Chương 50: Em gái

Editor: Russia

Beta: Sasaswa

Lúc Thẩm Du Tu nói chuyện, ánh đèn trắng lạnh chiếu rọi tất cả góc độ và biểu cảm trên mặt cậu. Bùi Tự ném hai cây tăm bông đi, hắn hơi cúi đầu, đầu ngón tay chạm vào cạnh vết thương bôi dung dịch Iot sẫm màu kia, nhẹ giọng hỏi, "Có đau không?"

Đôi môi khẽ nhếch của Thẩm Du Tu bỗng mím lại, vì một vài nguyên nhân đặc thù, cậu không ngăn được bản thân chớp mắt mấy cái thật nhanh, hơi lùi về phía sau né tránh bàn tay chuẩn bị chạm vào gò má mình. Bùi Tự ngồi ngược sáng, hốc mắt hắn sâu hơn người khác, cả đôi mắt như chìm trong bóng đêm, lại có vẻ như đang tỏa sáng nhìn Thẩm Du Tu.

Bốn phía rất ầm ĩ, có thân nhân người bệnh đang nắm tay y tá dò hỏi vết thương ra sao, hoảng loạn ký tên rồi lo lắng gọi "Thử thêm lần nữa đi mà", "Xin các người đấy"...

Khoảng không gian nhỏ của người may mắn như bọn họ yên tĩnh trong góc, có thể bình tĩnh, có thể nhìn người trước mặt theo ý mình.

Thẩm Du Tu im lặng trong phút chốc, cô y tá và thân nhân vội vã rời đi. Như có một lớp chân không ở bốn phía, tựa như một tầng khí trong suốt nhu hòa ngăn cách bên ngoài hỗn loạn và chiếc ghế này trong bán kính hai, ba mét, khiến người ta có thể định thần suy nghĩ một vài chuyện.

"Đau chứ." Thẩm Du Tu dựa vào ghế tựa hơi lạnh, không cố chấp nữa, nói hùa theo lời Bùi Tự.

"Chỉ là gần đây tôi rất xui xẻo, lần sau còn đau hơn lần trước. Cậu muốn hỏi lần nào?" Thẩm Du Tu nghiêng mặt, hỏi ngược lại hắn, "Hỏi chuyện trộm tư liệu hay là chuyện cậu gạt tôi?"

Một cánh tay của Bùi Tự dừng ở không trung, cả người hắn cứng đờ trong giây lát, yết hầu nuốt xuống một cái, hắn trầm giọng nói, "Xin lỗi."

Thẩm Du Tu ngẩng mặt lên, nhìn chiếc đèn trần trên hành lang, môi cậu run run hai lần phảng phất như đang tự lẩm bẩm, "Bùi Tự."

Thẩm Du Tu còn chưa nói gì, bàn tay đang rủ xuống đầu gối của Bùi Tự nhấc lên di chuyển về phía trái, như là một thói quen, nặn nặn ngón tay Thẩm Du Tu.

Cảm giác ấm áp dễ chịu từ đầu ngón tay truyền tới, Thẩm Du Tu không lập tức rút ra, "Cậu..."

Câu hỏi đến bên môi, điện thoại di động bỗng run lên chẳng ngừng. Thẩm Du Tu định ấn cúp máy, nhưng vừa nhìn màn hình, hiếm thấy thật, là Tô Du gọi tới.

Thẩm Du Tu bất ngờ ngoài ý muốn, do dự hai giây rồi ấn nghe, "Alo?"

Bùi Tự giương mắt nhìn Thẩm Du Tu bỗng nghiêm túc hẳn lên, ngoan ngoãn giữ yên lặng ngồi ở bên cạnh không nói lời nào.

"Con không có ở nhà?" Giọng Tô Du gần như không ra hơi, rõ là do không có bao nhiêu sức lực nên suy yếu, "Mẹ mới di dạo phố xong, ba con bảo mẹ tới chỗ nhà thuê tìm con, nói lát nữa ông ấy sẽ đến sau, ông ấy có việc muốn nói chuyện với con."

Thẩm Du Tu hơi đau đầu, lúc cậu còn học trung học, vợ chồng Thẩm Diệu Huy thỉnh thoảng vẫn hay chơi trò không mời mà tới như vậy. Sau khi trưởng thành, số lần dần dần giảm bớt, chẳng biết hôm nay có chuyện gì xảy ra mà họ lại đột ngột tập kích.

Căn nhà kia vẫn còn vài đồ vật của Bùi Tự, nếu tỉ mỉ quan sát, chắc có thể phát hiện ra dấu vết sinh hoạt của hai người đàn ông. Thẩm Du Tu không rõ Tô Du có để ý không, kiên trì nói, "Con không ở nhà, công ty có chút chuyện nên con đi công tác ở nơi khác. Nếu là việc gấp, mẹ chờ hai ngày sau con về rồi chúng ta bàn bạc."

"Vậy à." Tô Du không rõ ràng chuyện công ty cho lắm, không hề nghi ngờ.

Nếu tiến hành từng bước hoàn thành chuyện Thẩm Diệu Huy dặn dò, Thẩm Du Tu đoán cô sẽ cúp máy ngay, đổi cách đuổi khéo, "Mẹ về sớm chút đi, trong nhà trọ đó hơi bừa bộn, mẹ nhớ gọi vài người tới dọn dẹp quét tước thay con nhé."

"À, được."

Tiếng đóng cửa vang ra từ điện thoại, Thẩm Du Tu đoán là bà đã rời khỏi nhà trọ, bèn thở phào nhẹ nhõm. Đang định cúp máy, Tô Du ở đầu dây bên kia bỗng nói: "Con ra ngoài mấy ngày mới về đấy? Đồ ăn trong tủ lạnh hỏng cả rồi, không ăn được. Mấy cái đó mẹ sẽ vứt đi, con muốn ăn gì? Lát nữa mẹ nói cho bảo mẫu biết để bà ấy mua một ít."

Thẩm Du Tu cầm di động run lên trong phút chốc. Sự quan tâm nhàn nhạt của cha mẹ luôn vô tình hiện hữu, cậu luôn không thể học được cách tiếp nhận thỏa đáng, như là hai mươi mấy năm qua, Thẩm Du Tu cũng học được cách không đặt hy vọng ở họ.

"Ăn gì cũng được ạ."

"Đúng rồi, Diệu Huy nói cô Bàng... Con không thích cũng chẳng sao." Tô Du nói, như thể bà và Thẩm Diệu Huy bỗng trở thành người thấu tình đạt lý, trở thành đôi cha mẹ yêu thương thấu hiểu con cái như những nhà khác, "Nhưng mà con phải tìm ngày nào đó đi gặp chú Bàng nói cho rõ ràng."

Thẩm Du Tu hơi bối rối không biết làm sao cho đúng, "Cảm ơn. . .Mẹ."

Tô Du ừ một tiếng, "Xong việc con về sớm một chút nhé."

"Con biết rồi." Thẩm Du Tu chủ động nói, "Mẹ về nhà cẩn thận, chú ý sức khỏe."

Bùi Tự không nói câu nào, yên lặng nghe hết cuộc điện thoại này. Khi Thẩm Du Tu nói ra đại từ xưng hô độc nhất kia, hắn cảm nhận được một cảm giác kì lạ khó diễn tả bằng lời. Những ngón tay mà hắn đang nắm vô thức đổ một lớp mồ hôi mỏng, nhanh chóng bốc hơi như sóng biển kia ập đến rồi lại kéo đi, mà hai bọn họ lại dập dìu trôi nổi trên mặt biển mặn chát.

"Mẹ anh?"

"Ừm." Thẩm Du Tu gọi điện thoại xong, thất thần một hồi lâu, khi Bùi Tự hỏi cậu mới hoàn hồn.

Tầm mắt Thẩm Du Tu chạm đến hai bàn tay đang nắm của bọn họ, nhẹ nhàng nhúc nhích đụng vào ngón tay mềm mại của Bùi Tự, chậm rãi rút tay ra, "Tôi đi đây."

Trên mặt Bùi Tự không có biểu cảm sương gió gì, giơ tay nắm cánh tay Thẩm Du Tu, có hơi phiền muộn gọi tên cậu một lần, "Thẩm Du Tu."

Thẩm Du Tu đi tới cửa bệnh viện, cậu nghiêng người giãy giãy tay với Bùi Tự ý bảo cậu thả ra. Ánh mắt cậu lướt qua vai Bùi Tự, trông thấy Bùi Lệ đang đỡ một người đàn ông trung niên đùi băng kín mít đi tới, cậu cảm thấy có vài câu chẳng thể tiếp tục nói trong cái đêm rối loạn này, bèn lên tiếng, "Cậu chăm sóc người nhà cậu đi, tôi mệt, muốn về nhà ngủ."

Bùi Tự quay đầu nhìn phía sau, không biết hai người kia đã nghe được gì rồi, không thể không buông ra trước, chỉ là vẫn kiên trì không để cho khoảng cách hai người quá xa. Dưới ánh đèn, bóng dáng của hắn che phủ đường nét trên mặt Thẩm Du Tu, "Bao giờ anh quay về?"

"Ngày mai." Thẩm Du Tu biết hắn đang nhắc tới thành phố A, cũng lười trốn tránh, "Còn cậu thì sao?"

Bùi Tự đứng ở trong bóng tối nhưng vẻ mặt hắn không hề u ám, "Chắc là hai ngày tới, Bùi Lệ còn phải đi học mà."

Thật ra Thẩm Du Tu hỏi xong thì có hơi hối hận, cho đến tận ngày hôm nay, cậu vẫn luôn tự nhủ bản thân không cần nói những lời quan tâm đến việc Bùi Tự phải làm gì tiếp theo. Cậu tằng hắng một cái, cười cười với Bùi Lệ rồi quay người lái xe đi.

"Sao anh Thẩm đi nhanh quá vậy?" Bùi Lệ đứng bên cạnh Bùi Tự, nói nhỏ với hắn.

Bùi Tự không đáp, muốn đỡ Cảnh Chinh Minh thay cô, "Anh ấy về nhà nghỉ ngơi."

Cảnh Chinh Minh không thể tự mình đứng thẳng nhưng Bùi Lệ lại không để cho cậu đỡ giúp, cô nghiêng đầu nói, "Chú Cảnh, chú đói bụng không? Chú Lý đưa chú về khách sạn nha? Con và anh hai đi mua chút đồ ăn."

"Được rồi." Trong bệnh viện, đội trưởng Lý cuối cùng cũng bước ra, cầm theo một túi hóa đơn thuốc, vỗ vai Cảnh Chinh Minh, "Cả buổi vẫn chưa ăn cơm tối, ông Cảnh à, để hai đứa bé này đi mua đi."

"Được." Tuy Cảnh Chinh Minh bị thương nhưng tinh thần vẫn rất sáng láng, "Cẩn thận một chút, ở chỗ không quen thuộc thì đừng đi xa quá."

"Dạ dạ!" Bùi Lệ vẫy taxi, tiễn hai người đi rồi mới xoay người mím môi cười nói, "Anh, anh muốn ăn gì?"

"Tùy em." Bùi Tự nói, "Em định mua ở đâu?"

"Gần đây chắc là có cửa hàng thức ăn nhanh, chúng ta gọi vài món mang đi nha." Bùi Lệ vòng tới cạnh Bùi Tự, kéo tay hắn mà nói, "Anh có muốn gọi một phần cho anh Thẩm không?"

Bước chân của Bùi Tự dừng lại, chậm hơn cô nửa bước nhưng rồi bắt kịp rất nhanh, "Gửi anh ta?"

"Cảm ơn anh ấy đưa anh tới đó." Bùi Lệ đi cùng hắn tới trước một cửa tiệm ở chếch phía đối diện bệnh viện, con ngươi màu trà lúng liếng ánh lên ý cười, "Anh cũng rất muốn cảm ơn anh Thẩm đúng không?"

Bùi Tự nở nụ cười, giơ tay nhẹ nhàng ấn ấn trán cô.

"Anh có muốn đi hay không đó?" Bùi Lệ lắc lắc đầu, như bé thú nhỏ ngoan ngoãn cọ vào tay hắn, "Em còn nhớ lần trước anh Thẩm rất thích ăn cay."

"Không cần." Bùi Tự dừng vài giây sau khi nói ra một đáp án phủ định, "Lúc về rồi_____"

Hắn còn chưa nói hết câu nhưng Bùi Lệ đã hiểu, cô im lặng quan sát trong chốc lát, hai mắt cong cong, "Được nha."

Hai anh em đứng dưới ánh sáng mờ nhạt của ba chiếc bóng đèn tròn hình cầu, bên cạnh bếp nấu, yên tĩnh chờ đợi. Bùi Lệ dựa vào vai Bùi Tự, cô ngáp một cái rồi nhỏ giọng nói, "Anh."

Cô nắm chặt tay, thỏ thẻ ậm ừ bình luận không có căn cứ bằng giọng nói nhỏ như muỗi kêu, "Em cảm thấy trước giờ anh chưa từng như vậy."

Bùi Tự nhẹ nhàng sờ tóc cô như lời đáp, nhàn nhạt nói, "Anh biết."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top