Chương 8: Nhảy lầu

Thành Lâm là nơi tập trung các phòng nghiên cứu của trường học, hết thảy tổng cộng có tám tầng, nói là nói như thế nhưng thật ra lầu một cùng lầu hai có mấy gian phòng học nhỏ với dụng cụ dạy học bình thường như những phòng học ở các tòa lâu khác. Phòng 218 lầu hai, vừa lúc Kim Linh ngồi đối mặt với cửa sổ, dương quang hắt vài tia sáng nhỏ lên khuôn mặt cô, khiến hai má cô nàng càng thêm hồng nhuận; thời tiết cuối tháng tư ở Tây An thật ra không nóng, chỉ là sau giờ Ngọ, dương quang chiếu đến người có chút mơ màng buồn ngủ, cô lấy bút nâng má, nửa híp mắt lười nhác nhìn phía trước, giáo sư giảng bài cũng cùng bộ dạng mệt mỏi đến mức đánh một cái ngáp.

Phòng học không lớn, trong phòng có không quá mười người ngồi, thật ra khóa học này không phải ít người học chỉ là một vài người không tới nghe giảng mà thôi, giống như Trương Hiểu Mai, bạn cùng phòng của Kim Linh, phỏng chừng giờ này lại đến thư viện rồi......

Sau giờ Ngọ, dương quang nhảy lên bậu cửa sổ, lười biếng say lòng người, Kim Linh thích loại cảm giác này, một tia buồn ngủ ở bên trong dần lan rộng ra.

Tiếng giáo sư giảng bày tựa hồ mỗi lúc một xa, càng ngày càng mơ hồ, Kim Linh hai mắt cứ nhíu lại, được một lúc thì nhắm lại, không biết qua bao lâu, tay chống cằm đột nhiên trượt xuống, Kim Linh bỗng nhiên bừng tỉnh, giơ tay xoa xoa huyệt thái dương, trong lúc vô tình hướng ngoài cửa sổ nhìn lại, bên ngoài cái cửa sổ trước mặt, một mạt thân ảnh xám trắng xẹt qua, chưa kịp phản ứng lại đó là cái gì, một tiếng vật nặng rơi xuống truyền vào tai Kim Linh.

Sân trường vừa rồi còn yên tĩnh, đột nhiên vang lên tiếng nữ nhân kêu lên sợ hãi: "A!! Có người nhảy lầu!"

Kim Linh ngẩn ra, theo bản năng đứng dậy hướng ngoài cửa sổ nhìn xem, nhưng có nào ngờ chỉ với một cái liếc mắt đã khiến Kim Linh về sau mỗi đêm đều mơ thấy ác mộng.

Máu tươi đỏ sậm lan tràn, người chết kia hai mắt trợn trừng hết sức đáng sợ, nhưng cho dù như thế thì Kim Linh vẫn là nhận ra người này chính xác là bạn cùng phòng hôm nay không đến lớp của cô.....

Chuyện này đến nay cũng đã hơn hai tháng, đối với những người không có quan hệ gì với Trương Hiểu Mai cũng chỉ xem "chuyện kia" như một đề tài để bàn tán khi ăn xong hoặc khi tan học, nhưng rồi một thời gian thì mọi chuyện cũng trôi qua.

Đàm Trình trước giờ không phải loại người nhiệt tình, sự tình không quan hệ chính mình, hắn không hơn không kém chỉ liếc mắt một cái cho biết. Đổi lại ngày thường, nếu là biết Trương Hiểu Mai đã chết, hắn cũng chỉ sẽ gật đầu tỏ vẻ bản thân đã biết, nhưng hiện tại sự tình lại có chút không thể so với bình thường.

"Tôi nói, Đàm Trình, ngày đó đầu óc cậu có phải bị tổn thương hay không mà tại sao từ lúc xuất viện cho đến bây giờ đều toàn nói mê sảng vậy."

"Thật sự ngay lúc này tôi rất mong đầu óc tôi có vấn đề đấy." Đàm Trình nhắm mắt, nhìn về hướng Ngô Hải vừa này rời đi, đột nhiên bắt đầu bực bội.

Gần đây phát sinh quá nhiều sự việc, nếu không phải vết thương đêm đó vẫn còn trên cổ, và Lâm Hoành Tinh giờ phút này vẫn còn nằm ở bệnh viện Bắc Kinh, thì Đàm Trình thật sự muốn hoài nghi chính mình có phải điên rồi hay không.

Con người luôn đối với những điều chưa biết thường có chút kiêng kị, huống hồ đó lại là quỷ thần......

Đàm Trình vẫn là tiếc cái mạng, đêm đó còn hơn cả sợ hãi nhưng hắn vẫn không muốn trải qua lần thứ hai.

Chỉ là, trong lòng hắn mơ hồ có loại dự cảm, nếu mặc kệ Ngô Hải, chỉ sợ rằng ngày nào đó chỉ còn có thể nhìn thấy thi thể của cậu ta ......

"Đi theo tôi." Nhìn Trương Tuấn liếc mắt một cái, Đàm Trình nói: "Ngô Hải chỉ sợ sắp xảy ra chuyện xấu."

Đàm Trình đột nhiên nói một câu như vậy làm trong lòng Trương Tuấn có chút mơ hồ lại càng hụt hẫng, "Tôi nói, chẳng lẽ cậu thật sự thấy được Trương Hiểu Mai?"

Biết Trương Tuấn còn nhiều cái chưa thông, nhưng Đàm Trình cũng không giải thích thêm, chỉ xoay người, hướng tòa Thành Lâm đi đến.

Thấy Đàm Trình rời đi, Trương Tuấn tâm tư "ngàn chuyển trăm hồi", cuối cùng vẫn là cắn răng, chạy theo phía sau Đàm Trình.

Đàm Trình đại khái có thể biết được trong lòng Trương Tuấn đang suy nghĩ cái gì, ở trong mắt một vài người e sợ rằng chính Đàm Trình là hung thủ giết chết Giang Ba, đánh bị thương Lâm Hoành Tinh, Trương Tuấn tuy rằng cùng hắn có quan hệ tốt, dù không có nói ra, nhưng ở trong lòng vẫn là có chút khúc mắc. Đặc biệt là đêm khuya ngay tại đây, hắn đầu tiên là nói những lời có chút ' không bình thường ' , về sau còn rủ Trương Tuấn đi về phía Thành Lâm lâu không một bóng người. Là cá nhân sâu trong thâm tâm đều sẽ cân nhắc hành động này không có khác hành động rắp tâm hãm hại là mấy, có thể hay không đột nhiên nổi điên đi chém chính mình. Cho nên, Trương Tuấn chỉ giữ một khoảng cách an toàn nhất định với Đàm Trình mà không dám đi gần hắn, đối với việc này Đàm Trình cũng không cảm thấy có gì sai.

Tòa Thành Lâm không xa, đi chừng năm phút đồng hồ liền đến, bất quá còn chưa chờ Đàm Trình cẩn thận tìm kiếm tung tích Ngô Hải, phía sau Trương Tuấn đã hô lên: "Ngô Hải!?"

"Ngô Hải ở đâu?"

Trương Tuấn hô một câu như vậy sau lập tức chạy vội tới bên cạnh Đàm Trình, chỉ lên mái nhà: "Cậu nhìn đi chỗ nào vậy, mắt kính của cậu dùng để trang trí à!"

Nhìn theo hướng ngón tay Trương Tuấn chỉ, trên mái nhà xuất hiện một bóng người mơ hồ leo lên lan can phòng hộ, bởi vì cận thị, cho dù mang mắt kính, Đàm Trình cũng nhìn không rõ lắm, bất quá hắn vẫn còn có thể thấy nữ nhân đẩy người nọ đi về phía trước, không cần đoán Đàm Trình cũng biết hai người bọn họ là ai.......

Trong lòng đột nhiên một trận rét buốt, cô ta là muốn giết Ngô Hải a!

"Ngô Hải! Cậu đang phát điên cái gì vậy! Đừng có xúc động!......" Trương Tuấn đi đến chính diện tòa nhà không ngừng lớn tiếng thuyết phục, chính là bất kể cậu ta nói như thế nào, thì Ngô Hải trên mái nhà kia cơ hồ giống như căn bản không nghe thấy, cũng không hề có phản ứng.

"Vô dụng!" Đàm Trình nhìn hai người trên mái nhà, không, phải nói là một người một quỷ,: "Ngô Hải chỉ sợ là bị khống chế."

"Đến bây giờ, cậu còn nói......." Nguyên bản còn tưởng hắn lại nói chút gì đó điên khùng, Trương Tuấn trong lúc vô tình liếc mắt nhìn đến mặt đất phía dưới chỗ Ngô Hải đứng, im bặt..... Nơi này vừa lúc là nơi ngày đó Trương Hiểu Mai rơi xuống..... Hôm đó là vừa đúng lúc cậu ta về trường học, tuy không có nhìn thấy thi thể của Trương Hiểu Mai, nhưng cũng là nhìn thấy một bãi máu tươi đỏ sậm kia.

Cậu ta cùng Ngô Hải xem như có hiểu biết, khi công tác ở Ninh Hóa thôn,hai người bọn họ cũng là ở cùng tổ, cho nên, Trương Tuấn rất rõ ràng thời điểm Ngô Hải nghe được tin Trương Hiểu Mai chết cũng không có quay về trường học, chỉ là lúc xảy ra việc Giang Ba, đình công mấy ngày nay mà đi một chuyến về quê của Trương Hiểu Mai......

"Cái kia, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

"Cứu người."

"Cứu như thế nào?"

"Cậu ở chỗ này canh chừng, tôi lên đó xem thử." Dứt lời, Đàm Trình xoay người liền hướng cầu thang nơi cửa lớn chạy tới.

Ban đêm trong trường học thang máy sớm đã bị khóa, chỉ có thể đi thang bộ lên trên.

Vội vàng bò lên mái nhà tầng tám, Đàm Trình có chút thở hổn hển, đang bình ổn hô hấp, Đàm Trình rõ ràng nhìn thấy Trương Hiểu Mai đứng phía sau Ngô Hải với vẻ mặt tươi cười cứng ngắt, cùng cánh tay trắng bệch đẩy Ngô Hải về phía trước.                        

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top