Vốn dĩ Tô Bạch đói, sandwich cũng chỉ có thể lót bụng, giờ phút này mùi đùi gà thơm nức ở trước mắt, hắn không nhịn xuống ăn nhiều mấy miếng.
Lục Văn Tông đem gà nướng thả lại trên giá, đôi tay vòng eo Tô Bạch, vùi đầu ở cổ vai hắn.
Khoang mũi tràn đầy vị sữa ngọt ngào.
"Cắt"
Kế tiếp không có suất diễn của Tô Bạch, mà là một đoạn Lục Văn Tông đánh diễn.
Đây là cốt truyện tương đối quan trọng trong tương lai, vốn dĩ không nên quay vào hôm nay, nhưng mà đạo diễn Thân nhìn thấy khoảng cách từ nơi này đến khách sạn khá xa, nhiều người như vậy tới đây mới chỉ một lần cũng thực lao lực, liền không nghĩ lại phải lăn lộn tiếp, ở trên xe liền gọi điện thoại đem diễn viên kêu tới, quyết định quay luôn cảnh này trong hôm nay.
Đoạn đánh diễn này thực phức tạp, phỏng chừng yêu cầu quay thật lâu, mọi người đều ở trên nền tuyết đông lạnh nửa ngày, đạo diễn Thân để mọi người nghỉ mười phút trở ra.
Chờ trở lại trong xe, Tô Bạch vội vàng đem mấy miếng dán giữ ấm nhét vào trong lòng ngực Lục Văn Tông "Anh đều dán lên đi."
Hắn vừa rồi ở bên ngoài không bao lâu cũng đều bị đông lạnh đến không chịu được, thời gian quay đánh diễn của Lục Văn Tông khẳng định dài, đến lúc đó vừa mệt vừa đói lại lạnh.
Hắn hối hận ăn luôn cái sandwich kia.
Nghĩ nghĩ, Tô Bạch da mặt dày đi đến xin đạo diễn Thân gà nướng
Đạo diễn Thân đối với này không ý kiến, Tô Bạch vội vàng cầm gà nướng trở về đặt ở trong túi, bẻ xuống một cái đùi gà khác "Anh ăn trước cho nóng, có mà lót bụng."
Kỳ thật bao nhiêu lạnh này đối với Lục Văn Tông cũng không coi là gì, lần này đánh diễn cũng xa xa không xem như đóng phim kiếp sống trung mệt nhất, hắn sớm đã thành thói quen.
Chính là nhìn thấy Tô Bạch bận lên bận xuống chuẩn bị, hắn đột nhiên cảm thấy có người bồi ở bên người quan tâm cũng khá tốt.
Tiếp nhận đùi gà, Lục Văn Tông thực nể tình cắn một ngụm, cảm giác ấm áp một đường chảy xuôi tiến trong lòng.
"Cảm ơn." Hắn cười cười.
Tô Bạch thấy hắn cười, chính mình cũng cao hứng, bất quá hắn vẫn lo lắng cho Lục Văn Tông.
Vì thế hắn tự mình đem miếng dán giữ ấm dán lên cho hắn, giúp hắn sửa sang lại quần áo.
Tô Bạch là lần đầu tiên chiếu cố người khác như vậy, động tác có chút vụng về, tầm mắt Lục Văn Tông vẫn luôn ngừng ở trên người hắn, một khắc cũng chưa rời.
Hai người ai cũng không nói chuyện, không khí lại phá lệ hài hòa an bình.
Mười phút trong giây lát liền trôi qua, đạo diễn Thân tập hợp mọi người lại, Tô Bạch cũng muốn theo đi xuống, lại bị Lục Văn Tông trực tiếp ấn trở về trong xe.
Dáng người cao lớn che ở cửa xe, biểu tình hắn nghiêm túc không cho phép cự tuyệt "Ngồi ở trong xe, không được ra ngoài"
Tô Bạch ngoan ngoãn gật đầu, nghĩ thầm chờ thời điểm Lục Văn Tông đóng phim hắn lại đi ra ngoài cũng không sao, lần này đạo diễn Thân mang nhân thủ không nhiều lắm, trong thời điểm nghỉ ngơi hắn còn có thể giúp một chút.
Nhưng mà hắn nghe thấy Lục Văn Tông lại nói thêm một câu "Nếu không nghe lời mà chạy loạn, tôi sẽ ở trước mặt mọi người ôm em trở về."
Nói xong hắn liền đóng cửa rồi đi, lưu Tô Bạch với gương mặt nóng lên ngồi ở trong xe.
Khó có thể tưởng tượng được Lộ Thần cao lãnh sẽ nói ra loại lời nói này.
Hiện tại hắn biết được fan CP của hai người bọn họ lợi hại, nhân viên công tác phỏng chừng cũng có không ít, hắn không dám tưởng tượng nếu thật sự bị Lục Văn Tông ôm trở lại xe, mọi người sẽ truyền thành cái dạng gì.
Trong lòng lộn xộn, bên ngoài một vòng người vây quanh hắn cũng nhìn không thấy, chỉ có thể nghe thấy thanh âm lách cách lang cang.
Trong xe chỉ có mỗi hắn, ngày hôm qua Tô Bạch bị lăn lộn cơ hồ không ngủ được, cả người vô lực, hôm nay lại dậy sớm bôn ba đi đường dài, hiện tại an tĩnh một lát hắn liền cảm thấy buồn ngủ.
Hắn có nghĩ thầm chờ, lại bất tri bất giác đã ngủ say.
Không biết qua bao lâu, Tô Bạch cảm giác được cửa xe mở ra, gió lạnh từ trên người cuốn quá.
Hắn đột nhiên ngồi dậy, phát hiện Lục Văn Tông đang ngồi ở bên người hắn, đầu vai còn mang theo tuyết, trên mặt dính máu đỏ tươi, ở trên làm da trắng bạch đặc biệt thấy được, nhìn thấy ghê người.
"Quay xong rồi?" Tô Bạch ngơ ngác hỏi.
"Ừ" Lục Văn Tông dùng khăn lông ướt chà lau máu trên mặt, cho đến khi không còn một giọt.
Sau đó hắn lại lần nữa đem Tô Bạch ấn nằm xuống, ngữ khí cường thế "Ngủ tiếp đi, ngày hôm qua khẳng định không ngủ ngon."
Hắn không đề cập tới còn tốt, nhắc tới Tô Bạch liền nhịn không được nhớ tới giấc mộng bị Lục Văn Tông khi dễ cả đêm.
Tô Bạch hoàn toàn lên tinh thần.
Hắn bị Lục Văn Tông ấn không thể dậy được, liền duỗi tay bắt lấy tay hắn, làm Tô Bạch kinh ngạc chính là tay Lục Văn Tông cư nhiên so với hắn còn ấm áp hơn.
Lục Văn Tông cũng phát hiện tay Tô Bạch lạnh, đem tay hắn cầm ở trong lòng bàn tay.
Vì thế Tô Bạch cuộn chân lại, bản thân chẳng những bị đè nặng đôi tay còn bị chế trụ, nằm trên ghế ngồi cảm giác thực không an toàn.
Hắn muốn giãy giụa, vừa nhấc đầu liền thấy Lục Văn Tông khép lại mắt dựa vào lưng ghế, thoạt nhìn có điểm mỏi mệt.
Xoa bóp lòng bàn tay hắn, Tô Bạch ý bảo đối phương buông tay.
Lục Văn Tông trợn mắt xem hắn, Tô Bạch tránh thoát khỏi trói buộc, ngồi dậy "Anh nằm xuống ngủ đi, tôi hiện tại một chút cũng không buồn ngủ."
Hắn nói xong khiến cho đầu Lục Văn Tông cũng giống chính hắn khi nãy mà nằm xuống, nhưng mà Lục Văn Tông lớn lên so với Tô Bạch cao hơn, cho dù là nửa nằm cũng nằm không được.
Tô Bạch đang muốn đi ra chổ khác để nhường chổ cho hắn, liền thấy Lục Văn Tông trực tiếp nằm đến trên đùi hắn
Đầu trọng lượng không nhẹ, chân Tô Bạch ngứa không được, lại không thể quấy rầy hắn, đành phải mân khẩn môi nhẫn nhịn.
Nhưng mà bàn tay Tô Bạch bị Lục Văn Tông bắt lấy cũng đáp ở trên đùi Tô Bạchx
Đầu ngón tay tái nhợt rũ ở phần bên trong đùi Tô Bạch, hắn trong nháy mắt run run vì ngứa, lại nhìn thấy Lục Văn Tông đã ngủ, hô hấp ấm áp đều phun ở trên đùi hắn.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ xe dừng ở sau cổ Lục Văn Tông, làn da phiếm lãnh lại trắng.
Tô Bạch nhịn không được cảm khái, liền đến cái ót nhìn đều cũng lạnh như băng, so tuyết bên ngoài còn lạnh hơn, ngủ rồi cũng không ấm một chút.
Bất quá hắn lớn lên cũng thật đẹp a.
Tô Bạch nhịn không được thò lại gần, từ góc độ của mình Tô Bạch có thể nhìn thấy mặt nghiêng của Lục Văn Tông khi ngủ, lông mi vừa dài vừa cong, như là có thể câu dẫn lòng người, đuôi mắt hẹp dài, sắc môi thực thiển, ngũ quan đều bị tinh điêu tế trác quá, chưa thấy qua thời điểm hắn khó coi bao giờ.
Trong xe thực an tĩnh, Tô Bạch nghĩ nếu buổi sáng mỗi ngày vừa mở mắt liền thấy khuôn mặt như vậy, tâm tình khẳng định thực hảo.
Nếu Lục Văn Tông là nữ sinh hắn khẳng định sẽ theo đuổi, hơn nữa là lì lợm la liếm mà theo đuổi.
Đáng tiếc không có nếu như, Tô Bạch không nhìn nữa, hắn dựa vào lưng ghế mị một hồi.
Không quá bao lâu, chuông điện thoại thình lình vang lên.
Tô Bạch bị dọa đến nhảy dựng, đang muốn điều nhỏ giọng liền thấy Lục Văn Tông đã tỉnh.
Lục Văn Tông từ trên đùi Tô Bạch ngồi lên, đáy mắt một mảnh thanh minh, không hề có buồn ngủ.
Hắn ngồi dậy nhìn về phía Tô Bạch, là mẹ hắn gọi đến, mặc dù trong lòng không muốn bắt máy nhưng cũng chỉ có thể bắt máy.
"Mẹ" Thanh âm Tô Bạch héo héo.
"Lúc trước con nói con chưa có bạn gái đúng không? Vừa lúc con gái của Trịnh Cầm mới từ nước ngoài trở về, nói là fans của con, các con sắp xếp một ngày nào đó rồi gặp mặt đi."
Tô Bạch buồn bực đến không được "Vẫn còn không quá hai năm, con muốn tìm thấy người con chính!"
"Con vẫn luôn ở đoàn phim đóng phim thì tìm như thế nào? Trong nhà đã không phản đối việc con tìm người trong vòng giải trí, cùng nữ diễn viên trong đoàn phim cũng không được sao? Một người con cũng đều không thích?"
Gãi gãi tóc, trong lòng hắn mạc danh sinh ra một cổ bực bội.
"Con không có thích ai hết."
"Cho nên phải đi, nhiều tương mấy cái cũng không chỗ hỏng, bà ngoại con thân thể không tốt, muốn sớm một chút thấy con kết hôn, ngày nào đó con có thời gian liền đi gặp mặt đi."
Môi Tô Bạch mân khẩn, đột nhiên nói "Kỳ thật con thích nam nhân."
Hắn bàn tính thả xuống một tin tức lớn, nói chính mình thích nam nhân, trong nhà cổ hủ như vậy khẳng định không tiếp thu được, như vậy hắn có thể kéo dài thêm mấy năm.
Đợi khi nào tìm được người con gái hắn thì lại nói chính mình bị bẻ thẳng, lúc đó người trong nhà sẽ có cảm giác với cô gái đó, điểm mấu chốt sẽ phóng tương đương thấp.
Điện thoại đối diện quả nhiên trầm mặc.
"Thật đúng là...... Trách không được."
"Cái gì?" Tô Bạch ngốc.
"Trách không được từ nhỏ đến lớn đến một người bạn gái cũng không có, con đã quên khi còn nhỏ ở đường cái nhìn thấy một tiểu nam sinh xinh đẹp thì con trực tiếp đi không đặng, một hai phải ôm người ta chụp chung một tấm, ảnh chụp hiện tại mẹ vẫn còn giữ."
Tô Bạch từng đợt xấu hổ, nghĩ thầm muốn phản bác chính mình chỉ cảm thấy hắn lớn lên đẹp, nhưng mà vừa rồi chính hắn nói thích nam nhân, không có khả năng xoay mặt liền đổi ý.
Hắn chỉ có thể nhéo da đầu, thừa nhận.
"Đúng vậy, kỳ thật khi còn nhỏ liền có dấu hiệu, cho nên mọi người không cần lại giới thiệu phụ nữ cho con, để con từ từ tìm đàn ông con thích!"
Nói xong Tô Bạch thật sự chịu không nổi, nhanh chóng ngắt máy.
Thở phào một hơi, liền trông thấy ánh mắt Lục Văn Tông như đang suy tư gì đó.
Trong nháy mắt da đầu Tô Bạch tê dại.
Hắn vừa rồi kích động liền quên Lục Văn Tông còn ở bên người hắn, hơn nữa trong xe nhỏ như vậy, đối thoại giữa hắn và mẹ khẳng định Lục Văn Tông đã nghe thấy tất cả!
Tô Bạch thẹn thùng hận không thể chui vào khe đất, lỗ tai hồng hồng giải thích "Vừa rồi tôi chỉ không muốn đi xem mắt nên mới gạt mẹ tôi"
Lục Văn Tông ánh mắt dừng ở khuôn mặt phiếm hồng của hắn, cố ý trêu Tô Bạch "Thích nam nhân cũng không quan hệ, tôi sẽ không nói ra ngoài."
Tô Bạch cảm thấy chính mình vô pháp giải thích rõ ràng, thần sắc uể oải tựa lưng vào ghế ngồi.
"Thực cảm ơn."
Lục Văn Tông nhìn chằm chằm hắn nhìn một hồi, đột nhiên đem người ôm vào trong lòng ngực, đem đầu chôn thật ở sâu cổ vai đối phương.
Tô Bạch ngốc ngốc bị hắn ôm.
Lục Văn Tông nhắm mắt lại, ở bên tai hắn thấp giọng an ủi "Không cần khẩn trương, tôi biết em không thích nam nhân."
Không biết vì cái gì, Tô Bạch tổng cảm thấy thời điểm Lục Văn Tông nói ra những lời này cảm xúc không quá tốt.
Nhưng tốt xấu là tin tưởng hắn, Tô Bạch cảm động ôm chặt Lục Văn Tông, ngữ khí mềm mại "Quả nhiên vẫn là anh tốt nhất."
Xe một đường trở về khách sạn, bởi vì hôm nay mọi người đều thực lãnh đồng thời chính đạo diễn Thân cũng bị đông lạnh đến chảy nước mũi, vì thế buổi diễn đêm nay bị hủy bỏ.
Tô Bạch trở lại khách sạn hảo hảo tắm rửa, thấy tin nhắn được gửi đến.
【 Tiểu Bạch Bạch, hôm nay cậu cảm giác thế nào? 】
Hắn nghĩ nghĩ trực tiếp gọi qua Hạ Tuấn Sinh.
"Tiểu Bạch Bạch, hôm nay cậu thế nào a?"
"Tớ xác nhận tớ khẳng định không cong, tớ thật sự không thích thân thể nam nhân, nhiều lắm chính là mắc nhan khống quá nghiêm trọng."
Hạ Tuấn Sinh trầm mặc một hồi, đột nhiên nói: "Không nhất định, cậu lại chưa thấy qua cơ thể Lộ Thần"
"Chính là tớ mỗi ngày có thể thấy ta chính mình, không phải đều lớn lên không sai biệt lắm sao?" Tô Bạch phi thường không cho là đúng.
"Sao có thể không sai biệt lắm!" Hạ Tuấn Sinh kích động lên "Tuy rằng Lộ Thần chưa cởi quần áo bao giờ, nhưng nhìn thông qua bộ dạng mặc quần áo cũng đều biết dáng người khẳng định thực đẹp a, cậu mắc bệnh nhan khống như vậy vạn nhất cảm thấy dáng người đối phương đẹp lại thích thì sao?"
Tô Bạch nhíu nhíu mày "Không thể, dáng người cùng mặt là không giống nhau, tớ khẳng định đối với dáng người không có cảm giác gì"
"Lời này trước hết đừng nói, nếu có cơ hội cậu nhìn xem sẽ biết."
Tô Bạch nghe một chút liền cảm thấy không thích hợp "Tớ như thế nào cũng có cảm giác cậu đã nhận định tớ cong rồi nhỉ? Lời trong lời ngoài đều thực kỳ quái a!"
Editor: @phomaivasuamilo
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top