến chiếc ghế trống bên cạnh Minh Khâm, tùy ý đặt chìa khóa xe lên bàn ăn, gọi: "Dì ơi, bới giúp con bát cơm."
Nói xong câu đó, hai tay Doãn Trạch Cạnh đan vào nhau đặt lên mặt bàn, nhìn Minh Lộ Xuyên: "Lộ Xuyên, tại sao hôm nay bên phòng nhân sự bảo em không cần đi thực tập nữa?"
"Ừm." Minh Lộ Xuyên không ngần ngại vứt ngay cục than nóng này cho Minh Khâm, "Là ý của ba."
"Anh Khâm?" Doãn Trạch Cạnh xoay người nhìn về phía Minh Khâm, hai tay cậu ta vẫn giữ nguyên tư thế đan vào nhau đặt trên bàn, giọng điệu vừa như làm nũng vừa như hỏi tội.
Hạ Văn Nam nâng chén cơm lên, cho món ăn mình thích vào bát hai gắp, khung cảnh trước mặt thực sự khiến cậu có cảm giác đang xem kịch vui, cậu hơi điều chỉnh góc ngồi để có góc nhìn tốt hơn. Trên mặt thì giả vờ nghiêm túc ăn cơm, thực tế thì toàn lực chú ý đều đổ dồn vào Minh Khâm và Doãn Trạch Cạnh.
Minh Khâm còn chẳng dừng đũa, chú nói với Doãn Trạch Cạnh: "Tự mình ra ngoài tìm nơi khác đi, Minh Nghiên không phù hợp với em."
Dì giúp việc bưng bát cơm của Doãn Trạch Cạnh tới đặt trước mặt cậu ta.
Doãn Trạch Cạnh không liếc lấy một cái, chỉ cau mày nhìn Minh Khâm, "Tại sao anh lại đột nhiên nói như vậy? Em thực tập được một nửa thời gian rồi, bây giờ làm sao đổi công ty được?"
Minh Khâm: "Đó là chuyện của em, ban đầu anh đã nói Minh Nghiên không phù hợp với em."
"Anh Khâm? Làm sao vậy?" Doãn Trạch Cạnh nhỏ giọng, cũng kéo gần khoảng cách với Minh Khâm hơn.
Cuối cùng Minh Khâm cũng đặt đũa xuống rồi nhìn Doãn Trạch Cạnh, ngón tay nhẹ nhàng chọc vào giữa trán Doãn Trạch Cạnh, giọng điệu vô cùng dịu dàng: "Bởi vì cảm thấy em thật vô dụng, anh đây thích sinh viên đại học đầy nhiệt huyết theo đuổi, chứ không phải một con chó chỉ biết bám sau đít."
Động tác ăn cơm của Hạ Văn Nam khựng lại, cảm thấy bầu không khí này quá khó xử, cậu lén nhìn những người còn lại trong phòng ăn, Minh Tư Ngạn vừa bình tĩnh ăn cơm vừa lén liếc nhìn Doãn Trạch Cạnh, còn Minh Lộ Xuyên ăn một cách từ tốn tao nhã, thậm chí còn không thèm nhìn Doãn Trạch Cạnh và Minh Khâm một cái.
Hạ Văn Nam thầm nghĩ có lẽ vì da mặt cậu không đủ dày, vì vậy cố gắng mặt dày hơn nữa để tiếp tục xem kịch vui.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top