Chương 20

"Đúng vậy, tôi mua một tiểu chung cư ở chổ này ngày thường không có việc gì thì ở đây."

Lục Văn Tông gật đầu, đang muốn rời đi, lại không biết nghĩ tới cái gì đột nhiên hỏi: " Nguyên Đán cậu không trở về nhà sao?"

Tô Bạch lắc đầu, "Tôi hiện tại không nghĩ trở về."

Hắn không hy vọng vừa mới mở cửa nhà ra liền thấy nữ chủ ngồi trong phòng khách nhà hắn rồi bị bắt cùng nữ chủ thân cận.

Nói xong hắn nghĩ đến thân thế của Lục Văn Tông đại khái cũng không có gia đình để về ,một người sống đơn độc .

Trong lòng dâng lên cổ chua xót, hắn quơ quơ túi đồ trong tay " Lục lão sư ,nếu không anh tới nhà của tôi đi! Tôi mời anh ăn lẩu!"

Lục Văn Tông có chút kinh ngạc, ngay sau đó nhìn kỹ đôi mắt Tô Bạch chằm chằm.

Sạch sẽ, đôi mắt không chứa một tia tạp chất , giống một đóa hoa sạch sẽ mềm mại ,làm người nhịn không được buông xuống phòng bị.

Vừa thấy liền biết Tô Bạch chính là từ nhỏ đến lớn chưa ăn qua khổ, dễ dàng tin tưởng người khác, rõ ràng chính mình không có làm cái gì nhưng Tô Bạch như cũ kiên trì cho rằng hắn là người tốt, thậm chí nguyện ý mời hắn đi vào trong nhà.

Bản năng Lục Văn Tông muốn cách xa Tô Bạch, nhưng lại không tự giác bị ánh sáng Tô Bạch mang đến mà hấp dẫn.

Ma xui quỷ khiến, Lục Văn Tông gật đầu.

"Hảo."

Thẳng đến giọng nói Lục Văn Tông rơi xuống, nhìn chằm chằm hắn hai giây, Tô Bạch mới hồi phục tinh thần lại.

Hắn đã làm tốt chuẩn bị bị cự tuyệt ,không nghĩ tới Lục Văn Tông cư nhiên đáp ứng rồi!

Tô Bạch trong mắt tức khắc phát ra ra thần thái kinh hỉ ,thiếu chút nữa không thể tin được lỗi tau chính mình "Anh đồng ý!" Hắn lại nhịn không được xác nhận thêm một lần.

Lục Văn Tông có điểm ngoài ý muốn, hắn không nghĩ tới Tô Bạch sẽ vui vẻ như vậy ,bất quá loại cảm giác bị hoan nghênh này hắn cũng không chán ghét.

"Ân, đi thôi."

Tô Bạch tức khắc vui tươi hớn hở đi ở phía trước dẫn đường "Trách không được tôi hôm nay mua đồ ăn nhiều như vậy , nguyên lai vận mệnh đã định cảm giác được Lục lão sư sẽ đến."

Tô Bạch thực vui vẻ, trên tay hắn đột ngột nhẹ đi thì ra hai túi đồ to trong tay đã bị Lục Văn Tông tiếp nhận .

Hắn quay đầu lại, liền thấy Lục Văn Tông thực nhẹ nhàng xách theo, hai cái túi mua hàng bình dân ở siêu thị cùng với khí chất của Lục Văn Tông không hợp nhau.

Tô Bạch tâm tình càng tốt, nện bước nhẹ nhàng mở cửa.

Đập mắt vào chính là một mảnh thuần trắng, tầm nhìn có thể đạt được hết thảy đều là màu trắng, cả phòng mang theo hương nhàn nhạt của ánh sáng mặt trời.

Tô Bạch nói một chút cũng không giả dối, tiểu chung cư này của hắn là thật sự không lớn, nguyên bản có hai cái phòng ngủ, bất quá vì để càng hưởng thụ tốt, một cái phòng khác đã bị Tô Bạch đả thông, cùng buồng vệ sinh liền nhau thành một cái phòng tắm lớn, bên trong có một cái bồn tắm siêu to .

Lục Văn Tông đánh giá hoàn cảnh trước mắt một chút , nhàn nhạt nói: "Trang hoàng rất được ."

Tô Bạch đôi mắt tức khắc sáng, kinh hỉ nói: "Rốt cuộc cũng có người có thể thưởng thức được thẩm mỹ của tôi ! Lúc trước thật nhiều người đều nói nhà tôi rất kỳ quái không muốn tới."

Quả nhiên Lộ Thần vẫn là yêu sạch sẽ Lộ , có thể lý giải được .

Lục Văn Tông tầm mắt chuyển tới trên người Tô Bạch ,trong không gian thuần trắng khiến đầu tóc đen của Tô Bạch đen đến loá mắt, ngũ quan diễm lệ bắt mắt, làn da tuyết trắng trong sáng, giống như con rối tinh xảo xinh đẹp .

Hai người đóng cửa vào nhà, Lục Văn Tông tự giác đem túi bỏ vào phòng bếp, phát hiện nhà Tô Bạch cũng không phải đều là màu trắng, chẳng qua những đồ vật có màu sắc khác hoặc là bị hắn nghĩ cách nhét vào ngăn tủ hoặc là giấu ở biên giác, chế tạo ra hết thảy đều là biểu hiện màu trắng giả dối.

Giống chứng cưỡng bách của con nít.

Lục Văn Tông có điểm muốn cười, tâm tình nặng nề trong không gian phiến sáng này mà thả lỏng một chút.

Tùy tay kéo kéo cà vạt, Lục Văn Tông đem áo khoác tây trang cởi ra, chỉ còn lại sơ mi trắng, hai người thật có ăn ý đồng thời đi rửa tay .

Rửa tay xong ,ngay sau đó Tô Bạch đi vào phòng bếp, thấy Lục Văn Tông như suy tư gì mà nhìn chằm chằm đồ vật màu đen hắn giấu ở trong ngăn tủ ,tức khắc có điểm ngượng ngùng.

"Ách, tôi cảm thấy cái nồi này tương đối thích hợp để nấu lẩu nhưng lại không có màu trắng......" Tô Bạch càng nói thanh âm càng nhỏ.

Sau đó hắn liền nghe được bên cạnh truyền đến tiếng cười khẽ .

Ân? Hắn cư nhiên cười?

Tô Bạch lập tức quay đầu, liền thấy Lục Văn Tông đã thu hồi tươi cười, động tác lưu loát cởi bỏ túi chuẩn bị rửa rau.

Không thấy được Lộ Thần tươi cười, Tô Bạch thầm than đáng tiếc, bất quá hắn đảo mắt ý thức được Lục Văn Tông đại khái là đang chê cười chính mình nhưng cảm giác căm giận lại không có.

Trông thấy Lục Văn Tông đang rửa rau, cổ tay áo cắt may thích hợp thượng phẩm, lộ ra một đoạn cánh tay thon dài trắng tinh ,xương tay Lục Văn Tông rõ ràng giống như bạch ngọc .

Tô Bạch lập tức ngăn lại hắn "Anh là khách nên đi nghỉ đi, tôi rửa là được."

Nói xong hắn liền đem rau chân vịt từ trong tay Lục Văn Tông lấy ra, một cây một cây chậm lại cẩn thận rửa sạch , động tác tương đối vụng về.

Lục Văn Tông nhướng mày nhìn về phía nguyên liệu nấu ăn được xếp thành một ngọn núi nhỏ ,lại nhìn nhìn tốc độ rửa rau của hắn .

Nếu Tô Bạch cứ duy trì động tác như thế này, đại khái rửa đến trời tối cũng không có ăn .

Lục Văn Tông một lần nữa cầm một cái bồn, ở một vòi nước rửa khác rửa sạch đồ ăn còn lại ,động tác thuần thục lại tự nhiên.

Nhìn đến động tác của Lục Văn Tông, Tô Bạch di một tiếng, ngay sau đó nghĩ đến thân thế Lục Văn Tông liền hiểu rõ.

Hai người hợp lực thực mau liền rửa xong ,Tô Bạch chú ý tới Lục Văn Tông hôm nay mặc chính là áo sơmi, một hồi ăn cơm khẳng định không tiện, vì thế nói: "Nếu không anh đổi quần áo đi, tủ quần áo của tôi có không ít đồ chưa có mặc quá."

"Hảo" Lục Văn Tông không cự tuyệt.

Vì thế hai người đi vào phòng ngủ, phòng ngủ Tô Bạch cũng đều là màu trắng ,khăn trải giường, sàn nhà, tủ quần áo nơi nào cũng sạch sẽ ,Tô Bạch kéo ra tủ quần áo, bên trong quần áo phần lớn là ba màu đen trắng xám*

Hắn lấy ra một áo lông thuần màu đen ,kiểu dáng rất đơn giản.

Tô Bạch ở trên người Lục Văn Tông đo lường ,tuy rằng Lục Văn Tông so với hắn cao không ít, nhưng là ngoài ý muốn độ dài quần áo của hai người không sai biệt lắm, cái này hắn cũng có thể mặc được .

"Cái này thế nào? Đã giặc quá một lần còn chưa có mặc lần nào ." Tô Bạch hỏi hắn.

Lục Văn Tông cũng không bắt bẻ, gật đầu tiếp nhận áo lông, ngón tay thon dài cởi nút áo sơmi , Tô Bạch tự giác đi đến phòng bếp chuẩn bị nước dùng.

Chờ Lục Văn Tông đổi xong quần áo ra khỏi phòng, liền ngửi thấy hương thơm.

Đi đến phòng bếp, Tô Bạch đang cúi đầu chuyên tâm đùa nước chấm, lộ ra một đoạn cổ vừa trắng lại tinh tế , vành tai nho nhỏ bị khí nóng hung đến hồng .

Lục Văn Tông nhìn một lát, đi đến bên cạnh Tô Bạch , thăm dò xem nồi nước dùng đã như thế nào rồi .

Tô Bạch không nghe thấy tiếng bước chân, lỗ tai lại bị tóc hắn làm cho có điểm ngứa, theo bản năng nghiêng đầu xem là cái gì, môi lại vừa vặn cọ lên sườn mặt Lục Văn Tông .

Chạm thật nhẹ, môi ngứa, cùng đóng phim khi có chuẩn bị hôn một chút cũng không giống nhau, một đường ngứa đến trong lòng.

Tô Bạch ngây ngẩn cả người, "Xin lỗi ."

Lục Văn Tông rũ xuống lông mi nhìn hắn, biểu tình nhìn không ra hỉ nộ.

"Không sao "

Tô Bạch không để ý tới chuyện nhỏ này , đều là nam nhân lỡ thân mật một chút vấn đề không lớn, huống chi bọn họ về sau đóng phim còn sẽ thân rất nhiều lần.

Bất quá dáng người Lục Văn Tông là thật tốt, mềm mại thuận rũ mặt liêu càng có vẻ hắn bả vai bình thẳng, lại chút nào không đơn thuần chỉ là mỏng, hoàn toàn là giá áo tử dáng người.

Lục Văn Tông cùng Tô Bạch bắt tay cùng nhau làm , thực mau hai người liền đem thịt ,đồ ăn hải sản hết thảy dọn xong, đem nồi nước dùng đặt ở chính giữa .

Tô Bạch ăn lẩu một chút cũng không chú ý, muốn ăn thứ gì thì trực tiếp đem đổ vào trong nồi, chờ nó sôi.

Không gian tràn ngập mùi hương, Tô Bạch tâm tình rất tốt rốt đồ uống, hướng Lục Văn Tông chớp mắt, " Uống cái này được không ?"

Hơi nước tràn ngập gian phòng, đuôi mắt Tô Bạch phiếm hồng, vốn là mắt đào hoa hiện giờ nhiều vài phần dụ hoặc, càng thêm câu dẫn người .

Lục Văn Tông nhìn chằm chằm hắn nhìn vài giây, đem cái ly đưa cho hắn, yên lặng nhìn hắn rốt Coca.

"Vì cái gì không uống rượu?"

Tô Bạch thở dài, ngữ khí bất đắc dĩ, "Tôi uống rượu một ít liền say, uống thật thì buổi sáng ngày mai đóng phim bò không dậy nổi"

Phải không?

Lục Văn Tông ánh mắt thâm trầm, ngón tay ở mép ly nhẹ miết, như suy tư gì uống một ngụm Coca .

Bất tri bất giác ngoài cửa sổ tuyết bắt đầu rơi, phá lệ có bầu không khí.

Chờ đợi nồi lẩu sôi, Tô Bạch có điểm đói, tùy tay cầm lấy một cây rau xà lách, nhai.

Thấy Lục Văn Tông nhìn hắn, Tô Bạch cũng đưa cho hắn một cây, "Anh nếu không cũng nếm thử? Rau xà lách thực ngọt."

Lục Văn Tông thực nể tình tiếp nhận rau xà lách, cầm trong tay nhưng không ăn.

Tô Bạch cũng không nhụt chí, Lục Văn Tông nếu là ăn thật hắn mới kinh ngạc !

Hắn đổ không ít dầu mè vào nước chấm , khấy đều lên lại thuận miệng hỏi "Lục lão sư, anh vì cái gì nhận bộ phim này a?"

Lục Văn Tông giương mắt nhìn hắn, thấy Tô Bạch đầy mặt tò mò, không có cảm xúc gì khác mới nhàn nhạt nói: "Thiếu đạo diễn Thân một ân tình."

Đích thực thiếu một cái nhân tình, lại không đáng hắn vì thế mà nhận diễn.

Trách không được! Tô Bạch bừng tỉnh gật đầu, nghi hoặc cho tới nay liền cởi bỏ, phỏng chừng là do hiệu ứng cánh bướm , trong nguyên tác Lục Văn Tông không nhận bộ phim này.

Ngay sau đó Tô Bạch liền nghe thấy Lục Văn Tông hỏi lại, "Vậy còn cậu?"

Tô Bạch do dự nhấp môi, "Tôi chỉ nói cho anh thôi , anh đừng nói cho người khác"

Hắn là thực tín nhiệm Lục Văn Tông mới nói, ngay cả Trương Nhiêu hắn cũng chưa nói cho, không biết vì cái gì hắn liền cảm thấy Lục Văn Tông người này thực đáng tin cậy.

Đôi mắt Tô Bạch sáng ngời mang theo vài phần khẩn trương, rồi lại tràn ngập tín nhiệm nhìn Lục Văn Tông.

Lục Văn Tông ánh mắt khẽ nhúc nhích, nhìn chằm chằm hắn hai giây.

"Hảo."

"Tôi nghe nói nữ chính là Chiêu Hi, vì cố ý tránh cô ta nên mới nhận phim đam mỹ"

Dự kiến bên trong lý do, bất quá Lục Văn Tông cũng không biết hắn vì cái gì muốn tránh đi nữ chủ.

Vì thế hắn nhướng mày, cố ý hỏi: "Tránh đi Chiêu Hi?"

"Đúng vậy," Tô Bạch nếu đã mở miệng liền đơn giản nói "Cô ta gần nhất luôn quấn lấy tôi, tôi lại không thích cô ta ."

Hắn bất đắc dĩ dùng chiếc đũa khấy nước chấm liêu trong chén , chỉ cảm thấy nữ chủ thật đúng là âm hồn không tan.

Quấn lấy hắn như vậy là có ý tứ gì?

Mặc dù Lục Văn Tông sớm đã phát giác, nhưng giờ phút này nghe được Tô Bạch chính miệng nói ra chính mình không thích nữ chủ, hắn vẫn là không thể ngăn chặn được cảm thấy sung sướng.

Tô Bạch đang nói liền phát hiện nồi đã sôi, thấy đồ ăn bên trong đều chín không sai biệt lắm, hắn nhanh chóng mời Lục Văn Tông, "Lục lão sư nhanh ăn đi!"

Nhưng mà nói xong chính hắn liền nhíu mi.

Cái cách xưng hô Lục lão sư này không tốt cho lắm.

Tuy rằng bọn họ mới quen biết không quá mấy ngày, nhưng Tô Bạch tự cảm giác đã cùng Lục Văn Tông rất thân, lại kêu Lục lão sư thật là quá xa lạ.

Nhưng là gọi là gì mới tốt đây? Gọi là Lục ca thì cảm giác vẫn là xa lạ, kêu tên đầy đủ lại có điểm không quá lễ phép.

Tô Bạch suy nghĩ một vòng, đem ánh mắt nhìn theo hướng đũa Lục Văn Tông.

Không đợi Lục Văn Tông gắp đồ ăn, Tô Bạch giành trước gắp thịt dê bỏ vào chén Lục Văn Tông ,cười tủm tỉm nói: "Văn Tông nhanh ăn đi!"

Tô Bạch quyết định cũng như đạo diễn Thân cùng nhau kêu hắn là Văn Tông, tuy rằng nghe như là người già kêu tiểu bối ,chiếm tiện nghi của hắn nhưng bất quá lại không xa lạ.

Văn Tông hào phóng như vậy, khẳng định không ngại loại việc nhỏ này .

....
Lời editor muốn nói : xám* thật ra theo truyện cv chốt này là hôi , nói thật tôi không rõ màu hôi là màu gì nhưng dựa theo tính cách của Tô Bạch cùng với hai sắc màu còn lại là trắng và đen thì tôi cho nó là màu xám . Nếu không phải thì mong mọi người nhắc nhở tôi sẽ sửa lại .

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top