Chương 39
Trước màn ảnh đạo diễn Thân nhìn một màn này thiếu chút nữa đã quên kêu ngừng.
Chờ ông ta xem lại một màn ảnh vừa rồi, tuy là ông ta đã nhìn quen trường hợp lớn này cũng nhịn không được mà nhướng mày.
Này, thật sự là sờ a
Ông ta nhịn không được lại phóng lớn lên, thông qua động tác của Văn Tông cùng phản ứng của Tiểu Tô hoàn toàn xác nhận.
Sờ đến cũng thật rắn chắc.
Đạo diễn Thân sách một tiếng, hai vị này giác ngộ thật sự rất cao, thực chuyên nghiệp...... Cũng may mắn đều là nam nhân.
Nghe được đạo diễn kêu ngừng, Tô Bạch bị Lục Văn Tông ôm nửa ngày đến khi rời khỏi lòng ngực của hắn thế nhưng trong lòng có điểm trống trãi.
Hắn đột nhiên cảm thấy chính mình nên tìm bạn gái, cũng không thể cô đơn mãi như vậy được.
Xuống giường mặc quần áo, Tô Bạch cúi đầu xem di động, người nhà hắn lại bắt đầu nhắn tin đến hỏi chuyện bạn gái của hắn.
Trong nhà lúc trước kiên quyết phản đối Tô Bạch tiến giới giải trí, cuối cùng bởi vì Tô Bạch đáp ứng sẽ nhanh chóng kết hôn mới cố mà đồng ý, hiện tại kỳ hạn ước định chỉ còn hai năm.
Xem tư thế gần đây của ba mẹ mình, nếu hắn không kết hôn thì hoặc là rời khỏi giới giải trí, hoặc là bọn họ sẽ trực tiếp tuyển cho hắn một đối tượng môn đăng hộ đối.
Tô Bạch sầu không thôi, thật ra hắn cũng muốn tìm, nhưng mà một chốc một lát cũng tìm không thấy được người mình thích.
Dư quang nhìn về Lục Văn Tông, vị ảnh đế này xuất đạo đã nhiều năm như vậy vẫn luôn không có tai tiếng, quá cũng khá tốt, hắn cảm thấy chính mình hẳn là hướng Lộ Thần học tập học tập.
Nghĩ nghĩ liền phát ngốc, yên lặng nhìn chằm chằm Lục Văn Tông mặc vào tay áo lông vũ, ngón tay thon dài sắc như bạch ngọc, mạch máu trên mu bàn tay nhìn thực lạnh, làm người khác nhớ tới từ băng cơ ngọc cốt này
Tô Bạch nhịn không được cảm khái, nếu Lục Văn Tông là nữ sinh khẳng định rất đẹp.
Lục Văn Tông đã nhận ra ánh mắt của Tô Bạch, quay đầu hỏi hắn, "Làm sao vậy?"
Tô Bạch đột nhiên hoàn hồn, nghĩ đến chuyện trong nhà thúc giục, nghĩ thầm nên nghe ý kiến của Lục Văn Tông một chút.
"Hôm nay tôi có thể ngồi nhờ xe anh trở về có được không?"
Lục Văn Tông có điểm kinh ngạc, bất quá vẫn gật đầu nói "Được"
Triệu Sách thành thành thật thật đi theo Trương Nhiêu, Tô Bạch mặc trên người áo lông vũ thật dày ngồi ở trên xe Lục Văn Tông, ngoài cửa sổ đình đài lầu các ánh đèn minh minh diệt diệt, tim Tô Bạch cũng có chút loạn.
"Tôi lúc trước vì có thể tiến vào giới giải trí đã đáp ứng nội trong hai năm sẽ kết hôn," Tô Bạch cau mày, ánh mắt có chút mê mang "Chính là hiện tại tôi vẫn không có thích cô gái nào."
Tô Bạch cúi đầu hỏi Lục Văn Tông "Tôi không nghĩ sẽ tùy tiện tìm đại một người mà kết hôn, càng không muốn bị bắt cùng với người mà được ngừoi nhà tôi chọn ở bên nhau, anh có kiến nghị gì không?"
Không khí trầm mặc một lát, hắn nghe thấy tiếng nói trầm thấp của Lục Văn Tông, như là biển sâu dẫn người sa đọa ma.
"Em khẳng định sẽ tìm được người mình muốn kết hôn nội trong hai năm"
Tô Bạch kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, ngoài cửa sổ minh ám đan chéo quang mang chiếu vào trên mặt Lục Văn Tông, Tô Bạch không thấy rõ cảm xúc của hắn.
"Vì thứ gì mà anh lại khẳng định như vậy?"
Lục Văn Tông để sát vào Tô Bạch, Tô Bạch nhìn dáng vẻ của hắn liền biết hắn có chuyện quan trọng, vẻ mặt nghiêm lại vội vàng thò lại gần.
Hắn cúi người ở bên tai Tô Bạch "Tôi tính ra được."
Tô Bạch xì cười, thấy Lục Văn Tông khó được nghiêm trang nói giỡn, tâm tình của hắn cũng mạc danh tốt lên không ít.
Hắn phối hợp hỏi "Đại sư người linh như vậy sao, vậy anh cảm thấy tôi sẽ cùng ai kết hôn?"
"Thiên cơ không thể tiết lộ."
Tô Bạch cắt một tiếng, liền thấy Lục Văn Tông nghiêm mặt nói: "Kết hôn là đại sự, liền tính nếu rời khỏi giới giải trí cũng tuyệt đối không thể cùng người mình không thích ở bên nhau."
Tô Bạch ngẩng đầu lên liền đâm thẳng vào ánh mắt Lục Văn Tông, trong mắt Lục Văn Tông phảng phất có sao trời, chỉ cần liếc mắt một cái như là có thể đem người hít vào trong.
Quơ quơ thần, Tô Bạch cảm thấy chính mình phía trước xác thật để tâm vào chuyện vụn vặt.
Cùng lắm thì liền rời khỏi giới giải trí, hắn lại là người có thói ở sạch như vậy nếu là tìm cái chính mình không thích nhật tử còn quá bất quá.
"Tôi đã biết." Tô Bạch nghiêm túc gật đầu.
"Đúng rồi, vậy anh tính toán khi nào kết hôn a?" Tô Bạch đột nhiên hỏi hắn "Tôi thấy anh giống như một chút cũng không nóng vội."
Lục Văn Tông dựa lại vào lưng ghế, nửa khuôn mặt giấu ở trong bóng ma, thấy không rõ biểu tình.
"Nguyên bản không tính toán kết hôn, gần đây thì thay đổi chủ ý."
Tô Bạch kinh ngạc, chẳng lẽ gần đây Lục Văn Tông đã có người yêu thích? Vẫn là đột nhiên cảm thấy cô độc tính toán tìm một cái.
"Vì cái gì lại sửa chủ ý?" Tô Bạch kinh ngạc nói.
Lục Văn Tông cười cười "Em về sau sẽ biết."
Tô Bạch sách một tiếng, còn chơi thần bí, nhìn dáng vẻ hẳn là muốn công khai.
Khó trách vẫn luôn không diễn phim cảm tình, diễn phim tình cảm cũng là diễn cùng nam nhân, khẳng định là sợ cô nàng ghen.
Có thể trở thành bạn gái của Lục Văn Tông thì người đó thực rất may mắn, nếu Tô Bạch là nữ sinh chắc chắn hắn sẽ hâm mộ chết mất.
Tô Bạch hướng hắn chớp chớp mắt "Vậy trước tiên chúc mừng anh!"
Khóe môi Lục Văn Tông gợi lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tô Bạch " Trước tiên cũng chúc mừng em."
Chờ trở lại khách sạn, Tô Bạch phỏng chừng thời gian không sai biệt lắm liền gọi điện Triệu Sách.
Thời điểm Triệu Sách nhận được điện thoại tương đương kinh ngạc, Tô Bạch vì cái gì lại gọi cho hắn?
Hắn tiếp nhận điện thoại, "Tô ca hảo."
Tô Bạch cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng "Tiểu Triệu a, sinh nhật Văn Tông sinh nhật không phải chuẩn bị đến rồi sao? Tôi muốn hỏi cậu một chút về mấy món Văn Tông thích, cậu đừng nói với anh ấy"
Triệu Sách nghe thế liền minh bạch, vì thế hắn cười tủm tỉm nói "Yên tâm đi Tô ca ta khẳng định bảo mật, đến nỗi Lục ca thích cái gì......"
Hắn trầm mặc.
Lục Văn Tông ngày thường sinh hoạt khắc chế đến cơ hồ là trình độ biến thái, trước nay không thấy hắn đối với cái gì có đặc thù thiên hảo.
Thậm chí trước kia Triều Sách hắn thường xuyên cho rằng đối phương là người máy, ở gần mới có điểm nhìn giống bộ dạng người sống.
Hắn thiệt tình cảm thấy Tô Bạch chi bằng đưa đến một ít quà tặng lung tung rối loạn còn không bằng ôm Lục ca một chút để khiến hắn vui vẻ.
Bất quá lời này vô pháp nói với Tô Bạch, Triệu Sách phát sầu nắm nắm tóc.
Tô Bạch nghe thấy điện thoại bên kia nửa ngày cũng chưa phát ra thanh âm, thầm nghĩ muốn tao(?).
Triệu Sách không phải cũng không biết Lục Văn Tông thích cái gì đó chứ.
Xem ra Lục Văn Tông ngày thường thực thu liễm cảm xúc chính mình, căn bản nhìn không ra hắn thích cái gì.
Ngay cả Tô Bạch cùng hắn ăn cơm nhiều lần như vậy cũng nhìn không ra tới Lục Văn Tông thích ăn nói món nào, hắn tựa như người máy ăn chay mặn phối hợp hoàn toàn hợp lý, cũng không kén ăn, như là không có vị giác.
Chỉ có duy nhất hai lần Tô Bạch nhìn thấy Lục Văn Tông ăn không quá khỏe mạnh, là cái lần hắn mời Lục Văn Tông ăn lẩu cùng thịt nướng......
Tô Bạch đột nhiên lý giải cảm thụ của Triệu Sách "Tôi đại khái cũng đã minh bạch ý tứ của cậu, cảm ơn."
Điện thoại đối diện Triệu Sách đều ngốc, hắn cái gì cũng chưa nói thì Tô Bạch làm sao có thể tự lý giải?
Vì phòng ngừa hiểu lầm Triệu Sách vội vàng giải thích, "Tôi cảm thấy Lục ca không thiếu những đồ quý, không bằng anh đưa một ít đồ vậy có ý nghĩa"
Lại là đưa đồ vật có ý nghĩa......
Tô Bạch treo điện thoại suy tư một hồi, bỗng nhiên nghĩ đến nên làm cái gì rồi.
Sáng sớm hôm sau, bên ngoài hạ khởi tiểu tuyết, hôm nay Tô Bạch khoác một cái nạm bạc văn đại mao(?) màu trắng, khiến cho một khuôn mặt hắn càng thêm trong sáng tuyết trắng.
Cảnh đầu không có suất diễn của Lục Văn Tông cho nên hắn tới chậm, không có đối phương lạnh như băng đứng ở bên cạnh Tô Bạch còn có điểm không thích ứng.
Một lát sau Giang Đồng Nhan cũng tới, nhìn thấy Tô Bạch tức khắc trước mắt sáng ngời.
Thật sự cực kỳ giống quý khí tiểu công tử.
"Tô ca hảo" Giang Đồng Nhan nói lời chào hỏi.
Tô Bạch hướng cô nàng cười một cái, nghĩ đến bộ dạng ngày hôm qua đối phương xoay người liền chạy, đột nhiên có điểm tò mò.
Hắn châm chước hỏi "Nam nhân cùng nam nhân ôm một chút rất kỳ quái sao? Ngày hôm qua vì cái gì mà cô lại biểu tình như vậy?"
Giang Đồng Nhan nghĩ đến bộ dạng ngày hôm qua Tô Bạch ôm eo Lộ Thần làm nũng, trong lòng quả thực muốn điên cuồng hò hét! Các anh mới không phải cái gọi là ôm một chút!
Bất quá cô nàng không có khả năng cùng Tô Bạch nói như vậy, vạn nhất hắn vì tị hiềm sẽ không cùng Lộ Thần tiếp xúc thì phải làm sao bây giờ?
Vì thế Giang Đồng Nhan làm bộ vẻ mặt không có việc gì "Nam nhân ôm không kỳ quái a! Chẳng qua vừa vặn gần đây em đang xem truyện tranh, bên trong có một màn cùng với cảnh tượng ngay lúc đó có điểm giống, nhất thời có điểm kích động ngượng ngùng ha."
Như vậy a, Tô Bạch không tự giác nhẹ nhàng thở ra.
Cảnh đầu tiên là phân diễn của Triều Thanh cùng mẫu thân và tỷ tỷ, bởi vì trong lòng hắn bắt đầu hoài nghi liền cố ý hỏi bát tự của chính mình.
Ngay sau đó hoảng sợ biết được hắn vừa sinh ra thầy bói liền nói hắn là mệnh cách cực âm, truyền ra ngoài sẽ không tốt lắm cho nên mới che giấu ngày sinh!
Hắn thật sự là bát tự cực âm!
Kế tiếp là suất diễn Tô Bạch cùng Lục Văn Tông, Triều Thanh sợ tới mức chạy như điên đến hầu phủ đem việc này nói cho Cung Thành Trụ.
Mọi người cùng nhau dời vào sân bên trong hầu phủ, Tô Bạch nhìn thấy Lục Văn Tông đã hóa trang xong đi lại đây.
Hôm nay Lục Văn Tông cũng khoác một trương đại mao, là màu đen lăn giấy mạ vàng, thoạt nhìn tương đương nghiêm túc lạnh lùng, khí tràng mười phần.
Một người lãnh như vậy Tô Bạch lại cảm thấy thực thân thiết, Tô Bạch cao hứng đi đến bên người hắn, thực tự nhiên cùng hắn sóng vai đi cùng nhau.
"Buổi sáng tốt lành a!"
Lục Văn Tông nhìn bọc đại mao có vẻ mượt mà một vòng ở trên người Tô Bạch, khóe môi hơi hơi nhếch lên "Ân, buổi sáng tốt lành."
Tuy rằng cái mỉm cười này gần như chỉ là một chút độ cung, lại kỳ tích xua tan lạnh lẽo chung quanh, làm người rất muốn thân cận.
Tô Bạch thấy hắn cười, cũng cầm lòng không đậu cong lên khóe miệng.
Tuy rằng Tô Bạch thích đi tiếp cận băng sơn, nhưng hắn cảm thấy băng sơn hòa tan mới càng loá mắt.
"Vết bầm sao rồi?"
Thấy hắn còn nhớ thương cái này, trong lòng Tô Bạch hơi ấm "Đã tiêu, ít nhiều đều nhờ vào nước thuốc của anh."
Thực mau mọi người đến cửa hầu phủ, Tô Bạch không khỏi bắt đầu khẩn trương.
Bởi vì kế tiếp hắn phải diễn cảnh khóc......
Đạo diễn Thân trước tiên cường điệu cùng Tô Bạch giảng "Biểu hiện của cậu nhất định phải không ổn, hoảng loạn, chỉ có đến thời điểm nhìn thấy Cung Thành Trụ mới có thể thoáng bình phục, nguyên bản chỉ là đỏ hốc mắt, bị hắn an ủi thì mới khóc ra tới."
Tô Bạch ở bên cạnh nhăn mày "Tôi sẽ tận lực thử xem."
Đạo diễn Thân biết hắn chưa diễn qua cảnh khóc bao giờ cũng đối với hắn không quá yên tâm "Không sao, thật sự không được thì quay nhiều thêm mấy cái."
Tô Bạch cũng không muốn quay nhiều thêm mấy cái, nước mắt hắn như vậy chỉ biết càng khóc càng làm(?), tốt nhất là liền mạch lưu loát.
Chính thức bắt đầu quay.
Cung Thành Trụ đã sớm phân phó rằng Triều Thanh có tới cũng không cần thông báo, trực tiếp để người tiến vào.
Cho nên mặc dù người gác cổng nhìn thấy Triều Thanh không hề có giáo dưỡng chạy như điên tiến vào hầu phủ cũng chỉ là khiếp sợ đứng ở tại chỗ, không dám cản.
Triều Thanh bị tin tức vừa rồi sợ ngây người, trong lòng hỏng mất, cảm giác từ đây về sau sinh hoạt đều tràn ngập nguy hiểm, giờ phút này nghẹn một hơi chỉ nghĩ lập tức nhìn thấy Cung Thành Trụ, hốc mắt đều nghẹn đỏ.
Tô Bạch cảm giác được hốc mắt chính mình có điểm ướt, trong lòng không tự giác nhẹ nhàng thở ra, cửa thứ nhất qua, chỉ hy vọng ướt át một hồi có thể rơi xuống nước mắt.
Chạy ở ngoài trời có tuyết rơi dày cảm giác thực không dễ chịu, chờ đến khi Tô Bạch vọt vào phòng thì mặt cùng vành mắt đều đỏ, nhìn phá lệ thê thảm.
Cung Thành Trụ đang ở trong phòng đọc sách, thấy thế khiếp sợ đi qua "Ngươi......"
Nước mắt Tô Bạch lặn xuống sau đó chui vào trong lòng ngực Lục Văn Tông, nhưng mà hắn chạy quá nhanh lực đánh vào quá lớn, Lục Văn Tông thì không sao nhưng cổ Tô Bạch đập lên trên vai hắn, tức khắc không nhịn xuống ho khan một chút.
Phản ứng đầu tiên của Lục Văn Tông chính là đi xem cổ Tô Bạch, cũng mặc kệ rằng đang đóng phim, thấy thế đạo diễn Thân cũng nhanh chóng kêu ngừng, một đống người đi qua khẩn trương hỏi thế nào.
Cũng may không đụng vào hầu kết, Tô Bạch xua xua tay, một bên ho khan một bên nói "Không có việc gì không có việc gì."
Lục Văn Tông chau mày "Tôi nhìn xem."
Tô Bạch thành thật ngẩng đầu, mọi người thấy cổ cùng xương quai xanh Tô Bạch chi gian đỏ một khối, bởi vì làn da hắn trắng cho nên nhìn thực rõ ràng.
Lục Văn Tông duỗi tay nhẹ nhàng xoa nhẹ một chút, ánh mắt khó được mang theo điểm khẩn trương "Đau không."
Lòng bàn tay Lục Văn Tông hơi lạnh, Tô Bạch bị ngứa rụt một chút, ngay sau đó chính mình dùng tay dùng sức xoa nhẹ cổ một chút, xác nhận thật sự không có việc gì.
"Yên tâm đi," Tô Bạch đem tay Lục Văn Tông cầm ở lòng bàn tay, hướng về phía hắn cười "Thật sự không đau."
Editor: Phô mai và sữa milo.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top