Chương 46: Ngày sinh dự tính 6
Lâm Gia không thích những kẻ cứng đầu, nhưng cậu đã gặp và thuần phục rất nhiều kẻ cứng đầu.
Cậu không tỏ ra bất mãn với việc Diêm Tự bất hợp tác, lấy gói lương khô trong tay áo mà Tiếu Dao đã đưa cho cậu.
"Bánh mì gối." Lâm Gia nói, "Lại đây, ngồi xuống."
Mèo đứng sau rèm cửa sổ ngẩn ra, không biết Lâm Gia muốn làm gì. Nhưng Diêm Tự đưa mắt nhìn qua, mèo nể mặt Lâm Gia, nghe lời đứng dậy, đi tới ngồi chồm hổm.
Lâm Gia xé vỏ một gói lương khô, bóp vỡ trong lòng bàn tay, đút cho mèo ăn.
Diêm Tự nhìn mèo, nói: "Mèo của cậu nghe hiểu tiếng người."
Lâm Gia vừa cho mèo ăn vừa hỏi: "Đội trưởng Diêm thấylời dặn của bác sĩ như thế nào?"
Đây là câu hỏi Diêm Tự đã từ chối trả lời, nhưng Lâm Gia vẫn hỏi lại lần nữa. Chợt,
Diêm Tự dường như hiểu ra điều gì, nhìn mèo ăn lương khô vụn, nghĩ một lúc rồi cười xùy: "Lời dặn của bác sĩ là manh mối quan trọng. Ý tôi là, liên quan đến sống chết của chúng ta."
Lâm Gia ném tới thứ gì đó, Diêm Tự chộp lấy, cúi đầu nhìn, là một gói lương khô.
Quả đúng như anh nghĩ. Không phải không được ăn, mà phải làm Lâm Gia hài lòng mới được chia thức ăn.
Diêm Tự nhìn sâu vào Lâm Gia. Anh ghét bị người khác gây khó dễ: "Cách thao túng của cậu khá độc đáo đấy."
"Độc đáo không quan trọng." Lâm Gia vỗ đầu mèo, bảo nó ăn nhanh, chưa từng nhìn Diêm Tự, "Quan trọng là có thể khiến đội trưởng Diêm vào khuôn khổ."
Diêm Tự nhìn chằm chằm Lâm Gia. Lâm Gia đang cho mèo ăn, cổ hơi nghiêng như con cò trắng đang săn mồi.
Nhìn lâu, có lẽ vì thấy cách thao túng này mới lạ, Diêm Tự đột nhiên hỏi: "Chỉ cần cậu hài lòng là sẽ có thưởng?"
Lâm Gia vẫn không nhìn anh: "Thử không?"
Thử thì thử.
Diêm Tự nói: "Nếu muốn tìm manh mối từ lời dặn của bác sĩ, thì phải xem lời dặn mà từng người phải tuân theo có giống nhau không."
Nghĩa là, nếu ai cũng phải tuân theo lời dặn của bác sĩ, thì người trong phòng VIP cũng phải tuân theo, vì nó cũng là bệnh nhân bệnh viện phụ sản. Các y tá đã nhấn mạnh nhiều lần rằng cần phải tuân theo lời dặn của bác sĩ, rõ ràng lời dặn là một điều kiện hạn chế. Nếu người trong phòng VIP cũng phải tuân theo lời dặn, thì khi lời dặn trở thành điều kiện hạn chế, khả năng cao sẽ hạn chế người trong phòng VIP. Dù sao thì bệnh nhân trong phòng bình thường rất dễ bị các y tá bắt lại.
Tìm được lời dặn của bác sĩ là sẽ biết thêm một ít đầu mối liên quan đến phòng bệnh.
Nhưng điều kiện tiên quyết là phải có chung lời dặn của bác sĩ.
Một gói lương khô khác bị ném tới, Diêm Tự giơ tay chộp lấy, bàn tay nắm chặt vỏ bao phát ra tiếng động nhẹ.
Kèm theo giọng nói của Lâm Gia: "Đội trưởng Diêm có ý tưởng gì về lời dặn của bác sĩ không?"
Lâm Gia nghiêng đầu, nhìn Diêm Tự.
Ánh mắt Diêm Tự hiện ý suy tư. Lâm Gia nhận ra ý tưởng của anh giống cậu. nhưng cậu vẫn hỏi Diêm Tự.
Diêm Tự tung hứng gói lương khô, ánh mắt đặt trên người Lâm Gia, nhưng lần nào tung hứng cũng chụp được gói lương khô: "Không lẽ cậu không đoán được ý của tôi?"
Lâm Gia nhìn thấy dự định trong mắt anh, Diêm Tự cũng thấy ý tưởng trong mắt cậu.
Lâm Gia quay đầu, tiếp tục cho mèo ăn: "Chẳng lẽ Đội trưởng Diêm không đoán ra tôi đang tạo cơ hội cho đội trưởng Diêm?"
Độp.
Tiếng lương khô rơi xuống đất.
Diêm Tự bực bội nhìn chằm chằm Lâm Gia. Cái kiểu thao túng trắng trợn này... đạn bọc đường, kèm một chút chân thành.
Hồi lâu không nghe thấy tiếng Diêm Tự, Lâm Gia lại nghiêng đầu nhìn Diêm Tự.
Diêm Tự cúi xuống nhặt gói lương khô rơi trên đất, tránh tầm mắt Lâm Gia.
Lâm Gia kiên nhẫn chờ. Cậu nhìn Diêm Tục bóp nhẹ vỏ lương khô, làm phát ra âm thanh sột soạt.
Giữa tiếng vang, Diêm Tự cuối cùng cũng mở miệng: "Câu hỏi thứ hai của người cá."
Quả đúng như Lâm Gia nghĩ, hỏi về lời dặn của bác sĩ, cụ thể hóa lời dặn của bác sĩ.
Cậu ném thêm một gói lương khô, bị Diêm Tự tóm được.
Nhìn chằm chằm "phần thưởng" trong tay, Diêm Tự cười khẽ. Ừm, có vẻ như độ hài lòng của Lâm Gia khá cao, liên tục cho anh hai phần thưởng.
Liệu có phần thưởng thứ 3 không nhỉ?
Diêm Tự suy nghĩ một chút: "Toàn bộ cá linh thuộc về cậu, tôi không cần."
Lâm Gia không phản ứng.
Diêm Tự ngừng một lát, hơi bất ngờ: "Không hài lòng à?"
Lâm Gia bình tĩnh nhìn anh.
Diêm Tự nhận ra điều gì từ ánh mắt Lâm Gia, bừng tỉnh cười khẩy: "Ồ, vốn dĩ không có ý định chia cho tôi."
Chủ đề cá linh không cần bàn sâu. Lâm Gia đút hết cho mèo ăn, đi vào wc trong phòng bệnh rửa tay, xong việc, cậu lấy khăn tay ra, cẩn thận lau khô nước đọng lại trên tay.
Mèo bĩu mỏ, thầm nghĩ cậu tự cho tôi ăn, tôi ăn xong thì lại chê tôi.
Diêm Tự lười nhác dựa vào mép giường, nhìn khăn tay Lâm Gia, thầm nghĩa người này quả thật rất cầu kỳ.
Bị một người một mèo nhìn chăm chú, Lâm Gia vẫn ung dung lau sạch tay. Cậu không ngại bị Diêm Tự nhìn, nếu Diêm Tự muốn nhìn thì cứ nhìn, chưa một ai chỉ từ vẻ ngoài đã có thể nhìn thấu được cậu. Tất nhiên, dù không từ vẻ ngoài, cũng không ai có thể hoàn toàn hiểu cậu.
Sự tự tin của Lâm Gia không phải là vô căn cứ. Diêm Tự nhìn Lâm Gia, nhìn một lúc lâu vẫn không ra manh mối gì.
Diêm Tự hoàn toàn không đoán được Lâm Gia đang nghĩ cái gì, cũng biết mục đích thật sự của cậu.
Điều này nhanh chóng giảm bớt sự mới lạ từ việc nhận thưởng. Diêm Tự hết hứng thú, nụ cười trên mặt thu lại, đứng dậy.
"Ăn uống no đủ, đến giờ làm chính sự." Nói xong, Diêm Tự dừng lại một chút. Anh nhớ Lâm Gia đã cho mèo ăn lương khô, cho anh phần thưởng, nhưng Lâm Gia vẫn chưa ăn gì.
Trong lúc anh nói chuyện, Lâm Gia xé một gói lương khô chuẩn bị ăn.
"Được rồi, cậu cứ ăn từ từ." Dù sao Diêm Tự cũng không định đi cùng Lâm Gia hỏi người cá câu hỏi thứ hai.
Anh nhảy xuống giường, đi đến cửa, đang định kéo cửa ra, thì bên cạnh lóe lên.
Lâm Gia một lần nữa chắn trước mặt anh, giống như khi chống lại các y tá, cửa vừa hé ra một chút liền bị cậu ngăn không mở ra hẳn.
Nhìn thoáng qua khe cửa, có thể thấy các y tá đang đi lại bên ngoài.
Diêm Tự liếc nhìn cậu.
Lâm Gia đóng cửa, chặn tiếng ồn bên ngoài lại, sau đó nói: "Đội trưởng Diêm, chạy tung lung là trái với lời dặn của bác sĩ."
Các y tá đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần rằng việc không được chạy lung tung, yêu cầu tuân theo lời dặn của bác sĩ, chứng tỏ việc không chạy lung tung là một trong các lời dặn. Bây giờ các y tá đã hiện diện, các cô là người giám sát của bác sĩ, đảm bảo không một ai vi phạm lời dặn.
Khi có thể tránh nguy hiểm, Lâm Gia không muốn Diêm Tự mạo hiểm.
Diêm Tự: "Cậu sợ à?"
Chữ cuối cùng cao lên, rõ ràng không tin Lâm Gia sẽ vâng nghe lời dặn của bác sĩ.
"Nếu sợ thì để tôi đánh lạc hướng y tá, cậu đi hỏi người cá."
Lâm Gia không hề biết ơn, hỏi ngược lại: "Có cách khác tốt hơn, mạo hiểm làm gì?"
Y tá đang tụ tập ở khu y tá, Diêm Tự không biết cách nào tốt hơn. Anh nhướng mày, chờ Lâm Gia giải thích.
Lâm Gia nhìn về phía mèo.
Diêm Tự theo ánh mắt Lâm Gia nhìn về phía mèo.
Mèo: "."
Diêm Tự bật cười: "Đừng nói cậu định bảo mèo đánh lạc hướng y tá chứ?"
Lâm Gia: "Sao lại không?"
Lâm Gia trả lời quá mức dõng dạc, khiến Diêm Tự nhất thời cứng họng.
Khoan đã, mèo làm sao có thể?
Mèo cũng rất muốn nói: Cái gì? Ai đánh lạc hướng y tá hả? Hả? Tôi á hả?
Nhưng câu hỏi của nó kẹt ở cổ họng, phần gáy bị Lâm Gia xách lên, chưa kịp giãy giụa đã bị Lâm Gia ném ra ngoài từ khe cửa mới mở.
Mèo: ". . ."
Diêm Tự: ". . ."
Thiệt luôn không đùa.
Lâm Gia đóng cửa phòng bệnh, Diêm Tự định hỏi một câu: "Như thế có được không vậy?" thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài phòng bệnh.
"A a a a a..."
Các y tá ở quầy y tá tầng ba hét to: "Có thứ gì vừa chạy qua, màu đen, lông lá, vừa chạy qua chân tôi aaaaa."
"Mau bắt nó lại!"
"Mau mau mau!"
Náo loạn cả lên.
Lâm Gia chú ý tới ánh mắt Diêm Tự trở nên sâu xa, kèm chút tìm tòi, điều này đúng ý Lâm Gia. Cậu cần Diêm Tự chú ý một chút đến mèo, có lẽ trong quá trình này sẽ tạo nên biến đổi nào đó. Nếu Diêm Tự thật sự chính là mèo, nếu Diêm Tự có thể nhận ra mèo chính là ý niệm muốn rời khỏi thế giới đáy biển của mình, thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Cậu nhàn nhạt nói: "Bánh mì gối không phải bệnh nhân của phòng bệnh, nó không cần tuân theo lời dặn của bác sĩ."
Diêm Tự nói: "Nó chẳng phải là nhân chứng giữa cậu và người yêu sao? Dù nó không cần tuân theo lời dặn của bác sĩ, nhưng nếu bị bắt thì cũng không có kết cục tốt đẹp, cậu yên tâm vậy sao?"
Đây là đang nghi ngờ lời nói dối trước đây của Lâm Gia.
Lâm Gia nói: "Mèo của tôi rất thông minh."
"Vậy à." Diêm Tự không thấy bất kỳ sơ hở nào trên mặt Lâm Gia. Anh dời mắt đi, giọng điệu ẩm ương, "Xem ra mèo của cậu khá thông minh, vừa nghe hiểu tiếng người, vừa có thể giúp cậu làm việc."
Lâm Gia bình thản đáp: "Vạn vật đều có linh hồn, chủ yếu là thuần phục nó như thế nào."
Ánh mắt vừa rời đi của Diêm Tự lại quay về Lâm Gia. Anh nhìn gương mặt lạnh nhạt của cậu, không hiểu sao luôn cảm thấy câu nói của Lâm Gia ám chỉ điều gì đó.
Âm thanh ầm ĩ ngoài phòng bệnh kéo dài khoảng bốn, năm phút, sau đó dịu đi một chút.
Diêm Tự hé cửa ra một chút, thấy khu y tá không một bóng người Anh quay đầu lại nhìn Lâm Gia bằng ánh mắt kỳ lạ.
Mèo thật sự đánh lạc hướng được y tá.
Lâm Gia vẫn duy trì vẻ mặt không sơ hở, Diêm Tự không nhìn ra gì cả, bây giờ cũng không phải lúc để tìm hiểu. Diêm Tự không nói chuyện, vừa định kéo cửa phòng bệnh đi ra ngoài, thì thấy Lâm Gia đã nhanh tay mở rộng khe cửa.
Diêm Tự nhíu mày: "Cậu cũng muốn đi?"
Lâm Gia nói: "Tôi cần xác nhận mèo của tôi an toàn, cũng phải..."
Nói đến đây, cậu dừng lại, không nói nốt.
Diêm Tự đợi mãi không thấy nửa câu sau, hỏi: "Cái gì?"
Lâm Gia nói: "Không có gì."
Diêm Tự chân thành nói: "Cậu đúng là một người kỳ lạ. Cẩn thận một chút, đừng để tôi túm được cái đuôi cáo của cậu."
Lâm Gia nói: "Cảm ơn đội trưởng Diêm đã nhắc nhở, tôi sẽ giấu kỹ cái đuôi của mình."
Diêm Tự kết thúc dò xét Lâm Gia. Anh ngậm miệng, kéo cửa bước ra ngoài.
Lâm Gia theo sát phía sau.
Hiển nhiên, Diêm Tự không có ý định sóng vai cùng Lâm Gia, anh đi rất nhanh.
Nghề nghiệp của Lâm Gia và Diêm Tự khác nhau, cậu chỉ là một người thường xuyên ngồi trong văn phòng làm việc, không thể so được với Diêm Tự – người thường xuyên lăn lộn trong bụng cá, rất nhanh đã bị Diêm Tự bỏ xa.
Nhưng Lâm Gia không vội, cậu biết đích đến của Diêm Tự là quầy tư vấn tầng một của bệnh viện, chỉ cần đi về phía quầy tư vấn là được.
Tiếng ồn ào rối loạn vang lên ở tầng hai, Diêm Tự nhanh chóng băng qua hành lang, chẳng mấy chốc đã từ tầng ba xuống tầng một. Trước khi rời khỏi hành lang, anh quay lại xem Lâm Gia có theo kịp hay không.
Không có.
Diêm Tự mím môi dưới, chắc không sao, Lâm Gia là người to gan thận trọng, lòng dạ cực sâu, tuyệt đối sẽ không để bản thân rơi vào nguy hiểm.
Nghĩ vậy, Diêm Tự không chờ Lâm Gia nữa, đi về phía người cá.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top