Chương 38

Đường Một Chiều┃Kim Cương Quyển

Edit: Hừa

Lái xe trở về nhà họ Minh, Minh Lộ Xuyên đỗ xe rồi mở cửa bước xuống, không thèm nhìn Hạ Văn Nam một cái, đi thẳng đến vườn hoa.

Hạ Văn Nam đi theo sau hắn cách khoảng hai, ba mét, đến gần vườn hoa, cậu thấy vị khách tối nay đã đến, hơn nữa không chỉ vị khách đó, Minh Khâm và những thành viên khác trong gia đình lúc này đều đã có mặt tại vườn hoa. Trong vườn hoa được đặt một bộ bàn ghế, có bếp nướng thịt, thím giúp việc đang bê xiên đồ nướng từ bếp ra bàn ngoài vườn.

Minh Lộ Xuyên và Hạ Văn Nam đến trễ nhất.

Hạ Văn Nam nhìn thấy Đoàn Ninh đang ngồi tán gẫu với Minh Tư Ngạn và Minh Khâm, ở phía bên kia, Lục Hoài Dã đang chơi bóng rổ cùng Doãn Trạch Cạnh.

Doãn Trạch Cạnh mặc một bộ đồ thể thao chuyên nghiệp, trong khi Lục Hoài Dã vẫn mặc áo sơ mi quần tây, chỉ có tay áo sơ mi được xắn đến khuỷu tay.

Hạ Văn Nam dừng bước, thấy Minh Lộ Xuyên đang đi tới, đột nhiên cậu nhớ lại những gì Trần Vấn Sơ nói với cậu về Alpha và Omega lúc dùng bữa trưa trong nhà ăn công ty hôm qua. Hạ Văn Nam là một Beta có thể chất đặc biệt, cho dù cậu vẫn chỉ là một Beta, cậu sinh ra và lớn lên ở một thị trấn nhỏ, nơi có rất ít Alpha và Omega*, có lẽ những Alpha mà cậu tiếp xúc gần nhất chính là trong phòng thay đồ của câu lạc bộ bóng rổ trường cấp ba.

*Chỗ này tác giả ghi là Alpha và Beta, nhưng mà tui đoán là bug nên xin mạn phép sửa lại.

Cậu không để tâm đến những lời mà Trần Vấn Sơ nói ​​khi đó, nhưng cho tận bây giờ, cậu có cảm giác mình thực sự là một sự tồn tại đặc biệt trong gia đình này. Có lẽ nói như vậy cũng không đúng, Alpha và Omega là sự tồn tại đặc biệt trên thế giới này, còn Beta giống như những con ong thợ làm việc cho xã hội, nó là một tập thể, và không tồn tại cá thể.

Minh Lộ Xuyên nói chuyện với Minh Khâm, Minh Khâm ngẩng đầu nhìn Hạ Văn Nam, mỉm cười vẫy tay với cậu.

Hạ Văn Nam đi về phía họ.

Minh Tư Ngạn và Đoàn Ninh cũng nhìn thấy Hạ Văn Nam, Minh Tư Ngạn tươi cười đứng dậy, Đoàn Ninh thì nhẹ nhàng hơn, chỉ khẽ mỉm cười một cái.

Nhìn bọn họ, Hạ Văn Nam chợt nghĩ: Ai nói ong thợ chỉ sống tập thể chứ không sống cá thể? Cậu là một con ong thợ sống độc lập thì sao? Ít nhất cậu có thể làm việc chăm chỉ và đóng góp cho xã hội, không giống như những Alpha và Omega nào đó, bị pheromone chi phối, tiến hóa đến tận bây giờ mà vẫn chưa thể thoát khỏi những bản năng nguyên thủy nhất.

Nói như vậy, có khi Beta còn tiến hóa lên cấp độ cao hơn, Hạ Văn Nam vui vẻ nghĩ.

Cậu đi tới chào Minh Khâm, nghe Minh Khâm giới thiệu với cậu: "Đây là Đoàn Ninh, bạn thân của Lộ Xuyên và Tư Ngạn từ khi còn nhỏ."

Hạ Văn Nam nói: "Tụi con đã từng gặp nhau rồi ạ."

Đoàn Ninh đứng lên: "Đúng vậy, lúc trước từng gặp mặt, tiếc là đêm đó vội quá, chưa kịp nói thêm vài câu."

Minh Khâm cười nói: "Vậy tối nay hai đứa cứ thong thả trò chuyện."

Có lẽ Minh Khâm muốn tận hưởng những ngày cuối hè này, bữa tối hôm nay là ăn thịt nướng và uống bia tại vườn hoa.

Hạ Văn Nam cầm ly bia trước mặt nhấp một ngụm, bia lạnh trượt xuống cổ họng chảy vào dạ dày cậu. cậu không nhịn được mà tựa vào lưng ghế, vươn hai tay đặt trên đỉnh đầu, nhìn mặt trời đang lặn ở phía xa, thoải mái thở một hơi thật dài.

Trên bàn bày rất nhiều món ăn, nào là hải sản tươi nướng giấy bạc thím Trương mang ra từ trên lò, các món nguội để nhắm rượu, ở bàn bên phải, Doãn Trạch Cạnh tự lật thịt nướng thay thím Trương, động tác của cậu ta trông chuyên nghiệp hơn tưởng tượng.

"Trước đây mẹ từng mở một quán thịt nướng," Doãn Trạch Cạnh nói.

Hạ Văn Nam hơi ngạc nhiên nhìn cậu ta.

Minh Lộ Xuyên ngồi bên cạnh Hạ Văn Nam, đối diện hắn là Đoàn Ninh. Đoàn Ninh trò chuyện với Minh Lộ Xuyên bằng thái độ và giọng nói tự nhiên, như thể hai người chỉ là bạn bè vô cùng bình thường.

Hạ Văn Nam không để ý bọn họ nói những gì, cậu đang chú tâm một chút đến lời nói của Doãn Trạch Cạnh, cậu không nghĩ Doãn Trạch Cạnh giống một Alpha xuất thân từ gia đình nghèo khó. Hầu hết các Alpha và Omega đều xuất thân từ gia cảnh khá tốt, nhưng ở thị trấn nhỏ quê mình Hạ Văn Nam cũng từng gặp một số Alpha vì biến cố gia đình mà trở nên nghèo khó, với thiên tính cạnh tranh khắc sâu trong xương cốt của Alpha, bọn họ càng trở nên nhạy cảm và mạnh mẽ hơn, nếu lộ ra những tự ti trong lòng thì sẽ vượt quá giới hạn tự tôn của bọn họ. Thông thường những người đó sẽ không muốn phơi bày hoàn cảnh gia đình của mình với người khác, giữ khoảng cách với người khác, kìm nén hết mức có thể.

Nhưng Doãn Trạch Cạnh lại nói bằng giọng điệu rất thoải mái, rằng trước đây mẹ cậu ta từng mở một quán thịt nướng, vì là Alpha nên có lẽ mẹ cậu ta là một Omega, cuộc sống của một Omega mở quán thịt nướng ắt hẳn rất khó khăn, hoàn toàn không phải là một chuyện dễ dàng như vậy.

Có vẻ Doãn Trạch Cạnh thích việc nướng thịt, khi cậu ta quay xiên thịt nướng, mái tóc xoăn trên đầu cũng khẽ đung đưa theo, khuôn mặt pha chút ngây ngô giống như sinh viên đại học.

Hạ Văn Nam nhìn Doãn Trạch Cạnh một lúc lâu, đột nhiên Minh Lộ Xuyên hỏi cậu: "Em nhìn gì vậy?"

Lúc này Đoàn Ninh vẫn đang nói chuyện với Minh Lộ Xuyên, chưa nói hết câu đã bị đột ngột cắt ngang, anh dừng lại, uống một ngụm nước trái cây, sau đó lấy ngón tay nắm ống hút, nhẹ nhàng khuấy trong ly.

"Nhìn Doãn Trạch Cạnh á." Hạ Văn Nam trả lời Minh Lộ Xuyên nhưng không quay đầu lại.

Đoàn Ninh chợt cười, nói: "Văn Nam thú vị thật đấy."

Hạ Văn Nam không khỏi nhìn anh một cái, bọn họ chỉ mới gặp nhau lần thứ hai, sao lại gọi cậu bằng cách thân mật như thế? Vậy cậu phải gọi anh ta là gì cho thích hợp đây? Ninh Ninh hả?

Sắc mặt Minh Lộ Xuyên trầm xuống: "Em thấy như vậy có thích hợp không?"

"Không hợp." Rồi Hạ Văn Nam sửng sốt quay đầu nhìn Minh Lộ Xuyên, làm sao Minh Lộ Xuyên có thể biết cậu đang suy nghĩ cái gì? "Tôi mới nói cái gì đấy?" Cậu khó hiểu hỏi.

Minh Lộ Xuyên nói: "Em nói cái gì?"

Hạ Văn Nam hơi hoang mang: "Chẳng phải tôi hỏi anh là tôi mới nói gì sao?"

"Em nói cái gì mà chính em còn không biết hả?"

"Sao anh phản đòn giỏi thế, anh là bậc thầy hỏi ngược à?"

s\Sắc mặt Minh Lộ Xuyên ngày càng âm trầm.

Đoàn Ninh vẫn luôn mỉm cười nhìn bọn họ, càng nghe Hạ Văn Nam nói thì anh càng thấy buồn cười hơn, anh nói: "Văn Nam thật sự rất thú vị!" Sau đó anh nói với Minh Lộ Xuyên: "Khó trách cậu lại kết hôn đột ngột như vậy, quả nhiên Văn Nam rất hợp với cậu."

Hạ Văn Nam nghe Đoàn Ninh nói xong, cậu không thể không nhìn Minh Lộ Xuyên một cái. Dù sao khuôn mặt Minh Lộ Xuyên đã khó coi rồi, có khó coi hơn cũng không bị phát hiện ra đâu. Trong đầu Hạ Văn Nam vẫn nghĩ trước đây Minh Lộ Xuyên thích Đoàn Ninh, lẽ ra Đoàn Ninh phải biết chuyện này, bây giờ anh ta nói ra mấy lời này bộ không sợ Minh Lộ Xuyên đau lòng sao?

Quả thật là một Bạch Nguyệt Quang đạt tiêu chuẩn mà!

Hạ Văn Nam nhìn lên bầu trời. Thời tiết đêm nay rất đẹp, có thể nhìn thấy một vài ngôi sao đang chiếu sáng lấp lánh, nhưng lại không thấy mặt trăng. Đáng thật, Hạ Văn Nam nghĩ, phải có ánh trăng rọi xuống thân thể thánh khiết của Đoàn Ninh chứ.

Lúc này, Minh Tư Ngạn bưng đến một đĩa thịt ba chỉ vừa nướng xong, cậu ta đứng lại bên cạnh Hạ Văn Nam, cũng tò mò ngước lên trời: "Văn Nam đang nhìn gì vậy?"

Hạ Văn Nam nói: "Ngắm trăng." Nói xong thì cúi đầu, đưa tay nhận lấy đĩa thịt trong tay Minh Tư Ngạn đặt lên bàn, bắt chuyện với Đoàn Ninh: "Anh ăn thịt đi." Hơi thắc mắc là Bạch Nguyệt Quang có ăn thịt mỡ không nhỉ.

Minh Tư Ngạn vẫn đang ngẩng đầu: "Hôm nay đâu có trăng đâu?"

Hạ Văn Nam hơi buồn cười, đứng dậy bên cạnh cậu, chỉ cho cậu ta thấy: "Đằng kia kìa."

"Ở đâu? Đâu có đâu?"

"Ở đằng sau đám mây đấy."

"Vậy thì có thấy được đâu chứ?" Minh Tư Ngạn thấy mình đang bị trêu, cúi đầu chất vấn Hạ Văn Nam.

Hạ Văn Nam vỗ vai cậu ta: "Cậu phải hiểu ý cảnh** cơ."

**Ý cảnh: là mức độ biểu hiện cao nhất, sâu sắc nhất trong 3 mức độ về cảnh: vật cảnh, tình cảnh và ý cảnh. Những áng thơ hay thường phải là những áng thơ có cảnh, có tình, tình cảnh hòa quyện vào nhau. ()

Minh Tư Ngạn ngồi xuống cái ghế bên cạnh Hạ Văn Nam, vẫy tay ra hiệu cho Lục Hoài Dã đang trò chuyện với Minh Khâm ở phía đối diện, để hắn đưa ly bia của cậu ta qua bên đây.

Lục Hoài Dạ đẩy ly bia trên bàn qua.

Minh Tư Ngạn cầm ly lên, nhấp một ngụm bia, thở dài nói: "Đoàn Ninh, anh kể chuyện hồi còn nhỏ của anh trai em cho Văn Nam nghe đi?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top