Chương 7: Nhậm Triều Lan 04

La Trùng cầm đèn pin, lại quan sát kỹ mộ thất thêm một lần nữa, cuối cùng phát hiện ra sự khác biệt so với những mộ thất trước. Ở góc tường của mộ thất này, có rất nhiều con cáo được vẽ bằng thuốc nhuộm màu nâu nhạt, thứ mà các mộ thất trước không có.

"Ha! Đây đúng là khác với những cái trước..." La Trùng đang vui mừng, bỗng quay đầu lại nhìn thấy năm con cáo trong lối đi bên cạnh.

Đó không phải là bích họa, mà là những con cáo thực sự. Nhưng khác với cáo thông thường, bộ lông của chúng xám xịt, đôi mắt u ám kỳ quái. Chúng lặng lẽ di chuyển về phía mộ thất nơi bọn họ đang đứng, như những linh hồn lẩn khuất từ cõi âm. Nhìn thấy cảnh đó, La Trùng lạnh cả người, đang định lên tiếng cảnh báo thì nghe thấy tiếng hét hoảng sợ của đám đàn em.

"Cáo! Nhiều cáo quá!"

La Trùng quay lại nhìn, phát hiện không chỉ lối đi bên cạnh có cáo, mà ba lối đi còn lại cũng xuất hiện năm ba nhóm cáo. Chúng từ từ tiến vào mộ thất, vây quanh bọn họ trong mộ thất này!

"Lão... Lão tổ tông..." Dương Nhất Lạc run giọng, tiến lại gần Dương Kỷ Thanh.

"Đứng yên trong ô này đừng động." Trên mặt đất mộ thất được lát bằng các tấm đá hình vuông, khe hở giữa các tấm đá vẽ thành các ô vuông, Dương Kỷ Thanh dùng chân chỉ vào một ô vuông và nói.

Dương Nhất Lạc không kịp nghĩ nhiều, vội chạy đến đứng trong ô vuông mà Dương Kỷ Thanh đã chỉ. Vừa đứng yên, cậu đã thấy những con cáo trong lối đi, từng đàn từng đàn, đã đến cửa lối đi. Chúng như một đội quân được huấn luyện kỹ càng, ở mỗi cửa lối đi đều để lại hai con cáo canh giữ, những con cáo còn lại thì nhanh chóng lao vào mộ thất, hung hăng đuổi cắn người trong mộ thất.

Những người trong mộ thất hoảng loạn chạy trốn, cáo gầm gừ đuổi theo. Chỉ trong chốc lát, mộ thất trở nên hỗn loạn.

Khoảng một khắc sau, mộ thất yên tĩnh trở lại. Đàn cáo từ lối đi rút lui, còn những kẻ trộm mộ trong mộ thất đều như mộng du, đi lại trong mộ thất. Có người đi tới đi lui, có người quay vòng tại chỗ, lại có người đập đầu vào tường đá, cảnh tượng vô cùng kỳ quái.

"Lão tổ tông, bọn họ bị làm sao vậy?" Dương Nhất Lạc mặt mày kinh hãi hỏi.

"Những con cáo đó đều là xác chết, bị điều khiển bởi thuật điều khiển xác chết. Bọn họ bị cáo cắn trúng, nhiễm phải độc xác, rơi vào ảo cảnh." Dương Kỷ Thanh dùng kềm cắt dây trói trên cổ tay, xoa xoa cổ tay bị hằn đỏ, sau đó giúp Dương Nhất Lạc cắt dây trói.

"Sao những con cáo đó không tấn công chúng ta?"

"Vì chúng ta đứng trong ô trừ tà của mộ thất này."

Dương Kỷ Thanh cắt dây trói cho Dương Nhất Lạc xong, ném kềm cho cậu, rồi quay người đi về phía La Trùng đang quay vòng tại chỗ.

"Bị cáo cắn rồi có chết không?" Dương Nhất Lạc lẽo đẽo theo sau Dương Kỷ Thanh.

"Không chết được, nếu để yên không can thiệp, một thời gian sau cũng sẽ tỉnh lại. Đây chỉ là lời cảnh báo, để kẻ trộm mộ biết khó mà lui. Nếu bọn họ tỉnh lại rồi vẫn tiếp tục tiến vào, sẽ gặp phải chuyện gì thì không biết được." Dương Kỷ Thanh lấy từ túi La Trùng một con dao gọt trái cây.

Dương Nhất Lạc nhìn Dương Kỷ Thanh chơi đùa với con dao gọt trái cây, mắt hẹp lại nhìn chằm chằm vào cổ La Trùng, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, giống hệt như ánh mắt trước đó khi La Trùng đe dọa cậu – hóa ra không phải ảo giác của cậu, bên dưới vẻ bề ngoài phóng túng của lão tổ tông, quả thực ẩn giấu một linh hồn nguy hiểm.

Lưỡi dao gọt trái cây trong tay Dương Kỷ Thanh bật ra, Dương Nhất Lạc giật mình nhảy dựng lên, "Lão... Lão tổ tông, giết người là phạm pháp..."

Dương Kỷ Thanh cầm dao gọt trái cây, không ngừng cạo râu cho La Trùng, "Tôi không định giết người."

Dương Nhất Lạc: "Lão, lão, dao kề lên cổ hắn rồi..."

Dương Kỷ Thanh: "Râu hắn mọc đến tận cổ cũng hiếm thấy thật."

Dương Nhất Lạc: "Vì là râu quai nón mà..."

Cuối cùng, Dương Kỷ Thanh chỉ để lại một vết xước nhẹ trên cổ La Trùng, không thực sự làm gì gã. Anh ghét nhất là bị uy hiếp, nhất là dùng tính mạng để uy hiếp anh. Trước đây anh sẽ không để yên như vậy, nhưng bây giờ thời đại khác rồi, anh không muốn gây thêm phiền phức cho Dương Nhất Lạc.

Dương Kỷ Thanh ném dao gọt trái cây, nhặt hai đèn pin trên đất, ném một cái cho Dương Nhất Lạc, cầm một cái và đi vào một lối đi.

"Bây giờ chúng ta ra ngoài sao?" Dương Nhất Lạc theo bước Dương Kỷ Thanh.

"Không ra ngoài, đi xem chủ nhân ngôi mộ."

"Người chết có gì đáng xem? Hơn nữa nếu người ta sống lại, anh Cố Dầnh thắng không? Tuyên Viễn Hầu khi còn sống là tướng quân, hơn nữa là loại trăm trận trăm thắng..."

"Đây không phải là mộ Tuyên Viễn Hầu." Dương Kỷ Thanh chậm rãi nói, "Quy mô mộ thất này không đủ tiêu chuẩn mộ Vương Hầu."

"À? Đây không phải mộ Tuyên Viễn Hầu?" Vậy câu chuyện Chu Hạo Văn kể chẳng phải là vô ích sao?

"Nhìn vào bố trí phòng ngừa trộm, chủ nhân ngôi mộ này phần lớn là một thuật sĩ."

"Anh đã biết là thuật sĩ, còn cần vào xem làm gì?"

"Tôi tò mò thuật sĩ này rốt cuộc là ai."

"..."

Dương Kỷ Thanh kiên quyết muốn ghé thăm chủ nhân ngôi mộ, Dương Nhất Lạc không thể làm gì khác, chỉ có thể theo anh đi sâu vào trong mộ.

Trước đó đi theo nhóm La Trùng trong mộ, cảm giác mộ rất lớn, giờ theo Dương Kỷ Thanh đi sâu vào trong, tránh được trận pháp bẫy rập, mới phát hiện mộ lớn nhất cũng chỉ bằng một sân bóng đá. Bọn họ đi lòng vòng chỉ khoảng mười phút, đã thấy được mộ chính.

Cửa mộ chính là hai cánh cửa đá, không có bố trí đặc biệt gì, Dương Kỷ Thanh và Dương Nhất Lạc dùng chút lực, trực tiếp đẩy mở cửa.

Trong mộ chính, ở giữa có một quan tài đá đặt trên bệ đá, bốn góc có bốn ngọn đèn trường minh. Hai bên tường mộ thất vẽ các bức họa cầu phúc đủ màu sắc. Phía sau quan tài, đối diện cửa mộ là một bức phù điêu hình mặt thú khổng lồ, dưới ánh đèn trường minh, nó há miệng rộng, vẻ mặt hung dữ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Dương Nhất Lạc không chuẩn bị tâm lý, vừa mở cửa mộ thất, ngẩng đầu lên đã chạm mặt với bức phù điêu sống động, suýt nữa bị dọa ngất xỉu.

"Đó, đó là con thú hung ác gì? Cố ý khắc ở đó để dọa người sao?" Dương Nhất Lạc vỗ ngực để trấn an.

"Đó gọi là Trấn Mộ Thôn Khẩu, thường được làm bằng đồng hoặc đá trượt, treo trên tường mộ hoặc quan tài, dùng để bảo vệ chủ nhân ngôi mộ khỏi quỷ quái." Dương Kỷ Thanh cầm đèn pin, bước đến bên quan tài đá ở giữa mộ thất, rồi quay đầu gọi Dương Nhất Lạc còn đứng ở cửa, "Tiểu tằng tôn, lại đây giúp mở quan tài."

Dương Nhất Lạc miễn cưỡng di chuyển qua, cùng Dương Kỷ Thanh đứng hai bên quan tài, từ trên nắp quan tài, dùng lực đẩy ra phía sau. Quan tài phát ra tiếng cọ xát khàn khàn, nắp quan tài từ từ dịch chuyển theo lực của hai người.

Đẩy nắp quan tài ra khoảng một phần ba, hai người dừng tay.

Dương Kỷ Thanh cầm đèn pin soi vào trong quan tài.

Dương Nhất Lạc nheo mắt, cẩn thận cúi đầu nhìn vào, sẵn sàng nhắm mắt rút lui. Chủ nhân ngôi mộ tuy không phải là Tuyên Viễn Hầu 800 năm trước, nhưng nhìn vào một số vật bồi táng trên đường đi, cũng đã chết mấy trăm năm, xác chết có lẽ không dễ coi.

Tuy nhiên, ngoài dự đoán, xác chết trong quan tài lại khá đẹp.

Đó là một xác chết nam, mặc áo tròn cổ xanh đậm, đầu buộc mũ bạc nhỏ, thân hình cao hơn Dương Kỷ Thanh một chút. Mặt như ngọc, lông mày kiếm nghiêng, ngũ quan tuấn tú, khí chất trông có vẻ điềm đạm, nhưng nhìn kỹ lại mang vài phần lãnh đạm và hờ hững.

"Nhậm Triều Lan..." Dương Kỷ Thanh nhìn xác chết trong quan tài, thì thầm.

"Lão tổ tông, anh quen người này?"

"Xem như quen."

"Vậy nghĩa là anh ấy chết ít nhất cũng 400 năm rồi, nhưng sao trông giống như mới chết không lâu?" Rõ ràng là xác chết 400 năm trước, nhưng trông như mới chết không lâu, Dương Nhất Lạc cảm thấy còn đáng sợ hơn nhìn thấy một bộ xương khô.

"Chuyện này không có gì lạ, nhà hắn chuyên an táng thi thể hoàng gia, giỏi thuật phong thi, có nhiều kỹ thuật trong việc bảo quản thi thể, nhưng mà——" Dương Kỷ Thanh nhìn chằm chằm vào xác chết trong quan tài, nhíu mày—— anh đã đoán rằng trong ngôi mộ này có thể chôn một người của Nhậm gia, nhưng không ngờ lại là Nhậm Triều Lan. "Tại sao hắn lại được chôn ở đây?"

Nhậm Triều Lan, xuất thân từ Nhậm gia. Khác với Dương gia sau này di cư đến kinh thành, Nhậm gia là gia tộc lâu đời ở kinh thành, phục vụ hoàng gia qua nhiều thế hệ. Nếu nói lúc đó Dương gia là gia tộc mới nổi ở kinh thành, thì Nhậm gia là gia tộc cổ thụ có gốc rễ sâu ở kinh thành, ngay cả khi sau này Dương gia có người vào Cục Thiên Giám, cũng không thể so với địa vị của Nhậm gia ở kinh thành.

Nhậm Triều Lan lớn hơn Dương Kỷ Thanh ba tuổi, năm Dương Kỷ Thanh tiếp quản Thưởng Phạt Đường của Dương gia, Nhậm Triều Lan đảm nhận vị trí gia chủ của Nhậm gia. Hai người không có nhiều giao lưu, nhưng lại có nhiều liên hệ. Ở kinh thành lúc đó, bọn họ được coi là thiên tài trong giới huyền thuật kinh thành, nhắc đến một người thì người kia cũng chắc chắn sẽ xuất hiện trong cuộc trò chuyện.

Do đó, mặc dù Dương Kỷ Thanh ít gặp Nhậm Triều Lan, nhưng lại khá quen thuộc với đối phương. Anh biết sau khi Nhậm Triều Lan kế nhiệm gia chủ, rất được lòng tộc nhân Nhậm gia, có thể nói là một trong những gia chủ có địa vị cao nhất trong Nhậm gia gia từ trước đến nay. Theo lý mà nói, một gia chủ như vậy, dù có phạm sai lầm lớn gì lúc còn sống, tộc nhân Nhậm gia cùng lắm là không cho vào tổ mộ Nhậm gia, không nên xây mộ hắn ở nơi xa quê như thế nay, trở thành một ngôi mộ cô đơn trên đất khách quê người.

Dương Kỷ Thanh nhíu mày, đắm chìm trong suy nghĩ, không để ý rằng khuôn mặt của Dương Nhất Lạc bên kia quan tài đã trắng bệch.

Dương Nhất Lạc thấy lông mi của Nhậm Triều Lan khẽ động, sau đó từ từ mở mắt ra.

Đôi mắt đen nhánh, mang theo sự lạnh lẽo của hồ nước mùa thu, khi hắn nhìn qua, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm ra khỏi vỏ, khí thế mạnh mẽ hoàn toàn khác với khi hắn nhắm mắt.

"Éc!" Dương Nhất Lạc sợ hãi, phát ra một tiếng kêu kỳ lạ từ cổ họng.

"Tiếng kêu gì thế?" Dương Kỷ Thanh liếc nhìn Dương Nhất Lạc, theo ánh mắt kinh hãi của cậu, cúi người nhìn vào trong quan tài.

Trong quan tài, ánh mắt của Nhậm Triều Lan xoay chuyển, nhìn chằm chằm vào mặt Dương Kỷ Thanh, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt hắn ngay lập tức biến mất, ánh mắt trở nên dịu dàng.

Hắn đưa tay, nắm lấy cổ tay Dương Kỷ Thanh đang đặt trên quan tài, khóe miệng nở một nụ cười nhạt, giọng nói mang theo sự ngưng trệ vì lâu ngày không nói, "...Nương... tử?"

Dương Kỷ Thanh cúi đầu nhìn vào chiếc váy cưới màu đỏ trên người mình, mặt đen lại mắng, "Ai là nương tử của anh? Anh nằm trong quan tài đến mục não rồi à?"

Một tay Nhậm Triều Lan nắm lấy cổ tay Dương Kỷ Thanh, một tay chống đáy quan tài, nâng nửa thân trên lên, nghiêng đầu nhìn anh, "Vậy... phu quân?"

Dương Kỷ Thanh nhướn mày, gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ giận dữ, anh cười lạnh, nhào người về phía trước, hai tay bóp cổ Nhậm Triều Lan, ấn hắn xuống quan tài, "Dương Nhất Lạc, giúp tôi phong ấn quan tài!"

________________

Tác giả có đôi lời muốn nói:

Dương Kỷ Thanh: Người đâu, Nhậm Triều Lan này hỏng rồi, đem chôn đi!

Chú thích: Trấn Mộ Thôn Khẩu, xuất hiện trong phần mặt nạ của "Kiến thức về nghề thủ công dân gian truyền thống Trung Hoa ", thực sự tồn tại, không phải tôi bịa ra đâu. Vì có vẻ không phổ biến lắm, nên chú thích thêm nguồn gốc.

2381 từ

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top