Chương 12: Hoàng đế si tình

Edit: Huyền Dani

Vốn thông đạo đã tối tăm tựa hồ vì câu nói của Đàm Trình lại càng trở nên u ám.

"Không, không thể nào...Đây có lẽ chỉ là đồ vật thất lạc lúc kẻ trộm mộ nội đấu thôi?" Hà Hạnh nói như vậy, đến chính hắn cũng không tin lời như này.

"Cái gì mà quỷ quái linh tinh, làm sao có thể tồn tại được?!" Trương Khải Thạc liếc nhìn sắc mặt không tốt của Đàm Trình, xì một tiếng, "Đều là đại lão gia rồi còn sợ? Cũng không phải mấy bà chị."

Trường Khải Thạc từ trước đến nay chính là nhìn Đàm Trình không vừa mắt, bất kể là nghiên cứu chuyên đề, cơ hội học tập, Đàm Trình đều đứng phía trước hắn, đều là sinh viên của Lý Quốc Hiền, nhưng Lý Quốc Hiền đối với Đàm Trình thiên vị rõ ràng khiến Trương Khải Thạc tâm lý đâm ngòi châm chích, khó chịu quá lâu. Lần này cái chết của Giang Ba cùng việc Lâm Hoàng Tinh bị thương, Trương Khải Thạc khẳng định chính là Đàm Trình gây nên, hoặc nói đáy lòng hắn hy vọng việc này là do Đàm Trình làm. Cái gì mà yêu ma quỷ quái, cái gì mà quỷ ma ác quấy, cũng không biết cảnh sát tra xét như thế nào, cư nhiên ngu ngốc tin tưởng loại lời nói này còn không truy cứu trách nhiệm Đàm Trình!

"Có ma quỷ hay không chúng ta không đề cập đến, thế nhưng lúc cậu nói chuyện đừng ám chỉ bóng gió đi nhục mạ người khác." Ngô Hải hiểu thấu suy nghĩ của Trương Khải Thạc, nếu là đêm đó không gặp phải chuyện kia, hắn sợ rằng mình cũng sẽ có suy nghĩ giống Trương Khải Thạc.

"Hừ, Tôi mắng ai cơ? Ngô Hải, cậu mẹ nó đừng nhai loạn có được hay không?"

"Tôi­­­­---------"

"Tôi ngược lại đoán không ra cậu nói ai?" Đàm Trình cười nói, "Không bằng hỏi cô gái duy nhất trong đội chúng ta, à, không, nên gọi là nữ sĩ* (chỉ người phụ nữ có học vấn – được coi trọng) , hỏi chị Lý xem cô ấy có biết cậu nói ai hay không?"

Bị Trương Khải Thạc nhắc tới chữ bà chị Lý Khắc Anh tức giận không nhẹ, liếc Trương Khải Thạc một cái, mỉm cười ngọt ngào nói: "Tôi ngược lại là một bà chị, cho nên tôi rất sợ đó." Lấy xuống găng tay mũ ra sức ném lên người Trương Khải Thạc: "Cậu không sợ thì cậu đi làm đi." Dứt lời xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại.

"Được rồi, được rồi, này nháo thành thể thống gì, mỗi người cũng không phải con nít mấy tuổi, không phải bởi vì sự kiện phát sinh gần đây liền bị nhất kinh nhất sạ*đi." . Đường Gia Minh luôn được xem là tiền bối của mấy thanh niên này, vào lúc này hắn cũng không thể nói trắng ra, chỉ có thể cau mày nói: "Đây chỉ sợ là tình huống do thông đạo bất ngờ sụp xuống...Được rồi, đây không phải trọng điểm, việc cấp bách trước mắt là dọn dẹp sạch chút hiện vật này đi. Nếu đã đào bới ra, tất nhiên phải bảo vệ thật tốt."

(*ám chỉ, phóng đại sự sợ hãi do quá hồi hộp hoặc phấn khích)

Đường Gia Minh nói như vậy, Trương Khải Thạc có tức giận cũng phải kìm nén gật gật đầu, huống hồ như tình hình trước mắt mà nói, quan trọng nhất vẫn là văn vật, cũng không thể bỏ không quản, đối với chuyện Lâm Hoàng Tinh tuy nói trong lòng hắn vẫn có điểm vướng bận nhưng so với trân bảo quý giá trước mắt, điểm vướng bận kia không là gì cả."

Bất quá, khi nãy nghe bọn họ đàm luận đến chuyện Lâm Hoàng Tinh, đám công nhân cũng không muốn ở lại hỗ trợ, thuyết phục đủ đường, ngay cả khi nói làm đêm nay cấp thêm ba trăm đồng, cũng chỉ có một công nhân lưu lại.

Mặt trời chạng vạng phía tây rất nhanh lặn mất, công nhân hỗ trợ vắng đi rất nhiều, một phụ nữ cẩn thận đã tức giận bỏ đi, tốc độ tiến triển công tác chậm đi rất nhiều. Chờ bọn họ đem đồ vật làm sạch đến khi nhìn thấy mặt ngoài, trời đã đen kịt."

Đào bới đường hầm nhỏ dài u ám, không nghĩ tới buổi tối vẫn phải làm, cho nên chỉ chuẩn bị một cái đèn pha, ánh đèn chiếu sáng một đoạn đường hầm, không chiếu sáng tới phía cuối, dọn dẹp hoàn tất. Đàm Trình đứng bên ngoài nhìn về phía bóng tối, ở đây sáu nhân viên đội khảo cổ không một ai không chăm chỉ làm việc, trong lúc ngây người nhất thời, cách đêm kinh hoàng chỉ mười mấy ngày, hắn đã quên sợ hãi khi đó, không sợ chết luôn ở đây?

"Đàm Trình, cậu đến xem một chút, cái này vừa nãy chúng ta phát hiện." Ngô Hải cầm một độc bình* được chế tác bằng vàng đi tới, hưng phấn nói, "Mặt trên có chữ viết!"

*方尊: Phương tôn

Sắc mặt mệt mỏi trên mặt Ngô Hải rất rõ ràng, thế nhưng che giấu không nổi vẻ mặt đầy hưng phấn của hắn, nếu không kiềm chế, Đàm Trình cơ hồ nghĩ Ngô Hải sẽ vui vẻ nhảy dựng lên.

Không nhịn được lắc đầu cười khẽ, sáu người ở đây mỗi người đều có tâm tư riêng, tỷ như Trương Khải Thạc đối với hắn rất có ý kiến, cũng tỷ như Ngô Hải gặp chuyện như vậy vẫn rất kiên trì......Đàm Trình không muốn đi suy đoán suy nghĩ của bọn họ, cũng đoán không được bọn họ nghĩ gì, mà có một điểm có thể khẳng định, sáu người ở đây đều là người đối với cổ mộ dị thường chấp nhất, tính ra, sáu người bọn họ bên trong, tiếp xúc cổ mộ muộn nhất là Hà Hạnh, hắn cũng ngây ngốc ở đây sấp xỉ ba năm...

Muốn tìm hiểu hư thực, muốn giải trừ nghi hoặc trong lòng, muốn biết đại bí mật ẩn giấu trong núi.....E rằng bọn họ đều đã điên cuồng, cho nên lựa chọn bỏ lơ nguy hiểm, bỏ lơ để đối mặt với tất cả.

Đàm Trình dựa vào ánh đèn tỉ mỉ tìm hiểu chữ điêu khắc trên độc bình,

"Thanh?"

"Đúng, là chữ Thanh, đây có phải là tên chủ mộ hay là chỉ là chữ hay không?

Đàm Trình đẩy kính mắt lên nhíu mày nói: "Không rõ," độc bình này ngoại trừ chế tác bằng vàng ở ngoài, cũng không có quá nhiều hoa văn, đến hiện tại là kim khí có hình thức đơn giản nhất cũng không nổi bật, thế nhưng có thể cùng chủ nhân chôn cùng, phải là đồ vật lúc chủ nhân còn sống yêu thích nhất, hoặc là có ý nghĩa gì..."

"Đàm Trình cậu xem, độc bình này góc viền có một cái rãnh!"

Quả nhiên, lật lại độc bình liền dễ dàng nhìn thấy miệng độc bình có ba bên đều bằng phẳng bóng loáng, còn một bên có họa tiết hình rãnh.

"Độc bình này e rằng còn có một cái nữa, miệng lộ ra họa tiết, có thể có một cái ghép đôi với cái này." Ngô Hải nói tới chỗ này liền cười nói: "Một cái khác có thể bên trong lăng mộ hoàng hậu cách đó không xa hay không? Không chừng hoàng đế này là kiểu người si tình nha, ha ha ha ha."

Gật gật đầu, Đàm Trình cũng nghĩ như vậy: "Chính là không biết..."

"A ——! Cứu mạng ————! !"

Lời còn chưa dứt liền bị tiếng kêu của Trương Khải Thạc đánh gãy.

Theo tiếng quay đầu lại, hình ảnh trước mắt, trực tiếp khiến người ở đây biến sắc, cuống quýt lùi về sau.

Ở nơi sâu nhất trong hang động chỗ Trương Khải Thạc đang đứng chân trái chẳng biết vì sao lê lê trên bùn đất, mà đỉnh đấu đầy máu tươi đen đặc, Trương Khải Thạc trợn to hai mắt sợ hãi, gầm rú lên đến kiệt lực, nhưng phảng phất hắn như bị đình chỉ, chỉ có thể quơ quơ hai tay không có cách nào di chuyển dù một bước.

"Cứu tôi, cứu tôi!!!"

Lần trước, Đàm Trình không nhìn thấy, cho nên không biết Lâm Hoàng Tinh xảy ra chuyện gì, thế nhưng ngay lúc này, hắn rõ ràng nhìn thấy một đôi tay chỉ còn lại khung xương cầm chặt lấy chân trái Trương Khải Thạc, một chút một chút kéo xuống, mà bên người Trương Khải Thạc, một ác quỷ chỉ còn một tròng mắt một mái tóc dài mang theo một cây búa đồng, liên tục đập trên đỉnh đầu Trương Khai Thạc.

Nhịp tim căng thẳng đập mạnh "thình thịch thình thịch", huyết dịch như mãnh hổ thoát khỏi gọng kìm ở khắp nơi hoành hành hoang phá, lúc ác quỷ kia cười khanh khách quay lại nhìn về phía Đàm Trình, hắn thậm chí có thể cảm nhận từng cọng lông mao dựng đứng trên lưng không ngừng run rẩy lạnh lẽo.

"Chạy, chạy mau!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top