Chương 69
Edit: Hừa
Minh Lộ Xuyên cúi xuống, đưa tay ôm lấy Hạ Văn Nam. Lực tay của hắn siết rất chặt, toàn bộ sức nặng cơ thể đều đặt trên người Hạ Văn Nam, cậu không thể không nằm ngã ngửa ra, cảm nhận Minh Lộ Xuyên đang vùi mặt vào lồng ngực của mình.
Thực ra Hạ Văn Nam không ngờ được Minh Lộ Xuyên sẽ có những phản ứng như thế này, cậu cúi đầu nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của Minh Lộ Xuyên, không thể nhìn thấy biểu cảm của Minh Lộ Xuyên nên cậu vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy đầu hắn.
Cậu muốn hỏi rằng "Thế nào? Có phải bị tôi nói trúng rồi đúng không?" Nhưng cuối cùng cậu vẫn không nói ra. Hạ Văn Nam cảm thấy đau lòng cho Minh Lộ Xuyên, cậu không muốn chọc vào vết thương của Minh Lộ Xuyên lần nữa, dù sao thì bầu không khí hiện giờ cũng rất tốt.
Hạ Văn Nam vuốt ve mái tóc ngắn của Minh Lộ Xuyên, "Cái ôm ngập tràn tình yêu ấm áp lắm phải không?"
Minh Lộ Xuyên trầm mặc một hồi lâu, bất đắc dĩ trả lời Hạ Văn Nam: "Ừm."
Hạ Văn Nam không nhịn được mà bật cười, cánh tay cũng siết chặt lấy Minh Lộ Xuyên.
Buổi tối ngày hôm ấy, Minh Lộ Xuyên tựa như một đứa trẻ, cứ mãi nằm trong vòng tay của Hạ Văn Nam mà không chịu đứng dậy.
Hạ Văn Nam bị hắn đè đến mức khó thở, đưa tay đẩy hắn ra.
Minh Lộ Xuyên lập tức nói một cách tàn bạo: "Không được nhúc nhích!"
Hạ Văn Nam dừng lại động tác, nghĩ thầm: Thôi được rồi, anh thiếu tình thương nên em không so đo với anh.
Cứ như vậy cho đến khi trời về khuya, Hạ Văn Nam cảm thấy dường như Minh Lộ Xuyên đang ngủ, muốn nhẹ nhàng đẩy hắn ra, thế nhưng ngay khi cậu vừa khẽ cử động, Minh Lộ Xuyên lại siết chặt cậu trong vòng tay của hắn một lần nữa.
Hạ Văn Nam nhớ người mẹ mà Minh Lộ Xuyên đã vẽ khi còn nhỏ, có lẽ hắn đã chờ đợi cái ôm tình yêu này quá lâu rồi.
Đợi thêm một lúc nữa, Hạ Văn Nam thực sự không nhịn được nữa bởi vì cậu muốn đi vệ sinh, lần này cậu bất chấp sự phản đối của Minh Lộ Xuyên, kiên quyết đẩy hắn ra.
Minh Lộ Xuyên mơ mơ màng màng, ngẩng đầu nhìn cậu đầy nghi hoặc, còn "Hửm?" một tiếng nữa.
Hạ Văn Nam tức giận nói, "Ngủ cái đầu nhà anh, em muốn đi vệ sinh, nhịn nữa chắc sinh bệnh mất thôi." Cậu rời khỏi giường đi vào vệ sinh, đến khi cậu quay trở lại, Minh Lộ Xuyên đang nằm trên giường nhìn cậu chằm chằm.
"Em..." Hạ Văn Nam vừa mở miệng thì nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài cửa sổ, âm lượng không nhỏ. Cậu nổi tính tò mò, nhìn Minh Lộ Xuyên: "Để em đi xem chút."
Minh Lộ Xuyên không nói gì cũng không di chuyển.
Hạ Văn Nam bước đến cửa sổ, nhẹ nhàng kéo rèm cửa ra, trước tiên cậu đến gần tấm kính thủy tinh để quan sát, quả nhiên nhìn thấy có ai đó đang đứng trước cửa nhà. Tuy trời đã tối, không thể nhìn rõ ràng mọi thứ Hạ Văn Nam có thể nhận ra thân hình của Doãn Trạch Cạnh nhờ ánh đèn.
Doãn Trạch Cạnh đứng yên tại chỗ.
Ngay sau đó, Hạ Văn Nam nghe thấy giọng nói của Minh Khâm: "Tại sao lại về muộn?"
Doãn Trạch Cạnh nói, "Em đi uống với bạn cùng lớp."
Minh Khâm đứng ở phía cửa nhà, từ góc độ của Hạ Văn Nam thì không thể nào nhìn thấy chú, thế nhưng âm thanh lại vô cùng rõ ràng. Ngữ khí của Minh Khâm không khác bình thường là bao nên Hạ Văn Nam không biết chú có đang tức giận hay không, chỉ nghe thấy chú gặng hỏi: "Uống rượu ở đâu?"
Doãn Trạch Cạnh nói ra tên của một quán rượu, lại nói: "Ở bên cạnh trường."
Minh Khâm: "Đi cùng với những ai?"
Doãn Trạch Cạnh không trả lời ngay mà nở một nụ cười, giọng nói của cậu ta mơ hồ không nghe rõ lắm, có vẻ là đang say xỉn, cậu ta hỏi: "Anh Khâm, anh đang ghen đấy à?"
Minh Khâm không nói gì.
Doãn Trạch Cạnh vẫn mỉm cười không chút đứng đắn: "Là bạn cùng lớp đại học, trong đó có hai Omega." Nói xong, cậu ta đưa mũi ngửi tay áo của mình, "Chắc là pheromone của ai đó vô tình bị dính vào, nhưng em dám thề, chúng em không có làm gì cả."
Minh Khâm nói: "Vậy em thề đi." Lần này giọng điệu của chú khá nhẹ nhàng, giống như đang đùa giỡn hơn là tức giận.
Doãn Trạch Cạnh thực sự giơ một tay lên: "Tôi! Doãn Trạch Cạnh! Xin thề với ông trời rằng tối nay tôi không có bất kỳ hành vi thân mật nào với Omega nào..."
"Nếu nói dối thì tôi sẽ bị vỡ tuyến thể và chết không toàn thây." Câu này được bổ sung bởi Minh Khâm.
Doãn Trạch Cạnh hơi dừng lại một chút, cậu ta hạ tay xuống, "Anh Khâm, anh thật tàn nhẫn mà."
Minh Khâm đáp: "Nếu không làm thì cần gì phải sợ?"
Doãn Trạch Cạnh nói: "Không phải em sợ, mà em bị tổn thương, anh vừa không tin tưởng em vừa tàn ác với em như vậy."
Minh Khâm cười khẩy một tiếng, có vẻ là đã quay người đi vào bên trong, bởi vì Hạ Văn Nam nhìn thấy Doãn Trạch Cạnh nhanh chóng đuổi theo.
Hạ Văn Nam thực sự rất tò mò, cậu quay người bước ra cửa, mở cửa bẳng động tác cực kỳ nhẹ nhàng. Cậu nhìn thấy hành lang bên ngoài không sáng đèn, lúc này mới hơi yên tâm hé mắt nhìn ra ngoài.
Hai tiếng bước chân trộn lẫn với nhau, ánh đèn cảm biến của cầu thang cũng sáng lên.
Doãn Trạch Cạnh đuổi kịp Minh Khâm khi cả hai lên tới tầng hai. Cậu ta ôm lấy Minh Khâm từ phía sau, vùi đầu vào hõm vai Minh Khâm làm nũng, "Anh Khâm."
Omega nhỏ nhắn bị Alpha bao phủ hoàn toàn.
Minh Khâm đã không đẩy cậu ta ra, chỉ nói bằng giọng điệu ghét bỏ: "Cả người toàn mùi rượu."
Doãn Trạch Cạnh ngửi mùi trên cổ và phía sau tai của Minh Khâm, nói: "Anh cũng uống rượu mà." Sau đó cậu ta lại hôn một cái lên vành tai của Minh Khâm: "Đừng tức giận nữa, lần sau anh đi uống cùng với em luôn nhé."
Minh Khâm đáp: "Không có hứng thú."
Doãn Trạch Cạnh bật cười, là tiếng cười sảng khoái một sinh viên đại học, "Em cũng phải có xã giao cần thiết với bạn bè mà, anh không cần thích bọn họ, em ở bên cạnh anh là đủ rồi."
Minh Khâm cũng cười một tiếng, "Em không sợ bị các bạn cùng lớp cười nhạo sao?"
"Cười em chuyện gì?"
"Vì em có một người yêu lớn tuổi."
Doãn Trạch Cạnh nắm tay Minh Khâm, kề sát bên tai thủ thỉ: "Anh tài giỏi như vậy, tụi nó ước ao còn không kịp. Với cả người khác có cười hay không thì có liên quan gì đến em, chúng ta còn ở bên nhau cả đời mà."
"Cả đời?" Giọng nói của Minh Khâm tràn đầy sự bất ngờ, như thể chưa bao giờ nghĩ đến việc ở cùng Doãn Trạch Cạnh trong suốt quãng đời còn lại.
"Đúng vậy." Doãn Trạch Cạnh coi đó là điều hiển nhiên, "Em sẽ vĩnh viễn trẻ tuổi hơn anh, anh lại muốn tìm một Alpha trẻ tuổi, em có thể thỏa mãn anh mãi mãi, thế nào?"
Nói xong câu đó, Doãn Trạch Cạnh nâng khuôn mặt Minh Khâm lên, hôn lên đôi môi của người kia.
Đến lúc này thì Hạ Văn Nam thực sự không thể chịu đựng được nữa, vì vậy cậu khẽ rút đầu về, đột nhiên sau gáy đụng phải người phía sau.
Hạ Văn Nam sợ mất mật suýt nữa thì hét toáng lên, may mà Minh Lộ Xuyên kịp thời giơ tay bịt miệng cậu lại, tay còn lại thì khóa cửa trong yên lặng.
Nhịp tim của Hạ Văn Nam đập dữ dội, đợi đến khi Minh Lộ Xuyên buông tay, cậu mới nhẹ giọng hỏi: "Tại sao anh lại nhìn lén ba mình yêu đương?"
Minh Lộ Xuyên hỏi lại, "Vậy tại sao em lại nhìn lén?"
"...em chỉ là có chút tò mò." Hạ Văn Nam vừa nói vừa đi về phía giường.
Cậu và Minh Lộ Xuyên cùng nằm trên giường, nằm một lúc cũng không thấy buồn ngủ, Hạ Văn Nam gối hai tay dưới đầu, "Anh có nghĩ Doãn Trạch Cạnh nghiêm túc với chú Minh Khâm không?"
"Làm sao anh biết được?" Minh Lộ Xuyên đáp với giọng lười biếng.
Hạ Văn Nam bỗng nhiên thở dài: "Cùng là sinh viên đại học, tại sao Doãn Trạch Cạnh lại có thể sống cuộc sống phức tạp như vậy được nhỉ?"
"Còn có ai là sinh viên đại học nữa à?"
"Ờ... em đi ngủ đây." Hạ Văn Nam tủi thân đưa lưng về phía Minh Lộ Xuyên.
Minh Lộ Xuyên nắm chặt tay cậu, kéo lại gần mình: "Qua đây."
"Anh làm gì vậy? Em muốn ngủ!"
Minh Lộ Xuyên vẫn kéo Hạ Văn Nam đến trước mặt mình rồi ôm chặt lấy, cả hai mặt đối mặt, cơ thể dính sát vào nhau, hắn nói: "Ngủ đi."
Hạ Văn Nam chịu không nổi mất: "Như này bảo em ngủ làm sao?"
"Nhắm mắt lại mà ngủ."
Hạ Văn Nam không có gì để nói, cậu thử đẩy Minh Lộ Xuyên ra một chút nhưng bất thành, chỉ đành tìm một vị trí thoải mái trong vòng tay của Minh Lộ Xuyên, sau đó không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ mà thiếp đi.
---
Hừa: Thực ra thì dạo gần đây tui bận làm khóa luận tốt nghiệp nên kh thể ra thêm chương được, cuối tháng 6 bảo vệ xong tuôi sẽ comeback...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top