Chương 86: Truân lung 05

Chương 86: Truân lung 05 - Thôi Chấn Thư: "Cục tác..."

Phòng bên ngoài cửa đối với những người khác có vẻ xa lạ, nhưng đối với Triệu Cận Đình thì không. Ông ta tiến lên nhìn qua một cái, giọng nói cực kỳ mơ hồ, "Đây là... phòng khách trên tầng hai của nhà tôi?"

Thôi Chấn Thư bước đến cửa, khẽ nhíu mày, "Bên ngoài cửa tĩnh thất này lẽ ra phải là hành lang chứ? Sao lại biến thành phòng khách trên tầng hai?"

Dương Kỷ Thanh và Nhậm Triều Lan nhìn nhau, bước đến phòng khách bên ngoài, cẩn thận kiểm tra một vòng.

"Đã phát hiện ra tình hình gì chưa?" Thôi Chấn Thư đứng ở cửa, khiêm tốn hỏi, "Là ảo thuật? Hay là quỷ đả tường?"

"Không phải ảo thuật, cũng không phải quỷ đả tường." Dương Kỷ Thanh quay đầu nói.

"Vậy là sao?" Thôi Chấn Thư truy hỏi.

"Tạm thời chưa thấy rõ." Dương Kỷ Thanh trả lời.

"Có vẻ như chuyện này rất rắc rối." Thôi Chấn Thư nói xong, định hỏi tiếp nên làm gì, nhưng lại gặp ánh mắt nghi hoặc của Triệu Cận Đình.

"Thôi tiên sinh, bình thường cậu làm việc, đều dựa vào kết luận của trợ lý sao?"

"Khụ!" Thôi Chấn Thư ho khan một tiếng, đứng thẳng người, vội vàng chữa lời, "Vừa rồi tôi đang kiểm tra trợ lý của mình, tình hình thực tế thế nào, để tôi đi kiểm tra một phen."

Thôi Chấn Thư đã từng chứng kiến năng lực của Dương Kỷ Thanh và Nhậm Triều Lan, nhà của Từ Nghi Mẫn bị lệ quỷ quấy rối, hai người này vừa vào cửa đã nhìn ra vấn đề. Nhưng lần này, sau khi xem xét một thời gian, bọn họ không thấy gì rõ ràng, điều này chỉ ra rằng tình huống không hề đơn giản, nên nếu mà Thôi Chấn Thư có thể kiểm tra ra kết quả thì chính là thần tiên hạ thế!

Mặc dù biết rằng tình huống này vượt quá khả năng của mình, nhưng Thôi Chấn Thư vẫn phải diễn hết mình. Triệu tổng này là một khách hàng lớn, anh ta hy vọng có thể phát triển lâu dài, trừ khi không còn cách nào khác, anh ta không muốn vạch trần lời nói dối làm phá hoại uy tín của mình.

Thôi Chấn Thư cắn răng bước vào phòng khách, nhưng vừa đi được vài bước, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng đóng cửa quen thuộc, gần như cùng lúc đó, có ai đó đột ngột đâm vào lưng anh ta.

Chuyện xảy ra quá bất ngờ, Thôi Chấn Thư hoàn toàn không phòng bị, cú đâm lại khá mạnh, khiến anh ta hung hăng ngã nhào xuống đất, trực tiếp lấy đầu đáp đất.

Thôi Chấn Thư ngã đau đến mức choáng váng, cảm thấy khung xương của mình gần như tan nát. Anh ta bần thần một lát, rồi tức giận quay lại nhìn thủ phạm đã đâm vào mình, anh em Cảnh gia, Triệu Cận Đình và Phùng Lộc Xuân, lấy một tư thế kỳ quái chen chúc với nhau đứng trước cửa phòng đóng chặt.

"Các người làm gì thế?"

"Xin lỗi, chúng tôi không cố ý..." Cảnh Triều Lâm nói, vội bước lên, cùng Cảnh Lập Kiệt đỡ Thôi Chấn Thư đứng dậy, "Vừa rồi đột nhiên có một lực mạnh đẩy chúng tôi từ tĩnh thất ra ngoài, nên mới va vào anh."

"Đúng vậy. Tôi già rồi, nếu cố tình va vào cậu, là tôi tự hại mình, tôi làm thế để làm gì?" Phùng Lộc Xuân xoa xoa lưng đau, "Ôi, lưng của tôi!"

"Bọn họ thực sự bị đẩy ra ngoài." Dương Kỷ Thanh chứng thực.

Lúc đó anh đang đối diện với cửa phòng, tận mắt chứng kiến bốn người biểu cảm ngạc nhiên, với tư thế rất không tự nhiên, lảo đảo từ tĩnh thất đi ra. Tình trạng kỳ lạ đó, nếu không phải bốn người đồng thời gặp phải lực đẩy vô hình, thì diễn xuất và sự ăn ý của bọn họ phải rất đỉnh cao.

"Dù sao đi nữa, trước tiên phải làm rõ tình hình hiện tại là gì đã."

Cảnh Lập Kiệt nói xong, lập tức cùng Cảnh Triều Lâm bắt đầu kiểm tra phòng. Sau khi Thôi Chấn Thư xoa xoa đầu gối cũng bắt đầu quan sát xung quanh. Phùng Lộc Xuân cảm thấy đỡ đau lưng thì cũng tự mình bắt đầu kiểm tra phòng.

Ban đầu Dương Kỷ Thanh cũng định kiểm tra lại phòng, nhưng quay đầu lại thấy vẻ mặt Nhậm Triều Lan trầm tư.

"Anh nghĩ ra điều gì sao?" Dương Kỷ Thanh hỏi nhỏ.

"Anh nghĩ đến một khả năng, nhưng không chắc lắm, cần phải kiểm chứng."

"Kiểm chứng thế nào?"

"Mở cửa vài lần nữa."

Dương Kỷ Thanh gật đầu, nói ý tưởng của Nhậm Triều Lan với Thôi Chấn Thư. Khi mọi người kiểm tra phòng xong mà không phát hiện ra gì lạ, anh đề xuất mở cửa đi đến phòng khác xem sao.

Trong phòng khách có hai cánh cửa, một là cửa bọn họ đã vào trước đó, một là cửa phòng vệ sinh của khách.

Dương Kỷ Thanh mở cửa mà bọn họ đã vào trước đó, Cảnh Lập Kiệt mở cửa phòng vệ sinh.

Phía bên Dương Kỷ Thanh, bên ngoài không phải là tĩnh thất mà bọn họ đã ở trước đó, cũng không phải là hành lang tầng hai ban đầu, mà là phòng tập gym ở tầng một. Còn bên Cảnh Lập Kiệt, không phải là phòng vệ sinh, mà là phòng ngủ chính của vợ chồng Triệu Cận Đình.

Trải qua lần trước, mọi người không quá ngạc nhiên với cảnh tượng sau khi mở cửa.

"Chúng ta đi vào phòng nào?" Cảnh Lập Kiệt quay đầu hỏi.

"Có lẽ chúng ta có thể chia thành hai nhóm?" Dương Kỷ Thanh đề nghị.

"Chia ra đi, nếu sau đó không gặp lại nhau thì sao?" Cảnh Triều Lâm không đồng tình lắm, "An toàn thì nên đi cùng nhau."

"Nhưng nếu mạo hiểm một chút, có lẽ chúng ta sẽ hiểu rõ tình hình hiện tại nhanh hơn." Dương Kỷ Thanh nghiêng về phương án chia nhóm.

"Tôi đồng ý với phương án chia nhóm." Cảnh Lập Kiệt lên tiếng ủng hộ Dương Kỷ Thanh.

Nhậm Triều Lan và Thôi Chấn Thư cũng ủng hộ Dương Kỷ Thanh.

Tổng cộng có bảy người, Dương Kỷ Thanh giành được bốn phiếu chiến thắng.

Bảy người chia thành hai đội, Dương Kỷ Thanh, Nhậm Triều Lan, Thôi Chấn Thư cùng Triệu Cận Đình một nhóm, anh em Cảnh gia và Phùng Lộc Xuân một nhóm, chia làm hai hướng hành động.

Nhưng mà kết quả cuối cùng, cả hai nhóm đều vào phòng gym phía Dương Kỷ Thanh mở ra.

Nhóm của Dương Kỷ Thanh đi vào phòng gym trước, nhóm của Cảnh Lập Kiệt đang định vào phòng ngủ chính, nhưng lại bị lực đẩy vô hình trước đó đẩy mạnh vào phòng gym của Dương Kỷ Thanh.

Cảnh Lập Kiệt: "..."

Cảnh Triều Lâm: "..."

Phùng Lộc Xuân: "Ôi! Cánh tay của tôi..."

Thôi Chấn Thư: "... Chia nhóm vô ích rồi."

Dương Kỷ Thanh: "Cũng không hẳn là vô ích, ít nhất chúng ta biết rằng chỉ có thể chọn một cửa mà đi."

Mọi người kiểm tra phòng gym một lần nữa, vẫn không phát hiện ra gì bất thường.

Cảnh Lập Kiệt: "Đi đến phòng tiếp theo?"

Dương Kỷ Thanh: "Đi thôi."

Bảy người mở hai cánh cửa, đổi phòng hai lần, rồi đến phòng khách tầng một.

Sau vài lần mở cửa, mọi người cũng dần hiểu ra tình hình.

Những phòng trong biệt thự ba tầng của Triệu gia giống như đã trở thành các khối độc lập. Khi bọn họ bước vào một căn phòng mới, các phòng sẽ được xáo trộn lại, mở cửa, cảnh ngoài cửa sẽ ngẫu nhiên dẫn đến một phòng nào đó.

Bọn họ chỉ có thể chọn một phòng mà vào, sau khi vào phòng trước đó sẽ tự động đóng lại. Cửa sổ có thể nhìn thấy cảnh sân vườn của biệt thự, nhưng không thể mở hoặc phá vỡ cửa sổ, không thể đi ra sân.

"Đây giống như một trận pháp giam cầm." Cảnh Triều Lâm nhíu mày nói.

Dương Kỷ Thanh nhìn Nhậm Triều Lan, thấy hắn nhẹ gật đầu, rõ ràng đã hiểu tình hình. Anh giơ tay ra hiệu cho Thôi Chấn Thư đến, bảo anh ta nói rõ tình hình.

"Hai người tự nói đi." Thôi Chấn Thư nằm dài trên ghế sô pha, vẫy tay từ chối, từ bỏ diễn kịch.

Trước đây, lúc Dương Kỷ Thanh và Nhậm Triều Lan không đưa ra kết luận ở phòng khách, Thôi Chấn Thư cảm thấy tình hình đã rất nghiêm trọng, nhưng trong lòng vẫn hy vọng có thể dựa vào hai người để lấy thêm chút uy tín.

Nhưng sau khi thay đổi phòng nhiều lần, anh ta nhận ra tình hình có thể phức tạp hơn rất nhiều so với dự đoán ban đầu. Đây không phải là ảo thuật hay quỷ đả tường, mà là một trận pháp thay đổi không gian thực sự, có thể là cấp bậc mà anh ta không thể với tới. Hiện giờ, anh ta chỉ muốn phá giải trận pháp để thoát ra ngoài, anh ta không còn hy vọng vào khách hàng lớn Triệu Cận Đình nữa.

Thấy Thôi Chấn Thư từ bỏ giả mạo, Nhậm Triều Lan quay lại nhìn Dương Kỷ Thanh, mới từ từ lên tiếng, "Đây là truân lung."

Nghe vậy, sắc mặt của anh em Cảnh gia trở nên khó coi ngay lập tức.

"Xin hỏi... truân lung là gì?" Phùng Lộc Xuân liếc nhìn qua hai anh em Cảnh gia, thử hỏi.

"Đúng vậy, truân lung là gì?" Thôi Chấn Thư cũng hỏi, nhưng nhìn về phía Nhậm Triều Lan.

Nhậm Triều Lan và Cảnh Triều Lâm trao đổi ánh mắt, cuối cùng là Cảnh Triều Lâm mở lời giải thích.

"Truân lung là một loại cấm thuật trong trận pháp giam cầm, sử dụng phương pháp giữ âm hồn trong thế gian để bày trận. Những người vào trong truân lung sẽ bị giam chết trong trận pháp, cho đến khi chết trong vô số mối nguy hiểm." Cảnh Triều Lâm nói bằng chất giọng trầm, "'Truân' có nghĩa là dạ dày của loài chim. Những người vào trong truân lung giống như thực phẩm trong dạ dày của chim. Chúng ta sẽ chết trong trận giam cầm này, giống như thực phẩm bị tiêu hóa trong dạ dày của chim."

Cảnh Lập Kiệt: "Trong giới huyền thuật từng có một gia tộc bị vây khốn trong truân lung."

Dương Kỷ Thanh dựa lưng vào tường tivi, cúi đầu nắm chặt ba đồng tiền ngũ đế, ánh mắt u ám.

Gia tộc mà Cảnh Lập Kiệt nhắc đến không ai khác chính là Dương gia.

Nhậm Triều Lan nắm tay Dương Kỷ Thanh đang cầm tiền ngũ đế, để nhiệt độ bàn tay mình xua tan sự lạnh lẽo từ đầu ngón tay anh.

Những người khác cũng lâm vào im lặng, phòng khách tràn ngập sự tĩnh lặng.

Sau một thời gian dài, Thôi Chấn Thư mới run rẩy hỏi, "Vậy... chúng ta sẽ chết ở đây sao?"

"Chưa chắc." Nhậm Triều Lan thản nhiên nói.

"Anh có thể phá trận sao?" Thôi Chấn Thư lộ vẻ vui mừng ngay lập tức.

"Trận giam cầm này được bày ra vội vàng, phạm vi bao trùm chỉ có một căn biệt thự, chưa đạt đến sức mạnh thực sự của truân lung. Trận pháp không phải là sở trường của tôi, nhưng có thể thử phá trận."

"Vậy thử xem!" Lúc này Thôi Chấn Thư vô cùng vui mừng vì đã dẫn theo hai người này, nếu không, có lẽ ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của anh ta.

"Trận giam cầm này phải phá như thế nào?" Phùng Lộc Xuân hỏi.

"Vì truân lung phải dựa vào âm hồn làm nền tảng, vậy nên chúng ta phải bắt đầu từ âm hồn." Dương Kỷ Thanh nhìn Nhậm Triều Lan.

"Đúng vậy." Nhậm Triều Lan gật đầu, "Truân lung tập trung chủ yếu vào âm hồn."

"Chúng ta biết, hiện tại trong truân lung có âm hồn của tên tiểu quỷ đã chiếm đoạt linh vị của tổ tiên Triệu gia." Dương Kỷ Thanh tiếp tục nói.

"Nhưng tên tiểu quỷ đó hiện giờ đang ở đâu? Chúng ta phải đi đâu để tìm nó!" Thôi Chấn Thư nhíu mày hỏi.

"Hiện tại chúng ta không thể tùy ý đi đâu hết sao?" Phùng Lộc Xuân nói xong, lập tức thấy Thôi Chấn Thư đột nhiên mở to mắt đứng dậy, vội hỏi, "Thôi tiên sinh, có manh mối gì rồi sao?"

Thôi Chấn Thư: "Cục tác..."

Phùng Lộc Xuân nhìn Thôi Chấn Thư đầy vẻ khó hiểu, "Cục tác?"

Thôi Chấn Thư: "Cục tác cục tác! Cục tác cục tác! Trong thôn có gà vịt, gà mái đẻ trứng rồi!"
_________________

2224 từ

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top