Chương 38

Editor:Phô mai và sữa milo.

Tính Tô Bạch vốn dĩ tùy tiện, tưởng tượng như vậy tức khắc liền không thèm để ý, tiếp tục đứng ở bên người Lục Văn Tông xem kịch bản.

Mà Giang Đồng Nhan một bên ôm hài tử chạy như bay đi, chờ đến khi đi vào trong đám người rốt cuộc cô nàng không ức chế được nữa mà giơ lên khóe miệng, càn lộ mà cười.

Tùy Nam bên cạnh nhìn cô nàng như vậy nhịn không được mà kinh ngạc, chỉ ôm một đứa trẻ mà cao hứng như vậy sao?

Giang Đồng Nhan cười tủm tỉm buông đứa bé buông, nhịn không được mà lấy di động ra phát tin tức.

Vẫn dùng id dự phòng trước đó, cô nàng nhịn không được lại một lần nữa dùng thân phận giả viết xuống tin nóng này, id vẫn là cái đồng đồng đồng đồng học kia.

【 thân là nhân viên công tác trong đoàn phim, ta có một cái tin mới nhất muốn công bố! 】

【 Lộ Thần cùng Tô Bạch trong lén lút quan hệ thực hảo, đặc biệt gần đây thậm chí hai người đã bắt đầu ấp ấp ôm ôm! Không khí ái muội! 】

Fans Lục Văn Tông cùng Tô Bạch rất lớn, tiêu đề tin một phát đi ra ngoài tức khắc liền có không ít trả lời, vừa rồi Giang Đồng Nhan quá cao hứng chạy nhanh nên tóc có điểm loạn, chờ cô nàng chau chuốt lại bản thân sau đó cầm di động lên liền thấy được không ít trả lời.

【 lâu chủ ta quen mắt ngươi, ngươi có phải là cái người lần trước phát tin nói hai người bọn họ cùng nhau đón tết Nguyên Đán hay không? 】

【 mã đức!! Như vậy giả liêu, ta cư nhiên có điểm muốn tin tưởng! 】

【 ấp ấp ôm ôm không khí ái muội! Là cái ý tứ ta muốn đó sao? Ngọa tào! 】

【 đổi thành lúc trước ta là tuyệt đối không tin loại chuyện này, nhưng gần đây khái hai người bọn họ khái có điểm phía trên, thế nhưng thật sự hy vọng là sự thật!】

【 ngọa tào, ta mặc kệ ta tin! Đều cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm khẳng định quan hệ không kém, hai người đều có thói ở sạch lại đi ôm nhau đại khái có lẽ hẳn là không như vậy không có khả năng đi......】

【 nếu lần này lâu chủ nói chính là thật sự vậy lần trước hắn nói hai người cùng nhau đón tết Nguyên Đán chẳng phải cũng là sự thật? Ngọa tào!!! Này là cái kinh thiên đại đường gì vậy trời? 】

【 a a a khái tới rồi khái tới rồi! Ta mặc kệ bọn họ cho ta khóa chết! Dùng sức ôm dùng sức hôn cho ta! Ái muội lên cho ta! 】

( mấy đoạn buôn dưa của mấy thím khái cp tôi chịu thua á, hiểu bao nhiêu thì tôi edit bấy nhiêu)

Giang Đồng Nhan nhìn thấy rốt cuộc cũng có người tin cô nàng, trong lúc nhất thời kích động đến mặt đỏ bừng.

Rốt cuộc có người ý thức được này đối có bao nhiêu hảo khái!

Bên kia dạo diễn Thân rốt cuộc cũng đã tới, mọi người chính thức bắt đầu quay.

Triều Thanh nằm ở trên giường, nhìn thấy Cung Thành Trụ chau mày mà không khỏi khẩn trương.

"Làm sao vậy?" Hắn duỗi tay cầm tay Cung Thành Trụ.

Cung Thành Trụ cũng duỗi tay cầm lấy tay Triều Thanh " Bát tự của ngươi là gì?"

Triều Thanh nói ra, ngay sau đó liền thấy mày Cung Thành Trụ tiệm tùng(?)

"Ta còn tưởng rằng bát tự của ngươi là cực âm, may mắn là không phải."

Vẻ mặt Triều Thanh nghiêm lại "Nếu là bát tự cực âm thì sẽ thế nào?"

"Máu của tự cực âm bát dùng phương pháp đặc thù để chế tác có thể khiến cho năng lực quỷ hút máu biến cường, cũng có thể giết chết quỷ hút máu" Cung Thành Trụ buông xuống mi mắt "Người như vậy một khi bị phát hiện thì sẽ gặp phải không ít quỷ hút máu muốn cướp đoạt."

Cung Thành Trụ nói nói mày lại nhíu chặt, thật sâu nhìn Triều Thanh một cái.

Lúc trước hắn hoài nghi Triều Thanh chính là bát tự kia, nếu không cũng sẽ không đánh thức hoạt thi, chính hắn không có năng lực phân biệt được máu bát tự cực âm, những lại có thể cảm giác được rõ ràng được máu của Triều Thanh rất thơm.

Nhưng hiện tại bát tự của Triều Thanh lại không phải......

Khả năng chỉ là thể chất của hắn đặc thù.

Trầm mặc một lát, hắn nói "Ngươi phải cẩn thận, ngàn vạn không được đổ máu ở trước mặt những người khác trước"

Trong lòng Triều Thanh căng thẳng, vội vàng gật đầu.

Cung Thành Trụ vẫn là không yên tâm, lại dặn dò một câu "Ban ngày ngươi cũng tận lực ít ra cửa."

......

Suất diễn cả ngày hôm nay đều là các loại đối thoại, Lời kịch Tô Bạch đặc biệt nhiều, hắn nói đến miệng khô lưỡi khô, hơn nữa đến cuối cùng bởi vì mệt mà NG đành phải quay lại hai lần.

Thẳng đến sắc trời dần dần đen, mới thật vất vả diễn xong mấy phân đoạn này.

Buổi tối còn có diễn đêm, mọi người chỉ có thể ở phim trường dùng cơm nước.

Dùng mắt thường cũng có thể thấy được Tô Bạch mỏi mệt, ngay cả thời điểm ăn cơm cũng đều trầm mặc, thành thành thật thật cúi đầu ăn, lúc này Hạ Tuấn Sinh đột nhiên gửi tin nhắn cho hắn.

"Tiểu Bạch Bạch, quá mấy ngày nữa chính là sinh nhật Lộ Thần, cậu tính toán tặng anh ấy cái gì?"

Tô Bạch một cái cơ linh, tức khắc lên tinh thần.

Hắn nhanh chóng lên mạng tra xét sinh nhật của Lục Văn Tông, biết được vào ba ngày sau.

Lục Văn Tông đối hắn tốt như vậy, Tô Bạch xem hắn như là anh trai của mình vậy nên sinh nhật của hắn Tô Bạch tương đối để bụng.

Nhưng mà tặng cái gì mới tốt đây? Lần này cũng không thể lại đưa đồ vật có ý nghĩa, khẳng định phải tặng thứ mà Lục Văn Tông thiệt tình thích.

Tô Bạch bắt đầu phát sầu, hắn thật sự không biết Lục Văn Tông yêu thích cái gì, trực tiếp đi hỏi thì khẳng định Lục Văn Tông liền sẽ đoán được, một chút kinh hỉ đều không có.

Vẫn là tìm một cơ hội đi hỏi Triệu Sách, khẳng định hắn hiểu biết nhiều lại có thể giữ bí mật.

Chuẩn bị quay diễn đêm, Tô Bạch một lần nữa hoá trang thay đổi quần áo.

Hắn phát hiện từ khi đạo diễn Thân để hắn tố nhan(không trang điểm, chắc là mặt mộc ý)  một lần liền thường xuyên để hắn tố nhan mà quay phim, lần này vẫn như cũ cũng không hoá trang, thậm chí chỉ mặc một cái áo lót màu trắng.

Suất diễn đêm nay yêu cầu Lục Văn Tông cũng chỉ mặc một cái áo lót màu trắng, hai người từ khi bắt đầu đóng phim tới nay là lần đầu tiên ăn mặc quần áo giống giống nhau.

Mà quần áo đều giống nhau, liền phụ trợ cho diễn mạo cùng khí chất của hai người khác biệt.

Tô Bạch mặc màu trắng liền hiện ra trên người một mặt thiên chân sạch sẽ, giống một thiếu niên thuần khiết, yêu dã sắc bén trên mặt đều sẽ giảm đi vài phần biến thành diễm sắc như có như không.

Mà Lục Văn Tông ăn mặc màu trắng thì anh đĩnh lạnh lùng, khí chất lạnh thấu xương, rời rạc mặt liêu ở trên người hắn lại có loại cảm giác không chút cẩu thả, như là tuyết sơn thượng thẳng tùng, mang theo tuyên cổ không hóa lạnh lẽo.

Hai người một cường một nhược, một lạnh một nóng tương phản phá lệ rõ ràng, thoạt nhìn cũng rất có cảm xúc cp, thời điểm sóng vai mà đứng điên cuồng hấp dẫn tầm mắt mọi người, như là người từ trong tranh vẽ đi ra.

Tô Bạch cảm nhận được hình thể hai người sai biệt, trong lòng có chút buồn bực.

Thân hắn cao không tính là lùn, nhưng là đứng ở bên người Lục Văn Tông vẫn là nhìn không đủ, đặc biệt là bả vai đối phương thực khoan, hình dạng cơ bắp trên người lại thực lưu sướng, còn Tô Bạch thì càng có vẻ gầy yếu.

Đối lập này quả thực công khai vả mặt, Tô Bạch nghĩ thầm muốn đổi một bộ, nhưng mà thấy biểu tình mọi người đều rất vừa lòng, hắn cũng chỉ không mở miệng.

Lục Văn Tông đã nhận ra cảm xúc Tô Bạch suy sút, quay đầu nghiêm túc đánh giá hắn.

"Rất đẹp."

Thanh âm hắn thực lạnh, giờ phút này lại khiến nhân tâm(tim người) thoải mái.

Khó được Lục Văn Tông khen một lần, Tô Bạch ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt đen kịt của Lục Văn Tông, rốt cuộc cũng cười.

Trong lòng bị đè nén trở thành hư không.

Vẫn là Lục Văn Tông đối với hắn hảo.

Mà những người khác nghe được lời này liền giống như trông thấy quỷ, bọn họ nhịn không được mà nhìn mặt lẫn nhau.

Quan hệ của hai người này thật đúng là...... Làm người khác kinh ngạc cảm thán.

Lúc này đạo diễn Thân lại đây, vừa lòng nhìn tạo hung của hai người, sau đó bắt đầu giảng diễn cho bọn hắn.

"Cung Thành Trụ tuy rằng lo lắng cho Triều Thanh, nhưng Triều Thanh không phải là bát tự cực âm bát cho nên không tính khẩn trương, Văn Tông đến đem loại cảm giác này diễn ra tới "

Lục Văn Tông gật đầu, cái này thực nhẹ nhàng.

"Cung Thành Trụ ăn vạ muốn cùng ngủ cùng Triều Thanh, đoạn này cũng thực khảo nghiệm kỹ thuật diễn của Tiểu Tô, vừa muốn cho Cung Thành Trụ lưu lại cùng nhau ngủ ở trên giường lại vừa cảm thấy không quá thỏa đáng."

Tô Bạch gật đầu, cảm thấy có điểm khó.

Thấy hai người đều không sai biệt lắm, liền chính thức bắt đầu quay.

Triều Thanh tắm xong, mặc tốt áo lót sau đó nằm ở trên giường, hắn nghĩ tới sự tình ban ngày liền đột nhiên có điểm sợ hãi.

Nhấp nhấp môi, hắn đang do dự có nên đi tắt ngọn nến hay không lại trông thấy cửa sổ đột nhiên mở ra sau đó lại đóng lại, trong phòng có bóng trắng chợt lóe qua.

Đồng tử Triều Thanh có rút, vừa chuyển mặt liền thấy mép giường có một người đứng.

Thấy là Cung Thành Trụ, hắn thở phào một hơi "Làm ta sợ muốn chết."

Ngay sau đó hắn liền phát hiện Cung Thành Trụ cũng chỉ xuyên áo lót, có điểm kinh ngạc "Ngươi đây là?"

"Ta không yên tâm." Cung Thành Trụ ngồi ở trên giường Triều Thanh, hướng hắn chớp chớp mắt "Thiếu gia nguyện ý thu lưu ta một đêm không? Ta ngủ trên giường là được."

Triều Thanh nhấp môi đi xem cửa sổ bên hẹp hẹp mềm sụp, có chút giãy giụa nói "Nếu không ngươi cùng ta ngủ trên giường đi, giường đủ lớn."

( chổ này tôi thực không hiểu, câu trên Cung Thành Trụ nói rằng để hắn ngủ trên giường là được, câu dưới Triều Thanh cũng lại bảo Cung Thành Trụ ngủ trên giường. Là sao vậy nhợ? )

Nói xong chính hắn cũng có chút ngượng ngùng, bất quá vẫn hướng vào trong xê dịch, để Cung Thành Trụ ngồi lên trên.

"Cắt." Đạo diễn Thân cầm kịch bản đi tới.

"Phân diễn tiếp theo hai người cùng đắp một cái chăn, tay Cung Thành Trụ không thành thật luôn chiếm tiện nghi Triều Thanh, màn ảnh quay từ bên ngoài chăn, chúng ta sẽ quay cách một lớp chăn cụ thể chiếm tiện nghi như thế nào thì Văn Tông chính mình nắm giữ là được."

"Tiểu Tô cậu nhất định phải phối hợp, làm ra động tác ngăn đón nhưng lại không thể ngăn lại được."

Khoé miệng Tô Bạch trừu một chút, ngay sau đó gật đầu.

Chính thức bắt đầu quay.

Cung Thành Trụ đến gần, Triều Thanh cảm thấy rất có cảm giác an toàn, hơn nữa cũng không sợ tối, ngoan ngoãn nằm trên sườn giường.

Giường Triều Thanh rất lớn, ngủ hai người cũng không chật, Cung Thành Trụ tắt ngọn nến ngay sau đó trước mắt tức khắc trở nên tối tăm.

Màn giường khép lại, trước mắt là một chỗ không gian đơn độc bịt kín, phá lệ có cảm giác an toàn.

Tô Bạch nằm thẳng ở trên giường, dư quang nhìn đến Lục Văn Tông cũng nằm ở bên cạnh hắn, hai người cùng nằm chung một cái gối đầu và đắp chung một cái chăn, khoảng cách của hai người phi thường gần, cánh tay kề sát cánh tay.

Nhiệt độ cơ thể Lục Văn Tông xuyên thấu qua lớp áo lót mỏng truyền tới đây, Tô Bạch mở to con mắt, làm ra bộ dạng không có thói quen có người ở bên cạnh.

Một bên Lục Văn Tông nằm một lát, liền xoay người đối diện với Tô Bạch, lại cách hắn gần thêm một chút.

Cả người Lục Văn Toing đều dựa lại vào đây, đầu liền gối lên nhĩ sườn(?) Tô Bạch, hô hấp đều phun ở trên cổ hắn, nhìn  lỗ tai trắng nõn trước mắt chậm rãi nổi lên hồng nhạt.

Tô Bạch bị ngứa, quay đầu lại nhìn Lục Văn Tông.

Không khí yên tĩnh, khoảng cách hai người cực gần, hô hấp Lục Văn Tông thanh thiển, trong mắt phảng phất có vụn nhỏ sao trời, lông mi như cánh bướm, giống một tượng thần tôn tinh điêu tế trác bạch ngọc, lạnh thấu xương mà cao không thể phàn.

Rõ ràng là diện mạo thực xa cách, tay phía dưới chăn lại không thành thật.

Ngón tay thon dài nguyên bản tùy ý đáp ở bên cạnh Tô Bạch, giờ phút này thong thả chậm chuyển qua sườn eo hắn, cách một tầng quần áo hơi mỏng chậm rãi vuốt ve.

Eo rất nhỏ, mặt trên bao phủ một tầng cơ bắp hơi mỏng, xúc cảm mềm dẻo.

Tô Bạch sợ ngứa, tức khắc đè lại tay Lục Văn Tông, không cho hắn lộn xộn.

Lục Văn Tông ở lòng bàn tay Tô Bạch cào xuống một chút, Tô Bạch liền nhẹ buông tay, giây tiếp theo liền cảm giác được một con bàn tay to theo góc áo của hắn hướng vào phía trong, trực tiếp dán lên làn da trên eo Tô Bạch, thậm chí còn nhẹ nhàng nhéo một phen.

Da đầu Tô Bạch tê dại, cơ bắp bên hông trong nháy mắt căng chặt, cả người nhịn không được hơi hơi khom lưng, lông mi đều đang run rẩy.

Phía dưới chăn, tay Tô Bạch vội vàng đi đè lại tay Lục Văn Tông, ánh mắt nhìn về phía hắn.

Lục Văn Tông cũng nhìn lại Tô Bạch sau đó lộ ra một  nụ cười, trong chốc lát như băng tuyết tan rã. Lục Văn Tông biết rõ còn cố hỏi "Làm sao vậy?"

Thời điểm hắn nói chuyện lòng bàn tay còn dán ở trên eo Tô Bạch, thỉnh thoảng lộn xộn một chút khiến cho Tô Bạch ngứa không thôi.

Mặt Tô Bạch có điểm nóng, đoạn này đạo diễn Thân để hắn phát huy nhưng hắn không biết nên nói cái gì, sợ nói không tốt thì trực tiếp phải ngừng.

Vì thế hắn nhấp môi, dứt khoát co rụt lại cả người chui vào trong lòng ngực Lục Văn Tông, đôi tay gắt gao ôm eo hắn, mặt dán ở trước hắn.

"Ngủ đi." Tiếng nói Tô Bạch có điểm lơ mơ.

Trên tay trên mặt xúc cảm đều cực hảo, chóp mũi quanh quẩn hương khí lạnh ráo, tràn đầy cảm giác an toàn, Tô Bạch đột nhiên thật sự muốn ôm Lục Văn Tông như vậy mà ngủ.

Hắn chủ động nhào vào trong ngực như vậy thật sự  làm cho Lục Văn Tông có một lát hoảng thần, khí chất nhu hòa không ít, gắt gao ôm người trong lòng ngực.

"Hảo, không nháo ngươi."

Giường màn phiêu động, nguyệt hoa trút xuống đầy đất, hai người dùng tư thái thân mật nằm ở bên nhau, tóc đen đan xen.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top